"Năm đó......"
Chân Nhất đến nay còn nhớ rõ, ngày Bùi Chu dẫn theo thê tử đến chùa Vô Âm.
Nam nhân áo xanh chán nản, rõ ràng tính tình ôn hòa thong dong, một ngày kia, trong mắt hắn lại tràn đầy bi thương và thù hận.
Bùi Chu gọi Chân Nhất một tiếng thế thúc*, khi Chân Nhất còn chưa xuất gia, từng có quan hệ thân thích với Bùi Chu, hai người nguyên là người quen cũ.
* Thế thúc: quan hệ chú cháu lâu đời
Đối với chuyện xảy ra với Bùi Chu, Chân Nhất tất nhiên biết rõ.
Thê tử của Bùi Chu tên là Hạ Nhan, là thị nữ làm bạn bên ông ta từ nhỏ, hai người thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, sau khi lớn lên nảy sinh tình ý kết làm vợ chồng, chính là một đôi trời đất tạo nên.
Nhưng thế gian luôn không như ý, sau khi kết hôn không lâu Hạ Nhan mang thai, Bùi Chu lại chẩn bệnh thể chất Hạ Nhan không nên có thai, nếu nhất quyết đẻ con nối dõi, nhất định tổn thương thân thể.
Bùi Chu không muốn giữ lại đứa nhỏ này, Hạ Nhan lại không muốn trượng phu vô hậu*, nhất định phải sinh hài tử.
* Vô Hậu: không con không cháu
Bùi Chu hết cách, đành phải đến Tây Vực tìm một dược liệu rất khó tìm, vì Hạ Nhan luyện chế đan dược bảo vệ bà chu toàn.
Đúng lúc vừa đi, mới dẫn tới những tai họa đó.
Tây Vực chính là địa bàn của Ma giáo, tuy y thuật Bùi Chu giỏi, nhưng võ công lại không phải đứng đầu.
Ông ta mai danh ẩn tích đến Tây Vực, đúng lúc gặp phải Ma giáo đang làm nhiều việc ác tàn sát bá tánh, Bùi Chu tâm tính thiện lương, không đành lòng thấy người khác gặp nạn, liền ra tay cứu những người đó.
Chính ông ta lại bị Ma giáo bắt được, người trong Ma giáo thấy ông ta y thuật cao minh, dẫn ông ta đến gặp Thánh Nữ của Ma giáo.
"Thánh Nữ Ma giáo cũng không chỉ là cái tên, là một chi độc lập của Ma giáo, chuyên nghiên cứu chế tạo độc thuật, mỗi một thế hệ Thánh Nữ Ma giáo đều là đại sư độc thuật, giết người vô hình."
Thánh Nữ Ma giáo thế hệ đó tên Hoa Mị, Hoa Mị chưa từng gặp nam tử Trung Nguyên đoan chính như ngọc như thế, đặc biệt Bùi Chu y thuật cao minh, lại khác người Ma giáo rất lớn, Hoa Mị vừa thấy, lập tức động lòng.
Hoa Mị đưa ra yêu cầu, chỉ cần Bùi Chu ở Ma giáo ngốc hai tháng, dạy dỗ bà ta y thuật Trung Nguyên, sẽ làm chủ thả ông ta đi.
Bùi Chu đáp ứng.
Khi đó, Hạ Nhan còn ở Dược Vương Cốc chờ đợi, đã hoài thai bốn tháng.
Bùi Chu vẫn không làm trái ước định, thân ở Ma giáo hai tháng, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trốn thoát, còn thường giải đáp thắc mắc của Hoạ Mị cũng là dốc túi đưa người*.
* Dốc túi đưa người: truyền đạt mọi kỹ năng, kiến thức mình biết cho học sinh.
Ông ta nóng lòng về nhà, cho rằng mình làm theo ước định, đến thời gian sẽ có thể về nhà.
Không ngờ sắp đến hẹn ước, yêu nữ Ma giáo kia lại lật lọng. Rõ ràng hạn hai tháng đã đến, yêu nữ lại chậm chạp không thả người, còn không biết liêm sỉ cho Bùi Chu thấy tâm ý, muốn thành hôn cùng ông ta.
Mặc dù Bùi Chu cho thấy trong nhà đã có vợ con, Hoa Mị cũng nói mình không ngại.
Hoa Mị không ngại, Bùi Chu lại để ý.
Bùi Chu hiểu Ma giáo sẽ không tuân thủ lời hứa, liền nhân cơ hội chạy thoát, ngàn dặm xa xôi chạy về Trung Nguyên.
Lúc này, Hạ Nhan đã hoài thai hơn bảy tháng.
Bùi Chu không biết, yêu nữ Hoa Mị biết được tin ông ta chạy trốn, sau đó đuổi sát theo.
Hoa Mị ở mảng độc thuật vốn là người thiên phú, lại được ông ta dạy dỗ thông hiểu đạo lí, sớm đã sâu không lường được.
Hoa Mị đuổi tới Dược Vương Cốc, đúng lúc gặp cảnh Bùi Chu nhu tình mật ý với ái thê, lòng ghen ghét nổi lên, giở trò hèn hạ với Bùi Chu bằng cách hạ cho Hạ Nhan một loại kịch độc hung ác nhất mà bà ta chế tạo ra.
Độc đó không có thuốc nào chữa được, cho dù là Hoa Mị cũng không có giải dược, mạng Hạ Nhan nhất thời treo lơ lửng.
Thời khắc nguy cấp, Bùi Chu lấy ra bảo vật linh chi và tuyết liên ngàn năm của Dược Vương Cốc, hao phí tâm huyết cả đời, luyện chế ra một loại thuốc bảo vệ tính mạng cho Hạ Nhan.
Cùng lúc đó, ông ta cũng cầm tù Hoa Mị, dùng cực hình bắt bà ta nói ra phương pháp giải độc.
Nhưng dù là Hoa Mị, cũng căn bản không biết giải độc như thế nào.
Khi đó Bùi Chu, cơ hồ là điên rồi.
Ông ta suốt đêm nghiên cứu, tìm kiếm, lật xem sách cổ, lại không tìm ra bất kỳ thuốc gì hay một biện pháp giải độc nào có thể cứu thê tử mình.
Trong vòng một tháng ngắn ngủn, Bùi Chu từ một quân tử đoan chính chi lan ngọc thụ, trở nên lạnh nhạt. Người bệnh chen chúc bên ngoài Dược Vương Cốc xin thuốc chữa bệnh, ông ta chẳng quan tâm, chỉ vùi đầu vào sách, phí công tìm kiếm phương pháp cứu thê tử.
Thẳng đến khi phái Hoa Sơn có đệ tử tu tập vu cổ, bị chưởng môn khai trừ khỏi môn phái.
Bùi Chu như trong bóng đêm nhìn thấy ánh rạng đông, tìm được đệ tử phái Hoa Sơn bị trục xuất Vu Thịnh.
Ông ta giúp đỡ Vu Thịnh, khiến Vu Thịnh vì ông ta tìm kiếm phương pháp giải độc, cuối cùng Vu Thịnh cũng không phụ gửi gắm, mang đến cho ông ta cổ song sinh.
Cổ song sinh tuy tên là song sinh, nhưng không có nghĩa hai người đồng sinh cộng tử, mà là một mạng đổi một mạng.
Hơn nữa, còn có điều kiện cần thiết.
Khi đó, Hạ Nhan đã hoài thai chín tháng, sắp sinh.
Bởi vì trong người có kịch độc, bà nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, mặc dù trong lúc ngủ, bà vẫn chịu kịch độc quấy nhiễu, thường xuyên cả người co rút, lộ ra biểu tình thống khổ bất kham.
Nếu không được giải độc, bà cùng hài tử trong bụng đều sẽ chết.
Bùi Chu hết cách, vì tính mạng vợ con, ông tìm được nam tử sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Hạ Nhan, dùng thuốc khống chế đối phương, bắt người này giao hợp với thê tử để giải độc.
Thống khổ nhất chính là, ông còn phải ở một bên nhìn, để phòng trong quá trình giải độc xuất hiện vấn đề.
Khi Hạ Nhan tỉnh lại, bà tận mắt thấy mình giao hợp cùng một nam tử xa lạ, trong bụng còn có hài tử chín tháng, mà trượng phu bà liền ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.
Sau khi Hạ Nhan trúng độc liền lâm vào hôn mê, bà không biết trong quá trình xảy ra rất nhiều biến cố, không rõ nội tâm Bùi Chu có bao nhiêu dày vò.
Bà chỉ là nữ tử yếu đuối, chưa từng gặp qua mấy việc đời, trong lòng chỉ có một người, sao có thể chịu đựng được đả kích như vậy? Quá trình giải độc rất thuận lợi, kịch độc trong cơ thể Hạ Nhan hoàn toàn được giải.
Khoảnh khắc giải độc xong, Hạ Nhan đã chịu kích thích lớn, lâm bồn tại chỗ.
Sau khi hài tử ra đời, bà phát điên.
Bà sinh hạ một nam hài tử, bởi vì hấp thu dinh dưỡng của cơ thể mẹ để tồn tại, đứa con sinh ra trong cơ thể liền mang độc, cũng may có tử cung ngăn cách, độc tố đứa con trúng không nhiều lắm, sẽ không gây nguy hiểm cho tính mạng ngay.
Dù vậy, Bùi Chu lại liếc mắt một cái cũng không nhìn đứa bé kia.
Nếu không phải vì đứa nhỏ này, nếu lúc trước ngay từ đầu bọn họ không cần con, tất cả chuyện sau này, có phải sẽ không xảy ra?
Sau khi sinh hài tử, Bùi Chu liền ném hắn đến góc mình không nhìn thấy, không còn gặp lại hắn.
Hạ Nhan trở nên si ngốc điên điên khùng khùng, ai cũng không nhận ra, Bùi Chu đưa bà đến chùa Vô Âm tĩnh tâm tu dưỡng, chờ bà có thể khôi phục bình thường, nhưng thân thể Hạ Nhan vẫn suy nhược từng ngày.
Cũng vào lúc này, giáo chủ Ma giáo tra ra được tung tích của Hoa Mị, liền đến đòi Thánh Nữ Hoa Mị.
Chân Nhất đại sư ra tay đại chiến với giáo chủ Ma giáo một hồi, hai bên lưỡng bại câu thương*, Hoa Mị cũng được cứu từ thủ hạ của Bùi Chu.
* Lưỡng bại câu thương: cả hai bên đều chịu tổn hại
Nhưng lúc này, Hoa Mị cũng bị tra tấn đến điên rồi.
Chuyện xưa của ba người, ai cũng không có kết cục tốt.
Hạ Nhan là vô tội nhất, vô duyên vô cớ gặp tai bay vạ gió, mặc dù Bùi Chu dốc toàn lực cứu bà, nhưng sau khi sinh Bùi Tịch mấy năm liền hương tiêu ngọc vẫn.
Bùi Chu cũng hậm hực thành tật, tuổi xuân chết sớm.
Về phần Hoa Mị kia......
"Đây chính là nguyên nhân ta kể cho ngươi nghe chuyện này, năm đó Hoa Mị bị Bùi Chu tra tấn, kinh mạch đi ngược tẩu hỏa nhập ma. Hiện giờ Ma giáo lấy được bí tịch, có lẽ sẽ chữa cho ả ta khôi phục như thường, ả ta lòng mang oán hận với cha mẹ ngươi, khả năng sẽ tìm đến ngươi trả thù, ngươi phải phòng bị cho tốt."
Chân Nhất đại sư chậm rãi nói xong, bưng chén trà lên uống một ngụm.
Khi buông chén, ông thấy nam tử trẻ tuổi ngồi trước mặt sắc mặt trước sau như một hơi mỉm cười, tựa hồ đối với câu chuyện này căn bản thờ ơ, mi dài rũ xuống, con ngươi đen láy trong bóng râm, không thấy thần sắc cụ thể.
Nhìn từ bề ngoài, Bùi Tịch không hổ là con trai Bùi Chu, hai người lớn lên cực giống, đặc biệt là một thân khí chất kia, đều là công tử chi lan ngọc thụ, đoan chính ôn nhuận.
Chỉ là Bùi Tịch ôn hòa mềm mại hơn Bùi Chu, bên môi thường quanh quẩn ý cười, như mang một chiếc mặt nạ.
"Bùi Tịch, lão hòa thượng tại đây lắm miệng nói một câu, năm đó cha mẹ ngươi cũng ốc còn không mang nổi mình ốc, có lẽ đã lơ là trong việc quản giáo ngươi, nhưng tấm lòng họ đối với ngươi, cùng giống cha mẹ khác trong thiên hạ."
Chân Nhất đại sư lời nói thấm thía.
Dứt lời, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười nhạo.
Mi mắt công tử bạch y nâng lên, hai mắt đen như mực hơi híp, mờ mịt một chút ánh sáng nhạt.
Tay hắn cầm quạt xếp, quạt che khuất nửa khuôn mặt, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười dạt dào.
"Đại sư, đa tạ ngài nói tất cả cho ta, ngược lại cũng giải đáp hoang mang của ta mấy năm nay." Hắn ngữ khí thong thả ung dung, không thấy sợ hãi phẫn hận, chỉ có tràn đầy hứng thú và một chút kích động.
Hoá ra...... Độc trong người hắn, là tới như thế này.
Hai kiếp, Bùi Tịch vẫn luôn tìm kiếm vấn đề này. Lại không nghĩ rằng, cuối cùng là Chân Nhất đại sư cho hắn đáp án.
Nếu kiếp trước hắn không giết Chân Nhất đại sư, có phải sẽ có được đáp án?
Suy nghĩ này vụt qua trong lòng, Bùi Tịch vẫn chưa miệt mài theo đuổi quá mức.
Hắn cũng không phải người sống trong quá khứ, chuyện kiếp trước đã sớm qua, bây giờ là một kiếp mới, hết thảy đều là mới tinh.
"Hoa Mị...... Nếu ả muốn tới, thì tới thôi, ngược lại ta cũng muốn xem một chút, độc thuật của ả cao minh thế nào. Ả không tới tìm ta, ta cũng muốn đi tìm ả."
Bùi Tịch cười đến mi mắt cong cong, trong mắt hẹp dài chứa đựng đầy chờ mong.
Hắn thật sự chờ mong nhìn thấy Hoa Mị, nữ nhân đã hại chết Hạ Nhan, tính kế Bùi Chu, lại khiến hắn chịu đựng thống khổ nhiều năm, khiến hắn cửa nát nhà tan.
Có thể nghiên cứu ra kịch độc như vậy, độc thuật của Hoa Mị tuyệt đối không thể khinh thường.
Nhưng như vậy, mới vui.
Vốn Bùi Tịch cho rằng, trên đời này sẽ không có ai có thể trở thành đối thủ của hắn, hiện giờ biết còn có một nhân vật như vậy, nội tâm vốn bình thản của hắn, lại đột nhiên sinh ra gợn sóng.
Hắn biết, đó là kích động khi gặp kỳ phùng địch thủ.
Về phần mối thù của cha mẹ?
Bùi Tịch đối với Bùi Chu không có cảm tình, đối với Hạ Nhan chưa gặp bao giờ càng thêm vô cảm.
Cho dù nghe xong chuyện xưa, hắn cũng chỉ như xem một vở kịch, không có bất kỳ cảm giác gì, trong lòng bình tĩnh không gợn sóng.
Cho dù như thế, thù vẫn phải báo.
Hoa Mị phải chết.
Tựa như những nhân sĩ võ lâm từng ra tay với hắn, Bùi Tịch kỳ thật cũng không để ý bọn họ, nhưng nếu bọn họ dám can đảm ra tay với hắn, nhất định phải gánh sự trả thù đến từ hắn.
Hoa Mị khiến hắn chịu đựng nỗi khổ của kịch độc nhiều năm như vậy, hắn tất nhiên cũng muốn báo thù.
Nghĩ đến đây, đuôi mắt Bùi Tịch cong càng sâu.
Chân Nhất đại sư mở to đôi mắt già nua, nhìn chăm chú vẻ mặt không khống chế được hưng phấn của người trẻ tuổi trước mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi, rốt cuộc cái gì cũng không nói.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Bùi Tịch, ông liền nhìn ra người này trong ngoài không đồng nhất. Hiện giờ xem ra, đâu chỉ là trong ngoài không đồng nhất, người này căn bản chính là lãnh tâm lãnh tình, trời sinh tâm địa tà ma.
Chân Nhất sắp chết, kỳ thật ông cũng không biết giúp Bùi Tịch một phen này, đến tột cùng là đúng hay sai.
Điều duy nhất ông cảm thấy còn có thuốc cứu, đó là tiểu cô nương mà Bùi Tịch để ý kia.
Bùi gia từ trước đến nay toàn kẻ si tình, tiểu cô nương kia nhìn như kiêu căng, nhưng lại có một tấm lòng lương thiện, nếu có thể trở thành dây cương trói tà ma, việc hôm nay ông làm, ngược lại là một việc tốt.
Người ta thường nói người xuất gia từ bi, Phật độ thế nhân.
Mặc dù hắn là tà ma, thì Phật cũng có lòng thương hại.