An Cửu một chân thò một chân thụt đi đến chân núi, đứng ở chỗ này ngẩng đầu lên, còn có thể thấy đình đài lầu các cao trong sơn trang Kim Xà, thấp thoáng trong rừng bạch quả xanh ngắt rậm rạp, yên tĩnh bình yên.

Ai có thể nghĩ đến, sơn trang Kim Xà đại danh sẽ gặp tai họa như vậy chứ? An Cửu nhíu mày, nàng có chút lo lắng cho an nguy của Kim Yến Uyển.

Hy vọng nàng ta không sao.

Trong sách viết, Ma giáo tuy hung hăng ngang ngược tùy ý, vô pháp vô thiên, nhưng cũng không ở chỗ này lâu lắm, dù sao nơi này không phải đại bản doanh của chúng.

Tục ngữ nói phép vua thua lệ làng, huống chi hiện giờ cơ hồ toàn bộ võ lâm đều tề tụ ở đây.

Dưới chân sơn trang Kim Xà còn có trấn Kim Xà, người có thể vào sơn trang chỉ là số ít, ngược lại nhiều người dừng ở trấn, cho dù người Ma giáo lợi hại, dùng nhân số cũng có thể đánh chết chúng.

Cho nên một khi dưới chân núi nhận được tin tức, nhân sĩ võ lâm trong trấn chạy đến chi viện, người Ma giáo liền sẽ thối lui.

Hẳn là cũng sắp rồi?

An Cửu đánh giá sắc trời, thất thần mà nghĩ.

"An tiểu thư, cẩn thận, phía trước có chỗ trũng."

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nhắc nhở ôn hòa, An Cửu nháy mắt hoàn hồn, suy nghĩ trôi xa bị kéo lại.

Nàng nhìn về phía trước, quả nhiên trên đường đất vàng xuất hiện một chỗ trũng, bên trong tích một chút nước bùn.

An Cửu cúi đầu nhìn ót của nam nhân, ngầm nghiến răng.

Người này thật đúng là nhàn nhã tự tại, chỉ có nàng ở chỗ này mệt chết mệt sống.

Trong lòng chửi thầm, trên mặt An Cửu giận mà không dám nói gì, dù sao người ta vừa mới "Cứu" nàng, nàng không thể "Lấy oán trả ơn".

Tuy rằng nàng rất muốn trực tiếp đẩy mạnh hắn vào trong nước bùn.

An Cửu tỉnh táo hơn bất cứ ai, Bùi Tịch cứu nàng tuyệt đối không phải vì không đành lòng, mà là mạng của nàng tương đương với mạng của hắn. Hắn cứu nàng là đang cứu chính mình, chỉ thế mà thôi.

Trong lòng nghĩ như vậy, lỗ tai An Cửu đột nhiên nghe thấy một tiếng xé gió, cùng lúc đó, phía sau lưng nổi lên một trận lạnh lẽo, lông tơ dựng lên, một dự cảm mãnh liệt quét qua nàng.

Đằng sau có thứ gì tới đây!

An Cửu còn chưa kịp quay lại nhìn, chợt thấy cánh tay bị siết chặt, một bàn tay to bắt lấy cổ tay nàng, một bóng trắng đột nhiên nhào tới, kéo nàng ngã xuống mặt đất.


Hơi thở xung quanh tràn đầy mùi thuốc nồng đậm đắng chát, chóp mũi An Cửu đập thật mạnh vào ngực cứng rắn, một cảm giác chua xót sộc vào, khiến nàng không nhịn được đỏ hốc mắt.

An Cửu giãy giụa muốn ngẩng đầu, lại cảm giác được thân thể đang đè nặng lên nàng đột nhiên chấn động, một tiếng kêu rên trầm thấp chui vào tai.

Động tác của nàng cứng đờ, hoảng sợ giương mắt nhìn về phía trước.

Nam nhân một tay chống mặt đất, sắc mặt tái nhợt màu môi nhạt nhẽo, đôi mắt đen càng thêm thâm trầm, hắn nhíu mắt, lông mi dài run rẩy, có vẻ như đang nhẫn nhịn cái gì.

An Cửu cẩn thận lên tiếng: "Bùi Tịch, huynh, huynh làm sao vậy? Còn có vừa rồi, phía sau ta......"

Còn chưa dứt lời, đột nhiên im bặt.

Đầu ngón tay An Cửu chạm đến nơi ấm áp, tay nàng đặt sau thắt lưng hắn, hơi nóng mang theo nhiệt độ cơ thể người, hơi sền sệt.

Không hề nghi ngờ, đó là máu.

Là hắn chảy máu.

An Cửu trừng lớn mắt, ánh mắt kinh hãi: "Huynh bị thương!"

Cùng thời khắc đó, trong sơn trang Kim Xà, mặt ác quỷ đứng trên nóc nhà, hai mắt từ xa nhìn xuống phía dưới, hắn tìm được người hạ độc kia, còn ngoài ý muốn phát hiện nữ nhân lăng nhăng đó.

Nữ nhân đó thủ đoạn cao siêu, thời gian ngắn như vậy mà kết giao được với một vị cao thủ dùng độc, thật là đáng giận đến cực điểm.

Nghĩ đến Minh huynh mình mới kết giao trên đầu đội nón xanh*, mặt ác quỷ liền rất bất bình.

* Nón xanh: bị cắm sừng

Đáng tiếc khi tìm được hai người kia, bọn họ đã xuống núi, đuổi theo cũng không phải không thể, chỉ là đại hộ pháp bên cạnh hắn không ngừng lải nhải, nói người dưới chân núi sắp lên đây bla bla, ồn ào đến đau đầu.

"Giáo chủ, chúng ta phải đi thôi." Đại hộ pháp lại nói lần nữa.

Mặt ác quỷ buông cung tiễn trong tay, chậm rì rì hỏi: "Hỏi ra lai lịch của những tên đó chưa?"

Tâm trạng hắn rất tốt, mũi tên vừa rồi không tồi, trúng hồng tâm.

Tuy rằng bị nam nhân kia chắn, nhưng cũng tính là báo thù cho Minh huynh.

Trên mũi tên tẩm độc, bảo đảm người nọ tuyệt đối sẽ chết.

Đại hộ pháp: "Chưa ạ, những tên bị bắt đều độc phát thân vong, nhưng chúng ta điều tra được một ít manh mối từ trên người bọn chúng, cơ bản có thể xác nhận, là sát thủ Ngàn Sát Các."


Mặt ác quỷ trầm ngâm một lát, nói: "Ngàn Sát Các? Bọn chúng không phải chuyên làm nhiệm vụ vì tiền sao?"

Đại hộ pháp: "Không sai, ta nghi bọn chúng lợi dụng lúc hỗn loạn để làm nhiệm vụ, người chúng muốn giết là nhân sĩ giang hồ các phái, không có mục tiêu cụ thể, cũng không giống như là đến vì thần giáo chúng ta."

Mặt ác quỷ nghĩ nghĩ, cười nói: "Đúng, bọn chúng sao lại biết hôm nay chúng ta sẽ tập kích sơn trang Kim Xà chứ?"

Đại hộ pháp cũng không rõ điểm này, lắc đầu nói: "Chúng ta giấu tin tức rất kĩ, các đại phái cũng không nhận được tin, Ngàn Sát Các càng không thể, thuộc hạ cũng không hiểu nổi."

Mặt ác quỷ nhếch môi cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không cần nghĩ nhiều như vậy, có cơ hội thấy Ngàn Sát Các không phải tốt sao?"

Đại hộ pháp nhắc nhở: "Hôm nay chúng ta đã nháo ra động tĩnh không nhỏ, tiếp theo không thích hợp ra tay nữa." Dừng một chút, hắn lại đè thấp giọng, "Ngài không phải còn muốn lấy bí tịch thần công về thần giáo, giao cho Thánh Nữ sao?"

Mặt ác quỷ ngữ khí bất đắc dĩ: "Đi đây đi đây, ta liền trở về."

Dứt lời, hắn lại nhàn nhạt phân phó: "Kêu một tên xuống đi, đem đầu nữ nhân kia về cho ta, ta muốn tặng cho Minh huynh, cho hắn một kinh hỉ."

Đại hộ pháp gật đầu: "Tuân mệnh."

-

Dưới chân núi, An Cửu vất vả bò dậy từ dưới thân Bùi Tịch, lúc này mới nhìn thấy đầu vai sau lưng hắn cắm một mũi tên.

Mũi tên vừa mỏng vừa ngắn, lông mũi tên lộ ra không dài quá lòng bàn tay, lại cắm thật sâu vào thịt, mũi tên đại khái bị động tay động chân, dù thế nào đi nữa cũng không thể cầm được máu, không ngừng trào ra từ miệng vết thương, thấm ướt bạch y không tì vết.

An Cửu duỗi tay muốn sờ thử, lại phát hiện hai tay mình đều đang run.

Nàng giương mắt nhìn nam nhân ngồi dưới đất, một thân bạch y lăn trên mặt đất, dính bùn, trở nên bẩn thỉu.

Cả người hắn không hình tượng mà ngồi trên mặt đất, mặc dù bộ dáng chật vật như vậy, nhưng trên khuôn mặt thanh tú, trừ hơi trắng bệch, lại không chút biểu tình đau đớn.

"Bùi Tịch, huynh...... huynh không đau sao?" Cổ họng không hiểu sao có chút khô khốc, An Cửu nuốt khan, run giọng hỏi.

Nàng nhớ, hắn là vì nàng mới chắn một mũi tên này.

Lúc ấy nếu không phải hắn phản ứng nhanh, mũi tên này sẽ bắn vào giữa lưng nàng, giờ khắc này, người bị thương hẳn là nàng mới đúng.

Bùi Tịch hơi ngước mắt, nhìn về phía thiếu nữ nửa ngồi xổm trước mặt.


Đại khái chính nàng cũng chưa phát hiện, cặp mắt xinh đẹp đào hoa kia bất giác đỏ lên, đáy mắt đọng một tầng nước mắt trong suốt, ngân quang lấp lánh đọng lại trên lông mi.

Rõ ràng bị thương chính là hắn, sao ngược lại nàng lại làm ra biểu tình này?

Bùi Tịch không hiểu tâm tư của nữ nhân này, cũng không kịp nghĩ, trầm giọng nói: "Đi mau, trên núi có người đi xuống."

Nếu hắn không nhìn lầm, người nọ rất nhanh sẽ đến đây, bọn họ phải nhanh rời đi.

An Cửu ngẩn người, khuôn mặt tinh xảo càng thêm trắng bệch.

Bùi Tịch nói tiếp: "Nơi này cách trấn Kim Xà không xa, cô đi đến trấn liền an toàn. Hiện giờ ta không tiện di chuyển, cô có thể đi trước."

Kỳ thật không đi cũng không sao, chỉ là sẽ lộ càng nhiều át chủ bài của hắn mà thôi.

Không bằng tách An Cửu ra, như vậy hắn có thể tùy ý xuống tay, cũng không cần cố kỵ nàng có sợ hãi hay không.

Nghĩ đến trước đó sau khi độc chết mặt sẹo, ánh mắt thiếu nữ hoảng sợ khó hiểu, đáy lòng Bùi Tịch liền vô cớ bực bội.

Huống hồ lấy hiểu biết của hắn với An Cửu, nữ nhân này nhất định sẽ tự mình đi trước.

Nàng khinh thường hắn từ trước đến nay, sao có thể không màng an nguy của bản thân mà ở lại?

Vừa rồi trên đường đẩy hắn xuống núi, hắn không ngừng nghe thấy tiếng nàng thở phì phì nghiến răng, có thể tưởng tượng, nếu có thể bỏ được gánh nặng là hắn, nàng nhất định sẽ không chút do dự mà đáp ứng.

Đang chờ thiếu nữ rời đi, bỗng nhiên, bên tai truyền đến một giọng nữ khàn khàn.

"Không cần."

Thiếu nữ ngồi xổm trước mặt hắn thấp đầu nhỏ, giơ tay lau mắt, sau đó đột nhiên ngẩng mặt, hốc mắt hồng hồng giống con thỏ.

Nàng phảng phất như đang tuyên bố chuyện lớn: "Ta mới không cần, ta không đi. Huynh coi ta là hạng người gì chứ! Huynh cứu ta hai lần, lại vì ta mà bị thương, An Cửu ta không phải người lấy oán trả ơn!"

Ánh mắt bình tĩnh của công tử bạch y bỗng nhiên khẽ run lên, như là một viên sỏi ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, gây ra những gợn sóng nhỏ.

Hắn hơi hé miệng: "Cô......"

"Huynh đừng nói nữa."

Thiếu nữ đột nhiên đánh gãy hắn, nàng không nhịn được khịt mũi, vẻ mặt quật cường nói: "Dù sao ta sẽ không bỏ huynh lại, muốn chết chúng ta cùng chết!"

Như để chứng minh lời nói của mình, thiếu nữ nói xong liền lập tức đứng dậy, đẩy xe lăn tới.

Sau đó, nàng đi đến trước mặt Bùi Tịch, đánh giá khắp nơi một phen.

"Bùi Tịch, nếu ta làm đau huynh, huynh nhớ lên tiếng nhé."

Nói xong lời này, nàng liền cúi người vươn hai cánh tay, xuyên qua nách hắn, cắn răng, dùng sức bế nam nhân từ mặt đất lên.


Sở dĩ không ôm từ phía sau, là vì sau lưng hắn cắm mũi tên.

Tư thế như vậy, thoạt nhìn giống hai người đang gắt gao ôm nhau, gương mặt thiếu nữ dán vào ngực nam nhân, cằm nam nhân gác trên vai nàng, tay trúng tên rũ vô lực, một tay đỡ sau lưng nàng.

Bởi vì hai chân nam nhân vô lực, cho nên toàn bộ cơ thể đều dựa vào người nàng, lực nặng như vậy áp xuống, khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng, hàm răng nghiến chặt, cổ nổi lên một tầng hồng nhạt.

Cơ thể nàng vốn yếu ớt, lại trúng cổ độc của Vu Thịnh, sao có thể chịu được trọng lượng như vậy?

Hàng mi dài của Bùi Tịch không tiếng động buông xuống, tầm mắt đúng lúc dừng trên cổ mảnh khảnh kia. Cop‎ q𝙪a‎ cop‎ lại,‎ 𝘁rở‎ lại‎ 𝘁rang‎ chính‎ {‎ 𝘁rùm𝘁r𝙪𝑦‎ ện.𝘃n‎ }

Khi là "Bùi Tịch", hắn chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với nàng như thế.

Mùi hương của thiếu nữ quanh quẩn ở chóp mũi, hắn thấy nàng bởi vì dùng sức mà cắn môi đến đỏ thắm, cảm giác cánh tay thiếu nữ siết chặt eo mình, nghe thấy tiếng nàng thở hồng hộc.

Khoé mắt nàng còn mang theo nước mắt, màu đỏ ẩm ướt, giống cánh hoa đào bị nước mưa làm ướt.

Không biết vì sao, Bùi Tịch đột nhiên nhớ tới một ngày kia mười mấy năm trước, trời mưa dầm liên miên, hắn cũng ngã vào bùn như thế này, gặp được một cô bé mặc y phục màu hồng.

Cô bé xinh đẹp giống thiếu nữ ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn hắn, nói chuyện với hắn.

Lúc ấy hắn nghĩ, nàng kéo ta một phen thì tốt rồi.

Hắn không muốn bị người khác thấy bộ dáng té ngã, hắn muốn bò dậy, chỉ cần nàng duỗi tay, hắn liền có thể tự mình bò lên xe lăn.

Cô bé không kéo hắn, trên người hắn tất cả đều là bùn, ngày đó nàng mặc một bộ y phục mới, không muốn làm bẩn váy áo mới tinh của mình.

Vì thế nàng gọi người lớn tới, bảo những người đó mang hắn trở về.

Thật lâu thật lâu, Bùi Tịch đều nghĩ, thế là đủ rồi, như vậy đã rất tốt rồi, đây là lòng tốt thuần khiết nhất mà hắn từng nhận được.

Trân quý cỡ nào chứ.

Chính là ngày này, có một cô nương kiêu căng hơn, yêu cái đẹp hơn, tính tình tệ hơn cô bé năm đó.

Nàng một chút cũng không thiện lương, nàng ích kỷ, ngu xuẩn, vô tri, ngang ngược, chính là nữ nhân nông cạn đến không đúng tí nào như vậy.

Nàng không ghét bỏ hắn người đầy nước bùn, cũng không để ý truy binh phía sau. Nàng cắn chặt răng, gian nan bế hắn lên từ bùn, mắt hồng nói với hắn, ta sẽ không bỏ huynh lại, muốn chết thì cùng chết.

Trong lúc hoảng hốt, Bùi Tịch nghe thấy ngực nổ vang một trận, phảng phất có thứ gì, tại đây một khắc lặng yên sụp đổ.

【 Độ hảo cảm Bùi Tịch đối với cô +20, hiện tại là 55. 】

———————

Editor có lời muốn nói:

Có vẻ Bùi Tịch đang dần nhận thức về hệ thống của An Cửu rùiii


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện