Biên tập:Cải

Nói thật, Hoắc Đình Diễm không muốn nghĩ nhiều nhưng hai bài hát này Khương Yên đưa cho anh làm anh không thể không nghĩ nhiều!

Anh ngước mắt nhìn về phía nữ sinh đối diện, thực sự có chút đau đầu.

Nhiều thêm một fan hâm mộ đối với sinh hoạt của Hoắc Đình Diễm mà nói, kỳ thật không có bất luận ảnh hưởng gì nhưng cố tình fan hâm mộ này thực nhiệt tình, thực tử trung[1].Đương nhiên anh cũng rất vui vì điểm này, rốt cuộc hiện tại thì fan của anh không nhiều lắm, có thể có được một fan hâm mộ cuồng nhiệt yêu quý như vậy, anh tự nhiên là phi thường cao hứng.

[1] Tử trung: Đến chết vẫn trung thành.

Nhưng đối với Khương Yên loại này.... Không lúc nào không nghĩ đến muốn làm fan mẹ ruột của anh, thậm chí còn thường xuyên dùng hành động nói cho anh biết, cô chính là fan mẹ ruột, đối với chuyện này, Hoắc Đình Diễm thực sự có chút khó tiếp thu.

Nghe người so với mình còn nhỏ hơn mấy tháng gọi mình là "con trai", nhãi con, cảm giác quả thực có chút nói không nên lời.

Khương Yên "...."

Cô liếc mắt nhìn mấy chữ kia, có chút chột dạ.

"Cái kia...." Cô cố tìm cho mình một cái cớ, mềm giọng nói "Cậu không cảm thấy ca khúc này rất thích hợp để biểu diễn vào lễ kỷ niệm ngày thành lập trường sao? Khiến mọi người nhớ đến mẹ của mình a, phải biết rằng đa số chúng ta đều lớn lên trong vòng tay của mẹ có đúng không? Cảm tình đối với mẹ khẳng định là không hề ít... tớ có chút nhớ mẹ"

Đây không phải lấy cớ, cũng không phải lý do.

Khương Yên là thực sự nhớ mẹ của mình, vô luận là người mẹ chân chính của mình hay là mẹ của nguyên chủ, cô kỳ thật đều có chút nhớ nhung.

Nhớ mẹ hay lải nhải, nhớ bộ dáng của mẹ, nhớ đến mẹ đối với cô chiếu cố cùng quan tâm.

Hoắc Đình Diễm mi mắt cũng chưa động một chút, anh không nghĩ muốn cùng cô bậy bạ.

Khương Yên chột dạ sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói "Có phải là tớ viết không được hay lắm không?"

"Vậy cậu chọn một bài đi" Khương Yên nói "Kỳ thật hiện tại chọn ca khúc mà tớ viết có chút không thích hợp, tớ vốn dĩ chỉ là viết chơi mà thôi"

Hoắc Đình Diễm không lên tiếng phản bác, nhưng trong lòng anh biết hai bài hát này của Khương Yên viết không tồi, chỉ là không thích hợp mà thôi. Ai lại vào ngày chúc mừng ngày thành lập trường lại diễn tấu bài hát bi thương như vậy? Kia không phải là cố tình làm mọi người khóc sao?

Anh hơi rũ mắt nhìn bản thảo, đưa cho Khương Yên "Xác thật là có chút không thích hợp"

Khương Yên "nga" một tiếng, tỏ vẻ hiểu rõ "Tớ biết mà" Cô cong môi cười nói "Vậy cậu chọn một bài hát được yêu thích đi, kỳ thật hiện tại có rất nhiều ca khúc được yêu thích rất êm tai"

Hoắc Đình Diễm gật đầu "Được, tối nay nói cho cậu"

"Được, được"

Khương Yên yên lặng cầm bản thảo của mình, muốn xoay người rời đi nhưng còn chưa có kịp hoàn toàn thu về, bản thảo đã bị Hoắc Đình Diễm dùng tay chặn lại.

Cô ngước mắt, kinh ngạc nhìn anh "Cậu đây là...."

Hoắc Đình Diễm nhướng mày, thần sắc lãnh đạm nhìn cô, lời ít ý nhiều nhắc nhở "Khương Yên, cậu còn chưa có giải thích"

"Giải thích cái gì?"

Hoắc Đình Diễm không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn cô.

Khương Yên ho khan, thực sự là có chút ngượng ngùng, vội vàng nói "Ai nha, tớ chính là chọn bừa thôi, thật không có ý gì khác" cô héo héo nói "Thực sự không có ý gì khác, cậu trước cứ chọn bài hát đi, vô luận là cậu chọn bài nào, tớ đều có thể"

"Thật?"

Khương Yên cứng người, đối diện với ánh mắt thâm thúy của Hoắc Đình Diễm, theo bản năng gật đầu "Thật... thật sự a"

"Vậy được" Hoắc Đình Diễm cực kỳ sảng khoái buông tay "Tớ sẽ chọn"

Khương Yên "...."

Như thế nào lại cảm thấy chính mình bị hố.

Chẳng qua không chờ Khương Yên nghĩ lại, Hoắc Đình Diễm đã bắt đầu không để ý đến cô nữa.

Khương Yên lắc đầu, duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng nói thầm, có thể là chính mình nghĩ sai rồi, idol nhà cô sẽ không bao giờ làm ra chuyện như hố fan đâu!

Idol nhà cô là người tốt nhất trên thế giới này!

Một tiết học qua đi, Khương Yên bị vả đến sưng mặt!!

...

Ca khúc mà Hoắc Đình Diễm chọn chính là bài hát mà buổi chiều họ mới nghe, Bí Mật không thể nói.

Khương Yên ngốc ngốc nhìn ca khúc trước mặt

Hoắc Đình Diễm nhướng mày nhìn cô "Không thích?"

"Không phải"

Khương Yên nhanh chóng trả lời, cô cúi đầu nhìn bài hát trong tay, trầm mặc giây lát sau mới hỏi "Có phải là không tốt lắm không?"

Rốt cuộc hiện tại bọn họ vẫn còn là học sinh cao trung, hát thể loại nhạc này hình như có chút không thích hợp. Hơn nữa, quan hệ giữa cô cùng Hoắc Đình Diễm không hề có bất luận luyến ái tình tố gì, hát tình ca..... hình như không tốt lắm, nhưng nhìn từ một góc độ khác, lại hình như khá thích hợp.

Những ngày lễ như ngày kỷ niệm thành lập trường, sẽ không có người hát mấy ca khúc bi thương này nọ, đại đa số đều sẽ hát mấy bài tình ca, mấy bài hát có giai điệu tươi vui, hào hứng, có mấy cái tiền lệ như vậy rồi, Khương Yên thực sự không biết nên cự tuyệt như thế nào.

Hoắc Đình Diễm thần sắc tự nhiên, cúi đầu lật xem đồ vật trong tay "Chỗ nào không thích hợp?"

Khương Yên "...."

Cô nếu như có thể chỉ ra đã tốt.

Cô trầm mặc một hồi "Chính là thân là học sinh trung học, lại đi hát tình ca, có chút không phù hợp?"

Tay cầm bản thảo của Hoắc Đình Diễm hơi dừng một chút, nhìn cô "Mấy thầy cô bên kia báo tiết mục đại bộ phận đều là tình ca"

Khương Yên "..."

Được rồi, cô ở trong lòng thuyết phục chính mình, nếu idol đã muốn như vậy, cũng không có cảm thấy không thích hợp, vậy cô đây chỉ đành phải chấp nhận mà thôi!!! Huống chi đây còn là bài hát mà Hoắc Đình Diễm rất thích! Khương Yên trước đó bởi vì chuyện này mà còn cố ý học qua phụ xướng đàn đấy, bài hát này đối với cô mà nói, dù có trong tình trạng khẩn trương biểu diễn cũng sẽ không xuất hiện vấn đề!

"Vậy khi nào bắt đầu luyện tập?"

Hiện tại cách ngày lễ kỷ niệm ngày thành lập trường không còn xa.

Hoắc Đình Diễm nghĩ nghĩ nói "Cuối tuần đi" Anh nhìn về phía Khương Yên "Sau khi học bổ túc hoặc là sau tiết tự học buổi tối đều có thể"

Khương Yên gật đầu "Được"

Cô mặt ngoài vô cùng bình tĩnh, sau khi nghe xong những lời kia của Hoắc Đình Diễm liền quay đầu quy quy củ củ ngồi xuống chỗ, nhưng sâu trong đáy lòng đang nhảy nhót điên cuồng.

Ngao ngao ngao ngao, cô cuối tuần muốn cùng idol bốn tay đánh đàn!!! Đây thực sự là một cái kinh hỉ lớn a!!!

Khương Yên thật sự, nếu không phải thời gian không cho phép, cô thực sự muốn lao xuống dưới tầng chạy vài vòng!!!

Cô quyết định, đợi lát nữa sau khi tan học liền đi chạy bộ, chạy vài vòng cho bình tĩnh lại rồi mới về ký túc xá ngủ.

Nghĩ nghĩ, cô hướng bạn cùng bàn phát lời mời "Khổng Hâm, sau khi tan học có muốn chạy vài vòng không?"

Khổng Hâm quay đầu nhìn cô, ngoài ý muốn đáp ứng "Được"

Khương Yên "...."

Dễ dàng đáp ứng như vậy?

Cô lại nhìn về phía Nguyễn Nghiên Nghiên, Nguyễn Nghiên Nghiên vội không ngừng lắc đầu cự tuyệt "Tớ về tắm rửa trước, chờ các cậu trở về liền có phòng tắm"

Khương Yên có chút thất vọng nhìn cô "Được rồi, tớ sau khi về ký túc sẽ chia sẻ cho cậu một tin tức tốt"

"Không thành vấn đề"

Ban đêm, Khương Yên cùng Khổng Hâm ước chừng chạy khoảng năm vòng mới quay trở về ký túc xá tắm rửa đi ngủ. Sau khi chạy bộ xong, thân thể mỏi rã rời, tâm tình kích động kia cũng giống như đã bị áp xuống, hơn nữa bởi vì mệt mỏi cho nên tắm xong không lâu Khương Yên liền ngủ mất.

Hiện tại ngồi gần Hoắc Đình Diễm cũng đã được một khoảng thời gian, cô quả nhiên đã có điểm thích ứng được với mấy cái sự tình kinh hỉ này rồi.

.....

Tiết học ngày thứ sáu nháy mắt liền kết thúc, sau khi tan học người nhà Nguyễn Nghiên Nghiên đến trường đón cho nên cô ấy đi về trước.

Khương Yên cọ tới cọ lui, một chút cũng không muốn về nhà

Nói thật, nửa tháng này cô có gọi cho mẹ Khương một cuộc điện thoại, mẹ Khương xuất ngoại đi du lịch, nói mấy tháng này đều không có ở nhà, muốn Khương Yên tự chiếu cố bản thân thật tốt, không có tiền liền đi tìm ba cô, không có việc gì thì không cần gọi điện cho bà.

Sau cuộc điện thoại đó, Khương Yên không hề gọi bất cứ cuộc điện thoại nào khác cho mẹ Khương, dường như mỗi lần cô gọi điện qua đều bị mẹ Khương ghét bỏ.

Khương Yên mỗi lần nghe thấy giọng điệu mẹ Khương ở đầu dây bên kia đều cảm thấy khổ sở.

Cô cúi đầu, thu dọn sách vở.

Khổng Hâm ghé mắt nhìn cô "Cậu còn chưa về?"

Khương Yên quay đầu nhìn Khổng Hâm "Cậu cũng chưa về?"

Hai người hỏi lẫn nhau.

Khổng Hâm cúi đầu mỉm cười, rũ mắt nói "Tớ ở một mình, khi nào về cùng được"

Nghe vậy, Khương Yên cười.

"Thật trùng hợp, tớ cũng vậy"

Các cô rất ít khi nhắc đến việc trong nhà, đây vẫn là lần đầu tiên.

Khổng Hâm sửng sốt, nháy mắt kinh ngạc nhưng thật nhanh liền biến mất không thấy, cô cong cong khóe miệng nhìn Khương Yên, vỗ vỗ bả vai cô "Không nghĩ tới a"

Khương Yên cười "Tớ cũng không nghĩ tới"

Cô biết Khổng Hâm chính là một người con gái rất khốc, nhưng không nghĩ tới nguyên lai cô ấy cùng cô giống nhau, bất quá, Khương Yên cảm thấy tình huống trong nhà của cô ấy cùng nhà mình hẳn là không giống nhau. Nghĩ nghĩ, Khương Yên không nhịn được mà lắc đầu, vẫn là không nên hỏi nhiều thì tốt hơn, ai cũng đều không quá thích nói nhiều về tình huống gia đình của mình.

Hai người nhìn nhau, Khổng Hâm đột nhiên tháo tai nghe xuống, nhìn Khương Yên "Có phải về nhà sớm không?"

Khương Yên hiểu rõ cười "Không cần, như thế nào, muốn mang tớ đi chơi sao?"

Khổng Hâm gật đầu "Đúng vậy"

Hai người ăn nhịp với nhau, nhanh chóng thu dọn đồ vật đi ra khỏi phòng học. Kết quả, vừa mới đi đến cửa liền đụng phải Ninh Trí Viễn, Hoắc Đình Diễm còn chưa có về nhà nhưng hiện tại cũng không có ở trong phòng học.

Ninh Trí Viễn nhìn hai người, dừng bước chân hỏi "Khương Yên, idol nhà cậu đâu?"

Khương Yên quay đầu nhìn vào trong lớp "Không biết nữa, khả năng là đi vệ sinh rồi, vừa nãy tớ vẫn còn nhìn thấy cậu ấy" cô cười nói "Chúng tớ đi trước"

Ninh Trí Viễn tay đút túi quần, ôn hòa cười "Được, chú ý an toàn"

"Được"

Khương Yên vừa nói xong chưa kịp phản ứng thì đã bị Khổng Hâm lôi đi.

Thẳng đến khi xuống dưới lầu, Khương Yên mới hoàn hồn lại.

"A a a a a, mới vừa rồi quên không đưa đồ cho Hoắc Đình Diễm"

Khổng Hâm nhìn cô "Đưa cái gì?"

"khúc phổ "Bí mật không thể nói a", tớ giữa trưa vừa mới mang đi đóng dấu ở bên ngoài"

Cô cố ý giữa trưa không về ký túc xá nghỉ ngơi chính vì vội đi đóng dấu a.

Khổng Hâm "...."

"Hiện tại có cần trở lại phòng học đưa cho cậu ấy không?"

"Không cần" Khương Yên nghĩ nghĩ "Dù sao sẽ gặp cậu ấy"

Cô nói, lôi kéo Khổng Hâm đi nhanh "Cậu muốn mang tớ đi nơi nào a, cảm giác khẳng định là địa phương tốt"

Khổng Hâm xì cười, cũng tạm thời đêm mấy chuyện lung tung lộn xộn ném ra sau đầu, vội vàng nói "Đi ăn cơm trước sau đó mới mang cậu đi, bên kia tối nay nhất định phải chơi cho tận hứng"

Cô ghé mắt nhìn về phía Khương Yên, thấp giọng nói "Cậu là ở tại Hương Sơn Thủy Nguyên?"

Hương Sơn Thủy Nguyên chính là tên tiểu khu cô ở.

"Đúng vậy" Khương Yên hiện tại đang hưng phấn cho nên cũng không nhận thấy có cái gì không thích hợp "Cách trường học rất gần, chỉ mất 40 phút đi bộ thôi"

Lái xe thì chỉ cần 15 đến 20 phút.

Đi tàu điện ngầm cũng rất nhanh.

Khổng Hâm trên dưới đánh giá bộ đồng phục trên người Khương Yên, nhỏ giọng nói "Chúng ta trước tiên đi ăn cơm, sau đó cậu về nhà thay quần áo?"

Khương Yên ánh mắt sáng lên, đại khái có thể đoán được Khổng Hâm là muốn đem mình đến chỗ nào. Cô nhớ rõ đời trước Khổng Hâm sau khi nổi danh liền bị người ta đào bới ra quá khứ từng cùng bạn bè thành lập nên một ban nhạc, mỗi cuối tuần đều sẽ đến quán bar biểu diễn, cô ấy hóa trang, rất nhiều người đều không nhận ra.

Sau lại có một lần thời điểm nhận trả lời phỏng vấn, phóng viên có hỏi Khổng Hâm một câu, hỏi cô ấy có hối hận khi tham gia vào ban nhạc hồi cao trung hay không bởi vì thời điểm chuyện này lộ ra, không ít người đối với cô ấy thất vọng, vốn nghĩ cô ấy là người an tĩnh yêu hát tình xa, không ngờ thì ra lại là một cô gái nổi loạn.

Khổng Hâm nói không hối hận, đó là khoảng thời gian vô cùng vui vẻ đối với cô ấy, không có người nào biết cô ấy, cô ấy có thể hát những bài hát mà cô ấy thích, mọi người trong quán bar đều lắng nghe giọng hát của cô ấy.

"Được" Khương Yên mời "Cậu có muốn cùng tớ về nhà thay quần áo không?"

Khổng Hâm nói "Tớ ở bên kia có quần áo"

Cô ấy cười "Tớ muốn mang cậu đến quán bar, cậu nếu cứ mặc đồng phục như thế này khả năng cao là sẽ không được vào"

Cô ấy cũng không hỏi Khương Yên có nguyện ý đi hay không, kỳ thật Khổng Hâm nhìn ra được, Khương Yên thoại nhìn ngoan ngoãn, trong trường mỗi ngày đều nghiêm túc học bài, thỉnh thoảng làm ra vài chuyện bất bình thường nhưng cũng đều là chuyện liên quan đến Hoắc Đình Diễm, nhưng trên thực tế cô (Khương Yên) chính là người ưa thích tự do, không ràng buộc, cho nên cô ấy biết Khương Yên nhất định nguyện ý đi.

"Được, vậy tớ về nhà thay"

Hai người nói, cùng nhau đi ăn cơm, sau khi trở về nhà thày quần áo mới đi đến quán bar.

Kỳ thật nói là quán bar cũng không phải, chính là một nơi có rượu có đồ ăn mà thôi, bất quá vị thành niên vẫn là không thể đi vào. Khổng Hâm quen người ở trong đó, nói vài câu đơn giản bảo vệ liền cho bọn họ vào.

....

Cơm chiều qua đi, Hoắc Đình Diễm nghi hoặc nhìn Ninh Trí Viện xuất hiện tại nhà mình, có chút kinh ngạc.

"Ba mẹ cậu không đến đây?"

Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng "Ba tớ đi công tác, mẹ tớ đi cùng"

Cảm tình giữa ba mẹ anh vẫn luôn rất tốt, vô luận là đi công tác vào thời điểm nào, mười lần thì có đến tám lần mẹ Khương đều sẽ đi theo chồng. Hai vợ chồng bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy mà vẫn rất tình cảm.

Anh nhướng mày nhìn về phía Ninh Trí Viễn "Tìm tớ có việc?"

"Đi ra ngoài một chút?"

Hoắc Đình Diễm cong môi cười "Đi đâu?"

Ninh Trí Viễn liếc xéo anh, lời ít ý nhiều hỏi "Có đi hay không?"

Ninh Trí Viễn khó có khi nói những lời này, Hoắc Đình Diễm cho dù không có thời gian thì cũng sắp xếp để đi theo anh. Kết quả hai người đi đi, liền đi đến cửa một quán bar.

Hoắc Đình Diễm:....

Anh toàn bộ hành trình đều không quấy rầy người bên cạnh nhưng việc đó không đồng nghĩa với việc anh không biết Ninh Trí Viễn đây là có ý tứ gì. Anh ngẩng đầu nhìn tên quán bar trước mắt, nheo nheo mắt hỏi "Vào hay không vào?"

Ninh Trí Viễn tay đút túi, tiếp tục không chút để ý tiến lên phía trước "Cậu cho rằng tớ muốn vào đó?"

Hoắc Đình Diễm "...."

Chẳng lẽ không phải sao?

"Ăn nướng BBQ không? Tớ mời" Ninh Trí Viễn nói "Thuận tiện gọi Cảnh Hoán cùng Quách Tuấn Trì đến đi"

Lập tức, người này thay đổi chủ ý, dời đến nhà hàng nướng BBQ cách nhà Hoắc Đình Diễm không xa. Lúc hai người tới nơi thì Cảnh Hoán cùng Quách Tuấn Trì đã tới rồi, hai người đang cùng nhau chơi trò chơi. Bọn họ là kiểu người lên lớp chăm chú nghe giảng, tan học liền ăn nhậu chơi bời,

Đương nhiên cũng phải cảm ơn bọn họ có một cái đầu tốt, làm cho bọn họ có thể làm càn như thế.

Bốn người ăn thịt nướng, bởi vì đang vị thành niên nên không có gọi rượu, chỉ gọi mấy lon nước ngọt. Hoắc Đình Diễm vì bảo vệ thanh quản nên chỉ uống nước sôi để nguội.

....

Bọn họ bên này tụ tập vô cùng náo nhiệt, Khổng Hâm cùng Khương Yên bên kia cũng vô cùng hưng phấn.

Sau khi đi vào trong quán bar, Khổng Hâm liền đem Khương Yên giao cho nhân viên công tác, chính mình đi thay quần áo, thời điểm đi ra đã là một thân quần áo màu đen siêu ngầu, tai đeo khuyên tai hình ngôi sao mặt trên có đính đá, phản chiếu ánh đèn lấp la lấp lánh.

Khương Yên tò mò nhìn, nhịn không được hỏi "Đôi khuyên tai này là đôi mà lần trước cậu chuyển lớp đeo?"

Sau lại bởi quy định của trường nên Khổng Hâm mới gỡ xuống.

Khổng Hâm gật đầu cười "Đây là ngôi sao may mắn của tớ"

Khương Yên hiểu ý nhún vui "Cậu lát nữa sẽ lên hát sao?"

"Ừ, cậu nghe thử chút?" cô hướng Khương Yên nháy mắt nói "Đây là lần đâu tiên tớ đem bạn học đến nơi này"

Khương Yên cười "Được"

Cô cũng cảm thấy thực may mắn, có thể làm Khổng Hâm mang cô đến tiểu thế giới của cô ấy.

....

Khổng Hâm ở trên sân khấu cùng ngày thường không hề giống nhau, cô ấy nhìn qua rất cao lãnh nhưng trong cao lãnh lại mang theo chút cảm giác ôn nhu. Khương Yên không biết phải hình dung như thế nào nhưng cô thực thích Khổng Hâm như hiện tại, cảm giác như hiện tại mới là cô ấy chân thật nhất.

Dưới bầu không khí náo nhiệt của quán bar, Khổng Hâm càng có thể tự do phóng thích tình cảm của chính mình, giọng hát của cô ấy rất đặc biệt có chút khác với giọng nói hàng ngày, hơi khàn một chút, thanh âm thực thanh thấu nhưng đồng thời lại có chút cảm giác trầm thấp. Tóm lại, thời điểm hát rock n roll, công nhận độ phi thường cao (?)

Khương Yên thậm chí còn nhớ tới thời điểm cô ấy hát tình ca, thanh âm ngân vang, có chút u buồn.

Sau khi hai bài hát kết thúc, cả quán bar đều là tiếng vỗ tay.

Khương Yên nhìn nhìn, trong ánh mắt có chút rung động,

Sau đó là đến tiết mục của người khác, Khổng Hâm xuống sân khấu đi đến chỗ Khương Yên, mỉm cười "Thế nào?"

Khương Yên vỗ tay, nói "Siêu siêu hay, cậu hát thực sự siêu siêu cuốn hút!" Cô cười hỏi "Sao lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cậu không đăng kí biểu diễn?"

Khổng Hâm nhún vai "Không có nghĩ muốn hợp tác với người khác, không giống cậu"

Khương Yên bật cười, không tiếng động cong cong khóe miệng.

"Muốn thử hay không?" Khổng Hâm đột nhiên đề nghị.

"Hả?" Khương Yên sửng sốt, lắc đầu cự tuyệt "Không tốt lắm đâu"

Rốt cuộc thì đây cũng là quán bar.

Khổng Hâm nhíu mày nghĩ nghĩ "Không thì đợi lát nữa hết khách cậu lên thử?" Cô nhìn thời gian nói "Hay vẫn là để ngày mai đi, tớ phỏng chừng đến hai ba giờ sáng mới kết thúc"

Khương Yên "Muộn vậy sao?"

"Ừ" Khổng Hâm nói "Cậu ngày mai còn phải đi học lớp bổ túc, đợi lát nữa tớ đưa cậu về"

Khương Yên tuy rằng rất muốn cự tuyệt nhưng dưới sự kiên quyết của Khổng Hâm, đúng mười một giờ, hai người cùng nhau rời khỏi quán bar. Quán bar này cách nhà Khương Yên không xa, sau khi đến cổng tiểu khu Khương Yên liền bảo Khổng Hâm đi về trước, cô sợ làm chậm trễ thời gian của Khổng Hâm.

Khổng Hâm đi rồi, Khương Yên mới lấy tai nghe ra nghe nhạc, nghe bài hát mà vừa nãy Khổng Hâm hát ở quán bar, cô có chút thích bài này.

Cô đeo tai nghe chậm rãi đi bộ về nhà, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc.

Khương Yên sửng sốt quay đầu, nhìn về phía người đang đi tới

"Hoắc Đình Diễm?" Khương Yên kinh ngạc nhìn anh "Cậu sao muộn như vậy vẫn còn ở bên ngoài?"

Hoắc Đình Diễm không trả lời, im lặng đánh giá bộ dáng hiện tại của Khương Yên. Trên người mặc một chiếc váy dệt màu đen dài đến cổ chân, dưới chân đi một đôi cao gót màu đen, chiều cao của Khương Yên không tệ lắm, ăn mặc như vậy nhìn rất có khí chất.

Nhưng nhìn có chút trưởng thành.

Khương Yên giật mình, theo bản năng cúi đầu nhìn chính mình, quẫn bách.

"Tớ... Tớ vừa mới..." Cô muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không thích hợp, hình như mình cũng không cần thiết phải giải thích với Hoắc Đình Diễm.

Hoắc Đình Diễm thu hồi lại ánh mắt, nhẹ giọng hỏi "Đi ra ngoài?"

"Ừ" Khương Yên nghĩ nghĩ "Đúng rồi, tớ có đem khúc phổ viết ra, cậu có muốn nhìn qua không?"

Khương Yên chỉ chỉ nói "Nếu hiện tại muốn xem thì để tớ về nhà lấy cho cậu"

Hoắc Đình Diễm hơi cứng người, gật đầu nói "Được"

Hai người một trước một sau đi về nhà.

....

Khương Yên cầm lấy khúc phổ đưa cho Hoắc Đình Diễm, vừa mới đưa, Hoắc Đình Diễm đột nhiên hỏi "Có muốn thử xem?"

= = =

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Thử cái gì!!!

Diễm ca: Bà cứ nói đi

Khương Yên: Tùy tiện, thử cái gì cũng được!

Tác giả: Đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nữ, các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!!!

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

Các cô có thấy số từ nó tăng không!!!!! Vote đi nào hỡi những người anh em thiện lành!!!! Tôi chỉ có ước muốn đc nhìn thấy 200 ngôi sao
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện