Năm nào đại đội trưởng cũng nhấn mạnh rồi, nhưng vẫn không ngăn được xã viên muốn xuống nước.
Năm rồi người chết đuối còn biết bơi, năm nay...
Đám thanh niên trí thức lâu năm liếc nhìn Lưu Hiểu Linh và Trịnh Diệu Cầm, suýt nữa khu thanh niên trí thức bọn họ có vụ chết người rồi.
Đám thanh niên trí thức cúi đầu xì xào bàn tán, chỉ trỏ Lưu Hiểu Linh và Trịnh Diệu Cầm, trên vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét.
Trịnh Diệu Cầm là kẻ sĩ diện, huống hồ thấy trách nhiệm của vụ này rơi vào mình, trong lòng nhanh chóng cân nhắc lợi hại thiệt hơn.
Cô ta đột nhiên đứng phắt dậy, bụm mặt lao ra khỏi phòng.
Đám người theo bản năng nhường đường, Trịnh Diệu Cầm khóc lóc chạy ra khỏi sân.
Sắc mặt Triệu Hồng Anh cực kỳ khó coi, chuyện bị vạch trần cái là bỏ chạy, thế là thế nào chứ? Lưu Hiểu Linh phản ứng chậm, chờ khi không thấy bóng dáng Trịnh Diệu Cầm đâu, cô ta vẫn còn đứng im tại chỗ.
Lưu Hiểu Linh nhìn xung quanh một lượt.
Những thanh niên trí thức nãy còn đứng về phía cô ta bây giờ thấy cô ta nhìn theo bản năng né tránh, mày nhíu lại hệt như đang né tránh thứ gì đó bẩn thỉu.
Lưu Hiểu Linh lập tức bùng nổ:
"Sao cô ta nói gì thì các người tin thế chứ."
"Tôi đã nói rồi, tôi nhắc rồi, là Cố Hoàn Ninh không nghe đấy chứ! Cô ta đáng đời! Các người quên việc cô ta ăn chùa rồi sao..."
Triệu Hồng Anh quát to:
"Lưu Hiểu Linh, cô câm miệng lại. Không nói chuyện cô liên tục trốn tránh lao động, chỉ riêng việc đập chứa xả nước quan trọng như vậy mà cô cố ý lừa Hoàn Ninh.
Cô và Trịnh Diệu Cầm mỗi người nói một kiểu, tiền hậu bất nhất, đây chính là nói dối. Cô còn muốn nói sạo nữa sao?
Cô có biết nếu báo chuyện này cho đại đội trưởng, ông ấy chắc chắn sẽ ghi lỗi lên hồ sơ của cô không?"
Lưu Hiểu Linh bị dọa sợ run lẩy bẩy.
Triệu Hồng Anh là thanh niên trí thức đã tới đây được bảy tám năm, là một đồng chí hay giúp đỡ người khác.
Bản thân chị cũng là người có năng lực, rất có danh vọng ở khu thanh niên trí thức này.
"Tôi tôi tôi..."
Lưu Hiểu Linh ấp úng cả nửa ngày không nói được gì.
Nghe Triệu Hồng Anh nói sẽ báo chuyện này cho đại đội trưởng, còn ghi lỗi vào hồ sơ, cô ta lập tức hốt hoảng.
Cố Hoàn Ninh ho khan một tiếng, chuyện này vẫn chưa xong đâu.
"Trời lạnh, làm phiền mọi người lắng nghe chúng tôi phân xử, cũng cảm ơn mọi người đã sẵn lòng tin tôi.
Tôi mới tới đại đội, đang không có công điểm lẫn lương thực gì cả. Hệt như thanh niên trí thức Lưu đã nói, không thể ăn không của mọi người như vậy được.
Trước khi khỏi bệnh có thể làm việc được, tôi định dùng tiền mua lương thực tồn của đại đội, hoặc giao tiền cho khu thanh niên trí thức ta đổi lương thực, không biết có được không?"
Năm rồi người chết đuối còn biết bơi, năm nay...
Đám thanh niên trí thức lâu năm liếc nhìn Lưu Hiểu Linh và Trịnh Diệu Cầm, suýt nữa khu thanh niên trí thức bọn họ có vụ chết người rồi.
Đám thanh niên trí thức cúi đầu xì xào bàn tán, chỉ trỏ Lưu Hiểu Linh và Trịnh Diệu Cầm, trên vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét.
Trịnh Diệu Cầm là kẻ sĩ diện, huống hồ thấy trách nhiệm của vụ này rơi vào mình, trong lòng nhanh chóng cân nhắc lợi hại thiệt hơn.
Cô ta đột nhiên đứng phắt dậy, bụm mặt lao ra khỏi phòng.
Đám người theo bản năng nhường đường, Trịnh Diệu Cầm khóc lóc chạy ra khỏi sân.
Sắc mặt Triệu Hồng Anh cực kỳ khó coi, chuyện bị vạch trần cái là bỏ chạy, thế là thế nào chứ? Lưu Hiểu Linh phản ứng chậm, chờ khi không thấy bóng dáng Trịnh Diệu Cầm đâu, cô ta vẫn còn đứng im tại chỗ.
Lưu Hiểu Linh nhìn xung quanh một lượt.
Những thanh niên trí thức nãy còn đứng về phía cô ta bây giờ thấy cô ta nhìn theo bản năng né tránh, mày nhíu lại hệt như đang né tránh thứ gì đó bẩn thỉu.
Lưu Hiểu Linh lập tức bùng nổ:
"Sao cô ta nói gì thì các người tin thế chứ."
"Tôi đã nói rồi, tôi nhắc rồi, là Cố Hoàn Ninh không nghe đấy chứ! Cô ta đáng đời! Các người quên việc cô ta ăn chùa rồi sao..."
Triệu Hồng Anh quát to:
"Lưu Hiểu Linh, cô câm miệng lại. Không nói chuyện cô liên tục trốn tránh lao động, chỉ riêng việc đập chứa xả nước quan trọng như vậy mà cô cố ý lừa Hoàn Ninh.
Cô và Trịnh Diệu Cầm mỗi người nói một kiểu, tiền hậu bất nhất, đây chính là nói dối. Cô còn muốn nói sạo nữa sao?
Cô có biết nếu báo chuyện này cho đại đội trưởng, ông ấy chắc chắn sẽ ghi lỗi lên hồ sơ của cô không?"
Lưu Hiểu Linh bị dọa sợ run lẩy bẩy.
Triệu Hồng Anh là thanh niên trí thức đã tới đây được bảy tám năm, là một đồng chí hay giúp đỡ người khác.
Bản thân chị cũng là người có năng lực, rất có danh vọng ở khu thanh niên trí thức này.
"Tôi tôi tôi..."
Lưu Hiểu Linh ấp úng cả nửa ngày không nói được gì.
Nghe Triệu Hồng Anh nói sẽ báo chuyện này cho đại đội trưởng, còn ghi lỗi vào hồ sơ, cô ta lập tức hốt hoảng.
Cố Hoàn Ninh ho khan một tiếng, chuyện này vẫn chưa xong đâu.
"Trời lạnh, làm phiền mọi người lắng nghe chúng tôi phân xử, cũng cảm ơn mọi người đã sẵn lòng tin tôi.
Tôi mới tới đại đội, đang không có công điểm lẫn lương thực gì cả. Hệt như thanh niên trí thức Lưu đã nói, không thể ăn không của mọi người như vậy được.
Trước khi khỏi bệnh có thể làm việc được, tôi định dùng tiền mua lương thực tồn của đại đội, hoặc giao tiền cho khu thanh niên trí thức ta đổi lương thực, không biết có được không?"
Danh sách chương