Ông quay đầu nhìn ra sau, hóa ra thằng ba đã nhảy vào trong thùng máy kéo từ lúc nào không biết, đi ra sau giơ tay định kéo thanh niên trí thức Cố lên.

Trình Trường Thuận ngậm điếu thuốc, lòng thầm nói hôm nay đầu óc thằng ba cũng cơ trí quá nhỉ.

Trình Nghiên Châu kéo một cánh tay của thanh niên trí thức Cố, chỉ hơi dùng sức là đã nhấc được người lên rồi.

Anh thầm nghĩ không ổn, dùng sức quá mạnh sẽ dễ khiến cánh tay thanh niên trí thức Cố trật khớp mất.

Trình Nghiên Châu đành phải thả lỏng lực tay, đồng thời nhanh tay nắm lấy vòng eo thanh niên trí thức Cố rồi nhấc người lên, đặt trên thùng xe.

Cố Hoàn Ninh hoảng hốt, quay đầu liếc nhìn độ cao của thùng xe với mặt đất, phải bằng nửa người mình, chân không khỏi nhũn ra.

Ban nãy nếu không có đồng chí này giơ tay giúp đỡ, cô mà rơi xuống chắc chắn sẽ gãy tay chân mất.

Trình Nghiên Châu buông tay, dìu thanh niên trí thức Cố đang nhũn chân.

Cố Hoàn Ninh hít vài hơi không khí lạnh thì mới bình tĩnh lại, rồi quay đầu nói lời cảm ơn Trình Nghiên Châu: "Cảm ơn đồng chí nhé."

Trình Trường Thuận hô: "Thanh niên trí thức Cố, cậu ta họ Trình, tên là..."



"Tôi họ Trình, tên là Trình Nghiên Châu."

Trình Nghiên Châu cắt ngang lời đại đội trưởng, nghĩ sao lại nói thêm: "Xếp thứ ba trong nhà."

Lời này vừa thốt ra, Trình Nghiên Châu đã thấy không ổn, bèn vội ngậm miệng không nói gì thêm.

Cố Hoàn Ninh à à một tiếng: "Cảm ơn đồng..."

Nói tới đây, cô ngẩng phắt đầu, đôi mắt hạnh đen láy như tỏa sáng nhìn chằm chằm Trình Nghiên Châu: "Anh là là là tiểu đoàn trưởng Trình..."

"Đúng rồi đấy, ngày đó thanh niên trí thức Cố rơi xuống nước được cậu ấy cứu, sau này thuốc cháu uống cũng là do cậu ấy lấy cho."

Trình Trường Thuận nói hết: "Thằng ba chính là ân nhân cứu mạng của cháu đấy."

Cố Hoàn Ninh trịnh trọng gật đầu, đôi mắt hạnh cong cong như trăng rằm: "Đúng đúng đúng, tiểu đoàn trưởng Trình, anh đúng là người tốt."

Dứt lời, cô cúi người sờ soạng túi áo một lúc, cuối cùng lấy ra một quả trứng gà: "Tiểu đoàn trưởng Trình, anh ăn chưa?"

Trình Nghiên Châu thu tay lại: "Đã ăn rồi."

Còn chưa nói xong thì tay anh đã bị nhét một quả trứng gà ấm áp.



Đối lập với quả trứng gà ấm áp ấy là đầu ngón tay lạnh như băng của thanh niên trí thức Cố.

Cô còn cười nói: "Ấm tay."

Trình Nghiên Châu: "..."

Trình Nghiên Châu đáp: "Tay tôi không lạnh."

Trình Nghiên Châu: "Cô lạnh, cô cầm giúp tôi đi."

Trình Nghiên Châu: "Ấm tay."

Trình Nghiên Châu: "Đến công xã rồi hãy đưa cho tôi."

Trình Trường Thuận suýt nữa thì sặc hơi thuốc vừa hút.

Hôm nay thằng ba làm sao vậy nhỉ? Ông hiểu rõ tính cách của thằng nhóc này, chẳng lẽ lúc này không nên nói là tôi lái xe, không ăn được sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện