Tiếng chuông nơi xa vang lên không ngừng, đánh thức toàn bộ chùa Vô Âm từ trong lúc giấc ngủ, trong chùa dần dần sáng đèn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hết đợt này đến đợt khác, như có vô số người đi cùng một hướng.
Nhưng mà rất nhanh, một tiếng động khác lại vang lên từ hướng phát ra tiếng chuông, tiếng chuông vốn có tiết tấu theo quy luật, đột nhiên trở nên hỗn độn.
"Có người tập kích, cảnh giác!"
An Cửu nghe thấy một tiếng kinh hô dồn dập, ngay sau đó, là vô số tiếng gió xẹt qua, như là rất nhiều người phóng qua trong không trung.
Bóng đêm che đậy tầm mắt, nàng chỉ có thể thấy từng bóng dáng đen nhánh loé qua khoé mắt, như những chú chim trong đêm.
Chùa Vô Âm yên bình thanh tĩnh, đột nhiên rơi vào hỗn loạn.
An Cửu trong lúc nhất thời có ảo giác trở về sơn trang Kim Xà, ngày đó, sơn trang Kim Xà cũng như thế này, nơi nơi đều là tiếng người hỗn loạn, tiếng kêu đánh kêu giết, tiếng đao kiếm va chạm.
Chỉ có điều lần này là ban đêm, nàng không nhìn thấy máu tươi và giết chóc, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng kêu rên ngắn ngủi, quanh hơi thở ngửi thấy múi máu tươi theo gió núi truyền tới.
Tuy rằng từng trải qua một lần, cả người An Cửu vẫn lạnh lẽo.
Nàng nhìn Bùi Tịch cách đó không xa trên mặt còn mang theo cười nhạt, nhất thời chỉ cảm thấy lạnh đến xương.
Đại khái nàng vĩnh viễn không thể giống hắn, thờ ơ lạnh nhạt nhìn người khác chết, vẫn có thể mặt không đổi sắc.
"Nếu An tiểu thư sợ, vẫn là vào nhà đi. Đây là có người nhắm vào chùa Vô Âm, chỉ cần không đi ra, chúng ta sẽ không sao."
Công tử bạch y thấy sắc mặt nàng tái nhợt, ý cười ôn nhu mà an ủi.
An Cửu muốn nói, chỉ là những hòa thượng đó có sao.
Những người đó, ban ngày nàng còn gặp qua, mấy ngày nay từng nói chuyện với không ít người.
Mỗi hoà thượng chùa Vô Âm đều cực kỳ ôn hòa thiện lương, cho dù nàng thường xuyên quấn lấy Phi Trần, thoạt nhìn như dụng tâm kín đáo, có mấy hòa thượng không vừa mắt nàng, cũng chưa từng nói lời ác nghiệt với nàng.
Bọn họ còn thường xuyên xuống núi đi bố thí, phát cháo cho người nghèo dưới chân núi.
Chùa Vô Âm là một nơi tịnh thổ*, nhưng nơi tịnh thổ này một đêm nhiễm máu, biến thành khu vực săn bắn của kẻ ác.
* Tịnh thổ: thế giới tây phương cực lạc của Phật A Di Đà
An Cửu trầm mặc, nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực.
Bởi vì nàng phát hiện, mình cái gì cũng không làm được.
Cho dù nàng nhìn như sống tốt trước mặt đại phản diện, nhưng cục diện hôm nay, cũng là nàng khổ tâm mưu lược mà ra.
Nếu không phải hết lần này đến lần khác dấn thân vào nguy hiểm, đắm chìm vào vai diễn, sao nàng lừa gạt được Bùi Tịch trời sinh đa nghi, còn có thể sống đến bây giờ? Cho dù độ hảo cảm đạt 62, cũng vẫn chưa đủ.
Hắn vẫn coi nàng như thuốc giải độc, cho dù sẽ vô thức để ý, sẽ ghen, hắn vẫn không yêu nàng.
Đổi cách nói, hắn có lẽ thích nàng, nhưng lại không biết.
Cho nên hiện tại, nàng phải cho hắn nhận ra tình cảm của mình.
Tiếng giằng co kéo dài, An Cửu sợ mình sẽ lộ ra dị thường, sớm đã trốn vào phòng, nằm trên giường trằn trọc.
Không biết qua bao lâu, động tĩnh bên ngoài dần dần bình ổn.
Nàng nghe thấy tiếng chim hót ở ngoài cửa sổ vang lên, thanh âm này có vẻ bình thường, An Cửu cũng biết, đây là tín hiệu Ngàn Sát Các dùng để truyền tin.
Có tiếng chim kêu, nói cách khác nhiệm vụ thành công.
Bọn họ cuối cùng vẫn trộm được hạt bồ đề.
An Cửu ngồi trên giường, im lặng hồi lâu. Tâm tình có chút hạ xuống, nhưng cuối cùng nàng vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
An Cửu rất tự giác, bản thân nàng đã tự khó bảo toàn, đừng nói cứu người, tự cứu cũng khó.
Giống lần ở sơn trang Kim Xà, nàng chu toàn lâu như vậy, cũng chỉ cứu được mỗi Kim Yến Uyển, Ma giáo đột kích đã chết nhiều người như vậy, nàng căn bản hết cách.
Lúc này hạt bồ đề mất trộm, nàng càng không thể kiểm soát được.
Nàng chỉ hy vọng, người chết ít một chút. Còn có Phi Trần, đừng đi vào kết cục như trong nguyên tác.
Nếu náo động đã kết thúc, An Cửu liền buông tâm chuẩn bị tiếp tục ngủ, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Tiếng bước chân lập tức hướng phía tiểu viện bọn họ ở, trong lòng An Cửu có chút hoảng loạn, chỉ chốc lát, cửa phòng liền bị gõ vang.
An Cửu vội vàng khoác áo đứng dậy, mở cửa vừa thấy, ngoài cửa rất nhiều hòa thượng đang đứng, trong tay giơ đuốc, mặt mỗi người đều vô cảm, vẻ mặt xơ xác tiêu điều.
"Đêm khuya quấy rầy, thí chủ chớ trách."
Cầm đầu là người An Cửu từng gặp, đúng là vị sư thúc không vừa mắt nàng của Phi Trần, thường xuyên dùng ánh mắt đề phòng cướp nhìn nàng.
"Vừa rồi trong chùa gặp kẻ cắp tập kích, kẻ cắp đánh cắp bảo vật của chùa Vô Âm, vì để tìm manh mối, không thể không điều tra chỗ ở của các vị, thí chủ thứ lỗi."
An Cửu nhường một con đường, nói: "Các người lục soát đi."
Thấy biểu hiện nàng hào phóng như thế, sắc mặt sư thúc đẹp một chút, ông ta bảo một tiểu hòa thượng đi vào, đơn giản điều tra một phen, rất nhanh lại ra.
Tiểu hòa thượng lắc đầu: "Không có."
An Cửu ở một bên nhỏ giọng nói: "Ta vừa rồi vẫn luôn trong phòng, không đi đâu."
Lúc này người điều tra phòng của Bùi Tịch và A Thất cũng đi ra, đều nói không có.
Sư thúc thấy vậy liền muốn rời đi, kỳ thật ông ta cũng cảm thấy nhóm An Cửu không trộm hạt bồ đề.
Dù sao ba người bọn họ, một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, một thần y đi đứng không tốt, chỉ một người võ nghệ cao cường, cũng không có lý do gì trộm hạt bồ đề.
Đang định rời đi, ngoài viện có người đi vào.
Trong bóng đêm dày đặc, áo cà sa trắng phảng phất hơi phát ra ánh sáng.
Phi Trần từ trong bóng đêm đi tới, trên khuôn mặt thanh lãnh ngày xưa tràn đầy đau thương.
Đã nhiều ngày, hắn vẫn luôn canh giữ bên cạnh sư phụ, nhận lời dạy bảo trước khi sư phụ lâm chung.
Tối nay khi sư phụ hồi quang phản chiếu*, đột nhiên nói với hắn, dự cảm tối nay trong chùa sẽ xảy ra chuyện lớn.
* Hồi quang phản chiếu: ẩn dụ cho việc một người bệnh đột nhiên trở nên minh mẫn, khỏe mạnh trong khoảng thời gian ngắn trước khi qua đời
Phi Trần khi đó không rõ, chuyện lớn gì, có thể khiến sư phụ lộ ra biểu tình ngưng trọng như vậy.
Thẳng đến khi chính mắt nhìn thấy một đám hắc y nhân xông vào linh đường của sư phụ, mang đi bảo vật hạt bồ đề, thứ mà trừ hắn và sư phụ biết nơi giấu ra, không ai trong chùa biết được.
Phi Trần nhắm mắt, sau đó chậm rãi mở ra, nhìn công tử bạch y ngồi trên xe lăn cách đó không xa, lạnh giọng mở miệng: "Bùi thần y, bần tăng hoài nghi việc tối nay liên quan đến ngươi, vì để điều tra rõ chân tướng, tiếp theo xin đừng chống cự."
Dứt lời, hắn quay đầu nói với đám tăng nhân trong viện: "Bắt lấy bọn họ, đưa vào giới đường.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
3. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
4. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
=====================================
Lời nói lạnh lùng có khí phách vang lên bên tai mọi người, không ai nghĩ tới sẽ phát triển như vậy.
Sư thúc theo bản năng nói: "Phi Trần, ta vừa mới điều tra, việc này không liên quan đến bọn họ....."
"Sư thúc, ý ta đã quyết, hiện giờ ta đã là trụ trì chùa Vô Âm, còn không nghe theo mệnh lệnh của ta?" Ánh mắt Phi Trần lạnh băng, không mang theo một tia độ ấm.
Lời vừa nói ra, chúng tăng lại không lời nào phản bác.
Trước khi Chân Nhất đại sư chết, xác thật giao vị trí trụ trì cho Phi Trần, hắn tất nhiên có tư cách ra lệnh cho tăng nhân trong chùa.
An Cửu nhìn hoà thượng áo bào trắng đứng yên trong bóng đêm, biểu tình lạnh lẽo như tượng băng, ánh mắt trống rỗng.
"Nữ thí chủ, mạo phạm."
Giọng nói thấp thấp truyền đến, hai tay nàng bị bắt chéo sau lưng, dùng dây thừng trói chặt, bị ép đi về phía trước.
Khi đi qua người Phi Trần, hắn mặt mày bất động, liếc mắt một cái cũng không nhìn qua.
Bùi Tịch và A Thất tất nhiên cũng nhận được đãi ngộ giống An Cửu.
A Thất còn lớn tiếng kháng nghị, nói bọn họ vô tội vân vân.
Đáng tiếc không ai để ý đến hắn, không bao lâu, ba người liền bị đưa đến một gian phòng âm u.
Nhà này được ngăn cách thành nhiều phòng nhỏ, trong phòng trống không, đóng cửa lại, thành một phòng tạm giam.
Hoá ra đây là giới đường.
An Cửu còn chưa hoàn hồn, liền bị đẩy mạnh vào phòng, cũng may dây thừng trói nàng lúc này được cởi bỏ.
Mắt thấy cửa sắp đóng, An Cửu vội vàng lên tiếng: "Cái kia, có thể nhốt ta cùng với Bùi Tịch không, chân huynh ấy không thể đi, không có năng lực tự gánh vác, ta ở cùng huynh ấy có thể chiếu cố huynh ấy......"
Phi Trần đang đứng ở cửa, nghe vậy bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái, như nghĩ đến cái gì, hắn nhả ra một câu: "Nhốt bọn họ cùng nhau đi."
"Tôi tớ bên cạnh Bùi thần y ở một gian phòng khác."
An Cửu đại khái nghe hiểu, Phi Trần chỉ hoài nghi, cũng không có chứng cứ chứng minh hạt bồ đề là do Bùi Tịch trộm.
Mục tiêu trọng điểm hiện tại của hắn hẳn là đặt trên người A Thất.
Nàng liền nghĩ, Chân Nhất đại sư rõ ràng là tử vong tự nhiên, Phi Trần không phát hiện Bùi Tịch giết người, vì sao còn có thể xác định Bùi Tịch là kẻ trộm?
An Cửu suy đoán, đại khái Phi Trần là nhờ trực giác.
Ở hiện đại An Cửu gặp qua không ít kiểu người này, trực giác của bọn họ vô cùng mạnh, dựa vào giác quan thứ sáu có thể phán đoán ra ai là người tốt ai là người xấu.
Phi Trần vốn trắng tinh không tì vết, lại là người tu hành thuần túy, có lẽ trong nguyên tác phát hiện Bùi Tịch không thích hợp, cũng là nhờ giác quan thứ sáu của hắn.
Lúc trước Phi Trần chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu An Cửu diễn trò với hắn, rõ ràng kỹ thuật diễn của nàng có thể lừa được Bùi Tịch, hắn lại có thể hoàn mỹ xuyên qua ngụy trang của nàng, không hề bị ảnh hưởng.
Hiện giờ hắn quyết đoán như vậy, cẩn thận ngẫm lại, cũng không có gì bất ngờ.
An Cửu ra khỏi phòng, được một tiểu hòa thượng dẫn vào phòng giam giữ Bùi Tịch.
Cửa phía sau chậm rãi đóng lại, An Cửu đón tầm mắt hơi kinh ngạc của công tử bạch y, ấp a ấp úng nói: "Nơi này có, có chút tối."
Những người đó không thu xe lăn của Bùi Tịch, hắn vẫn êm đẹp ngồi trên xe lăn.
Sau khi cửa hoàn toàn đóng lại, trong căn phòng nhỏ liền trở nên rất tối, lại là đêm khuya, cơ hồ không thấy một chút ánh sáng.
An Cửu sờ soạng vách tường, cẩn thận đi về phía thân ảnh trắng nhạt trong bóng đêm.
Mũi chân đụng phải một vật cứng, là xe lăn của Bùi Tịch, An Cửu liền theo vách tường ngồi xổm xuống, dựa gần xe lăn, ôm đầu gối ngồi dưới đất.
Ngồi trong chốc lát, nàng như lấy lại tinh thần, rầu rĩ hỏi: "Bùi Tịch, huynh nói Phi Trần đại sư vì sao muốn nhốt chúng ta lại? Bọn họ mất thứ gì quan trọng sao?"
"Ta cũng không biết." Trong bóng đêm, nam nhân trầm mặc một lát, chậm rãi đáp.
Thực tế, Bùi Tịch cũng rất bất ngờ.
Một bước này của Phi Trần thực sự ngoài dự liệu của hắn, hắn không nghĩ tới, mặc dù hắn không làm gì, Phi Trần vẫn sẽ hoài nghi hắn.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng thiếu nữ tràn ngập sức sống: "Ta biết huynh trong sạch, Bùi Tịch huynh đừng lo lắng, ta sẽ cầu tình cho huynh, Phi Trần đại sư sẽ phân rõ trắng đen, chúng ta rất nhanh có thể ra ngoài."
Bùi Tịch ngẩn người, chưa kịp phản ứng trước sự an ủi hiếm có của nàng, liền nghe thấy giọng thiếu nữ một lần nữa vang lên.
"Cho nên, thấy ta có nghĩa khí như vậy, huynh có thể chia một nửa xe lăn của huynh cho ta được không? Ngồi trên đất vừa cứng vừa lạnh nha."
Bùi Tịch: "......"
Nàng cho rằng bọn họ đang làm gì? Dạo chơi ngoại thành sao?