Khó có thể mở miệng chính là, trước khi chuẩn bị hôn sự, trong thời gian rảnh rỗi hắn đã nghĩ rất nhiều tên thích hợp cho con.
Khác với cha mẹ hắn, tương lai tốt đẹp lại tươi sáng.
Ngày Bùi Tịch chờ mong đã đến, mà hôm nay, là ngày đầu tiên hắn đến nơi tươi sáng đó, là bắt đầu của mỹ mãn, là khởi điểm của tốt đẹp.
Cả ngày nay, hắn cơ hồ lơ lửng như trên mây, xung quanh hết thảy đều như cảnh trong mơ, khó có thể tưởng tượng, mình lại có được mọi thứ tốt đẹp như vậy.
Bùi Tịch từng vô số lần nghĩ tới, mình là người không được ông trời yêu thương, hắn được chú định kéo dài hơi tàn mà tồn tại, sống không bằng chết, không nhìn ra bất kì hy vọng nào, cũng không thấy nửa phần ánh sáng.
Hiện giờ, từ đáy lòng hắn cảm tạ, cảm tạ ông trời cho hắn sống lại một kiếp.
Người tội ác tày trời như hắn, lại có thêm một lần cơ hội, có thể đạt được hết thảy tốt đẹp của thế gian.
Cuối cùng trời cao chiếu cố hắn một lần, không phải sao? Bùi Tịch đã không nhớ rõ cởϊ qυầи áo lên giường như thế nào, chỉ nhớ khi tỉnh táo, thiếu nữ đã tháo châu ngọc đầu đầy, khuôn mặt trắng như tuyết mang theo hồng trang diễm lệ, ghé sát vào hắn, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng xoa đuôi mắt hắn.
"Uống rất nhiều rượu sao?" Đáy mắt nàng tựa hồ hàm chứa chút lo lắng âm thầm, lại như tràn ngập một mảnh sương mù, khiến hắn không nhìn rõ thần sắc cụ thể.
Bùi Tịch giơ tay bắt lấy tay nàng, tay nhỏ kia vẫn lạnh lẽo như cũ, hắn ôm chặt nàng, ấn vào lòng n.g.ự.c nóng bỏng của mình, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm nàng, thấp giọng nói: "Không nhiều lắm."
Ngày như vậy, vui sướиɠ như vậy, lại không nhiều lắm.
Thiếu nữ hơi tránh, rũ mắt nhỏ giọng nói: "Chàng buông ra, ta đi kéo màn giường."
Bùi Tịch nhìn nàng chăm chú, không hề chớp mắt.
Là bởi vì sắp động phòng sao? Tối nay không hiểu sao nàng không ngang ngược giống ngày trước, lộ ra mười phần dịu dàng của cô gái nhỏ.
Tuy Bùi Tịch có chút kinh ngạc, trong lòng lại vì biểu hiện dị thường của thiếu nữ càng thêm nóng rực.
Màn giường đỏ rơi xuống, che ánh nến bên ngoài, hai người phảng phất ở trong một không gian nhỏ, chỉ có ánh sáng mỏng manh xuyên qua màn, hiện ra quang ảnh hư hư thật thật, giống như cảnh trong mơ.
Tầm mắt Bùi Tịch vẫn chưa chịu rời đi, hắn có thể thấy rõ lông mi run rẩy của thiếu nữ, cùng với tay nhỏ sờ vạt áo hắn.
Hắn duỗi tay qua, nắm tay nàng, giọng nói hàm chứa ý cười nồng đậm: "Gấp như vậy?"
Tay nhỏ mềm mại không biết vì sao càng thêm lạnh lẽo, mơ hồ còn run rẩy, Bùi Tịch hơi nhăn mày: "Thân thể nàng không thoải mái sao? Ta bắt mạch cho nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong liền muốn bắt mạch cho thiếu nữ, giây tiếp theo lại bị nhẹ nhàng tránh đi.
An Cửu theo giọng nói cúi người qua, hai tay vòng ôm lấy cổ nam nhân, như là sợ hãi điều gì, run giọng nói: "Không phải không thoải mái, chỉ là có chút sợ hãi."
Bùi Tịch ôm thân thể mềm mại nhỏ nhắn trong lòng, ngày thường cũng không phải chưa từng ôm nàng, thậm chí chuyện quá mức cũng đã làm, nhưng lại không bằng một cái ôm đơn giản tối nay.
"Sợ cái gì?" Tiếng hắn trầm khàn, giống như hạt lăn qua giấy ráp.
Giờ khắc này, hắn ôm chặt chính là vợ hắn.
Thê tử duy nhất của hắn, nữ nhân hắn âu yếm, sau này ai gặp nàng, đều sẽ gọi nàng một tiếng Bùi phu nhân, từ đây nàng liền mang họ hắn, cùng hắn phu thê một thể, không thể tách rời.
Chỉ nghĩ như vậy, liền không khắc chế được m.á.u sôi trào.
"Ta sợ đau......" Giọng thiếu nữ mềm nhẹ có vẻ run rẩy vang bên tai, câu nói kế tiếp cơ hồ không thể nghe thấy, cùng với dòng khí thổi tới, như cào lòng hắn.
Tiếng Bùi Tịch càng khàn, hắn nuốt nuốt nước bọt, thấp giọng trả lời một câu đừng sợ.
Sao hắn có thể bằng lòng làm nàng đau?
Hắn vén tóc giữa trán nàng, cúi đầu hôn nàng.
An Cửu không còn cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, trong không gian nhỏ bé này, không khí cũng nóng lên, hô hấp trở nên ngột ngạt.
Ngón tay nàng không ức chế được mà run rẩy, xuyên qua sợi tóc đen của nam nhân, chạm vào hơi nóng ẩm trên bàn tay.
"Đủ, đủ rồi, chàng dậy......"
Hắn lại muốn hôn nàng, An Cửu theo bản năng quay đầu đi, tránh nụ hôn này.
Nam nhân hơi khựng lại, sau đó cười nhẹ một tiếng, giọng khàn khàn: "Được, không hôn nàng nữa, ta đi súc miệng."
Hắn đứng dậy muốn đi, An Cửu kéo hắn lại, ngữ điệu không nhịn được mà phát run, "Đừng đi."
Bùi Tịch sửng sốt, tức khắc phản ứng lại ý tứ của nàng.
Thiếu nữ muốn nói lại thôi, khi hắn nhìn qua, nàng hơi quay mặt, chỉ có khóe môi nhẹ mím tiết lộ nửa phần thấp thỏm bất an.
Nàng trước sau có chút căng thẳng, Bùi Tịch cũng không muốn vội vàng mà dọa đến nàng, vả lại một canh giờ nữa sẽ bình minh, liền tính để nàng nghỉ ngơi trước, chờ ngày mai lại nói.
Hắn luôn không muốn cưỡng bách nàng, mặc dù sắp giải độc, vì nàng cũng nguyện ý trì hoãn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương