Dược Vương Cốc ẩn mình trong đáy cốc của núi rừng quận Thục, đất Thục hàng năm mưa dầm, không thấy ánh mặt trời, trong cốc vô cùng ầm ướt lạnh lẽo.

Vào đông Dược Vương Cốc cực kỳ lạnh, ẩm lạnh như có dòi trong xương, bò trên da, chui vào huyết nhục, khiến hai chân tê cứng sưng đỏ thối rữa.

Đứa trẻ mặc xiêm y đơn bạc, ghé vào chân tường hướng ra ngoài nhìn xung quanh, trên khuôn mặt gầy gò vàng vọt, đôi mắt to đen nhánh tò mò nhìn trời đất bên ngoài.

Sân hoang vắng, ven tường có một cây liễu, lá cây đã rụng hết, chỉ còn lại cành trụi lủi giống sợi dây mỏng bay múa trong gió lạnh.

Đứa trẻ phát hiện ra cái lỗ ở chân tường trong đám cỏ dại dưới cây liễu.

Từ khi đứa trẻ có ký ức tới nay, nó đã ở tại tiểu viện này, người chăm sóc nó chỉ có một vị lão bộc, cũng không nói chuyện với nó, trầm mặc giống cọc gỗ.

Lão bộc mỗi ngày ba bữa đưa cơm canh tới, chờ đứa trẻ ăn xong lại mang bát đ ĩa không đi.

Không ai dạy nó nói chuyện, đứa trẻ ba tuổi, một câu cũng không nói. Nó đói khát, liền kêu vài tiếng a a với lão bộc, lão bộc liền trầm mặc lấy thức ăn nước uống cho nó.

Vào một ngày mỗi tháng, đứa trẻ đều sẽ phát bệnh. Nó không hiểu vì sao, chỉ biết tới ngày đó, nó sẽ vô cùng thống khổ.

Nó đau đến lăn lộn trên mặt đất, ôm đầu đâm vào tường, hận không thể chết đi, lão bộc kia ở một bên nhìn, thấy nó đâm đầu sẽ giữ chặt nó, không cho nó chết.

Mỗi lần đau xong sang ngày hôm sau, lão bộc sẽ bưng tới một chén nước đắng, bảo nó uống hết.

Uống xong, thống khổ kia sẽ thoáng chuyển biến tốt một chút, nhưng không có cải thiện quá lớn. Tới tháng sau, thống khổ sẽ lại lần nữa đúng hạn tới, giống như bóng đè không thể thoát ra.

Đứa trẻ ba tuổi chưa từng nhìn thế giới, từ khi sinh ra đến lớn lên có ký ức, nó đều bị nhốt trong sân nhỏ này.

Nó cho rằng, viện này chính là tất cả. Nó cho rằng, thống khổ kia đều là con đường mỗi người nhất định phải đi qua.

Sau đó có một ngày, nó nghe thấy tiếng người nói chuyện ngoài sân.

Có người chuyển vào viện khác cách đó không xa, bọn họ phát ra tiếng kỳ quái, đứa trẻ không biết âm thanh kia là đang nói chuyện, nó chỉ bị hấp dẫn, sau đó thừa dịp lão bộc rời đi chui qua lỗ tường, muốn nhìn thế giới bên ngoài một cái.

Lão bộc cũng không cho phép nó rời khỏi tiểu viện, mỗi lần ra cửa, đều sẽ khoá cửa viện từ bên ngoài.

Chỉ có lúc này, đứa trẻ mới có thể đạt được tự do.

Nó quỳ rạp trên mặt đất bò ra khỏi lỗ, thấy hành lang phía xa có tốp năm tốp ba người đang nói giỡn, trong miệng bọn họ phát ra âm thanh rất có nhịp, trên mặt đều là tươi cười.


Đứa trẻ nhìn đã lâu, đó là lần đầu tiên, nó nhìn thấy người bên ngoài, hoá ra mọi người giao lưu là như thế này.

Đứa trẻ rất thông minh, mỗi ngày nó thừa dịp chút thời gian kia, nghe lén người ở viện cách vách nói chuyện với nhau, từng chút học nói chuyện.

Nhưng nó chưa bao giờ nói với lão bộc, bởi vì lão bộc cũng không mở miệng.

Đứa trẻ dần dần biết được, người ở cách vách kia là tới tìm thầy trị bệnh, chủ nhân nhà bọn họ bị bệnh nặng, đến Dược Vương Cốc cầu, một nhà đều ở đây chữa bệnh.

Nơi này là Dược Vương Cốc, cốc chủ là một vị đại phu có y thuật vô cùng cao minh, bọn họ gọi ông ta là Bùi thần y.

Đây vốn là sơn cốc, bên ngoài sơn cốc còn có nơi lớn hơn.


Đứa trẻ không muốn tiếp tục ngốc trong tiểu viện nữa, nó muốn trộm đi ra ngoài, nó muốn thấy thế giới lớn hơn nữa!

Mùa xuân đã đến, nhà cách vách tới chữa bệnh kia người đã khỏi bệnh, bọn họ quyết định rời đi.

Thừa dịp lão bộc không ở, đứa trẻ lặng lẽ chui khỏi lỗ, dùng hai tay nhỏ coi như chân, từng chút bò vào sân nhà cách vách.

Đứa trẻ nhỏ trốn ở góc, chui vào xe ngựa chở hành lý của gia đình kia, muốn đi theo bọn họ thoát khỏi tiểu viện đã cầm tù nó.

Khi đó, nó chưa đến 4 tuổi.

Xe ngựa một đường thuận lợi đi ra Dược Vương Cốc, nhưng nó bị người canh giữ nơi đó phát hiện.

Bọn họ bắt nó từ trong xe ngựa, rất nhiều người vây tới nói: "Sao ở đây có trẻ con?"

Đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy, mấy chục đôi mắt, tất cả đều nhìn nó.

Nó sợ tới mức a a gọi bậy, tuy rằng nó đã có thể nghe hiểu tiếng người, nhưng bởi vì không ai dạy dỗ, lại không tự mình nói, đành phải một bên a a gọi bậy, một bên quỳ rạp trên mặt đất nhe răng về phía người vây quanh mình.

"Ô, còn là tên què! Tiểu ăn xin từ đâu tới?"

Thẳng đến khi có người đi tới, tất cả mọi người vì ông ta mà tránh ra một con đường, bọn họ gọi ông ta là "Cốc chủ".

Cốc chủ mặc một bộ bạch y, sắc mặt nam nhân tái nhợt lãnh đạm, dáng người ông ta thon dài, gò má gầy, thân ảnh cao lớn đứng dưới ánh mặt trời cơ hồ bao phủ toàn bộ đứa trẻ.

Cốc chủ một đôi mắt đen kịt nhìn đứa trẻ, sau một hồi nói: "Nó là con trai ta."


Đứa trẻ bị mang đi, nó tuổi rất nhỏ, nhưng thông minh hơn nhiều so với một đứa trẻ bình thường.

Nó biết, nam nhân bạch y chính là phụ thân nó.

Đó là lần đầu tiên nó nhìn thấy phụ thân mình, không có bất kỳ vui sướng và kích động nào, bởi vì trực giác dã thú nhạy bén nói cho nó biết, phụ thân không thích nó.

Khi đôi mắt lãnh đạm của nam nhân bạch y dừng trên người nó, không có nửa phần quan tâm và ấm áp, ngược lại lộ ra một sự phức tạp cùng ghét hận trầm trọng.

"Phụ thân" mang theo đứa trẻ đi vào một tiểu viện lớn hơn, nơi đó có rất nhiều người đang đi lại, đứa trẻ còn thấy lão bộc chiếu cố mình. Lão bộc quỳ gối trước mặt "Phụ thân", vì không trông mình mà bất lực dập đầu bồi tội.

Phụ thân ngồi ở trên ghế, lãnh đạm nói với đứa trẻ: "Nếu ngươi sống sót, sau này gọi là Bùi Tịch đi."

Tịch, là lặng im, cô đơn.

Khi đó nó không hiểu hàm nghĩa của cái tên này, sau lại phát giác ra, tên này, vậy mà liên quan mật thiết với vận mệnh của nó.

-

Bên tai bỗng nhiên có tiếng còi truyền đến, cũng không ầm ĩ, người thổi còi hẳn là không muốn kinh động đến người khác, thanh âm rất nhỏ.

Dừng ở trong tai người bình thường, như côn trùng kêu ban đêm.

Nhưng Bùi Tịch vẫn từ trong ngủ say tỉnh lại, hắn lẳng lặng nằm trên giường một lát, nghe tiếng còi đứt quãng, thỉnh thoảng vang lên, làm xáo trộn tâm hồn người. Cuối cùng đứng dậy xuống giường, đi đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra.

Ngoài cửa sổ một mảnh yên tĩnh, đúng là đêm khuya tĩnh lặng.

Trong phòng không đốt đèn, chỉ có một tia sáng từ ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, dừng trên sàn nhà gỗ, lạnh lẽo cô đơn.

Có lẽ là ban ngày nói về phụ thân, cho nên ban đêm mới có cảnh trong mơ kia.

Tuổi thơ của Bùi Tịch rất buồn tẻ, trong trí nhớ của hắn, phụ thân Bùi Chu vĩnh viễn lãnh đạm giống một vòng ánh trăng. Ông ta cao cao tại thượng, cũng sẽ không nhìn đứa con trai đang bò trong bùn một cái.

Mặc dù Bùi Tịch lúc nhỏ ra khỏi viện, được ông ta chính miệng thừa nhận thân phận, đãi ngộ cũng không cải thiện là bao.

Bởi vì phụ thân không coi trọng, bọn hạ nhân hầu hạ trách móc hắn nặng nề, khinh nhục hắn, đối với hắn không hề tôn kính.

Nếu gần như vậy cũng liền thôi......

"Huýt~"

Lại một tiếng tiếng huýt chui vào trong tai, Bùi Tịch đứng dựa vào cửa sổ, sau khi lặng im một lát hơi hơi hé môi, nhẹ xuất nội lực, phát ra một âm điệu người thường không nghe thấy.

Chỉ chốc lát sau, tiếng vỗ cánh truyền đến, một con chim màu đen xé bóng đêm đến, dừng trên bệ cửa trước mặt Bùi Tịch.

Đỉnh đầu con chim có hai mảnh phi vũ, tròng mắt tròn xoe lập lòe ánh huỳnh quang trong bóng đêm, trong miệng phát ra hai tiếng "thủ thỉ" gọi nhẹ.

Lại là một con cú mèo tròn vo!

Cái còi kia kỳ thật không phải vô tác dụng, mà là dùng để gọi cú mèo.

Chỉ là mỗi lần An Cửu thổi đều là ban ngày, không thổi ban đêm, mà nàng không hiểu quy luật ám hiệu gọi người mang tin tức tới, cho nên không gọi được cú mèo.

Bùi Tịch giơ tay xờ chân cú mèo, đầu ngón tay vừa động, lấy ra một cái ống trúc nho nhỏ. Đi đến bên cạnh bàn nhúng bút vào mực viết lên giấy, nhét vào ống trúc, lại để ống trúc vào chân cú mèo.

"Đi đi." Hắn thấp giọng nói.

Cú mèo giương cánh, phi vào bóng đêm.

Phòng bên cạnh, An Cửu nằm bò trên giường, thổi còi chán đến chết.

An Cửu ban ngày ngủ rất lâu, buổi tối một chút cũng không buồn ngủ. Người cổ đại không sinh hoạt ban đêm, nàng chán không chịu được, nghĩ đến tên đầu sỏ gây tội hại mình mất ngủ ở cách vách, liền bắt đầu trả thù.

Tốt nhất là đánh thức Bùi Tịch, nếu nàng không ngủ được, hắn cũng đừng nghĩ ngủ.

Thỉnh thoảng thổi một lần, thỉnh thoảng thổi một lần, bảo đảm hắn vừa mới ngủ liền bừng tỉnh, tuyệt đối ngủ không yên.

An Cửu đắc ý mà nghĩ, đang muốn tiếp tục, lại nghe ngoài cửa sổ truyền đến hai tiếng gõ rất nhỏ, như là có người ở bên ngoài gõ cửa!

An Cửu hoảng sợ, tim đập thình thịch, cho rằng do mình dùng còi gọi người tới.

Nàng vội vàng đứng dậy, sờ s0ạng đèn, đi đến bên cửa sổ cẩn thận mở cửa sổ ra.

Hình ảnh ban đầu nàng tưởng tượng là, ngoài cửa sổ có hắc y nhân che mặt, kết quả ngoài cửa sổ là một con cú đang đậu trên cửa sổ! Thân mình mũm mĩm, đôi mắt tròn xoe, cả người lông xám, thoạt nhìn mềm mại đáng yêu.

An Cửu: "!!!" Thứ đáng yêu này từ đâu ra vậy!!!

Cú mèo thầm thì kêu hai tiếng, nghiêng đầu mổ xuống chân mình.


An Cửu theo bản năng nhìn lại, thấy trên đùi cú mèo treo một vòng kim loại, bên trong có ống trúc nhỏ? Là tới truyền tin?

Sao lại có người dùng cú mèo truyền tin chứ! Cũng quá phù hợp với sự đáng yêu của nàng đi! Đáng ghét!

An Cửu một bên khắc chế duỗi tay bắt con cú, một bên lấy ống trúc, lấy tờ giấy được cuốn bên trong ra.

Mở tờ giấy, bên trong viết mấy dòng.

An Cửu nghiêm túc đọc, mấy dòng chữ này đại ý nói cho nàng biết dùng còi gọi cú mèo truyền tin thế nào, sau đó là một vài lời quan tâm, nói cái gì mình sẽ giúp nàng tìm cách giải cổ, có việc có thể dùng cú mèo liên hệ.

An Cửu nghĩ tin này là từ cách vách gửi tới đây, bỗng nhiên trong lòng vừa động.

Nàng lấy giấy bút, viết một bức thư, rồi quăng cú mèo đưa tin tức ra ngoài.

Cú mèo bay không phát ra tiếng động, An Cửu cũng không nghe thấy nó bay đi đâu, nhưng nàng có thể chắc chắn là phòng cách vách.

Nàng và Bùi Tịch ở hai phía đối diện của một hành lang, cửa sổ phòng hai người mở hai phía đối diện nhau, nói cách khác bọn họ mở cửa sổ là không nhìn thấy đối phương.

An Cửu ghé vào cửa sổ, đợi chốc lát, cú mèo lại từ trong bóng đêm bay đến, mang thư đến.

Trên tờ giấy trắng, có hai dòng chữ.

Dòng bên trên là An Cửu viết, chữ viết là thể chữ Khải tiêu chuẩn, khi ở hiện đại nàng từng học, viết bằng bút lông cũng giống thư pháp.

Phía dưới là đối phương trả lời, một dòng chữ phong lưu tú nhã.

"Phi Y, huynh ngủ rồi sao?"

"Chưa."

An Cửu nhéo tờ giấy bụm mặt, thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.

Mẹ nó, nàng đây có phải là yêu đương qua mạng ở cổ đại hay không?

——————-

Tác giả có chuyện nói:

Đại tiểu thư: Không chỉ có yêu qua mạng, chúng ta còn khoác áo choàng của nhau, rất thời thượng QwQ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện