"Thật sự...... Liền rút như vậy sao?"
Lúc hỏi câu này, giọng An Cửu đều là run rẩy.
"Rút đi." Phía trước truyền đến tiếng nam nhân đều đều, bình thường như đang nói cô ăn chưa.
An Cửu liếm môi khô khốc, thật cẩn đưa tay đến chỗ lông mũi tên, chậm rãi, nhẹ nhàng cầm nó.
"Vậy...... Ta rút nhé?"
"Ừm."
An Cửu cắn răng, mắt thấy thái dương nam nhân toát một lớp mồ hôi lạnh, nàng dứt khoát nhắm mắt, tay dùng chút lực, một tay rút mũi tên cắm thật sâu vào thịt kia ra.
"Phập" một tiếng vang nhỏ, máu nháy mắt trào ra.
Thân hình nam nhân ngồi đưa lưng về phía nàng hơi chấn động, phát ra một tiếng kêu r.ên ngắn ngủi.
An Cửu đang định thở phào một hơi, giây tiếp theo hai mắt bỗng nhiên trừng lớn.
"Trên mũi tên có độc!" Nàng buột miệng thốt ra.
Mũi tên kia được nàng nắm ở trên tay, mũi tên bén nhọn lập loè hàn quang, thu hút ánh nhìn nhất, lại là màu xanh nhạt trên hàn quang.
Này vừa thấy chính là độc, màu xanh như vậy, tuyệt đối không phải độc bình thường!
An Cửu trong nháy mắt bị dọa đến hoang mang lo sợ, đại phản diện sẽ không chết ở đây chứ? Vậy nhiệm vụ công lược của nàng làm sao bây giờ? Nàng còn có thể về nhà không? Giây tiếp theo, chỉ thấy Bùi Tịch hơi nghiêng người, bởi vì sắc mặt quá trắng, mặt mày càng thêm tối tăm, như là dùng mực đen phác hoạ ra tranh thuỷ mặc.
Trên mặt hắn vẫn không có biểu tình gì, không có thống khổ cũng không có hoảng loạn, trong mắt nhìn về phía An Cửu, thậm chí hơi mang theo chút trấn an.
"Sợ cái gì, ta sẽ không chết." Hắn bình tĩnh nói.
Thiếu nữ trước mặt như lại bị dọa cho ngây người, mắt đào hoa xinh đẹp bao trùm một tầng thủy sắc trong suốt, tròng mắt tựa hồ đều đang chấn động.
Nghe thấy hắn nói, thiếu nữ phải mất một lúc mới phản ứng lại, khịt khịt mũi.
"Thật, thật sự sẽ không sao?"
"Sẽ không, độc này không giết ta được." Nam nhân mắt đen cong cong, độc hạ trên người hắn, đều sẽ mất tác dụng, bởi vì trong thân thể hắn có kịch độc độc nhất thế gian.
Ngừng lại một chút, hắn lại nói, "Được rồi, cô có thể ra ngoài."
An Cửu ngẩn người, theo bản năng hỏi: "Ta ra ngoài làm gì?"
Đại khái là mất máu quá nhiều, thanh âm của Bùi Tịch lộ ra suy yếu, chậm rì rì nói: "Ta phải bôi thuốc lên miệng vết thương, cô ở đây không tiện."
Bôi thuốc phải cởi quần áo, hai người bọn họ trai đơn gái chiếc, thật sự không hợp lễ nghi.
Thiếu nữ nghe vậy, nhướng mày liễu, vẻ mặt không tán đồng mà nói: "Không được, ta không đi! Huynh vì ta mà bị thương, sao ta có thể để huynh một mình ở đây? Hơn nữa vết thương ở sau lưng, sao huynh bôi thuốc được?"
Bùi Tịch hơi sửng sốt, còn chưa trả lời, An Cửu đột ngột tới trước mặt hắn, duỗi tay tới: "Huynh không cần xấu hổ, hiện tại huynh bị thương, không cần để ý quy củ hay không quy củ, ta tới giúp huynh bôi thuốc."
Bùi Tịch: "Chờ, chờ đã......"
"Ai nha, huynh một đại nam nhân thẹn thùng cái gì." Thiếu nữ vừa nói, cường ngạnh kéo lấy đai lưng hắn.
Nhưng Bùi Tịch đang suy yếu, lại muốn diễn tên què trước mặt nàng, một chút lực phản kháng cũng không có.
Thiếu nữ một chân dẫm lên mép giường, một chân chống trên mặt đất.
Nàng một tay ấn ngực công tử bạch y, ấn hắn lên giường, một tay khác nắm khuy áo bên hông hắn, đầu ngón tay trắng nõn linh hoạt chuyển động, đai lưng tuyết phút chốc tuột ra.
Đai lưng rơi xuống, vạt áo vốn chỉnh tề tức khắc rộng mở, xương quai xanh thon gầy cùng với một khoảng nhỏ ngực không tì vết của nam nhân lộ ra.
Sắc mặt Bùi Tịch tái nhợt vô cùng, giờ phút này lại bị nàng nháo đến bên tai đều đỏ.
"Cô, cô dừng tay, đừng nháo, ta tự làm!"
Lông mi hắn run rẩy đến lợi hại, giống lá rụng trong gió, hiển nhiên tức giận không nhẹ vì hành động của thiếu nữ.
Tuỳ tiện không biết liêm sỉ như thế, An thượng thư dạy nàng thế nào vậy!
An Cửu nhìn mặt công tử bạch y đoan chính ôn nhã bắt đầu phiếm hồng, khóe mắt đuôi mày đều là tức giận, lúc này mới chưa đã thèm mà ngừng tay.
"Được rồi được rồi, vậy huynh tự cởi, cởi xong ta bôi thuốc cho huynh."
Nói xong, nàng liền lui về phía sau hai bước, để tự hắn làm.
Bùi Tịch: "......"
Quai hàm hắn bạnh ra, đôi mắt đen nhìn thẳng thiếu nữ đang nhìn mình không chớp mắt, hầu kết lên xuống, giọng khàn khàn: "Cô quay đi."
An Cửu chớp chớp mắt, ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác.
Phía sau truyền đến động tĩnh rất nhỏ, đó là tiếng vang khi vải cọ xát.
Trên mặt An Cửu mang theo ý cười, trong miệng lại lẩm nhẩm: "Bùi Tịch, ta nói huynh không cần cổ hủ như vậy, dù sao ta chướng mắt huynh, thấy cơ thể huynh thì sao, chúng ta trong sạch, không nói với người khác, cũng sẽ không có chuyện gì nha."
Phía sau đột nhiên một mảnh yên tĩnh, thanh âm gì cũng không có.
An Cửu dường như không hề phát giác, tiếp tục nói: "Huynh sợ cái gì, chẳng lẽ sợ ta tìm huynh phụ trách sao? Bổn tiểu thư sẽ không làm loại chuyện này đâu, hơn nữa ta lại không thích huynh......"
Nàng lải nhải, nói không ngừng, sau đó yên lặng phục hồi nguyên trạng, tựa hồ hết thảy như thường.
Bùi Tịch trước sau không đáp lại nàng, An Cửu cũng không để ý, thẳng đến khi nghe được một tiếng "Xong rồi", nàng mới xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy Bùi Tịch nửa ngồi ở đầu giường, nghiêng mặt sang một bên, đầu vai bị thương vừa lúc lộ ra ngoài.
Trên người hắn đắp một cái chăn mỏng, từ ngực trở xuống, tất cả đều che kín mít, chỉ lộ ra một đoạn bả vai.
An Cửu: "......"
Tiểu tử thối, làm như hắn mới là gái tân vậy.
An Cửu ngẩn ra một lúc, rất nhanh hoàn hồn tiến lên, đi đến mép giường.
Trên da thịt trắng nõn như ngọc của nam nhân, xuất hiện một vết thương lớn bằng đồng xu, gần miệng vết thương một mảnh máu thịt mơ hồ, là dấu vết vừa rồi khi rút mũi tên tạo ra.
Sau khi rút mũi tên ra, máu liền chậm rãi ngừng, giờ phút này chỉ có một chút máu thấm ra bên ngoài.
Mặc dù vậy, miệng vết thương này thoạt nhìn vẫn dữ tợn đáng sợ, An Cửu nhịn không được nổi da gà.
Nàng hít một hơi, theo bản năng hạ thanh âm, nhỏ giọng hỏi: "Bùi Tịch, cái kia, ta hiện tại nên làm như thế nào?"
Từ góc độ của An Cửu chỉ có thể thấy sườn mặt hắn, mắt hơi khép, tóc để sang một bên, uốn lượn trước ngực hắn, che nửa bên xương quai xanh.
Đường quai hàm của nam nhân tuyệt đẹp, nhưng khóe môi hơi mím, lộ ra một vẻ lãnh đạm người sống chớ gần.
Nghe thấy nàng hỏi, mắt hắn cũng không mở to, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Đi lấy băng gạc ở hòm thuốc, thấm nước lau máu đi."
"Được." An Cửu gật đầu, vội vàng làm theo.
Nàng đến hòm thuốc tìm băng gạc, lại ở trong phòng tìm nước khắp nơi, nhà này hẳn là lâu rồi không ai ở, An Cửu chạy tới bên ngoài viện, mới tìm được một giếng nước, sau đó tự mình kéo lên một gầu.
Lúc này đã qua hồi lâu, nàng cầm khăn ướt trở lại phòng, nam nhân dựa vào đầu giường, khuôn mặt thanh tú trắng bệch cơ hồ trong suốt.
An Cửu trong lòng hơi áy náy, vội vàng tới lau miệng vết thương cho hắn.
Còn chưa lau hai cái, Bùi Tịch môi mỏng hé mở: "Dùng chút lực."
"Nhưng......" Nàng muốn nói nếu dùng lực, vậy miệng vết thương vừa mới đóng lại có lẽ sẽ chảy máu.
Còn chưa nói xong, ánh mắt công tử bạch y nhíu lại, giọng lạnh nhạt: "Chút chuyện này cũng không làm được sao?"
Bùi Tịch vừa dứt lời, liền cảm giác động tác lau sau vai hơi khựng lại.
Hắn biết ngữ khí của mình gay gắt, đại tiểu thư từ trước đến nay không chịu nổi nửa điểm ủy khuất, trước kia hắn cũng luôn dung túng nàng, chưa bao giờ nói nửa câu nặng lời với nàng.
Chỉ là hiện giờ, hắn lại có chút không thể khắc chế tính tình của mình.
Có lẽ là vì thái độ của nàng đối với hắn thay đổi chăng?
Nữ nhân này ưu điểm khác không có, chỉ có một cái là biết tri ân báo đáp.
Hôm nay hắn cứu nàng, nàng lập tức thay đổi sắc mặt, ngày xưa đều là hắn chiếu cố nhân nhượng nàng, hôm nay ngược lại thành nàng chiếu cố hắn, giống như gió nước luân phiên xoay chuyển.
Trong lòng Bùi Tịch biết, kỳ thật nàng đối với hắn vẫn không thay đổi, tựa như nàng vừa mới nói.
Nàng chướng mắt hắn, cũng không có khả năng thích hắn.
Nàng chỉ coi hắn là ân nhân cứu mạng, trừ cái này ra, không có gì khác.
Nghĩ như vậy, Bùi Tịch liền hoàn toàn không cố kỵ, tiếp tục bình yên ngồi ở chỗ kia, hưởng thụ đại tiểu thư hầu hạ.
Ngữ khí nặng một chút thì sao, nàng vốn không thích hắn, lại nhiều một chút thì đã sao?
Động tác lau sau lưng mạnh một chút, từng đợt đau nhức đánh úp tới. Miệng vết thương hẳn là lại nứt ra, có chất lỏng ấm áp từ ngọn nguồn đau đớn trượt xuống, dọc theo xương sống lưng rơi xuống quần áo lót phía dưới.
Đã quen với đau đớn khi độc phát, chút đau này đối với Bùi Tịch mà nói cũng không đến mức khó có thể chịu đựng được, thậm chí vì từng đợt đau đớn nhè nhẹ kia lôi kéo lực chú ý, cho nên buồn cảm trong lòng cũng bị xem nhẹ.
Mi mắt Bùi Tịch hơi nhắm, lạnh lẽo giữa mày cũng thoáng dịu đi.
Đột nhiên, hắn nhận thấy được đầu vai truyền đến xúc cảm một giọt, hai giọt, tựa hồ có thứ gì rơi xuống, đúng lúc dừng trên vai hắn, ấm áp, như là nước.
Cùng lúc đó, tiếng hít thở của thiếu nữ cũng trở nên hơi dồn dập.
Ngay từ đầu, Bùi Tịch cũng không ý thức được đó là cái gì.
Nhưng đầu óc hắn từ trước đến nay không tồi, cơ hồ trong chớp mắt, hắn liền đoán được chất lỏng rơi trên người mình đến từ đâu.
Trong nháy mắt, đầu óc hắn trống rỗng.
Chất lỏng vốn ấm áp, dường như trong phút chốc nóng thấu xương, nhỏ giọt trên đầu vai hắn, nhưng lại để lại dấu vết khó có thể bỏ qua trong lòng hắn.
Công tử bạch y đang nhắm hai mắt đột nhiên trợn mắt, quay đầu nhìn lại.
Thiếu nữ hơi cúi đầu, đứng ở mép giường, một tay cầm băng gạc, một tay kia lau lung tung trên mặt.
Bả vai nhỏ xinh thon gầy run run, cằm nhọn còn đọng lại nước sắp rơi xuống.
Bởi vì Bùi Tịch đột nhiên xoay người lại, nàng ngừng lấy tay lau, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.
Cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia, giờ phút này đầy nước mắt, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Hốc mắt thiếu nữ hồng hồng, chóp mũi cũng đỏ bừng, hàm răng gắt gao cắn môi đỏ, không phát ra chút thanh âm nào.
Bùi Tịch từng thấy An Cửu khóc, còn không chỉ một lần.
Hắn châm cứu cho nàng đau khóc, nàng tự mình không cẩn thận va phải chỗ nào cũng muốn khóc, có lần ở trên phố bị ăn trộm túi tiền, nàng trực tiếp đứng tại chỗ khóc.
Mỗi một lần khóc, đều khàn cả giọng, nháo đến long trời lở đất người ngã ngựa đổ, giống đứa trẻ bị chiều hư, nhất định muốn nói cho tất cả mọi người biết nàng có bao nhiêu ủy khuất.
Lúc này đây, nàng lại không rên một tiếng, khóc lặng yên không một tiếng động, nước mắt rớt đến an tĩnh.
Lại so với mỗi một lần trước đó, đều khiến người ta đau lòng hơn.
Mắt Bùi Tịch bỗng nhiên tối sầm, tay không chịu khống chế mà vươn ra, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng cọ quá khóe mắt ửng đỏ của thiếu nữ, lau đi nước mắt trong suốt.
Rõ ràng không có độ ấm, hắn lại không khỏi cuộn tròn ngón tay, phảng phất như bị bỏng rát.
Thiếu nữ như bị động tác thình lình của hắn doạ, ngẩn ngơ tại chỗ, nhất thời cũng quên trốn.
"Khóc cái gì?"
Hắn nhìn nàng thật sâu, môi mỏng hơi mím, có chút như thất thố, thấp giọng nói: "Vừa rồi không nên nói chuyện với cô như vậy, là ta không đúng, ta nhận lỗi với cô...... Đừng khóc, hửm?"
Âm cuối cùng tràn ra từ xoang mũi, trầm thấp từ tính, như có người cầm một cọng lông vũ, nhẹ nhàng cọ vành tai.
Hai lỗ tai tinh xảo của thiếu nữ lặng yên chuyển sang màu đỏ.
———————
Editor có lời muốn nói:
Vốn hôm nay nghỉ làm, muốn up 2 chương, nhưng vì mải đủ fanmeeting của Ninh An Như Mộng quá mà đến giờ mới xong một chương 😭