Không biết vì sao, được Bùi Tịch thuận theo trả lời như thế, trên mặt thiếu nữ lại không thấy vui.

Nàng như là bất ngờ, trong nháy mắt có chút sửng sốt, hồi lâu mới mím môi, khô khốc nói: "Huynh, huynh biết là tốt."

Trong cơn giận, Bùi Tịch vẫn chưa nhận thấy sự thay đổi vi diệu này.

Hắn nhếch môi mỏng, cười tự giễu: "An tiểu thư hà tất phải lo lắng, Bùi mỗ tuyệt đối không phải người lì lợm la liếm, An tiểu thư yên tâm, việc này trời biết đất biết cô biết ta biết, sẽ không để người khác biết, cũng sẽ không ảnh hưởng đến "Danh dự" của An tiểu thư."

Nói đến từ danh dự, hắn cố tình nhấn mạnh, mắt nhìn thiếu nữ hiện lên một tia trào phúng.

Thiếu nữ nghe vậy, mặt vốn hồng nhuận hơi trắng bệch.

Nàng nghe hiểu hàm ý trong lời hắn nói.

Bùi Tịch biết nàng tự mình đính ước với "Phi Y", cho nên hiện tại, là đang trào phúng nàng không có danh dự sao? Nếu là trước kia, đại tiểu thư nhất định sẽ nổi trận lôi đình, giờ phút này lại chỉ mặt tái nhợt, trầm mặc không nói.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân như ẩn như hiện, là tiểu hòa thượng đưa cơm sáng cho bọn họ.

An Cửu đột nhiên phản ứng lại, vội vàng xoay người, như là đang trốn tránh, bước nhanh đến cạnh cửa, gõ gõ cửa hô: "Có người không?"

Tiểu hòa thượng cách cửa, ở bên ngoài hỏi nàng: "Thí chủ có chuyện gì?"

An Cửu nói: "Ta muốn gặp Phật tử của các ngươi."

Tiểu hòa thượng nhìn nàng qua hàng rào trên cửa, không hỏi gì, mở cửa thả nàng ra.

Khi An Cửu ra ngoài, có thể cảm giác được tầm mắt đến từ phía sau, dán chặt trên lưng nàng.

Nàng không quay đầu lại, càng không nhìn hắn.

Không bao lâu, An Cửu liền được tiểu hòa thượng dẫn đi gặp Phi Trần.


Phi Trần đã trở thành trụ trì chùa Vô Âm nên thay áo cà sa thành màu vàng đỏ, không còn là vị tiên thanh lãnh xuất trần như trước, quanh thân có sự thần thánh dày đặc.

Hạt bồ đề vẫn chưa được tìm thấy, cũng không tìm ra tung tích người phía sau, giữa mày hắn nhíu lại, biểu tình ngưng trọng.

"Không biết thí chủ tìm ta có chuyện gì?" Phi Trần nhìn An Cửu, ánh mắt bình thản.

Trong nhóm người Bùi Tịch, Phi Trần không nghi ngờ nhất là An Cửu.

Hắn có dự cảm mãnh liệt, ba người này, cho hắn cảm giác không tốt nhất đó là đôi chủ tớ kia, mặc dù không có chứng cứ có thể chứng minh, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy hai người kia vô cùng khả nghi.

Nhưng giờ khắc này, An Cửu lại nói với hắn: "Phi Trần đại sư, ta biết là ai trộm đồ của các người."

Ánh mắt Phi Trần đột nhiên sắc bén: "Cô biết? Là ai?"

Hai ngày nay giam giữ bọn họ, kỳ thật Phi Trần vẫn luôn phái người giám sát động tĩnh ở giới đường, chú ý có người liên lạc với bọn họ không.

Ngoài dự kiến của hắn chính là, mấy người này xác thật vô cùng an phận, không có bất kỳ động tác nhỏ nào.

Cho đến ngày này, Phi Trần không nhịn được bắt đầu hoài nghi bản thân, có phải nghĩ uổng cho người tốt hay không.

An Cửu lắc đầu, vẻ mặt nàng hiện lên vài tia giãy giụa, tựa hồ đang do dự rốt cuộc muốn nói hay không, sau khi chần chờ một hồi cuối cùng vẫn nói: "Ta...... Ta cũng không xác định, ta chỉ là đoán......"

"Ta biết một người, võ công hắn cao cường, luôn đeo một cái mặt nạ màu bạc, mấy ngày trước hắn kỳ thật cũng ở chùa Vô Âm......"

Khi nói tới đây, thiếu nữ khẩn trương nhìn xung quanh, như là sợ bị người khác nghe thấy.

Phi Trần trấn an nàng: "Thí chủ không cần lo lắng, xung quanh không có người khác, cô có thể nói hết những chuyện cô biết cho ta."

Vẻ mặt căng thẳng của An Cửu dần dần dịu đi, tin tưởng nhìn hắn nói: "Cảm ơn ngài, Phi Trần đại sư. Những lời này ta giữ ở trong lòng đã lâu, người nọ lúc trước đã cứu mạng ta, chúng ta có qua lại, sau đó...... Ta phát hiện hắn đang làm một số chuyện xấu......"

Thiếu nữ ấp a ấp úng, tuy rằng nói ra gian nan, nhưng rốt cuộc vẫn nói hết.

"Ta không biết có phải hắn làm hay không, nhưng ta nghĩ, lúc trước hắn đã trộm bí tịch ở sơn trang Kim Xà, hiện giờ ở đây, trộm đồ của các người cũng rất có khả năng...... Nếu không vì sao hắn không hiện thân, một hai phải trốn tránh chứ?"


Đại khái là giãi bày tâm sự, vứt gánh nặng tâm lý đi, thiếu nữ càng nói biểu tình càng thả lỏng.

Phi Trần vẫn luôn không lên tiếng, nghiêm túc nghe nàng nói về người đeo mặt nạ thần bí, chờ nàng hạ màn, mới hỏi: "Cô nói hắn trộm bí tịch thần công?"

An Cửu gật đầu: "Không sai, ta có thể khẳng định, hắn đã lấy bí tịch."

Giang hồ lưu truyền bí tịch thần công đã bị Ma giáo cướp đi, vì sao An Cửu lại khẳng định còn có người lấy được bí tịch thần công?

Có rất nhiều điểm đáng ngờ, Phi Trần lại không hỏi chi tiết.

Hắn cũng không để ý bí tịch, mà càng muốn biết tung tích của hạt bồ đề hơn. Cho dù trong lòng Phi Trần biết, hạt bồ đề đã mất trộm, cơ bản không tìm lại được. Mặc dù tìm thấy, nội lực phong ấn bên trong cũng bị hấp thụ.

Tìm về, ý nghĩa cũng không lớn.

Hắn vẫn muốn tìm hạt bồ đề về, không chỉ vì hạt bồ đề tượng trưng cho sự kế thừa chùa Vô Âm, càng là vì người nọ đã cướp hạt bồ đề khi sư phụ từ trần, quấy rầy Chân Nhất đại sư ra đi, lúc này mới hoàn toàn làm Phi Trần tức giận.

Phi Trần vô dục vô cầu, không phải không có cảm xúc.

"Thí chủ có thể vẽ diện mạo người nọ ra không?" Tin tức hữu hiệu quá ít, Phi Trần cam chịu một lát, hỏi.

Nếu đã nói ra, An Cửu cũng không ngượng ngùng, trực tiếp gật đầu: "Có thể."

Phi Trần lấy giấy và bút mực, An Cửu liền vẽ bộ dáng "Phi Y" trên giấy.

Nàng kế thừa ký ức của nguyên chủ, tất nhiên cũng học được vẽ một bức tranh như thế nào, dù sao cổ đại yêu cầu nữ tử phải biết cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, An Cửu tuy được nuông chiều, nhưng từ nhỏ lại học không ít thứ.

Trên tờ giấy trắng dần dần hiện ra một gương mặt tuấn lãng, Phi Trần tất nhiên chưa thấy qua, hoặc là nói, thế giới này chỉ có An Cửu gặp qua gương mặt vì nàng mà tạo ra này.

Phi Trần thất vọng nói: "Người này ta chưa từng gặp qua, để ta đi hỏi các sư thúc một chút."

An Cửu đột nhiên nói: "Từ từ, ta lại vẽ thêm cho ngài một cái."


Lúc này, nàng vẽ lên khuôn mặt chính trực anh tuấn kia một cái mặt nạ màu bạc, hoa văn trên mặt nạ cực kỳ tinh tế, độc đáo. An Cửu đã nhìn qua là không quên được, có thể vẽ hoàn chỉnh.

Đồng tử Phi Trần co lại, nháy mắt buột miệng thốt ra: "Tiên Vô Mệnh!"

Chùa Vô Âm tuy không tham dự chuyện võ lâm, nhưng cũng không phải che tai bịt mắt. Tin tức lưu truyền trên giang hồ, chùa Vô Âm cũng có chú ý, mỗi năm các tăng nhân trong chùa xuống núi rèn luyện, cũng lấy trừ gian diệt ác làm nhiệm vụ của mình.

Phi Trần sớm đã nghe danh Tiên Vô Mệnh của Ngàn Sát Các, dù chưa thấy chân dung, cũng biết Tiên Vô Mệnh mỗi lần xuất hiện đều sẽ đeo mặt nạ bạc.

Cơ hồ có thể nói, người giang hồ nhận ra Tiên Vô Mệnh, đó là nhìn mặt nạ màu bạc trên mặt hắn.

Không chỉ có Tiên Vô Mệnh, sát thủ trong Ngàn Sát Các, cũng đều đeo mặt nạ che giấu chân dung.

Bọn họ tựa như con dơi ẩn thân trong đêm tối, không bao giờ lộ gương mặt thật, trốn trong một góc âm u, nhìn trộm toàn bộ giang hồ, lặng yên cướp đi từng sinh mạng.

Cho dù Ngàn Sát Các tuyên bố tuyệt đối không giết sai người, chỉ lấy tiền mua mạng, nhưng thanh danh của Ngàn Sát Các trên giang hồ cũng không tốt, thuộc về phái vừa chính vừa tà.

Mà theo chùa Vô Âm, tổ chức mua bán giết người này, đã là thuộc về ma đạo.

"Hoá ra là hắn!" Phi Trần vẻ mặt bừng tỉnh.

"Tiên Vô Mệnh là ai?" An Cửu giả vờ tò mò hỏi.

Phi Trần liền nói lai lịch của Tiên Vô Mệnh ra, An Cửu cũng là lần đầu tiên nghe người ta nói về Tiên Vô Mệnh, lúc trước hiểu biết của nàng về Tiên Vô Mệnh chỉ đến từ miêu tả ngắn gọn trong nguyên tác, lúc này vừa nghe xong, kinh ngạc trên mặt không giống giả bộ, Phi Trần vẫn chưa phát giác dị thường.

An Cửu kỳ thật rất khẩn trương, Phi Trần tương đối mẫn cảm với cảm xúc của người khác, nàng sợ mình không thể gạt hắn.

Giờ khắc này, nàng hoàn toàn nhập vào thân phận "An Cửu" của nguyên chủ, nỗ lực khiến bản thân lạc vào trong cảnh, không để lộ ra chút sơ hở.

May mắn, Phi Trần cũng khiếp sợ việc này, cho nên không phát hiện ra.

Phi Trần lâm vào suy nghĩ của bản thân, đầu ngón tay bóp Phật châu, trầm ngâm nói: "Người đêm đó xâm nhập linh đường cũng là hắc y, mặt phúc hắc, khi chúng ta bắt được thẩm vấn cũng độc phát mà chết, bởi vậy có thể thấy, hạt bồ đề mất trộm có lẽ là Ngàn Sát Các làm."

"Càng trùng hợp chính là, các chủ Tiên Vô Mệnh của Ngàn Sát Các lại am hiểu dùng độc...... Chỉ là không biết, hắn đã có bí tịch thần công, vì sao lại cướp hạt bồ đề? Chẳng lẽ, hắn vốn không thể tập võ?"

"Không đúng, bần tăng từng nghe sư thúc nói, Tiên Vô Mệnh võ nghệ cao cường, không giống người cần bí tịch thần công và hạt bồ đề......"

Thân là Phật tử chùa Vô Âm, trong lòng Phi Trần biết rõ, hạt bồ đề nhìn như là thần vật, thực tế cũng có khuyết điểm.


Trong hạt bồ đề có thể cất chứa nội lực hữu hạn, nếu không nhiều thế hệ tích luỹ như vậy, mỗi một đời trụ trì chùa Vô Âm sao lại không thành cao thủ tuyệt thế?

Hơn nữa nếu hấp thụ nội lực này, cũng nhiều nhất sống được thêm mười mấy năm. Huống hồ còn xảy ra tình huống nội lực không dung hoà, phải từng chút từng chút chịu thống khổ để tiêu hóa hấp thụ.

Cho nên nhiều năm qua, hạt bồ đề đều được chùa Vô Âm giấu, coi như át chủ bài cuối cùng. Nếu một ngày trong chùa gặp nạn, sẽ lấy ra liều chết một lần.

Lần cuối sử dụng hạt bồ đề, là lúc Chân Nhất đại sư đại chiến với mặt ác quỷ. Lúc này trụ trì kế nhiệm, Phi Trần cũng không muốn dùng hạt bồ đề, hắn không phải người chỉ vì trước mắt, mà có khuynh hướng dựa từng chút nội lực tích góp của bản thân.

"Nếu hắn không cần, nhất định là có người khác cần, Tiên Vô Mệnh trộm bí tịch thần công, cướp cả hạt bồ đề, đều là vì một người, người nọ lại là ai? Chẳng lẽ sau lưng Tiên Vô Mệnh còn có người?"

An Cửu ở một bên an tĩnh nghe, run bần bật, một chút tiếng động cũng không dám phát ra.

Nàng không nghĩ tới, Phi Trần chỉ căn cứ theo chút tin tức mơ hồ, là có thể suy luận ra nhiều thứ như vậy.

Đừng lột đừng lột nữa, quần lót sẽ lộ ra mất thôi.

Phi Trần hãy còn lắc đầu, thở dài: "Bần tăng không đoán ra."

Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía An Cửu, không tinh thần sa sút như lúc trước, ánh mắt trong trẻo sáng ngời nói: "Cảm tạ thí chủ bẩm báo sự thật, bần tăng vô cùng cảm kích."

Hoà thượng tuấn mỹ cúi đầu với An Cửu, vẻ mặt thật lòng.

An Cửu liên tục xua tay, chột dạ mà nói: "Chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi."

Phi Trần dừng một chút, lại hỏi: "Ta có thể hỏi một chút, nếu thí chủ có quan hệ với hắn, vì sao lại báo cho ta?"

Trong lời kể An Cửu đã cố tình che giấu quan hệ của nàng và "Phi Y", chỉ nói coi Phi Y như ân nhân cứu mạng, Phi Trần không hoài nghi.

An Cửu nao nao, sau đó gục đầu xuống, chiếc dây buộc tóc rơi xuống che khuất khuôn mặt hơi đỏ bừng của nàng, nàng nhỏ giọng nói: "Hắn, hắn tổn thương bằng hữu của ta, ta cảm kích hắn cứu ta, nhưng cũng không thể nối giáo cho giặc......"

Một hồi nói ấp a ấp úng, mắt Phi Trần lộ ra hiểu rõ.

"Thì ra là thế." Hắn mặt mày hòa hoãn, nhẹ nhàng nói, "Hôm nay thí chủ có thể cùng Bùi thần y rời khỏi chùa Vô Âm, đã giam giữ các người nhiều ngày, là bần tăng không phải, ta sẽ bồi thường cho các người. Không biết kế tiếp thí chủ muốn đi đâu? Bần tăng sẽ hộ tống cô."

An Cửu hai mắt sáng ngời, "Phi Trần đại sư cũng muốn xuống núi?"

Khuôn mặt Phi Trần thanh lãnh: "Tất nhiên là muốn, một ngày không tìm được hạt bồ đề, bần tăng một ngày cũng không bỏ qua."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện