Lâm Thanh Nghiên băng bó vết thương xong liền rời đi, thần sắc khi rời đi hơi lộ ra chút uể oải.

Bùi Tịch có thể nhìn ra chút suy nghĩ của nàng, nhưng hắn không có ý định tìm hiểu, cũng không muốn nhân cơ hội thay đổi quan hệ giữa hai người.

Tuy kiếp trước Lâm Thanh Nghiên giết hắn, nhưng thực tế, Bùi Tịch không thể nào hận nàng.

Hắn vốn sống không được lâu, cho dù nàng và Hạ Tử Kình không động thủ, hắn cũng sẽ chết dần chết mòn vì độc phát thường xuyên.

Huống chi, kết cục thảm như vậy, hắn cũng đã đoán trước. Cuối kiếp trước, hắn bị độc phát tra tấn đến suy sụp, gần như điên cuồng, làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn mà khi tỉnh táo sẽ không làm.

Hiện giờ nghĩ đến, quả thực như đang tự tìm đường chết.

Sống lại một lần, hắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.

Cảm xúc của Bùi Tịch rất nhạt nhẽo, không hiểu yêu, cũng không biết hận.

Đa số thời điểm, lòng hắn như mặt hồ đóng băng, sẽ không sinh ra bất kỳ dao động nào, vĩnh viễn giữ tỉnh táo.

Kiếp này, hắn sẽ không bộc lộ mặt khác của mình nữa. Hắn sẽ vẫn luôn là thần y thiện lương từ bi trước mặt mọi người, ca ca tốt ôn nhuận như ngọc trong mắt Lâm Thanh Nghiên, huynh đệ tốt trượng nghĩa trong lòng Hạ Tử Kình.

Sẽ không có ai phát hiện hắn là thủ lĩnh Ngàn Sát Các nữa, hắn cũng sẽ không tham dự tranh đoạt bí tịch thần công, hắn vẫn sẽ thanh thanh bạch bạch*, sạch sẽ đứng dưới ánh mặt trời.

* Thanh thanh bạch bạch: nghĩa là hành vi trong sáng không tì vết, đặc biệt là liêm khiết

Hắn sẽ trở thành người tốt trong miệng mọi người, được vô số người tôn kính ngưỡng mộ, như phụ thân hắn.

Tiền đề cho tất cả những điều này, là hắn có thể sống sót lâu dài.

Đèn phòng Bùi Tịch còn sáng, hắn cất bình thuốc, băng gạc và đồ xử lý vết thương vào hòm thuốc.

Làm xong hết thảy, hắn vẫn chưa đi vào giấc ngủ, mà lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn, như thể chờ đợi điều gì đó.

Quả nhiên không bao lâu, ngoài cửa sổ liền truyền đến tiếng gõ. Con cú hắn vốn huấn luyện để truyền tin cho Ngàn Sát Các đậu trên song cửa sổ, chân cột một ống trúc.

Mở giấy viết thư bên trong ra, một hàng chữ ánh vào mi mắt.

"Hôm nay ta mua một hộp son, đáng tiếc huynh không ở đó, nếu không bảo huynh chọn màu giúp ta."

Cho nên "Bùi Tịch" chỉ là lựa chọn rơi vào đường cùng sao? Hắn trả lời nàng: "Vì sao muốn ta chọn?"

Bùi Tịch xác thật không rõ, vì sao muốn Phi Y chọn chứ? Một nam nhân sao hiểu chuyện nữ nhi?

Cú mèo bay đi, một lát sau lại bay trở về.

Cũng may đây là chim huấn luyện chuyên nghiệp, khi bay cơ hồ không có động tĩnh gì, nếu không chim bay qua bay lại giữa hai cửa sổ, cực dễ khiến cho người khác chú ý.

Lần này thiếu nữ trả lời rất lớn mật: "Bởi vì...... Nữ tử trang điểm vì người mình thích nha. Hơn nữa huynh không biết sao? Son của nữ tử trừ đẹp ra, còn có một tác dụng khác."


Bùi Tịch: "Tác dụng gì?"

"Ai nha, muốn ta nói như thế nào chứ!"

Trên giấy chỉ có một hàng chữ như vậy, Bùi Tịch cho rằng chỉ có nhiêu, tập trung nhìn thì thấy có mũi tên nhỏ vẽ phía dưới, chỉ vào mặt trái trang giấy.

Hắn lật tờ giấy, trên đó còn viết một hàng chữ khác.

"Còn có thể cho huynh nếm thử nha ~"

Phía dưới in một dấu môi đỏ rõ ràng, đại khái mới in không lâu, trên giấy dính một chút sáp sáng lấp lánh, mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi.

Một câu, một dấu môi, ý nghĩa rõ như ban ngày.

Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra, thiếu nữ đem môi đỏ đặt lên giấy, cánh môi thanh tú mím chặt trang giấy, lưu lại dấu vết rõ rệt.


Công tử bạch y bỗng nhiên siết chặt tờ giấy, đầu ngón tay dùng sức, nháy mắt tạo một cái lỗ trên tờ giấy.

Trên đời này sao lại có một nữ tử không biết liêm sỉ như vậy!

Ngực hắn phập phồng, hàng mi dài run rẩy mấy phen.

Bùi Tịch thật sự chưa bao giờ gặp hành vi quá đáng như vậy!

Nếu ở hiện đại, khi nói chuyện qua mạng gửi một bước ảnh son môi kiều diễm ướt át cơ hồ là thủ đoạn cơ bản của bad girl. Nhưng với người cổ đại bảo thủ dè dặt, hành vi như vậy có thể nói là ph óng đãng.

Tuy rằng Bùi Tịch sống hai kiếp, nhưng kiếp trước trước khi chết hắn cũng chưa đến hai mươi.

Cả đời này của hắn, nữ tử tiếp xúc duy nhất đó là Lâm Thanh Nghiên.

Lâm Thanh Nghiên tuy học võ, nhưng cũng là nữ tử biết lễ nghĩa, kiếp trước mặc dù hắn cầm tù nàng, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chạm vào nàng.

Bùi Tịch không nghĩ ra, trước kia An Cửu có ph óng đãng như vậy không? Chẳng lẽ nàng cũng từng làm vậy với Hạ Tử Kình?

Chỉ tưởng tượng như vậy, một cỗ lửa giận liền đột nhiên nảy lên trong lòng, sự bình tĩnh chợt bị đánh vỡ.

Tiếng trang giấy xé rách bỗng nhiên vang lên, kéo những suy nghĩ hỗn loạn về.

Bùi Tịch cụp mắt, vừa chạm vào dấu môi đỏ trên giấy, nháy mắt lại dời đi, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Hắn thở hổn hển mấy hơi, cầm ly trà uống một ngụm, đưa đến miệng mới phát hiện nước trà sớm đã lạnh ngắt, nhưng hắn lại không để ý, một hơi uống hết nửa ly, trà lạnh vào bụng, mới cảm giác sự tức giận cuồn cuộn trong ngực thoáng bình ổn.

Giấy viết thư bị hắn niết rách, Bùi Tịch tùy tay ném lên bàn, đã không còn tiếp tục cùng nàng "Trò chơi" tâm tình nữa.

Hắn lạnh nhạt quăng cú mèo ra ngoài, đóng cửa sổ, tắt nến, lên giường ngủ.

Nhưng năm trên giường hồi lâu, thế nào cũng không ngủ được, nhắm mắt lại, trước mắt liền hiện ra dấu môi đỏ nhạt kia, sau đó là thiếu nữ ban ngày tiến đến trước mặt hắn, cảnh tượng cánh môi đỏ lúc đóng lúc mở khi nói chuyện.


Thật vất vả có chút buồn ngủ, ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ, là con cú truyền tin kia.

Nó lại tới, không biết sẽ đưa tới những lời to gan nào nữa.

Bùi Tịch không đi mở cửa sổ, chim không được đáp lại, mổ vài cái lên cửa sổ liền không mổ nữa, tiếng vỗ cánh rất nhỏ truyền đến, hẳn là bay đi.

Bùi Tịch nằm trong bóng đêm hồi lâu, cuối cùng dần dần chìm vào trong giấc ngủ.

Hắn mơ một giấc mơ.

Hành lang màu son thật dài, hai bên hành lang là hồ sen hoa nở khắp. Gió đưa tới từng đợt mùi sen tươi mát, ánh mặt trời chiếu xuống, chói mắt giống kim sa.

Có một thiếu nữ không thấy rõ diện mạo ngồi trên đùi hắn, một tay hắn vòng qua eo nàng.

Xúc cảm trong mơ giống như thật, hắn có thể cảm nhận được sự mảnh mai đó, tựa hồ nắm tay là có thể bóp chặt.

Thiếu nữ ngẩng mặt, trên khuôn mặt như bao phủ một lớp sương, cho dù hắn nhìn như thế nào, cũng không nhìn rõ được.

Ngay từ đầu Bùi Tịch rất bình tĩnh, hắn rõ ràng biết đây là mơ.

Trong hiện thực không ai dám ngồi lên đùi hắn như vậy, không ai có thể đến gần hắn. Trên người hắn ẩn giấu vô số loại độc, bất luận kẻ nào không được hắn cho phép tới gần trong vòng ba bước, đều sẽ chết lặng yên không một tiếng động, cũng sẽ không ai phát hiện ra nửa điểm tung tích.

Hắn thậm chí tự hỏi, mình vì sao lại mơ như vậy?

Nhưng rất nhanh, lớp sương trên mặt thiếu nữ tan đi một chút, lộ ra chiếc cằm tinh xảo, cùng với cánh môi đỏ kiều diễm như hoa. Trên môi thoa một lớp son đỏ nhạt, một mùi hương ngọt thanh đánh úp tới.

Đôi môi kia kề sát vào hắn, Bùi Tịch không thể khống chế thân thể trong mơ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu nữ càng ngày càng tới gần, cuối cùng chóp mũi hai người chạm nhau.

Thiếu nữ thở ra một hơi yếu ớt: "Bùi Tịch, huynh có muốn nếm thử vị son không?"

Mùi hương cùng với hơi nóng, lướt qua môi, khiến tim đập nhanh khó tả.

Bùi Tịch nghĩ, đã đến lúc tỉnh dậy.

Nhưng hắn không tỉnh, tiếp tục mơ.

Trong mơ ngón tay hắn dùng sức, kéo thiếu nữ càng sâu vào trong lòng ngực, thiếu nữ kia liền kinh hô một tiếng nho nhỏ, hai tay nhỏ chống trước ngực hắn.

Vừa động, môi hai người bỗng nhiên dán vào nhau.

Đúng như hắn tưởng tượng, môi thiếu nữ mềm mại, thơm ngọt, giống như một đóa hoa yếu ớt, vị nhuỵ hoa ngọt ngào.

Hắn mở miệng ngậm lấy đóa hoa kia, nhẹ nhàng cắn một cái, thiếu nữ liền run rẩy, giống chim tước chưa trưởng thành.

Nàng nhỏ xinh như vậy, mềm mại như vậy, ngồi ở trong lòng ngực hắn, bị hắn bóp eo, ngoan ngoãn hé môi, mặc hắn thâm nhập, tham lam nuốt lấy hơi thở của nàng, hấp thụ những mật hoa thơm ngọt, không một chút phản kháng.

"Bùi Tịch......" Trong lúc trằn trọc, hai làn môi tách ra một khe hở.

Nàng nỉ non gọi tên hắn, khóe miệng đắc ý nhếch lên, dịu dàng nói nhỏ: "Son của ta, ngon không?"

Trong mơ Bùi Tịch không nói một lời, lại hung tợn cúi đầu xuống lần nữa, cắn môi mềm sưng đỏ kia, hung mãnh cơ hồ nuốt thứ mềm mại kia vào bụng.

Giống như con hổ xé bỏ ngụy trang nhào vào bụi hoa, cuối cùng không che giấu được ác ý trong xương.

Cảnh trong mơ đen tối mông lung, một suy nghĩ mơ hồ chạy qua đầu.

Hoá ra, thật sự có thể nếm ra mùi vị của son.

Trời còn chưa sáng, Bùi Tịch liền tự tỉnh dậy, hắn im lặng ngồi ở mép giường hồi lâu, sau đó đi mở cửa sổ.

Cú mèo uỷ khuất đậu ngoài cửa một đêm kêu nhỏ hai tiếng, trên lông chim đều đọng lại chút sương, làm ướt đầu cánh

Bùi Tịch lặng im một lát, duỗi tay lấy giấy trong ống trúc ra.

"Phi Y, có phải huynh xấu hổ không? Dù sao ta muốn gả cho huynh, son của ta chỉ cho huynh nếm, người khác ai cũng không cho!"

Đầu ngón tay thon dài khẽ run, tai nam tử trắng nõn đỏ một mảng.

Một câu nói trầm thấp như cắn răng phun ra: "Không biết xấu hổ!"

【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +10, hiện tại là 15. 】

-

An Cửu sáng sớm tỉnh lại, liền cảm giác Bùi Tịch không thích hợp.

Hắn vậy mà bắt đầu trốn tránh nàng!

Cũng không phải là thực sự trốn, hắn chính là không nhìn nàng, mỗi lần nàng nhìn qua, hắn liền rũ mắt, cơ hồ không đem ánh mắt dừng trên mặt nàng.

An Cửu thấy được hắn thay đổi, tất nhiên hiểu là bởi vì sao.

Còn không phải một phen nói chuyện qua mạng sao, không nghĩ tới Boss phản diện ngây thơ, trình độ thấp như vậy.

Thân là đại tiểu thư hào môn, An Cửu đã chứng kiến ​​quá nhiều chuyện này.

Sau khi nàng trưởng thành liền không ngừng có người tìm đến, cái gì mà cún con toả nắng, đại ca khỏe mạnh nam tính, anh trai thành thục ổn trọng, giảng viên đại học cấm dục, tất cả cái gì cần có đều có.

Hôm nay gửi cho nàng ảnh cơ bụng, ngày mai gửi cho nàng một chút đường áo lót*, ngày kia gửi ảnh cà vạt và yết hầu, An đại tiểu thư đã sớm tập mãi thành quen.

* Đường áo lót: Nguyên văn 马甲线, chỉ vùng bụng không có mỡ, còn là chỉ đường cơ giữa bụng và eo giống như một chiếc áo lót nên gọi là đường áo lót

Nhưng An Cửu chưa bao giờ yêu đương, yêu đương chưa phải là lựa chọn trước mắt của nàng.

Kế hoạch cuộc đời của nàng, trước tiên khống chế tập đoàn của gia tộc, sau đó mới có tâm tư yêu đương. Về phần những nam nhân đó thi nhau tới, mặc kệ là chủ động hay là bị động, dù sao đều là động cơ kín đáo, đại tiểu thư căn bản không phản ứng.

Có những người này làm mẫu, An Cửu mới nắm rõ chiêu thức trêu người trong lòng bàn tay.

Tuy rằng chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng từng thấy heo chạy, mà năng lực học tập của An Cửu từ trước đến nay rất mạnh.

Hiện tại xem ra...... Hiệu quả cũng không tệ lắm?

Mặc kệ nói như thế nào, phản diện cũng là người, chỉ cần là người sẽ có d*c vọng, đây cũng không phải là thủ đoạn bẩn thỉu.


An Cửu vẫn luôn cho rằng, yêu tất nhiên là trộn lẫn với dục. Nếu thích một người, nhất định sẽ muốn tiếp xúc thân thể với nhau, hôn rồi ôm một cái, bất kể nam nữ đều như thế.

Đó đã được khắc sâu vào gen của nhân loại.

Đối mặt với sự thay đổi của Bùi Tịch, An Cửu chỉ làm như không biết, biểu hiện trước sau như một.

Nàng ở trước mặt Bùi Tịch không cần cố tình dụ dỗ, thái độ tốt nhất chính là không giả vờ với hắn.

Loại chuyện dụ dỗ này, chỉ cần làm với "Phi Y" là được.

Mấy ngày sau, Bùi Tịch tiếp tục chữa bệnh từ thiện, Hạ Tử Kình tiếp tục đi theo dõi phạm nhân, An Cửu cũng không cố tình ở bên cạnh Bùi Tịch, thấy Lâm Thanh Nghiên cũng không có gì làm, liền đề nghị hai người cùng nhau du ngoạn trong thành Bình Lan.

Lâm Thanh Nghiên tính tình cũng hoạt bát, chỉ là ngày thường sẽ cố ý biểu hiện ổn trọng, hai người tức khắc ăn nhịp với nhau.

An Cửu chỉ làm yêu (tinh) trước mặt Bùi Tịch, một khi không ở trước mặt hắn, sẽ thu liễm rất nhiều.

Khi thì hai người ở trà lâu đọc sách, khi thì đi kịch lâu xem kịch, nhưng thật ra ngoài ý muốn kéo gần lại không ít khoảng cách.

Cứ như vậy qua ba ngày, Hạ Tử Kình trăm cay ngàn đắng cuối cùng bắt được tên trộm kia, nhận được khoản tiền thưởng lớn, cũng tạo ra một chút tên tuổi.

Đáng tiếc so với kết cục trong nguyên tác được phái Hoa Sơn tôn sùng là khách quý chênh lệch cực lớn, hiện tại hắn chỉ là thiếu hiệp mới ra đời.

Vết thương của Lâm Thanh Nghiên cũng đã gần lành.

Ba người tính đi đến thành khác, về phần phái Hoa Sơn mời bọn họ tới đây, nghe nói bọn họ đã tìm khắp trong ngoài thành Bình Lan, nhưng chưa tìm thấy tung tích vị cổ sư kia, tựa hồ đối phương đã mất tích một cách bí ẩn.

Vì cổ sư đã rời đi, xác sống cũng không hề xuất hiện, vì thế việc này liền giải quyết không thể hiểu được như vậy.

Thành Bình Lan có phái Hoa Sơn quản, trong thành một mảnh an bình, bá tánh cũng an cư lạc nghiệp, là một tòa thành vô cùng thích hợp để cư trú.

Nơi như vậy, không thích hợp với người võ lâm lang bạt giang hồ.

Bởi vì bạn sẽ phát hiện, đi trên đường, cơ hội hành hiệp trượng nghĩa cũng không có. Ở đây trên đường nơi nơi đều là người võ lâm, tỷ lệ người xấu phạm tội giảm rất nhiều.

Phát hiện một tên ăn trộm, có thể có mười người đuổi theo bắt.

"Rời thành Bình Lan, chúng ta kế tiếp đi đâu?"

"Đi sơn trang Kim Xà." Bên cạnh bàn, công tử bạch y phe phẩy cây quạt mặt mang mụ cười, chậm rãi nói.

Sơn trang Kim Xà à......

Trong sách ghi, bí tịch thần công Phong Vân kia càn quấy giang hồ, hiện thế ở sơn trang Kim Xà.

—————————-

Tác giả có chuyện nói:

Bùi Bùi: Bình tĩnh, lý trí, thanh tỉnh, đây là ta. ( đẩy kính râm)

Đại tiểu thư: Ảnh son

Bùi Bùi:!!! Nữ nhân ph óng đãng này! Đã từng gửi cái này cho bao nhiêu người hả! ( phát điên, cuồng loạn, mất thất trí......)

Có để ý, Bùi Bùi đang lén lút làm việc, phá huỷ chút ánh sáng, sau đó bản thân còn thanh thanh bạch bạch thành bạch liên hoa ( thật âm hiểm phúc hắc!!!)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện