"Chẳng phải thứ gì đắt đỏ hiếm có đâu ạ, cháu tới hợp tác xã cung tiêu ở thị trấn mua ít bánh với lọ trái cây, còn gặp cả chị Nghiêm Tuệ ạ." Cố Hoàn Ninh đáp.
Phùng Tú Chi cười tít mắt:
"Hôm qua bác tới thị trấn, Nghiêm Tuệ cũng nhắc tới cháu. Thanh niên trí thức Cố ạ, cháu tới nhà là được rồi, mang nhiều đồ như này đúng là khách sáo quá."
Phùng Tú Chi nhìn túi đồ lớn kia, đâu chỉ có một chút mà Nghiêm Tuệ nói cho bà, hẳn là còn thêm cái khác.
Cố Hoàn Ninh nghiêng đầu ho khan hai tiếng.
Đi một mạch tới đây hít thở gió lạnh làm cổ họng cô hơi khó chịu.
"Nói thế nào thì tiểu đoàn trưởng Trình đã cứu cháu hai lần, cháu còn sợ từng này chưa đủ ấy ạ."
Lúc nói, giọng Cố Hoàn Ninh nghe như bị nghẹt mũi.
Phùng Tú Chi vừa nghe giọng cô là nhận ra có điều không đúng:
"Có phải cháu bị cảm không? Thằng ba, con dẫn thanh niên trí thức Cố lên phòng khách đi, mẹ xuống bếp nấu bát canh gừng."
"Không cần phiền phức như vậy đâu bác ạ."
Cố Hoàn Ninh đến nhà họ Trình là định nói lời cảm ơn hẳn hoi với tiểu đoàn trưởng Trình rồi về luôn.
Phùng Tú Chi như không nghe thấy, giơ tay đẩy Trình Nghiên Châu: "Mau dẫn thanh niên trí thức Cố lên phòng khách đi, ngoài này gió to lắm."
Trình Nghiên Châu liếc nhìn Cố Hoàn Ninh: "Vào nhà thôi."
Cố Hoàn Ninh đành phải theo anh đi vào phòng khách, rồi ngồi xuống bênh cạnh chiếc bàn vuông.
Trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ, lúc này im ắng như thể không có người ở.
Cố Hoàn Ninh có chút câu nệ, ngồi im trên băng ghế không dám nhìn ngó lung tung.
Trình Nghiên Châu thấy thế, chỉ cảm thấy tiểu thanh niên trí thức Cố hệt như học sinh tiểu học vừa nhập học đang chăm chú nghe giảng.
Đôi tay ngoan ngoãn đặt lên bép bàn, ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, hệt như giây sau mà gọi tới tên là cô ấy sẽ hô to "có".
Trình Nghiên Châu đặt đồ vào trong ngăn tủ một bên, rồi đi tới rót cốc nước ấm cho Cố Hoàn Ninh: "Mẹ tôi đang nấu cơm, định giữ cô lại ăn cơm."
Cố Hoàn Ninh vừa cầm lấy cốc tráng men thì đã đặt xuống:
"Không cần đâu, khu thanh niên trí thức có làm cơm phần tôi. Hôm nay tôi đến chính là để cảm ơn tiểu đoàn trưởng Trình."
"Lần một là tôi rơi xuống nước được cứu, thuốc hạ sốt coi như lần hai, đấy đều là cứu mạng tôi cả."
Cố Hoàn Ninh hít vào một hơi thật sâu rồi đứng dậy: "Ơn cứu mạng, không có gì báo đáp, tôi..."
Cô rút phong bì chuẩn bị sẵn ra khỏi túi áo, đưa cho Trình Nghiên Châu bằng hai tay: "Xin tiểu đoàn trưởng Trình hãy nhận lấy cái này."
Cô nói những lời này hơi nhanh, làm cho không kìm được lại ho khan hai cái, khiến đôi má hơi ửng hồng.
Phùng Tú Chi cười tít mắt:
"Hôm qua bác tới thị trấn, Nghiêm Tuệ cũng nhắc tới cháu. Thanh niên trí thức Cố ạ, cháu tới nhà là được rồi, mang nhiều đồ như này đúng là khách sáo quá."
Phùng Tú Chi nhìn túi đồ lớn kia, đâu chỉ có một chút mà Nghiêm Tuệ nói cho bà, hẳn là còn thêm cái khác.
Cố Hoàn Ninh nghiêng đầu ho khan hai tiếng.
Đi một mạch tới đây hít thở gió lạnh làm cổ họng cô hơi khó chịu.
"Nói thế nào thì tiểu đoàn trưởng Trình đã cứu cháu hai lần, cháu còn sợ từng này chưa đủ ấy ạ."
Lúc nói, giọng Cố Hoàn Ninh nghe như bị nghẹt mũi.
Phùng Tú Chi vừa nghe giọng cô là nhận ra có điều không đúng:
"Có phải cháu bị cảm không? Thằng ba, con dẫn thanh niên trí thức Cố lên phòng khách đi, mẹ xuống bếp nấu bát canh gừng."
"Không cần phiền phức như vậy đâu bác ạ."
Cố Hoàn Ninh đến nhà họ Trình là định nói lời cảm ơn hẳn hoi với tiểu đoàn trưởng Trình rồi về luôn.
Phùng Tú Chi như không nghe thấy, giơ tay đẩy Trình Nghiên Châu: "Mau dẫn thanh niên trí thức Cố lên phòng khách đi, ngoài này gió to lắm."
Trình Nghiên Châu liếc nhìn Cố Hoàn Ninh: "Vào nhà thôi."
Cố Hoàn Ninh đành phải theo anh đi vào phòng khách, rồi ngồi xuống bênh cạnh chiếc bàn vuông.
Trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ, lúc này im ắng như thể không có người ở.
Cố Hoàn Ninh có chút câu nệ, ngồi im trên băng ghế không dám nhìn ngó lung tung.
Trình Nghiên Châu thấy thế, chỉ cảm thấy tiểu thanh niên trí thức Cố hệt như học sinh tiểu học vừa nhập học đang chăm chú nghe giảng.
Đôi tay ngoan ngoãn đặt lên bép bàn, ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, hệt như giây sau mà gọi tới tên là cô ấy sẽ hô to "có".
Trình Nghiên Châu đặt đồ vào trong ngăn tủ một bên, rồi đi tới rót cốc nước ấm cho Cố Hoàn Ninh: "Mẹ tôi đang nấu cơm, định giữ cô lại ăn cơm."
Cố Hoàn Ninh vừa cầm lấy cốc tráng men thì đã đặt xuống:
"Không cần đâu, khu thanh niên trí thức có làm cơm phần tôi. Hôm nay tôi đến chính là để cảm ơn tiểu đoàn trưởng Trình."
"Lần một là tôi rơi xuống nước được cứu, thuốc hạ sốt coi như lần hai, đấy đều là cứu mạng tôi cả."
Cố Hoàn Ninh hít vào một hơi thật sâu rồi đứng dậy: "Ơn cứu mạng, không có gì báo đáp, tôi..."
Cô rút phong bì chuẩn bị sẵn ra khỏi túi áo, đưa cho Trình Nghiên Châu bằng hai tay: "Xin tiểu đoàn trưởng Trình hãy nhận lấy cái này."
Cô nói những lời này hơi nhanh, làm cho không kìm được lại ho khan hai cái, khiến đôi má hơi ửng hồng.
Danh sách chương