Sau sáu ngày mất tích bí ẩn, Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên đột nhiên trở lại.

Cũng không biết bọn họ tìm tới cửa như thế nào, tóm lại An Cửu ngủ một giấc dậy, liền gặp hai người trong sân.

Vừa thấy nàng, Hạ Tử Kình tức khắc lộ ra biểu tình thở dài nhẹ nhõm "An Cửu cô không sao thật tốt! Ta biết ngay, Bùi huynh nhất định sẽ chiếu cố cô."

Lúc trước là Hạ Tử Kình đáp ứng sẽ dẫn nàng theo, cũng hứa sẽ bảo vệ nàng, Hạ Tử Kình tự giác An Cửu là trách nhiệm của mình, vốn dĩ hắn còn phải ở bên ngoài dưỡng thương, nhưng vì không yên lòng An Cửu, vẫn là gấp gáp trở về sớm.

Nghe hắn nói như vậy, An Cửu theo bản năng nhìn về phía Lâm Thanh Nghiên.

Quả nhiên, ánh mắt thiếu nữ thanh y nhìn nàng ẩn ẩn một tia u oán.

An Cửu: "......"

Nam chính sao còn chưa thông suốt thế! Nàng không muốn bị nữ chính coi là tình địch đâu.

An Cửu vội vàng cười gượng nói: "Đúng vậy, ngày ấy ta gặp nguy hiểm, Bùi thần y còn vì ta chắn một mũi tên, ta cũng không biết cảm kích huynh ấy như thế nào."

Lời này vừa nói ra, thần sắc Lâm Thanh Nghiên lập tức biến đổi, khẩn trương nói: "Bùi Tịch bị thương? Có nặng không?"

An Cửu còn chưa nói, bên cạnh liền truyền đến giọng nam nhân trong sáng ôn nhã: "Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại. Hai người thì sao? Đi đâu lâu như vậy?"

Mấy người quay đầu nhìn lại, liền thấy một công tử tuyết y tóc đen tuần nhã ngồi trên xe lăn, được A Thất chậm rãi đẩy tới.

Công tử khuôn mặt trắng nõn như ngọc, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, trong tay cầm một cái quạt xếp trắng tinh, vừa nhìn thấy, như khiến người khác tắm mình trong gió xuân.

"Bùi huynh." Hạ Tử Kình chào hỏi, thấy sắc mặt hắn như thường, liền yên tâm, cười nói, "Chúng ta tìm được thần toán Vô Danh rồi, ta đã thỉnh cầu ông ấy tính ra người muốn tìm kiếm, kế tiếp định đi tìm người nọ, không biết ý Bùi huynh thế nào?"

Hạ Tử Kình nhất định phải đi tìm người nọ, đây là di nguyện của sư phụ hắn trước khi lâm chung, cho dù thế nào hắn nhất định sẽ thực hiện.

Chỉ là chuyến đi này có lẽ sẽ vất vả, ăn ngủ ngoài trời, đối với hai người không có võ công như Bùi Tịch và An Cửu mà nói, thật sự là khổ sai.

Hạ Tử Kình vốn tính, không bằng để bọn họ ở lại đây, hắn và Lâm cô nương đi tìm người.

Không ngờ Bùi Tịch lại hỏi: "Người huynh muốn tìm ở đâu?"

Hạ Tử Kình nói: "Vô Danh đại sư nói, không biết vị trí chính xác của người nọ, nhưng tính ra hắn ở gần Vô Đăng Phong ở Quảng Dương, nếu đến đó nhất định có thể tìm được."

Bùi Tịch nghe vậy, trầm ngâm một lát nói: "Ta nhớ Vô Đăng Phong cách chùa Vô Âm không xa?"

Mọi người sửng sốt, không hiểu vì sao hắn đột nhiên nhắc tới chùa Vô Âm.


Lâm Thanh Nghiên nghĩ nghĩ, gật đầu: "Ta nhớ, Vô Đăng Phong đích xác cách chùa Vô Âm không đến trăm dặm, đều ở phía đông nam."

Mặt mày nhợt nhạt của Bùi Tịch cong lên, cười nói: "Nếu như thế, vậy kế tiếp chúng ta còn phải đồng hành, hai ngày trước chùa Vô Âm truyền tin cho ta, Chân Nhất đại sư trụ trì chùa Vô Âm bế quan nhiều năm, sắp xuất quan, mời ta đến bắt mạch cho ông ấy."

Lâm Thanh Nghiên ngạc nhiên: "Chân Nhất đại sư muốn xuất quan?"

Chân Nhất đại sư cực có danh tiếng trên giang hồ, chỉ vì ba mươi năm trước, chính ông đánh trọng thương giáo chủ mặt ác quỷ của Ma giáo đời trước, khiến nguyên khí của Ma giáo tổn hại nghiêm trọng, ngủ đông vài thập niên không xuất hiện.

Đáng tiếc Chân Nhất đại sư cũng bị thương căn cơ trong lần chiến đấu đó, từ đây bế quan nhiều năm tĩnh tu dưỡng thương, lại chưa xuất thế.

Mà chùa Vô Âm của Chân Nhất đại sư toạ lạc ở ngoại thành, từ trước đến nay không tham dự vào việc vặt của giang hồ, ngay cả thịnh hội của sơn trang Kim Xà lần này, chùa Vô Âm cũng chưa từng phái người đến, bởi vậy có thể thấy được có bao nhiêu điệu thấp.

Vốn người bắt mạch cho Chân Nhất đại sư là phụ thân Bùi Chu của Bùi Tịch, nhưng Bùi Chu đã chết, vì thế lần này người nhận được tin biến thành Bùi Tịch.

Bùi Tịch hơi mỉm cười, nói: "Chân Nhất đại sư và gia phụ có quan hệ, ta tất nhiên phải đi, chuyến này không thể thoái thác."

Lâm Thanh Nghiên chấp nhận gật đầu: "Không sai, Chân Nhất đại sư xuất quan, chuyện này nếu để người khác biết được, trên giang hồ sẽ lại náo nhiệt một trận."

Hai người mải mê nói chuyện, Hạ Tử Kình và An Cửu một bên nghe cái biết cái không.

Hai người bọn họ cũng không biết Chân Nhất đại sư là ai.

Hạ Tử Kình gãi gãi đầu, nói: "Nói cách khác, Bùi huynh tiếp theo muốn đến chùa Vô Âm, cùng đường với Vô Đăng Phong ta muốn đến?"

Bùi Tịch gật đầu: "Không sai."

Hạ Tử Kình cũng không rối rắm, dứt khoát nói: "Vậy không bằng ngày mai chúng ta liền xuất phát đi."

Thế là kế hoạch ra ngoài liền quyết định như vậy.

Về phần ý kiến của An Cửu, không ai hỏi đến. Dù sao nàng chỉ là trang sức cho đoàn nhân vật chính, trừ đi cùng ra, cũng không có lựa chọn khác.

Đêm trước khi rời đi, An Cửu nhận được một phong thư cú mèo đưa tới.

Đây là lần đầu tiên "Phi Y" chủ động gửi thư cho nàng.

Lúc trước mỗi lần đều là nàng gửi thư cho hắn, hắn trả lời, hắn chưa bao giờ chủ động gửi thư cho nàng.

An Cửu mở thư ra vừa thấy, vậy mà hẹn nàng ra ngoài gặp nhau.

Được lắm, nếu đây là nói chuyện qua mạng ở hiện đại thật, thì chính là một đôi yêu nhau qua mạng, lần đầu tiên chàng trai hẹn cô gái gặp ngoại tuyến, thẳng thắn như thế, quả thực là không có ý tốt viết rõ trên mặt.


Biết rõ không có ý tốt, nàng vẫn muốn đi? Đương nhiên...... Muốn đi!

-

Trăng lên đầu cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn.

An Cửu lặng lẽ từ trong nhà chuồn ra, trấn Kim Xà không còn náo nhiệt như trước, nhưng trên đường vẫn không ít người.

Nàng đi dọc theo phố, đi đến cửa hàng bánh ngọt từng mua.

Hiện giờ không có hội đèn lồng, đại nương bán bánh ngọt vẫn còn ở đó, nhìn thấy nàng tới, gương mặt tươi cười đón chào: "Cô nương mua bánh ngọt sao?"

Thấy nàng tới một mình, lại quan tâm hỏi: "Sao không thấy trượng phu của cô? Trên trấn nhiều du hiệp, cô nương vẻ ngoài xuất chúng, ban đêm ra ngoài một mình, chỉ sợ không an toàn."

An Cửu cong mắt: "Không sợ, huynh ấy lập tức tới đây."

Nàng mua một túi bánh ngọt, vừa trả tiền xong liền quay người lại, thấy phía sau cách đó không xa có một nam nhân áo đen, trường thân ngọc lập* dáng người đĩnh bạt.

* Trường thân ngọc lập: miêu tả dáng hình thon dài

Lần này hắn không đeo mặt nạ, lộ ra một khuôn mặt chính trực đoan chính, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn nàng.

Bóng đêm dần buông xuống, nhà cửa bên đường sáng đèn, ánh đèn mờ nhạt dừng trên huyền y không một chút tạp sắc của hắn, lộ ra một tia tịch liêu khó hiểu.

Bước chân An Cửu dừng lại, chậm rãi bước về phía hắn.

Đi đến trước mặt nam nhân, ngửa đầu nhìn hắn.

"Phi Y, huynh tìm ta, là muốn nói gì?"

Mặt thiếu nữ không còn vui sướng khi gặp như trước nữa, chỉ có im lặng bình đạm.

Hai mắt nàng trầm tĩnh, không thấy mất mát cũng không có khổ sở, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng hắn, phảng phất đang chờ đợi một đáp án.

Về phần đáp án như thế nào, nàng tựa hồ cũng không để ý.

Phát hiện này khiến lòng nam nhân căng thẳng, ngón tay rũ bên người cuộn tròn, gắt gao nắm thành quyền.


"Ta......"

Hắn vừa mở miệng, thiếu nữ lại bỗng nhiên lên tiếng đánh gãy hắn.

"Đừng nói ở đây, chúng ta đến nơi an tĩnh đi."

Dứt lời, thiếu nữ liền dẫn đầu xoay người, bước nhanh về phía trước.

Bước chân nàng có chút dồn dập, cúi đầu đi phía trước, nhìn phố và cảnh vật xung quanh, chỉ là không nhìn hắn.

Nam nhân không lên tiếng, trước sau gắt gao đi theo sau nàng.

Hắn biết nàng tức giận, đại tiểu thư tức giận phải dỗ, để nàng xả tức ra là tốt rồi.

"Ở chỗ này đi."

Bước chân thiếu nữ dừng lại, đứng dưới một cây liễu lớn.

Cây liễu lớn ở bờ sông, nhà cửa trên đường cách nơi này không xa, ban đêm bờ sông cũng không có ai. Bên tai hai người trừ tiếng nước chảy róc rách, cùng với tiếng côn trùng và ếch kêu hết đợt này đến đợt khác ra, không còn gì khác.

Ban đêm bao phủ bọn họ, thân ảnh đan vào nhau như dung vào đêm tối, lại không thấy rõ thần sắc đối phương.

Thiếu nữ dựa vào lan can bờ sông, rũ đầu, nhẹ nhàng nói: "Hiện tại huynh có thể nói rồi."

Bùi Tịch nhất thời không nói gì, hắn không biết nên nói từ đâu.

Như là cảm giác được hắn khó xử, thiếu nữ lại hỏi: "Cần ta hỏi huynh không?"

Không đợi hắn đáp lại, nàng lại tiếp tục nói: "Phi Y, đây là tên của huynh sao? Huynh thật sự là Huyền Y Vệ sao? Huynh nói huynh bị đuổi giết, nhưng ta hỏi người khác, bọn họ đều nói không biết ai tên Phi Y."

Nói tới đây, thanh âm thiếu nữ đột nhiên cao một chút, bén nhọn vang bên tai: "Ta muốn biết, huynh rốt cuộc là ai? Những lời huynh nói với ta, có bao nhiêu là thật, có bao nhiêu là giả?"

Nàng vốn không nhìn hắn, giờ khắc này lại nâng mặt, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Cặp mắt đen nhánh sáng ngời kia, một mảnh thủy sắc nhộn nhạo, nước mắt trực trào.

"Tất cả đều là gạt ta, đúng không?"

Môi đỏ thiếu nữ lúc đóng lúc mở, thốt ra lời đứt quãng, nghẹn ngào.

Nàng không khóc, chỉ là nước mắt lưng tròng, đôi mắt nàng giống như đột nhiên vỡ ra vô số mảnh gương, mỗi một mảnh đều là nước mắt của thiếu nữ, đang chất vấn hắn.

"Huynh căn bản không thích ta, đúng không?"

Rõ ràng trên mặt nàng không có biểu tình gì, Bùi Tịch lại phảng phất có thể cảm giác được, thiếu nữ lúc này, thương tâm hơn bất cứ lúc nào.

Trái tim như bị một bàn tay dùng sức nắ/n bóp, khiến hắn nhất thời có chút không thở nổi.


Ánh mắt nam nhân khẽ nhúc nhích, theo bản năng vươn tay ra, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ.

Hắn kéo nàng vào trong lòng, cánh tay gắt gao ôm eo nàng.

Thiếu nữ theo bản năng giãy giụa hai cái, rất nhanh ngừng lại dưới sự giam cầm càng ngày càng chặt của hắn.

Thẳng đến khi ôm được toàn bộ thiếu nữ, cảm giác khủng hoảng thình lình xảy ra vừa rồi kia mới dần dần tiêu tán.

Liền ở một khắc vừa rồi, Bùi Tịch mơ hồ có cảm giác, nàng cách hắn rất xa rất xa, sẽ nhanh chạy đi.

Hầu kết hắn lên xuống, trầm giọng nói: "Ta đích xác có một số việc lừa nàng, nhưng có một việc là thật."

Thiếu nữ ngẩng đầu từ trong lòng hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn: "Chuyện gì?"

Nam nhân rũ mắt đối diện với nàng, môi mỏng hé mở, thấp thấp phun ra ba chữ.

"...... Ta thích nàng."

Trước kia hắn rất không am hiểu nói kiểu lời ngon tiếng ngọt này, mỗi lần ở trước mặt nàng đều nói chuyện vụng về, bây giờ, những lời này vậy mà cực kỳ tự nhiên buột miệng thốt ra, không có nửa điểm trở ngại.

Nói xong, hắn có chút bối rối mím môi, lông mi run rẩy, chỉ cảm thấy bên tai lan ra một trận nóng rực.

Ngực cũng không hiểu sao nóng lên.

Trên mặt thiếu nữ lại không cười, lệ quang đáy mắt lập loè, cắn môi hỏi hắn: "Ta còn có thể tin huynh không?"

Nam nhân mắt tối sầm, nhìn chăm chú nàng: "Nàng có thể vĩnh viễn tin ta."

Thiếu nữ lúc này mới thoáng cong khóe mắt, lộ ra một nụ cười, chỉ là vẫn không thấy vui.

Bùi Tịch không biết suy nghĩ trong lòng nàng, liền cho rằng nàng còn mang nghi ngờ với hắn. Chỉ là loại cảm giác tín nhiệm này, phá hủy thì dễ mà bồi dưỡng lại khó, kế tiếp đành phải dỗ dần dần vậy.

Lúc này thiếu nữ lại hỏi: "Phi Y, có thể nói thân phận thật sự của huynh cho ta không?"

Bùi Tịch chần chờ một lát, không đợi hắn nghĩ có nên nói ra cái tên Tiên Vô Mệnh không, thiếu nữ lại bỗng nhiên lắc đầu: "Bỏ đi, vẫn là đừng nói nữa."

Khi hắn nghi hoặc nhìn qua, nàng tự giễu nói: "Huynh nói rồi, ta liền không biết là giả hay thật." Giọng nói hơi tạm dừng, nàng lại ngửa mặt hỏi hắn, "Ta chỉ cầu huynh một việc, về sau, huynh đừng ra tay với bằng hữu của ta, được không?"

Biểu tình của thiếu nữ, đáy mắt đều là khẩn cầu.

Nàng sợ hắn không đáp ứng.

Nam nhân im lặng một chốc, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu, đáp ứng: "Được, ta đáp ứng nàng."

Thiếu nữ lúc này mới cười tươi sáng, nàng nắm tay hắn, bỏ túi bánh ngọt trong tay vào lòng bàn tay nam nhân.

Mùi bánh thơm ngọt quanh quẩn ở chóp mũi, giọng của nàng mềm mại nói với hắn: "Cảm ơn huynh, Phi Y. Hy vọng huynh tuân thủ lời hứa, nếu huynh không làm được, về sau ta sẽ không bao giờ tha thứ cho huynh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện