8.
Trước khi tôi kịp nhận ra điều đó, ba mẹ đã nhờ dì Chu chăm sóc tôi. Số lần tôi gặp dì còn nhiều hơn gặp họ, và tôi cũng dành nhiều thời gian ngây người trong phòng của Thịnh Lãng hơn là ở nhà mình.
Tôi không thích ngồi một mình trong căn phòng trống trải. Có lẽ bởi, nó khiến tôi có cảm giác như mình bị tách biệt khỏi thế giới. Và sau đó tôi sẽ bị bóng tối nuốt chửng rồi biến mất.
Tôi thường xuyên có cảm giác mình đang rơi vào một khoảng không gian vô tận. Đó là một nơi tối tăm, ngột ngạt, không có nhiệt độ. Nơi đây được bao phủ bởi bầu không khí yên lặng đến đáng sợ. Nó sẽ làm người ta liên tưởng đến cái chếc chóc và sự tuyệt vọng đang bao trùm khắp mọi nơi.
Mỗi lần tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, tôi đều không dám ngủ tiếp. Tôi rất sợ mình sẽ lại rơi vào đó. Tôi muốn thoát ra. Tôi muốn nghe thấy âm thanh và nhìn thấy ánh sáng.
Tôi ngày càng trở nên lưu luyến khoảng thời gian ở bên Thịnh Lãng và thời gian có nắng trong ngày.
* * *
Trong buổi mít-tinh tuyên thệ của lớp mười hai trước khi các sĩ tử ra trận, nhà trường đã thống nhất sẽ tổ chức một buổi lễ long trọng, nhân dịp chúng tôi được mười tám tuổi. Ngoài ra, nhà trường còn chấp thuận cho chúng tôi đi leo núi nhân dịp này.
Hôm đó ánh nắng đặc biệt chói chang, khiến tôi không mở nổi mắt. Thế nhưng, nó lại rất ấm áp.
Hiện tại, tôi đang đứng trong một cái đình trên đỉnh núi. Nhìn xuống chân núi, trong lòng tôi có một loại cảm giác bay bổng.
Thịnh Lãng đã đứng cạnh tôi. Anh giống như đang làm trò ảo thuật. Trong tay anh đột nhiên xuất hiện một cây hoa hướng dương. Anh đưa nó cho tôi và mỉm cười chúc: "Nhân dịp bước sang tuổi mười tám, anh chúc Thiến Thiến luôn vui vẻ, mạnh khỏe."
Tôi nhận lấy hoa, không biết tại sao lại buột miệng hỏi: "Thịnh Lãng, anh sẽ luôn ở bên em sao?"
Bên cạnh còn có bạn học, họ rất nhạy cảm với những lời như vậy. Vì thế, họ lập tức hưng phấn nhìn tôi và Thịnh Lãng.
Sau đó tôi đã tỉnh táo lại và muốn rút lại câu vừa rồi.
Nhưng giọng nói của Thịnh Lãng đã bị gió thổi vào tai tôi: "Được."
Các bạn cùng lớp ồ lên, còn trong lòng tôi cảm thấy ấm áp lạ thường. Thịnh Lãng sẽ không bao giờ từ chối tôi.
* * *
Vài ngày nữa sẽ đến sinh nhật của tôi và chị gái. Nhưng tiếc là ngày sinh nhật không rơi vào ngày cuối tuần nên tôi không thể đến tìm chị ấy.
Ngày hôm đó ba cũng không trở về, nhà bên cạnh cũng không có ai.
Tôi chỉ biết ngồi trong phòng khách chờ. Nhưng tôi cũng không nghĩ mình có thể chờ được.
Mọi người luôn có những thứ ưu tiên. Và đối với gia đình của tôi mà nói, sinh nhật của tôi không tính là gì.
Một cuộc gọi video từ chị gái, đã cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi. Trong video, chị ấy đang mặc đồ bệnh nhân và đội mũ sinh nhật. Phòng bệnh được trang trí rất ấm áp. Bên kia truyền đến một lời chúc ngọt ngào: "Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười tám!"
Qua màn hình, tôi đã thấy hình bóng của chị, mẹ, Thịnh Chu và cả những người tôi không quen biết. Trông kìa! Chỗ đó thật náo nhiệt. Còn chỗ tôi thì ngược lại, lạnh lẽo như vực sâu.
Sau khi nói chuyện với chị xong, tôi đột nhiên cảm thấy ở nhà một mình thật nhàm chán. Vì vậy, tôi đã leo từng bước lên tầng thượng.
* * *
Ngồi ở vị trí cao nhất, đón gió đêm, từ đây tôi có thể phóng tầm mắt ra rất xa. Thảo nào hồi nhỏ chị gái tôi thích trèo lên đây.
Tôi vòng qua đống lộn xộn, trèo lên bục cao, rồi xòe ra năm ngón tay, dịu dàng nắm lấy cơn gió.
Cơn gió thổi qua giống như đang nâng người tôi lên.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại trong túi reo lên, tôi ấn nút kết nối, liền nghe thấy giọng nói của Thịnh Lãng: "Em không có ở nhà sao? Đang ở đâu vậy?"
Thịnh Lãng đã trải qua giai đoạn vỡ giọng từ lâu. Giọng nói của anh bây giờ đặc biệt dễ nghe.
Nghĩ vậy, tôi bèn nói: "Giọng của anh thật dễ nghe."
Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu? Anh muốn tổ chức sinh nhật cho em."
Tôi nói với anh mình đang ở trên sân thượng. Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau. Thịnh Lãng đang thở hổn hển, trong tay anh còn xách theo hộp bánh.
"Muộn rồi, em lên đây làm gì?"
"Chị gái em thích hóng gió ở đây. Em cũng muốn thử một chút."
Anh đặt cái hộp xuống đất, đưa tay về phía tôi, dịu dàng nói: "Ngoan, xuống đi, trên đó nguy hiểm lắm".
Tôi nghe lời anh, từ trên bục cao nhảy xuống, lao về phía anh, làm anh loạng choạng lùi lại mấy bước.
Anh cao hơn tôi nhiều. Vì thế, anh hoàn toàn có thể bao bọc tôi trong ngực. Tôi vùi mặt vào trước ngực anh, đột nhiên nước mắt không ngừng tuôn ra như được mở van. Bỗng chốc, tôi không thể kìm nén được nữa.
Tôi hỏi anh: "Nếu như ngay từ đầu người bị bệnh là em, liệu họ có quan tâm em như vậy không?"
Tôi không trách chị gái và cũng không trách họ. Có lẽ, thấy chị tôi đau đớn, họ cũng rất khổ tâm. Chỉ là tôi không nghĩ ra, tôi thật sự muốn biết, tôi phải làm gì để ba mẹ có thể nhìn tôi nhiều hơn? Liệu tôi có được họ yêu thương như vậy không?
"Tại sao ba mẹ cứ quên em? Em.. Em không phải là con gái của họ sao? Hay tại em không đủ tốt nên họ không yêu em nhiều như vậy?"
Có lẽ những cảm giác oan ức, tích tụ lâu ngày bỗng nhiên tìm được chỗ đột phá. Trong nháy mắt, tôi cảm giác như trời đất đang bao phủ tôi.
Thịnh Lãng ôm chặt lấy tôi, không ngừng vỗ về: "Không sao đâu."
Tôi không ngừng phủ nhận chính mình, giống như một người điên. Nếu không làm như vậy, tôi sẽ không thể tìm ra lý do tại sao ba mẹ luôn bỏ quên mình.
Cuối cùng nó vẫn sụp đổ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nhưng tôi cảm giác cánh tay Thịnh Lãng ôm tôi đang run rẩy. Anh không ngừng lặp lại câu:
"Anh sẽ ở bên em, anh sẽ chỉ chọn em."
Anh tựa đầu vào vai tôi, dịu dàng nói: "Thẩm Thiến, anh sinh ra vì em."
"Sinh ra vì em?"
Tôi nhận ra không phải anh, mà tôi chính là người đang run.
"Ừ, anh chỉ chọn em."
Tôi chưa từng nghe những lời như vậy, bởi tôi đã quen với việc bị bỏ lại, và cũng đã quen nghe câu: "Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không khiến người ta phải lo lắng".
"Sinh ra vì em...anh có mệt không?"
"Em chỉ là một cô bé, có thể tùy hứng."
"...Cảm ơn anh."
Tôi lại nói cảm ơn Thịnh Lãng rồi.
"Nhưng em khó chịu quá! Thịnh Lãng, em không thể vui vẻ được nữa."
Trước khi tôi kịp nhận ra điều đó, ba mẹ đã nhờ dì Chu chăm sóc tôi. Số lần tôi gặp dì còn nhiều hơn gặp họ, và tôi cũng dành nhiều thời gian ngây người trong phòng của Thịnh Lãng hơn là ở nhà mình.
Tôi không thích ngồi một mình trong căn phòng trống trải. Có lẽ bởi, nó khiến tôi có cảm giác như mình bị tách biệt khỏi thế giới. Và sau đó tôi sẽ bị bóng tối nuốt chửng rồi biến mất.
Tôi thường xuyên có cảm giác mình đang rơi vào một khoảng không gian vô tận. Đó là một nơi tối tăm, ngột ngạt, không có nhiệt độ. Nơi đây được bao phủ bởi bầu không khí yên lặng đến đáng sợ. Nó sẽ làm người ta liên tưởng đến cái chếc chóc và sự tuyệt vọng đang bao trùm khắp mọi nơi.
Mỗi lần tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, tôi đều không dám ngủ tiếp. Tôi rất sợ mình sẽ lại rơi vào đó. Tôi muốn thoát ra. Tôi muốn nghe thấy âm thanh và nhìn thấy ánh sáng.
Tôi ngày càng trở nên lưu luyến khoảng thời gian ở bên Thịnh Lãng và thời gian có nắng trong ngày.
* * *
Trong buổi mít-tinh tuyên thệ của lớp mười hai trước khi các sĩ tử ra trận, nhà trường đã thống nhất sẽ tổ chức một buổi lễ long trọng, nhân dịp chúng tôi được mười tám tuổi. Ngoài ra, nhà trường còn chấp thuận cho chúng tôi đi leo núi nhân dịp này.
Hôm đó ánh nắng đặc biệt chói chang, khiến tôi không mở nổi mắt. Thế nhưng, nó lại rất ấm áp.
Hiện tại, tôi đang đứng trong một cái đình trên đỉnh núi. Nhìn xuống chân núi, trong lòng tôi có một loại cảm giác bay bổng.
Thịnh Lãng đã đứng cạnh tôi. Anh giống như đang làm trò ảo thuật. Trong tay anh đột nhiên xuất hiện một cây hoa hướng dương. Anh đưa nó cho tôi và mỉm cười chúc: "Nhân dịp bước sang tuổi mười tám, anh chúc Thiến Thiến luôn vui vẻ, mạnh khỏe."
Tôi nhận lấy hoa, không biết tại sao lại buột miệng hỏi: "Thịnh Lãng, anh sẽ luôn ở bên em sao?"
Bên cạnh còn có bạn học, họ rất nhạy cảm với những lời như vậy. Vì thế, họ lập tức hưng phấn nhìn tôi và Thịnh Lãng.
Sau đó tôi đã tỉnh táo lại và muốn rút lại câu vừa rồi.
Nhưng giọng nói của Thịnh Lãng đã bị gió thổi vào tai tôi: "Được."
Các bạn cùng lớp ồ lên, còn trong lòng tôi cảm thấy ấm áp lạ thường. Thịnh Lãng sẽ không bao giờ từ chối tôi.
* * *
Vài ngày nữa sẽ đến sinh nhật của tôi và chị gái. Nhưng tiếc là ngày sinh nhật không rơi vào ngày cuối tuần nên tôi không thể đến tìm chị ấy.
Ngày hôm đó ba cũng không trở về, nhà bên cạnh cũng không có ai.
Tôi chỉ biết ngồi trong phòng khách chờ. Nhưng tôi cũng không nghĩ mình có thể chờ được.
Mọi người luôn có những thứ ưu tiên. Và đối với gia đình của tôi mà nói, sinh nhật của tôi không tính là gì.
Một cuộc gọi video từ chị gái, đã cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi. Trong video, chị ấy đang mặc đồ bệnh nhân và đội mũ sinh nhật. Phòng bệnh được trang trí rất ấm áp. Bên kia truyền đến một lời chúc ngọt ngào: "Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười tám!"
Qua màn hình, tôi đã thấy hình bóng của chị, mẹ, Thịnh Chu và cả những người tôi không quen biết. Trông kìa! Chỗ đó thật náo nhiệt. Còn chỗ tôi thì ngược lại, lạnh lẽo như vực sâu.
Sau khi nói chuyện với chị xong, tôi đột nhiên cảm thấy ở nhà một mình thật nhàm chán. Vì vậy, tôi đã leo từng bước lên tầng thượng.
* * *
Ngồi ở vị trí cao nhất, đón gió đêm, từ đây tôi có thể phóng tầm mắt ra rất xa. Thảo nào hồi nhỏ chị gái tôi thích trèo lên đây.
Tôi vòng qua đống lộn xộn, trèo lên bục cao, rồi xòe ra năm ngón tay, dịu dàng nắm lấy cơn gió.
Cơn gió thổi qua giống như đang nâng người tôi lên.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại trong túi reo lên, tôi ấn nút kết nối, liền nghe thấy giọng nói của Thịnh Lãng: "Em không có ở nhà sao? Đang ở đâu vậy?"
Thịnh Lãng đã trải qua giai đoạn vỡ giọng từ lâu. Giọng nói của anh bây giờ đặc biệt dễ nghe.
Nghĩ vậy, tôi bèn nói: "Giọng của anh thật dễ nghe."
Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu? Anh muốn tổ chức sinh nhật cho em."
Tôi nói với anh mình đang ở trên sân thượng. Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau. Thịnh Lãng đang thở hổn hển, trong tay anh còn xách theo hộp bánh.
"Muộn rồi, em lên đây làm gì?"
"Chị gái em thích hóng gió ở đây. Em cũng muốn thử một chút."
Anh đặt cái hộp xuống đất, đưa tay về phía tôi, dịu dàng nói: "Ngoan, xuống đi, trên đó nguy hiểm lắm".
Tôi nghe lời anh, từ trên bục cao nhảy xuống, lao về phía anh, làm anh loạng choạng lùi lại mấy bước.
Anh cao hơn tôi nhiều. Vì thế, anh hoàn toàn có thể bao bọc tôi trong ngực. Tôi vùi mặt vào trước ngực anh, đột nhiên nước mắt không ngừng tuôn ra như được mở van. Bỗng chốc, tôi không thể kìm nén được nữa.
Tôi hỏi anh: "Nếu như ngay từ đầu người bị bệnh là em, liệu họ có quan tâm em như vậy không?"
Tôi không trách chị gái và cũng không trách họ. Có lẽ, thấy chị tôi đau đớn, họ cũng rất khổ tâm. Chỉ là tôi không nghĩ ra, tôi thật sự muốn biết, tôi phải làm gì để ba mẹ có thể nhìn tôi nhiều hơn? Liệu tôi có được họ yêu thương như vậy không?
"Tại sao ba mẹ cứ quên em? Em.. Em không phải là con gái của họ sao? Hay tại em không đủ tốt nên họ không yêu em nhiều như vậy?"
Có lẽ những cảm giác oan ức, tích tụ lâu ngày bỗng nhiên tìm được chỗ đột phá. Trong nháy mắt, tôi cảm giác như trời đất đang bao phủ tôi.
Thịnh Lãng ôm chặt lấy tôi, không ngừng vỗ về: "Không sao đâu."
Tôi không ngừng phủ nhận chính mình, giống như một người điên. Nếu không làm như vậy, tôi sẽ không thể tìm ra lý do tại sao ba mẹ luôn bỏ quên mình.
Cuối cùng nó vẫn sụp đổ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nhưng tôi cảm giác cánh tay Thịnh Lãng ôm tôi đang run rẩy. Anh không ngừng lặp lại câu:
"Anh sẽ ở bên em, anh sẽ chỉ chọn em."
Anh tựa đầu vào vai tôi, dịu dàng nói: "Thẩm Thiến, anh sinh ra vì em."
"Sinh ra vì em?"
Tôi nhận ra không phải anh, mà tôi chính là người đang run.
"Ừ, anh chỉ chọn em."
Tôi chưa từng nghe những lời như vậy, bởi tôi đã quen với việc bị bỏ lại, và cũng đã quen nghe câu: "Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không khiến người ta phải lo lắng".
"Sinh ra vì em...anh có mệt không?"
"Em chỉ là một cô bé, có thể tùy hứng."
"...Cảm ơn anh."
Tôi lại nói cảm ơn Thịnh Lãng rồi.
"Nhưng em khó chịu quá! Thịnh Lãng, em không thể vui vẻ được nữa."
Danh sách chương