Kể từ ngày đó, danh phận của Bùi Tịch được quyết định, chính thức trở thành bạn trai của An Cửu.

Anh rất không có cảm giác an toàn, tựa hồ luôn cảm thấy An Cửu không yêu anh, đối với người khác giới bên cạnh An Cửu rất đề phòng.

Từ Hi Trạch là người đứng mũi chịu sào đầu tiên, mặc dù sau này giải thích ngày đó cậu không làm gì cả, chẳng qua là do góc nhìn, nhưng sắc mặt Bùi Tễ đối với cậu vẫn không thay đổi.

Từ Hi Trạch rất sợ Bùi Tễ, sau này An Cửu mới phát hiện ra.

Hỏi cậu nguyên nhân, Từ Hi Trạch nói: "Chị không biết, sau ngày hôm đó, em xui xẻo lắm, khi lái xe ra ngoài chơi, xe liền bị hỏng ở nơi hẻo lánh, gọi xe kéo cũng không có tín hiệu, vất vả đến nơi có người thì lại bị cướp ví... chị nói em có thể không sợ anh ta sao?"

An Cửu: "...Việc này có liên quan gì đến Bùi Tễ?"

"Mặc kệ có liên quan hay không, dù sao em cũng có xung đột với anh Bùi."

Vì vậy thời gian dần trôi qua, người khác phái bên cạnh An Cửu, chỉ còn lại một mình Bùi Tễ.

Để ở lại Tân Thành được lâu, Phong Nhân và An Thị đã hợp tác, mỗi ngày Bùi Tễ có mặt ở công ty, gió mặc gió, mưa mặc mưa đưa đón An Cửu đi làm, cả thế giới cũng nhanh chóng biết mối quan hệ của họ.

Sau khi mối quan hệ của hai người ổn định, một ngày nọ, An Cửu tình cờ gặp được cha mẹ Bùi Tễ.

Đó là một cặp vợ chồng trung niên thoạt nhìn hiền lành tao nhã, cha Bùi gầy như một giảng viên đại học, còn mẹ Bùi trí thức ưu nhã, nghe nói mẹ Bùi và cha Bùi quen nhau từ nhỏ, là một đôi thanh mai trúc mã.

Hai vợ chồng tình thâm, lần đầu tiên gặp An Cửu, chính là hỏi cô và Bùi Tễ khi nào kết hôn? An Cửu liếc nhìn Bùi Tễ đang ở một bên bình thản ung dung, hiện tại cô đã đủ hiểu người đàn ông này, chỉ nhìn nét mặt của anh, đã biết rõ cha mẹ Bùi xuất hiện ở đây chắc chắn không phải tình cờ.

Giống ngày hôm đó tình cờ gặp An Khánh trong nhà hàng, về sau An Cửu mới biết được, thực chất là tính toán của anh.

Anh muốn trút giận cho cô để lấy lòng cô, còn muốn mượn miệng An Khánh, rào trước với lão gia.

Kết quả đúng như anh mong đợi, ngày đó An Cửu chính xác nói chuyện với lão gia về anh.

Mỗi lần người này làm việc, sau lưng đều bao hàm nhiều tầng ý tứ, thật sự có tám trăm suy nghĩ.

"Kết hôn vẫn còn sớm, cháu mới hai mươi tuổi, không cần vội vàng như vậy ạ."

Đối mặt với sự hỏi thăm chân thành của hai vợ chồng, An Cửu vừa cười vừa nói, sau đó nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Tễ cứng đờ.

Đây chính là con dao đâm chọt phổi anh, An Cửu không khỏi bật cười.

Không giống thiết lập trong sách hai người bằng tuổi nhau, Bùi Tễ ở thế giới này lớn hơn cô bảy tuổi, năm nay đã hai mươi bảy.

Với tâm trạng bất an, tuổi chênh lệch lớn như vậy, sao anh lại không để ý?

Cha mẹ Bùi cũng không thúc ép, chẳng qua là hỏi một chút, về sau chủ động đến thăm ông nội An, xem như lần đầu tiên hai gia đình gặp nhau.

Lần đó là bữa cơm gia đình, An Nguyệt cũng theo An Khánh đến, thấy trong suốt bữa ăn An Cửu không động tay, vẫn là Bùi Tễ bận trước bận sau, bóc tôm rót nước, đưa khăn giấy, gắp rau, bận bịu chết đi được, gần như coi An Cửu như tổ tông, tròng mắt cũng thiếu chút nữa rơi xuống.

Dùng cơm xong, điện thoại An Cửu rung lên.

An Nguyệt: Tôi thực sự phục cô.

An Cửu:?

An Nguyệt: Loại người như Bùi Tễ có thể bị cô thu phục, dạy thành như vậy, cô thực sự rất ngầu.

An Cửu gửi một cái biểu cảm mặt cười.

Hai người chính thức kết hôn khi An Cửu 22 tuổi, Bùi Tễ 29 tuổi.

Mặc dù người đàn ông này vô cùng lo lắng, vừa xác định quan hệ không lâu liền thầm giục cô kết hôn, nhưng anh chưa bao giờ đề cập đến điều đó với cô hay thúc giục cô.

Việc kết hôn, là An Cửu quyết định.

Hai năm nay, cơ thể lão gia có chút không tốt, An Cửu muốn ông chứng kiến mình kết hôn, cô cũng có ý định sau khi kết hôn liền chuẩn bị mang thai, hy vọng lão gia có thể thấy chắt ra đời, có lẽ tâm trạng tốt có thể sống thêm vài năm.

Hôn lễ tổ chức rất long trọng, không chỉ là hôn lễ, mà còn để cầu hôn, Bùi Tễ đã tặng cô một hòn đảo đầy hoa hồng.

Hòn đảo được mua vào năm anh gặp cô, trên đó trồng vô số bông hồng đỏ, còn có một lâu đài trắng khổng lồ như trong truyện cổ tích, đẹp như một giấc mơ.

Hôn lễ được tổ chức trên đảo hoa hồng, mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, thậm chí vào thời điểm đó còn được đưa tin, trong video đều là hiện trường hôn lễ, thu hút sự hâm mộ và chúc phúc.

Bùi Tịch thích đem tình yêu của mình công bố cho cả thế giới.

Ban đầu ở thế giới kia, anh đem chuyện hai người kết hôn truyền khắp Dược Vương Cốc, hôm nay cũng giống vậy.

Giống như bản thân hạnh phúc, muốn cho cả thế giới biết.

Vốn tưởng rằng cuối cùng anh cũng sẽ vui vẻ kết hôn, nhưng khi ngày cưới đến gần, An Cửu nhận ra, Bùi Tễ dần dần trở nên trầm lặng.

Anh thường xuyên xuất thần, càng ngày càng dính cô, một khi không nhìn thấy cô liền vô cùng hoảng sợ, sau nhiều lần bị phát hiện, mọi người đều cười anh là thê nô*.

* Thê nô: dùng để chỉ những người đàn ông vừa yêu chiều vợ (hoặc bạn gái) lại vừa vui vẻ phục tùng vợ, không "ngại" để vợ bắt nạt

Mọi người đều nói anh quá yêu cô.

Chỉ có An Cửu ý thức được, tại sao anh lại như vậy.

Cô không nói gì, tựa như lời cô nói trong quán bar lần đó, cô cho anh cơ hội để tìm kiếm đáp án, nhưng anh lại bỏ qua.

Hôn lễ được tổ chức theo phong cách phương Tây, là yêu cầu duy nhất của Bùi Tễ.

Hôn lễ ngày đó thoạt nhìn Bùi Tễ không khác gì, anh mặc một bộ âu phục trắng tinh, đứng trong giáo đường, tuấn mỹ như bạch mã hoàng tử bước ra hiện thực.

Tất cả khách khứa đều ngồi dưới giáo đường, An Cửu nắm tay ông nội, chậm rãi đi về phía anh.

Khi tay cô được trao vào tay anh, hai người nghe cha sứ niệm tụng, cô cảm giác bàn tay đang nắm tay mình lạnh lẽo, có chút run rẩy.

Khi cô chính miệng nói câu "Con đồng ý", trước mắt bao người, tất cả đều thấy chú rể đỏ vành mắt.

Anh yêu cô, rõ như ban ngày, không ai có thể phủ nhận.

Sau khi hôn lễ kết thúc chính là lúc động phòng, hôn lễ kiểu Tây không cần thuyết pháp, nhưng đêm nay, sẽ không ai đến quấy rầy đôi vợ chồng mới cưới.

Hai người trở về phòng tân hôn, màn đêm yên tĩnh, từ cửa sổ lâu đài nhìn ra ngoài, có thể trông thấy một biển hoa, trải dài đến tận cuối tầm mắt.

Làn gió mang theo hương hoa hồng, cùng với mùi rượu thoang thoảng trên cơ thể người đàn ông.

Hôm nay anh không uống nhiều, cũng không nhiều người dám đến mời rượu, nên lúc này cả hai người đều rất tỉnh táo.

An Cửu mặc bộ đồ ngủ mỏng đứng trước cửa sổ, nhẹ giọng gọi anh: "Bùi Tễ."


Đại khái không ai có thể nghĩ đến, họ đã yêu nhau hai năm, đến nay chỉ dừng lại ở bước hôn môi, chưa bao giờ tiếp xúc sâu hơn. Thỉnh thoảng cũng sẽ có thời điểm ý loạn tình mê, nhưng anh sẽ luôn kịp thời phanh lại.

Người đàn ông từng bước đi tới, ôm cô từ phía sau.

"Vợ ơi."

Anh ghé vào tai cô thì thầm, như chú cún con đang làm nũng, môi nhẹ nhàng cọ vào tai cô.

An Cửu hơi nghiêng mặt, đưa tay ra sau vuốt ve khuôn mặt anh.

"Qua đêm động phòng hoa chúc không?" Cô nhẹ giọng hỏi anh.

Động tác Bùi Tễ bỗng nhiên cứng đờ, trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của hai người.

An Cửu có thể nghe thấy người đàn ông phía sau thở dốc, hồi lâu không lên tiếng, thật lâu sau, cô mới nghe thấy giọng anh: "Xin lỗi... anh..."

Anh muốn nói, khả năng anh không làm được.

Khúc mắc kia, đã từng ám ảnh anh hằng đêm, chưa bao giờ biến mất, trở thành cơn ác mộng hành hạ anh.

Anh không thể nhìn mảng lớn màu đỏ, lại không dám cùng cô tiến thêm một bước, dù trong lòng hiểu chuyện quá khứ sẽ không xảy ra nữa, anh cũng không thể vượt qua rào cản trong lòng.

Trước hôn lễ, anh thậm chí còn tìm đến sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý, nhưng vẫn không thể cởi bỏ khúc mắc.

Bác sĩ tâm lý nói, cởi chuông cần người buộc chuông.

Có thể cái gì cô cũng không nhớ, cái gì cô cũng không biết, chỉ có anh vẫn ở trong bóng ma của quá khứ, vùng vẫy trong vô vọng, giống con thú bị vây khốn, không thể thoát ra.

Ở nơi không ai nhìn thấy, đôi lông mày đen của người đàn ông hiện lên đầy đau xót.

"Bùi Tễ." Bên tai truyền đến giọng nhu hoà của người phụ nữ, kéo Bùi Tễ ra khỏi ký ức nặng nề.

Anh thấp giọng ừ một tiếng, vùi mặt vào cổ cô.

An Cửu buông tay xuống, nhẹ nhàng cầm tay anh vòng qua eo cô, từng chút từng chút mười ngón tay đan nhau.

"Em sẽ không rời đi nữa," Cô nói.

Thân hình Bùi Tễ đột nhiên cứng đờ, đáy mắt hiện lên một tia không thể tin.

Người phụ nữ đưa lưng về phía anh, giọng nói không ngừng truyền đến: "Yêu anh là thật, hận anh là giả. Em cho rằng nói như vậy, anh sẽ hận em."

Bùi Tịch không thể khống chế tay mà dùng sức, ôm chặt cô, như muốn khảm người phụ nữ trong lòng vào xương máu mình, cùng mình hòa làm một.

"Em vốn, chỉ muốn anh sống."

An Cửu nhẹ giọng nói.

Vai đột nhiên đau nhức, người đàn ông hung hăng há miệng, dùng sức cắn xuống như phát tiết.

Trên khuôn mặt thanh tuyển, đôi mắt đen như mực sớm đã đỏ hoe, nước mắt trào ra, rơi xuống bả vai người phụ nữ, làm ướt quần áo.

An Cửu không lên tiếng, vẫn không nhúc nhích kệ động tác của anh.

Bùi Tễ cắn một hồi rồi nới lỏng miệng, nhẹ nhàng hôn lên dấu răng.

"Anh sẽ không hận em, vĩnh viễn sẽ không. Em chết, anh sống còn có ý nghĩa gì?"

Giọng anh khàn khàn, lộ ra nghẹn ngào.

Trên vai ướt một mảng, An Cửu có thể cảm nhận được lúc anh nói chuyện lồng ngực chấn động, xuyên qua lưng truyền đến ngực, thậm chí tim anh đập nhanh, cô có thể cảm nhận được.

"Nếu sau này phải đi, dẫn anh đi cùng nhé?"

"Được... sẽ không vứt bỏ anh nữa."

Lời hứa này rất nhẹ, nhưng cô biết rõ, hiệu lực là cả đời.

Cánh đồng hoang vu suy tàn trong lòng Bùi Tịch, bóng tối kéo dài, mùa đông lạnh lẽo lặng lẽ trôi qua, ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu xuống, từ đó trở đi, vạn vật hồi sinh, hoa cỏ nở rộ, sự sống khắp nơi.

Giờ khắc này, anh rốt cuộc cũng được cứu rỗi.

[Hết toàn văn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện