Tần Trú phản ứng rất nhanh, lập tức thay một gương mặt tươi cười: "Dì Hàn, sao dì lại tới đây?"

Dì Hàn: "Ta không tới thì không biết được, có người hơn nửa đêm trộm chạy tới phòng người khác đâu."

Tần Trú đảo mắt: "Không phải nửa đêm, con là buổi sáng hôm nay mới đến."

Đối mặt với đôi mắt dùng sức chớp của Tần Trú, Lâm Y Bạch chỉ có thể trái lương tâm gật gật đầu.

"Phải không?" dì Hàn hỏi, "Vì sao tôi lại thấy là có người nửa đêm trộm ra tới, mấy ngày hôm trước còn ở phòng khách......"

Tần Trú vội vàng đánh gãy lời dì Hàn nói, làm nũng: "Dì Hàn, con sai rồi, con thật sự muốn ngủ cùng với Bạch Bạch."

Dì Hàn: "Tôi nói không thể."

Tần Trú bĩu môi: "Vì sao chứ?"

Dì Hàn hỏi lại: "Tiểu thiếu gia à, vì cái gì mà một hai phải cùng nhau ngủ chứ?"

Tần Trú nhấp môi, hạ giọng: "Bởi vì con sợ hãi."

Lâm Y Bạch vội vàng nói: "Cũng do con đồng ý."

Dì Hàn sửng sốt, mày nhíu xuống: "Tiểu thiếu gia, không phải lá gan con lớn nhất sao?"

Tần Trú xoay đầu, không nói chuyện nữa.

Lâm Y Bạch thay cậu giải thích: "Tần Tiểu Trú là sợ có người cười nên mới không nói."

Tần Trú nhỏ giọng lẩm bẩm lầm bầm: "Tôi mới không có, tôi chính là người có lá gan lớn nhất."

Lâm Y Bạch nghe hắn nói, ngốc nghếch khen: "Đúng vậy, lá gan của ngươi lớn nhất."

Dì Hàn thở dài: "Tôi sẽ cố gắng thương lượng với Tần lão gia vậy."

Tần Trú lập tức vui vẻ: "Cảm ơn dì Hàn."

Dì Hàn liền đổi sang chuyện khác: "Nhưng không thể lại có lần sau, về sau có gặp tình huống này, phải nói trước với dì, đã biết chưa?"

Lâm Y Bạch: "Biết rồi ạ."

Tần Trú cũng gật mạnh đầu, miệng còn đặc biệt ngọt: "Đã biết, dì Hàn tốt nhất."

Dì Hàn không để mình bị đẩy vòng vòng: "Lần này các con không nghe lời, tự tiện đổi phòng, cần phải chịu trừng phạt."

Tần Trú làm bộ làm tịch thở dài: "Được rồi, dì Hàn tụi con phải làm gì?"

Nói là trừng phạt, kỳ thật là cho bọn họ làm thêm vài việc nhà, như vứt rác, bày biện vật phẩm gì đó, Tần Trú đã làm không ít lần, đối với việc này rất có kinh nghiệm."

Dì Hàn nghĩ nghĩ: "Quét rác, ba ngày, hai đứa cùng nhau làm."

Tần Trú không hề nghĩ ngợi: "Được ạ, con thích quét rác."

Lúc dì Hàn đi rồi, Tần Trú còn rất nghĩa khí mà nói với Lâm Y Bạch: "Bạch Bạch cậu yên tâm, mấy việc đó để tôi làm, là do tôi hại cậu thành ra như vậy."

Lâm Y Bạch đương nhiên sẽ không so đo với cậu: "Không có gì, bọn mình cùng nhau quét rác."

Tần Trú: "Không cần, Bạch Bạch nhìn tôi quét là được rồi."

Tuy rằng Tần Trú nói như vậy, nhưng lúc hắn cầm lấy cây chổi, trong nháy mắt kia, Lâm Y Bạch liền cảm thấy không thích hợp.

Quả nhiên, Tần Trú giơ cây chổi, đầu tiên là múa may vài cái, rồi sau đó nhanh chóng quét càn xuống đất.

Lúc quét còn hỏi: "Bạch Bạch, tôi quét có giỏi không?"

Lâm Y Bạch: "......"

Lúc này cậu thật sự không thể khen nổi, chỉ có thể ha hả cười hai tiếng.

Tần Trú nghe thấy, tưởng hắn cổ vũ mình, liền càng thêm ra sức, động tác trên tay cũng càng nhanh.

Lâm Y Bạch vội vàng ngăn hắn lại: "Tần Tiểu Trú, cậu quét rác như vậy là không đúng."

Tần Trú: "Không đúng sao? Tôi trước kia đều quét như vậy mà, dì Hàn còn khen tôi rất nhiều lần đó!"

Lâm Y Bạch nhíu mày, thật vậy chăng? Hẳn là mặt đất vốn dĩ đã sạch sẽ rồi đi.

Lâm Y Bạch ngồi xổm xuống nhìn thoáng qua, quả nhiên, mặt đất còn có thể phản quang nữa, vốn dĩ đã sạch sẽ rồi, cho nên Tần Trú quét kiểu này cũng có thể quét sạch sẽ.

Sau khi nhìn độ sạch sẽ của sàn nhà ở Tần gia, Lâm Y Bạch an tâm ngồi xuống, nhìn Tần Trú là đủ rồi.

Sau khi Tần Trú tự nhận là đã quét một khoảng lớn, thở hổn hển đi tới trước mặt Lâm Y Bạch, giơ ngón tay: "Bạch bạch, tôi đã quét rất nhiều rất nhiều đó, cậu chỉ cần quét một chút là được." Nói xong, Tần Trú hai ngón tay đều sắp dính lại với nhau.

Lâm Y Bạch đứng dậy, cho rằng Tần Trú là tới tìm hắn chơi, liền tiếp nhận cái chổi: "Được!"

Tần Trú đi theo sau mông hắn giải thích: "Bạch Bạch, tôi không phải muốn cậu làm việc, nhưng mà dì Hàn nói muốn hai người làm, tôi mà làm hết dì Hàn sẽ tức giận, còn sẽ phạt cậu nữa."Lâm Y Bạch phản ứng lại, xoay người, nghiêm túc nói: "Cảm ơn Tần Tiểu Trú."

Tần Trú lập tức treo lên môi nụ cười lớn: "Không cần khách khí."

Thấy Lâm Y Bạch quét vài cái, Tần Trú liền lấy cái chổi về: "Bạch Bạch, cậu như vậy quá chậm, còn lại vẫn là để tôi làm đi."

Vì thế, Tần Trú lại ra sức, bắt đầu nghiêm túc quét rác.

Tần Sâm dừng lại một lúc lâu, thấy Tần Trú quét rác, lập tức rõ ràng.

Hắn vội chạy xuống lầu, chạy đến một nửa lại vội vàng chạy lên lầu, đem Tần Việt kéo xuống dưới.

Tần Việt vẻ mặt không kiên nhẫn: "Đây lại không phải lần đầu tiên, có cái gì mà hiếm lạ!"

Tần Sâm xem như không nghe thấy, bắt buộc phải kéo Tần Việt tới để chế giễu.

Tần Sâm bước xuống bậc thang cuối cùng, rất có cảm giác nghi thức mà túm túm quần áo, lộ ra nụ cười thoả đáng, ở trước mặt Tần Trú dạo qua một vòng.

Tần Trú không có phản ứng hắn.

Tần Sâm chưa từ bỏ ý định, lại đến trước mặt Tần Trú dạo qua một vòng.

Tần Trú vẫn là làm bộ không nhìn thấy.

Tần Việt bất đắc dĩ trợn trắng mắt, lại phát hiện cách đó không xa Lâm Y Bạch đang mỉm cười nhìn hai người.

Trong khoảnh khắc đó, Tần Việt như trông thấy một người anh cả chững chạc, rất muốn để cho hai đứa em không biết cố gắng này đi theo Lâm Y Bạch học một chút, Tần Trú so với Lâm Y Bạch nhỏ hơn mấy tháng, Tần Sâm lại lớn hơn so với Lâm Y Bạch.

Nhìn người ta xem, so với hai tên tiểu quỷ ấu trĩ căn bản là hơn hẳn!

Tần Trú tiếp tục làm lơ Tần Sâm, Tần Sâm cũng không đi nữa, đổi thành công kích ngôn ngữ, trong giọng nói của hắn tràn đầy vui sướng khi người gặp họa: "Ha ha, Tần Tiểu Trú em thế mà lại bị phạt!"

Tần Trú không phản ứng, Tần Sâm tiếp tục nói tiếp: "Tần Tiểu Trú đáng thương quá, lần này là bởi vì phạm lỗi gì đây?"

Tần Sâm nói xong câu đó, chính mình cũng sửng sốt, trước kia hắn cùng đại ca, Tần Tiểu Trú cơ hồ như hình với bóng, Tần Tiểu Trú có chuyện gì hắn đều là người biết trước, nhưng từ lúc Lâm Y Bạch-cái tên Tiểu quản gia này tới, về sau liền không giống nhau, Tần Tiểu Trú hiện tại cùng Lâm Y Bạch so với hắn còn có quan hệ tốt hơn!

Tần Sâm có chút tức giận, cảm thấy Tần Trú không đủ nghĩa khí, có Tiểu quản gia liền quên anh em? Hắn đã từng có ba tên đàn em, cuối cùng vẫn là Tần Trú tốt nhất.

Nhưng Tần Trú hiện tại lại không xem hắn là tốt nhất.

Sau khi Tần Sâm phát hiện chuyện này, vội vàng chạy tới nói cùng với Tần Việt, Tần Việt: "Làm sao vậy?"

Tần Sâm thương tâm: "Đại ca, anh thay đổi!"

Tần Việt: "......"

Tần Trú rốt cuộc cũng quét xong, mới bớt thời giờ liếc mắt nhìn Tần Sâm một cái, trong mắt tràn đầy đắc ý, hiển nhiên là đem lời cười nhạo vừa rồi của Tần Sâm nghe vào lỗ tai: "Tiểu quản gia của anh đã đi rồi đi, nhưng Bạch Bạch của em vẫn còn ở đây!"

Trong giọng nói tràn đầy khoe khoang, Tần Sâm có chút không phục, nhưng không thay đổi được sự thật tiểu quản gia Lý Khải đã đi rồi.

Tần Trú thấy Tần Sâm nói không ra lời, lập tức cất tiếng cười to.

Tần Sâm tìm không thấy lý do, chỉ có thể kéo Tần Việt trợ giúp: "Anh——"

Tần Việt trực tiếp tránh ra.

Tần Trú cười lớn tiếng hơn nữa.

Tần Sâm: "Tiểu quản gia của anh sớm hay muộn cũng sẽ quay lại."

Nói xong, Tần Sâm "Hừ" một tiếng rồi đi, trên thực tế chạy đến phòng Tần lão gia tử, một hai phải kêu tiểu quản gia của mình lại đây.

Đầu của Tần lão gia tử to cả ra: "Lăn lăn lăn."

Mà Tần Trú bên này lôi kéo Lâm Y Bạch tìm dì Hàn nghiệm thu thành quả, dì Hàn nhìn mặt đất sạch sẽ, khen: "Quét thật sạch sẽ!"

———————————————————————————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Mời xem sự thật của màn biểu diễn:

Dì Hàn: Phạt hai đứa quét nhà

Tần Tiểu Trú: Mặc kệ việc trên mặt đất không có đồ vật, nhưng tôi vẫn dùng sức để quét.

Lâm Y Bạch: Mặc kệ việc trên mặt đất không có đồ vật, nhưng tôi vẫn phải làm bộ nhìn không ra là không có đồ vật.

Sau khi kết thúc, dì Hàn cảm thán: Quét thật sạch sẽ!

( cảm ơn việc dì đã sớm đem chỗ này quét sạch sẽ)

Dì-đã quét sạch: Làm phiền trả cho tôi phí làm ngoài giờ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện