Biên tập: Cải
Nói rồi hai người, đi đến chỗ đặt nhạc cụ trong quán bar.
Khương Yên khá hiểu biết về phương diện nhạc cụ cho nên đàn ghi-ta vừa tới tay cô liền có thể đàn luôn.
Ban đầu còn có chút ngượng ngùng nhưng sau đó liền tốt lên. Cô vừa đứng lên, cả người tự tin liền tăng vọt, hoàn toàn không còn chút thẹn thùng cùng ngượng ngùng ban đầu.
Cô giống như trời sinh đã thích hợp đứng ở trên sân khấu. Khương Yên đứng trên sân khấu khác hoàn toàn với Khương Yên ngày thường.
Bên trong tràn ngập tiếng đàn ghi-ta dễ nghe cũng may hiệu quả cách âm không tồi, hơn nữa bên ngoài cũng náo nhiệt cho nên tương đối ít người nghe thấy.
Khổng Hâm nhìn người ở trên sân khấu, thanh âm của Khương Yên thực sự rất êm tai, nghe thực thuần, thực sạch sẽ, không trộn lẫn bất kì cảm giác tạp chất gì, như là thanh âm của thiên sứ vậy.
Khổng Hâm nghe đến nhập thần, chỉ cảm thấy cực kỳ không tồi. Cô đã nghe qua rất nhiều ca khúc, chính mình cũng là ca hát nhưng đây là lần đầu tiên yêu thích một bài hát nào đó ngay từ lần nghe đầu tiên.
Một khúc nhạc kết thúc, Khương Yên nhìn về phía Khổng Hâm đứng cách đó không xa, đem ghi-ta để xuống, nhìn cô "Khổng Hâm"
"Khổng Hâm"
Khương Yên hướng chỗ cô đi tới, nhịn không được hỏi "Cậu sao vậy?"
"Tớ..." Khổng Hâm cầm lấy tay Khương Yên, còn chưa kịp nói chuyện, cách đó không xa liền xuất hiện một người, cũng chạy đến cầm lấy tay Khương Yên, vô cùng kích động nói "Mỹ nữ!"
Khương Yên "?"
"Cô có thể hay không suy xét đến việc đến hát ở quán bar chúng tôi?" Người đàn ông kia vô cùng kích động, nhìn Khương Yên khen "Giọng hát của cô thực sự quá hay, cô có muốn làm ở đây không, điều kiện gì đó đều có thể thương lượng"
Khương Yên sửng sốt, đem tay của mình rút về, cười cười xin lỗi "Ngại quá... tôi không...."
Cô vừa định cự tuyệt, người kia đột nhiên vỗ vỗ bả vai cô, kích động nói "Không sao, không cần trả lời luôn, cô cứ hảo hảo suy nghĩ kỹ, đãi ngộ ở quán bar của chúng tôi cực kỳ tốt"
Khương Yên "..."
Cô nhìn về phía Khổng Hâm, nhịn không được hỏi "Vị này là?"
Khổng Hâm cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn người kia "Là ông chủ của quán bar chúng tớ, thế mà lại quang minh chính đại ngay trước mắt tớ đào giác, a!"
Ông chủ quán bar "Tiểu Hâm, đây là bạn của cô?"
"Vâng"
"Mau thuyết phục cô ấy đi! Hai người các cô cùng nhau lập thành nhóm nhạc" Ông chủ kích động nói "Nói thật, hai người các cô nếu hiện tại đăng kí tham gia thi đấu ca hát, khẳng định có thể lấy được giải thưởng. Hai người các cô có thể hợp tác cùng nhau, lấy giải quán quân trở về, như vậy quán bar của chúng ta lúc đó cũng có thể nổi tiếng rồi!"
Khổng Hâm "..."
Khương Yên "...."
Ông chủ, ông lầm rồi.
Khổng Hâm liếc nhìn ông chủ "Ông chủ, không vội sao?"
Nghe vậy, ông chủ quán bar nhìn biểu tình lành lạnh của Khổng Hâm, sờ sờ cái mũi.
Khổng Hâm lúc này mới nhìn Khương Yên nói "Bài hát này của cậu..."
"Có được không?"
Khổng Hâm gật đầu "Quá được ấy chứ, lúc trước thời điểm chọn ca khúc sao cậu không đưa bài hát này cho cậu ấy?"
Cô dám khẳng định, nếu như hai người họ chọn bài hát này, khẳng định có thể càng thêm nổi tiếng. Bởi vì mọi người sẽ tò mò, bài hát trước đó bọn họ biểu diễn đã được ca sĩ nổi tiếng hát qua, ca sĩ đó cũng hát quá dễ nghe cho nên người khác rất khó có cảm giác rung động nhưng nếu chọn một ca khúc mới, tuyệt đối sẽ khiến người nghe chú ý cùng tò mò. Quan trọng nhất là, bài hát này cũng phi thường dễ nghe.
Nghe vậy, Khương Yên trầm mặc, nói "Không được tốt cho lắm, chủ yếu là cảm thấy Hoắc Đình Diễm như "con trai" tớ vậy, tớ cùng cậu ấy hát tình ca mà tớ viết cảm giác cứ quái quái"
Đây thật sự là ý nghĩ chân thật từ sâu trong nội tâm của Khương Yên!
Khổng Hâm "...."
Hoắc Đình Diễm có biết ý nghĩ này của cậu không, người chị em!
Cô bất đắc dĩ nhìn Khương Yên, vì Hoắc Đình Diễm mà yên lặng thở dài một tiếng.
"Được rồi, tớ cảm thấy bài hát này rất hay, bất quá có vài chỗ cậu hát có vẻ có chút khó khăn?"
"Đúng vậy" Khương Yên nói "Rốt cuộc thì tớ cũng không phải là dân chuyên, có mấy chỗ chuyển tông hơi có chút khó khăn, còn cần phải sửa lại"
"Được rồi, cậu đây là muốn tớ hỗ trợ?"
Khương Yên cười, cong cong khóe môi thừa nhận "Đúng vậy"
Khổng Hâm nhẹ đáp ứng "Không thành vấn đề, chúng ta cùng nhau nghiên cứu một chút"
Vấn đề cũng chỉ có một chút, sửa chữa cũng không có quá nhiều khó khăn.
Buổi tối, Khương Yên ở lại quán bar nghe hát cả đêm, cảm thụ bầu không khí náo nhiệt xung quanh.
Sau khi kết thúc mới cùng Khổng Hâm đi ăn khuya, rồi sau đó mới về nhà
.....
Hoắc Đình Diễm tương đối bận rộn một chút, bởi vì sự tình ở trên mạng, người đại diện cũng dần vì anh mà suy nghĩ nhiều hơn.
Thứ ba, Hoắc Đình Diễm xin nghỉ, Giang Bạch đến cổng trường học đón anh.
Làm anh người ý muốn chính là, người đại diện hiếm khi thấy hôm nay cũng xuất hiện.
Thời điểm nhìn thấy Hoắc Đình Diễm một thân trang phục đơn giản, Trần Kiều nhướng mày, dừng một chút, cười nói "A Diễm, đã lâu không gặp"
Trên mặt chị ta tươi cười, là kiểu cười ôn hòa của người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, có chút khác với ngày thường.
Hoắc Đình Diễm hơi hơi gật đầu, thần sắc lãnh đạm "Kiều tỷ"
Anh cùng người đại diện không quá quen thuộc, thời gian hai người gặp mặt cũng không nhiều, đại đa số đều là Giang Bạch đứng ở giữa thông truyền. Trên thực tế Giang Bạch không phải là nhân viên của công ty mà là trợ lý riêng mà ba Hoắc tìm cho Hoắc Đình Diễm qua lời giới thiệu của người quen, đây cũng là nguyên nhân mà quan hệ của hai người bọn họ tương đối thân thiết.
Hoắc Đình Diễm cùng Giang Bạch còn có rất nhiều chủ đề chung.
Trần Kiều cũng không giận thái độ này của anh, chị ta biết người con trai này có bao nhiêu lãnh đạm, tính cách có bao nhiêu Phật hệ.
Chị ta nhìn Hoắc Đình Diễm ngồi lên xe, lúc này mới đem đồ vật trong tay đưa cho anh "Trước đó Giang Bạch có đưa kịch bản cho cậu xem qua chưa?"
"Có đưa"
Trần Kiều nói "Đây là nhân vật hôm nay thử kính, tôi trước đó đã cùng đạo diễn chào hỏi qua, chẳng qua có thể nhận được vai diễn này hay không vẫn còn phải xem năng lực của cậu"
Đạo diễn lần này tương đối khó chơi, có thể tiếp nhận lời đề cử của Trần Kiều nhưng việc có thể nhận được vai diễn hay không thì còn phải xem kỹ thuật diễn của Hoắc Đình Diễm. Đạo diễn lần này dù sao cũng là người có danh tiếng, sẽ không dễ dàng chịu khuất phục dưới thủ đoạn của một người đại diện, huống chi Hoắc Đình Diễm cũng không có hậu trường gì.
Chẳng qua là đạo diễn chính mình thấy anh không tồi mới đáp ứng cho anh cơ hội thử kính lần này.
Hoắc Đình Diễm rũ mắt, gật đầu "Đã biết"
Trần Kiều "ừ" một tiếng, lại đưa đồ cho anh "Phần này tối nay xem, là một tiết mục thi đấu ca hát tôi vừa mới thu được, cụ thể còn chưa có đi hỏi thăm" Cô hồ nghi nhìn về phía Hoắc Đình Diễm, trầm mặc giây lát hỏi "Về sau muốn chọn ca hát hay đóng phim?"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm khó có được ngước mắt lên cùng chị ta đối mặt "Còn chưa nghĩ ra"
Hiện tại mỗi thứ anh đều biết một chút, Hoắc Đình Diễm thực sự vẫn chưa có nghĩ kĩ, hoặc có thể là đã nghĩ ra nhưng hiện tại còn chưa muốn để cho Trần Kiều biết.
Trần Kiều nghe cũng không tức giận "Vậy có thể về ngẫm lại, sang năm cao tam nên chọn cái nào"
"Được"
Dọc theo đường đi, đại đa số đều là Trần Kiều nói, Hoắc Đình Diễm ngẫu nhiên sẽ đáp lại một hai câu.
Thẳng đến sau khi đến địa điểm thử kính, ba người mới xuống xe.
Trần Kiều dọc đường nói không ít về sở thích của vị đạo diễn lần này, thân phận của những diễn viên lần này đến thử kính cũng nói qua một chút, cuối cùng chốt lại nhân vật này người muốn đoạt được không ít nhưng cũng không tính là nhiều, còn có mấy người so với Hoắc Đình Diễm còn có nhân khí hơn nhưng kỹ thuật diễn lại bình bình.
Nhân vật lần này Hoắc Đình Diễm thử kính là một chàng trai có niềm đam mê với âm nhạc cùng vũ đạo, anh tinh thông các loại nhạc cụ, vũ đạo lại càng là am hiểu sâu sắc. Trong kịch bản, nhân vật này là nam ba, có rất nhiều cô gái thích anh nhưng cố tình anh lại không có bất cứ cảm giác gì với họ, hơn nữa anh còn là bạn của nam chủ cùng nữ chủ, ba người xem như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Nhân vật này hơi có chút thích nữ chủ nhưng sau khi cô ở bên cạnh nam chủ, chút cảm giác thích kia liền biến mất, cả người liền chuyên tâm 100% nghiên cứu âm nhạc cùng vũ đạo.
Đến sau khi nam nữ chủ tách ra, sau khi gặp lại anh vẫn luôn thẳng tiến không lùi, là một đại minh tinh.
Kỳ thật, giả thiết nhân vật này thực sự rất giống Hoắc Đình Diễm, điểm duy nhất khác biệt chính là Hoắc Đình Diễm từ nhỏ cũng không có chơi thân với nữ sinh, huynh đệ thì lại có không ít.
Đạo diễn sở dĩ đối với Hoắc Đình Diễm có hào cảm nhất định là bởi biết được anh có khả năng ca hát cùng vũ đạo, nhưng về phần kỹ thuật diễn.... còn chờ khảo nghiệm.
Thời điểm ba người tiến vào, bên trong đã có không ít diễn viên, nhìn thấy Hoắc Đình Diễm đều hơi có chút kinh ngạc.
Hoắc Đình Diễm cũng không để ý ánh mắt của những người xung quanh, tìm một vị trí trống ngồi xuống, an an tĩnh tĩnh xem di động.
Điện thoại nhận được tin nhắn quen thuộc, hiện tại trừ bỏ một số ít tin nhắn báo lịch trình, chỉ có một người sẽ gửi tin nhắn cho anh.
Vừa click mở, quả nhiên là tin nhắn của Khương Yên.
Khương Yên: Hoắc Đình Diễm, cố lên nha! Thử vai thuận lợi!
Hoắc Đình Diễm nhìn, nhẹ cười, thuận tay trả lời: Được, hảo hảo học tập đi.
Giang Bạch đi lấy nước cho anh trở về nhìn thấy một màn này, nhướng nhướng mày, đưa nước cho Hoắc Đình Diễm hỏi "Nói chuyện phiếm với ai vậy?"
Hoắc Đình Diễm uống một ngụm nước, nhìn Trần Kiều bên kia nói "Bạn học"
Giang Bạch "...."
Anh hiểu rõ, cũng không nói nhiều.
Hoắc Đình Diễm bên này thử kính rất thuận lợi, sau khi kết thúc đạo diễn liền khách sáo nói với bọn họ trở về chờ tin tức.
Hoắc Đình Diễm cũng không có cảm giác gì quá lớn, tận lực liền tốt, cầm lấy điện thoại của mình liền cùng Giang Bạch rời đi, mà Trần Kiều vì còn có việc nên không có cùng bọn họ trở về.
.....
Không có Hoắc Đình Diễm ở trường học nhưng Khương Yên vẫn rất nỗ lực.
Sau khi tan học cũng không có theo thói quen mà quay đầu nhìn về phía sau, nghiêm nghiêm túc túc cúi đầu học bài, giống như muốn đem toàn bộ kiến thức còn thiếu bổ sung lại.
Khổng Hâm đi học cũng là một người không chuyên tâm nghe giảng nhưng cô tương đối an tĩnh, đa số thời điểm đều là ghé vào trên mặt bản ngủ, hoặc là ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ đến phát ngốc. Giáo viên cũng mặc kệ hai người bọn họ, dù sao họ cũng là hai tỷ muội có hậu thuẫn, có muốn quản cũng quản không được.
Đến chiều, Khổng Hâm cùng Khương Yên hai người cùng nhau đầu nhỏ ghé vào thương lượng sự tình.
Kiến nghị của Khổng Hâm chính là Khương Yên hiện tại có thể đi báo danh cuộc thi ca hát, kiểu người có thể tự mình viết nhạc như cô chính là kiểu ca sĩ mà mọi người ưa thích.
Khương Yên đối với việc này không tỏ ý kiến, đối với giới giải trí gì đó, cô còn có suy tính riêng. Không nói đến việc có thể nổi danh hay không, lấy thành tích học tập hiện tại của cô, không thể đi báo danh được, mẹ Khương sẽ không đồng ý, cha Khương chưa từng lộ mặt hẳn cũng sẽ không cho phép con gái mình xuất đầu lộ diện.
Cô nhìn về phía Khổng Hâm, trong đầu kỳ thật có một ý tưởng.
Xã hội hiện tại, ca sĩ không lộ mặt thật ra có không ít.
Khổng Hâm nhìn Khương Yên trầm mặc, nhỏ giọng thì thầm "Nếu không thì cậu liền đồng ý lời mời của ông chủ bọn tớ? Đi đến quán bar hát?"
Khương Yên trợn mắt nhìn cô "Không được, tớ cự tuyệt"
Cô nhịn không được nói "Tớ mà đi khả năng sẽ bị đánh chết"
Cô nhíu mày nhìn về phía Khổng Hâm, suy nghĩ giây lát "Khổng Hâm, cậu đi báo danh tham gia cuộc thi ca hát đi"
Cô nhìn vào mắt Khổng Hâm, thực nghiêm túc đề nghị "Cậu hát thực sự rất hay, tớ biết cậu có ban nhạc của riêng mình, có năng lực cũng đối với quán bar kia có tình cảm sâu đậm nhưng mà nói thế nào đây, tham gia cuộc thi ca hát, đối với tương lai của cậu thực sự rất tốt"
Đời trước Khổng Hâm chính là ở quán bar làm rất nhiều năm, khiến cho thời điểm cô học đại học giành được ngôi vị quán quân, sau khi nổi tiếng liền bị không ít người lấy việc ca hát ở quán bar đặt điều nói xấu cô. Thậm chí, còn có không ít người còn nói cô dạy hư thanh thiếu niên, thân là một học sinh lại thường xuyên đi đến quán bar, tham gia ban nhạc,....
Bất quá cái quán bar bị mọi người đạo ra kia dường như không phải là quán bar mà Khổng Hâm đang làm ở hiện tại.
Khương Yên không biết ở nơi nào xuất hiện lệch lạc, nhưng vô luận là do mình nhớ sai hay là thực sự có biến hóa, cô đều muốn tốt cho Khổng Hâm. Một tỷ tỷ khốc như vậy, một người có tính cách tốt như vậy, cô ấy sở dĩ có thể biến thành bộ dáng như bây giờ hẳn đã phải trải qua rất nhiều việc mới có thể như thế.
Bằng không, ai muốn trưởng thành, muốn thay đổi chứ? Ai không nghĩ muốn bản thân có thể ngây thơ hồn nhiên mà lớn lên?
Nghe vậy, Khổng Hâm hơi ngẩn ra, nhìn Khương Yên hồi lâu mới "ừ" một tiếng "Để tớ suy nghĩ một chút"
Khương Yên nhịn không được lại tiếp tục kiên trì thuyết phục "Cậu thích hát như vậy,còn suy xét cái gì a, cậu nếu như tham gia vậy tớ nhất định sẽ trở thành fan trung thành nhất của cậu"
Khổng Hâm cười, chế nhạo nói "Không làm fan Hoắc Đình Diễm nữa?"
Khương Yên ngạo kiều giơ giơ cằm, cười nói "Kia không giống nhau"
Khổng Hâm gật gật đầu, cong môi cười "Được rồi"
Thời điểm hai người còn đang hăng say bàn luận, Nguyễn Nghiên Nghiên liền kích động chạy từ bên ngoài vào, nhìn hai người nói "Mẹ ơi, tớ vừa mới đi xem một tiết mục biểu diễn"
"Cái gì?"
"Hướng An Lan a" Nguyễn Nghiên Nghiên đỏ mặt, có chút kích động "Thực dễ nghe a, tớ trước đây không hề biết thì ra Hướng An Lan lại hát hay đến như vậy!"
Khương Yên "...."
Khổng Hâm "...."
Nguyễn Nghiên Nghiên tiếp tục nói "Trước không nói đến idol của tớ, nói Lâm Tâm Nhu đi" Cô đè nặng thanh âm, nhỏ giọng nói "Cậu ta thế nhưng đệm đàn cho Hướng An Lan"
"Tớ tức giận a!!! Vì sao lại là cậu ta!!!!"
Muốn nói đến Nguyễn Nghiên Nghiên –người có thể làm bạn với toàn thế giới này có thể không thích ai thì cũng chỉ có Lâm Tâm Nhu. Lâm Tâm Nhu lớn lên xinh đẹp, là ủy viên học tập của lớp, thành tích không tồi, quan trọng nhất chính là tính cách ôn nhu, đại bộ phận nam sinh đều rất thích cô ta.
Ai mà không thích nữ sinh ôn nhu chứ?
Mọi người đều giống nhau.
Đương nhiên đây không phải trọng điểm, Nguyễn Nghiên Nghiên cũng thực thích mấy em gái nhỏ tính cách ôn nhu, chủ yếu là Lâm Tâm Nhu cùng Nguyễn Nghiên Nghiên có từng cãi nhau qua, cụ thể là do việc gì Khương Yên cũng không rõ, cô chỉ biết là hai người này không ưa nhau, nhưng cả hai đều là người thông minh, hiếm khi biểu lộ cho người khác biết.
Nguyễn Nghiên Nghiên cảm thấy Lâm Tâm Nhu giả tạo, Lâm Tâm Nhu cảm thấy Nguyễn Nghiên Nghiên hấp tấp bộp chộp, không giống con gái chút nào.
.....
Khương Yên phì cười, cong cong khóe miệng nói "Trước đó không phải đã có lời đồn đại sao? Cậu đừng quá kích động"
"Không được!" Nguyễn Nghiên Nghiên phi thường tức giận nói "Tuy rằng idol hát rất êm tai nhưng tớ cảm thấy cậu cùng Hoắc Đình Diễm hai người vẫn có thể thắng!"
Khương Yên "...."
Như thế nào lại chạy đến trên người cô cùng Hoắc Đình Diễm? Bọn họ cũng không phải là rất muốn tham dự vào cuộc thi đấu này.
....
Chẳng qua đến tiết tự học buổi tối Khương Yên liền phát hiện, không chỉ Nguyễn Nghiên Nghiên nghĩ đến chuyện này, mà mấy bạn học còn lại đều như vậy.
Hoắc Đình Diễm cùng Hướng An Lan, hai nam thần cùng chung trường học, một người cao nhị, một cao tam, diện mạo đều thập phần xuất sắc, vốn dĩ đã dễ dàng dẫn tới so sánh, hiện tại lại càng nhiều thêm một điểm để ganh đua.
Fan Hướng An Lan vẫn luôn nói fan của Hoắc Đình Diễm ăn vạ linh tinh, hiện tại việc này liền thuận lợi cho kẻ có tâm tư gây rối đến châm mồi lửa. Thậm chí trên diễn đàn trường cũng đã xuất hiện chủ đề thảo luận mới, đại khái chính là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường rốt cuộc là Hoắc Đình Diễm có thể thắng hay là Hướng An Lan.
Cái chủ đề này vừa được đăng lên chưa được nửa giờ đã trèo lên tin nóng, hiện tại là tiết tự học buổi tối, tuy nói rằng học tập ở cấp ba rất quan trọng nhưng người chơi di động trong giờ học cũng không ít.
Khương Yên chính mình cũng lén nhìn một chút, sau khi nhìn thấy những ô ngôn uế ngữ kia, cô liền tắt máy.
.....
Khu bình luận bên dưới miễn bàn có bao nhiêu náo nhiệt.
[Cuộc đua tại lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, rốt cuộc là nam thần nào có thể giành được nụ cười của mỹ nhân? Cùng mỏi mắt chờ mong cuộc quyết đấu của hai đại nam thần!]
Cố tình Hoắc Đình Diễm cùng Hướng An Lan đều là ca hát, hơn nữa hai người đều là dương cầm đàn tấu.
Lầu 1: Chủ thớt mau tới, tôi chọn Hướng An Lan!!! Chiều nay vừa đi nghe nam thần hát, thực quá con mẹ nó dễ nghe! Một diễn viên lại có thể hát được đến trình độ này, thực sự quá ngưu bức! Hơn nữa bạn học nữ đàn dương cầm kia lớn lên thật ôn nhu, thời điểm hai người họ mắt đối mắt thật con mẹ nó ngọt ngào!
Lầu 3: Khẳng định là Hướng An Lan a, Hướng An Lan có Lâm Tâm Nhu. Hoắc Đình Diễm tuy rằng có thực lực nhưng lại cùng Khương Yên phối hợp, tôi nhìn cũng không muốn nhìn.
Lầu 4: Hy vọng lầu trên không bị vả mặt.
Lầu 5: Thời điểm ban đầu chọn bạn diễn, tôi liền cảm thấy Hướng An Lan sẽ thắng nhưng lần trước có nghe qua Hoắc Đình Diễm cùng Khương Yên diễn tập, tôi cảm thấy hai người bọn họ năng lực cũng không kém.
Lầu 6: Mặc kệ mọi người nói thế nào, dù sao có Khương Yên tôi liền không xem, dù hát hay đến đâu cũng sẽ không nghe!
....
Mọi người đặt cược, Hướng An Lan được 90%, 8% nói mình không xác đinh, còn dư lại 2% có thể là fan trung thành của Hoắc Đình Diễm, tin tưởng idol của mình có thể thắng.
Thời điểm nhìn thấy những người đó nói chỉ cần là mình hát liền sẽ không nghe, Khương Yên dưới đáy lòng cười lạnh.
Phải không?
Cô thật ra một nhìn một chút, bọn họ rốt cuộc có thể hay không bị vả mặt, về sau có thể hay không thực sự không nghe.
Bởi vì những lời này, Khương Yên càng thêm kiên định với ý tưởng trong đầu. Cô muốn hát, phải hát thật tốt, hơn nữa còn phải lặng yên không một tiếng động xuất hiện. Khương Yên đối với chính mình có niềm tin, cô biết thanh âm của mình như thế nào, chỉ là còn chưa được trải qua đào tạo bài bản mà thôi, bản thân thanh âm của cô thực không tồi.
Khương Yên thoát khỏi diễn đàn trường, mở danh bạ điện thoại ra.
Sau một hồi trầm tư, thời điểm ra chơi mười phút, Khương Yên gọi điện thoại cho mẹ Khương.
Nửa tiếng sau, mẹ Khương bên kia gửi đến một phương thức liên hệ. Khương Yên lưu lại, gửi cho mẹ Khương một gói biểu cảm, mẹ Khương nhận nhưng không có trả lời lại.
Nhìn tình quan hệ như gần như xa của mẹ con hai người, Khương Yên thật sâu thở dài.
.....
Chớp mắt một cái liền đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Thời điểm nhàn rỗi, Khương Yên đã cùng Hoắc Đình Diễm cùng nhau luyện tập qua rất nhiều rất nhiều rất nhiều lần.
Chẳng qua sau đó Hoắc Đình Diễm lại bắt đầu bận rộn. Anh trừ bỏ ngẫu nhiên phải tham gia hoạt động bên ngoài, bộ phim trước đó thử kính cũng đã chọn anh đóng vai phụ, chẳng qua diễn viên của bộ phim còn đang trong quá trình bảo mật, cho nên còn chưa có bị lộ ra, nhưng thời điểm anh đến tìm cô giáo xin nghỉ ngày một nhiều.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường hôm nay, Hoắc Đình Diễm cũng là buổi sáng gấp gáp trở về.
Thời điểm nhìn thấy anh Khương Yên rõ ràng sửng sốt một chút, nói thật... hai người cũng đã một đoạn thời gian không gặp.
Mỗi lần gặp cũng không kịp nói gì, chính là cứ luyện tập, luyện tập, luyện xong Hoắc Đình Diễm liền có việc phải rời đi.
Hoắc Đình Diễm ngước mắt, nhìn người trước mặt đang phát ngốc, che miệng ho khẽ nhắc nhở "Khương Yên"
"Cậu mới vội trở về?" Khương Yên trợn tròn mắt nhìn anh, thời điểm nhìn thấy đáy mắt thâm đen kia, vô cùng đau lòng "Tối qua cậu có phải hay không không ngủ được?"
Hoắc Đình Diễm bật cười, cho cô một ánh mắt an ủi "Tôi không có việc gì, vẫn còn tốt"
Anh nhìn về phía Khương Yên "Lễ kỷ niệm buổi tối sẽ bắt đầu, hiện tại có muốn luyện tập lại một chút hay không?"
Có một đoạn thời gian không cùng nhau luyện tập, hai người trước tìm lại cảm giác một chút. Hoắc Đình Diễm bản thân thật ra còn tốt, tuy rằng vội nhưng chỉ cần có thời gian đều sẽ chăm chỉ luyện tập.
Khương Yên lắc đầu, nhìn Hoắc Đình Diễm nhíu mày "Cậu trước đi nghỉ ngơi đi, tập luyện gì đó đều không quan trọng"
Ở trong lòng fan hâm mộ, idol nghỉ ngơi tốt so với chuyện gì cũng quan trọng hơn.
"Không được" Hoắc Đình Diễm khó có khi vui đùa "Cậu trước đó không phải nói muốn giành giải quán quân sao? Như thế nào hiện tại lại không muốn luyện tập?"
Khoảng thời gian trước, Khương Yên mỗi ngày đều ở bên tai Hoắc Đình Diễm thôi miên, nói chính mình nhất định phải biểu hiện thật tốt, không để cho idol mất mặt, còn nói muốn vả mặt mấy người đó, làm cho bọn họ không dám nói cô cùng Hoắc Đình Diễm không có thực lực gì đó.
Trên diễn đàn trường, người ủng hộ Hướng An Lan giành được giải quán quân ngày càng nhiều. Thậm chí trên weibo, fan hâm mộ cùng võng hữu đều biết đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của trường bọn họ, có hai đại nam thần ca hát.
Rõ ràng không phải thi đấu nhưng lại bị mọi người ngộ nhận là thi đấu, một hai phải tranh cao thấp.
Nghe vậy, Khương Yên sửng sốt nhìn anh "Nhưng việc cậu nghỉ ngơi quan trọng hơn"
"Không" Hoắc Đình Diễm nhìn cô, cặp mắt có chút mệt mỏi, trong ánh mắt mang theo ý cười, cổ vũ cô "Chúng ta trước cứ luyện tập, phải để bọn họ đối với cậu lau mắt mà nhìn"
Anh cười, khó có khi nói ra một câu tương đối buồn nôn "Cậu rất tuyệt, phải đối với bản thân mình có niềm tin"
Chỉ một câu như vậy, đem toàn bộ ủy khuất của Khương Yên trong khoảng thời gian này xóa sạch.
Có một số người, chính là có năng lực như vậy, có thể chữa khỏi những tổn thương, xóa tan những mệt mỏi trong tâm hồn bạn.
Hoắc Đình Diễm đối với Khương Yên, chính là người như vậy.
Kỳ thật những người khác cũng không phải rất quan trọng, bọn họ nói cái gì cũng không quan trọng, bọn họ không thích cô cũng không sao nhưng Hoắc Đình Diễm thì khác, Khương Yên muốn anh thích, muốn vì anh mà tranh đua, muốn cho anh được nở mày nở mặt. Cho nên cô mới có thể vẫn luôn bướng bỉnh kiên trì muốn đạt được mục đích.
Trong khoảng thời gian này mặc dù có luyện tập bài hát luyện đến không khỏe nhưng cô không hề có nửa điểm từ bỏ.
Cô trong đầu chỉ có một ý niệm đó chính là cô phải thẳng, phải cùng Hoắc Đình Diễm cùng nhau thắng, phải cho tất cả mọi người khen ngợi idol của cô! Muốn chứng minh bản thân, muốn chứng minh idol không hề chọn sai người!
Nghĩ nghĩ, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Đình Diễm, nhẹ giọng nói "Chúng ta thực sự có thể chứ?"
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cặp mắt cất giấu hơi nước của cô, dừng một chút, gật đầu "Đương nhiên là chúng ta có thể"
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Nói rồi hai người, đi đến chỗ đặt nhạc cụ trong quán bar.
Khương Yên khá hiểu biết về phương diện nhạc cụ cho nên đàn ghi-ta vừa tới tay cô liền có thể đàn luôn.
Ban đầu còn có chút ngượng ngùng nhưng sau đó liền tốt lên. Cô vừa đứng lên, cả người tự tin liền tăng vọt, hoàn toàn không còn chút thẹn thùng cùng ngượng ngùng ban đầu.
Cô giống như trời sinh đã thích hợp đứng ở trên sân khấu. Khương Yên đứng trên sân khấu khác hoàn toàn với Khương Yên ngày thường.
Bên trong tràn ngập tiếng đàn ghi-ta dễ nghe cũng may hiệu quả cách âm không tồi, hơn nữa bên ngoài cũng náo nhiệt cho nên tương đối ít người nghe thấy.
Khổng Hâm nhìn người ở trên sân khấu, thanh âm của Khương Yên thực sự rất êm tai, nghe thực thuần, thực sạch sẽ, không trộn lẫn bất kì cảm giác tạp chất gì, như là thanh âm của thiên sứ vậy.
Khổng Hâm nghe đến nhập thần, chỉ cảm thấy cực kỳ không tồi. Cô đã nghe qua rất nhiều ca khúc, chính mình cũng là ca hát nhưng đây là lần đầu tiên yêu thích một bài hát nào đó ngay từ lần nghe đầu tiên.
Một khúc nhạc kết thúc, Khương Yên nhìn về phía Khổng Hâm đứng cách đó không xa, đem ghi-ta để xuống, nhìn cô "Khổng Hâm"
"Khổng Hâm"
Khương Yên hướng chỗ cô đi tới, nhịn không được hỏi "Cậu sao vậy?"
"Tớ..." Khổng Hâm cầm lấy tay Khương Yên, còn chưa kịp nói chuyện, cách đó không xa liền xuất hiện một người, cũng chạy đến cầm lấy tay Khương Yên, vô cùng kích động nói "Mỹ nữ!"
Khương Yên "?"
"Cô có thể hay không suy xét đến việc đến hát ở quán bar chúng tôi?" Người đàn ông kia vô cùng kích động, nhìn Khương Yên khen "Giọng hát của cô thực sự quá hay, cô có muốn làm ở đây không, điều kiện gì đó đều có thể thương lượng"
Khương Yên sửng sốt, đem tay của mình rút về, cười cười xin lỗi "Ngại quá... tôi không...."
Cô vừa định cự tuyệt, người kia đột nhiên vỗ vỗ bả vai cô, kích động nói "Không sao, không cần trả lời luôn, cô cứ hảo hảo suy nghĩ kỹ, đãi ngộ ở quán bar của chúng tôi cực kỳ tốt"
Khương Yên "..."
Cô nhìn về phía Khổng Hâm, nhịn không được hỏi "Vị này là?"
Khổng Hâm cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn người kia "Là ông chủ của quán bar chúng tớ, thế mà lại quang minh chính đại ngay trước mắt tớ đào giác, a!"
Ông chủ quán bar "Tiểu Hâm, đây là bạn của cô?"
"Vâng"
"Mau thuyết phục cô ấy đi! Hai người các cô cùng nhau lập thành nhóm nhạc" Ông chủ kích động nói "Nói thật, hai người các cô nếu hiện tại đăng kí tham gia thi đấu ca hát, khẳng định có thể lấy được giải thưởng. Hai người các cô có thể hợp tác cùng nhau, lấy giải quán quân trở về, như vậy quán bar của chúng ta lúc đó cũng có thể nổi tiếng rồi!"
Khổng Hâm "..."
Khương Yên "...."
Ông chủ, ông lầm rồi.
Khổng Hâm liếc nhìn ông chủ "Ông chủ, không vội sao?"
Nghe vậy, ông chủ quán bar nhìn biểu tình lành lạnh của Khổng Hâm, sờ sờ cái mũi.
Khổng Hâm lúc này mới nhìn Khương Yên nói "Bài hát này của cậu..."
"Có được không?"
Khổng Hâm gật đầu "Quá được ấy chứ, lúc trước thời điểm chọn ca khúc sao cậu không đưa bài hát này cho cậu ấy?"
Cô dám khẳng định, nếu như hai người họ chọn bài hát này, khẳng định có thể càng thêm nổi tiếng. Bởi vì mọi người sẽ tò mò, bài hát trước đó bọn họ biểu diễn đã được ca sĩ nổi tiếng hát qua, ca sĩ đó cũng hát quá dễ nghe cho nên người khác rất khó có cảm giác rung động nhưng nếu chọn một ca khúc mới, tuyệt đối sẽ khiến người nghe chú ý cùng tò mò. Quan trọng nhất là, bài hát này cũng phi thường dễ nghe.
Nghe vậy, Khương Yên trầm mặc, nói "Không được tốt cho lắm, chủ yếu là cảm thấy Hoắc Đình Diễm như "con trai" tớ vậy, tớ cùng cậu ấy hát tình ca mà tớ viết cảm giác cứ quái quái"
Đây thật sự là ý nghĩ chân thật từ sâu trong nội tâm của Khương Yên!
Khổng Hâm "...."
Hoắc Đình Diễm có biết ý nghĩ này của cậu không, người chị em!
Cô bất đắc dĩ nhìn Khương Yên, vì Hoắc Đình Diễm mà yên lặng thở dài một tiếng.
"Được rồi, tớ cảm thấy bài hát này rất hay, bất quá có vài chỗ cậu hát có vẻ có chút khó khăn?"
"Đúng vậy" Khương Yên nói "Rốt cuộc thì tớ cũng không phải là dân chuyên, có mấy chỗ chuyển tông hơi có chút khó khăn, còn cần phải sửa lại"
"Được rồi, cậu đây là muốn tớ hỗ trợ?"
Khương Yên cười, cong cong khóe môi thừa nhận "Đúng vậy"
Khổng Hâm nhẹ đáp ứng "Không thành vấn đề, chúng ta cùng nhau nghiên cứu một chút"
Vấn đề cũng chỉ có một chút, sửa chữa cũng không có quá nhiều khó khăn.
Buổi tối, Khương Yên ở lại quán bar nghe hát cả đêm, cảm thụ bầu không khí náo nhiệt xung quanh.
Sau khi kết thúc mới cùng Khổng Hâm đi ăn khuya, rồi sau đó mới về nhà
.....
Hoắc Đình Diễm tương đối bận rộn một chút, bởi vì sự tình ở trên mạng, người đại diện cũng dần vì anh mà suy nghĩ nhiều hơn.
Thứ ba, Hoắc Đình Diễm xin nghỉ, Giang Bạch đến cổng trường học đón anh.
Làm anh người ý muốn chính là, người đại diện hiếm khi thấy hôm nay cũng xuất hiện.
Thời điểm nhìn thấy Hoắc Đình Diễm một thân trang phục đơn giản, Trần Kiều nhướng mày, dừng một chút, cười nói "A Diễm, đã lâu không gặp"
Trên mặt chị ta tươi cười, là kiểu cười ôn hòa của người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, có chút khác với ngày thường.
Hoắc Đình Diễm hơi hơi gật đầu, thần sắc lãnh đạm "Kiều tỷ"
Anh cùng người đại diện không quá quen thuộc, thời gian hai người gặp mặt cũng không nhiều, đại đa số đều là Giang Bạch đứng ở giữa thông truyền. Trên thực tế Giang Bạch không phải là nhân viên của công ty mà là trợ lý riêng mà ba Hoắc tìm cho Hoắc Đình Diễm qua lời giới thiệu của người quen, đây cũng là nguyên nhân mà quan hệ của hai người bọn họ tương đối thân thiết.
Hoắc Đình Diễm cùng Giang Bạch còn có rất nhiều chủ đề chung.
Trần Kiều cũng không giận thái độ này của anh, chị ta biết người con trai này có bao nhiêu lãnh đạm, tính cách có bao nhiêu Phật hệ.
Chị ta nhìn Hoắc Đình Diễm ngồi lên xe, lúc này mới đem đồ vật trong tay đưa cho anh "Trước đó Giang Bạch có đưa kịch bản cho cậu xem qua chưa?"
"Có đưa"
Trần Kiều nói "Đây là nhân vật hôm nay thử kính, tôi trước đó đã cùng đạo diễn chào hỏi qua, chẳng qua có thể nhận được vai diễn này hay không vẫn còn phải xem năng lực của cậu"
Đạo diễn lần này tương đối khó chơi, có thể tiếp nhận lời đề cử của Trần Kiều nhưng việc có thể nhận được vai diễn hay không thì còn phải xem kỹ thuật diễn của Hoắc Đình Diễm. Đạo diễn lần này dù sao cũng là người có danh tiếng, sẽ không dễ dàng chịu khuất phục dưới thủ đoạn của một người đại diện, huống chi Hoắc Đình Diễm cũng không có hậu trường gì.
Chẳng qua là đạo diễn chính mình thấy anh không tồi mới đáp ứng cho anh cơ hội thử kính lần này.
Hoắc Đình Diễm rũ mắt, gật đầu "Đã biết"
Trần Kiều "ừ" một tiếng, lại đưa đồ cho anh "Phần này tối nay xem, là một tiết mục thi đấu ca hát tôi vừa mới thu được, cụ thể còn chưa có đi hỏi thăm" Cô hồ nghi nhìn về phía Hoắc Đình Diễm, trầm mặc giây lát hỏi "Về sau muốn chọn ca hát hay đóng phim?"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm khó có được ngước mắt lên cùng chị ta đối mặt "Còn chưa nghĩ ra"
Hiện tại mỗi thứ anh đều biết một chút, Hoắc Đình Diễm thực sự vẫn chưa có nghĩ kĩ, hoặc có thể là đã nghĩ ra nhưng hiện tại còn chưa muốn để cho Trần Kiều biết.
Trần Kiều nghe cũng không tức giận "Vậy có thể về ngẫm lại, sang năm cao tam nên chọn cái nào"
"Được"
Dọc theo đường đi, đại đa số đều là Trần Kiều nói, Hoắc Đình Diễm ngẫu nhiên sẽ đáp lại một hai câu.
Thẳng đến sau khi đến địa điểm thử kính, ba người mới xuống xe.
Trần Kiều dọc đường nói không ít về sở thích của vị đạo diễn lần này, thân phận của những diễn viên lần này đến thử kính cũng nói qua một chút, cuối cùng chốt lại nhân vật này người muốn đoạt được không ít nhưng cũng không tính là nhiều, còn có mấy người so với Hoắc Đình Diễm còn có nhân khí hơn nhưng kỹ thuật diễn lại bình bình.
Nhân vật lần này Hoắc Đình Diễm thử kính là một chàng trai có niềm đam mê với âm nhạc cùng vũ đạo, anh tinh thông các loại nhạc cụ, vũ đạo lại càng là am hiểu sâu sắc. Trong kịch bản, nhân vật này là nam ba, có rất nhiều cô gái thích anh nhưng cố tình anh lại không có bất cứ cảm giác gì với họ, hơn nữa anh còn là bạn của nam chủ cùng nữ chủ, ba người xem như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Nhân vật này hơi có chút thích nữ chủ nhưng sau khi cô ở bên cạnh nam chủ, chút cảm giác thích kia liền biến mất, cả người liền chuyên tâm 100% nghiên cứu âm nhạc cùng vũ đạo.
Đến sau khi nam nữ chủ tách ra, sau khi gặp lại anh vẫn luôn thẳng tiến không lùi, là một đại minh tinh.
Kỳ thật, giả thiết nhân vật này thực sự rất giống Hoắc Đình Diễm, điểm duy nhất khác biệt chính là Hoắc Đình Diễm từ nhỏ cũng không có chơi thân với nữ sinh, huynh đệ thì lại có không ít.
Đạo diễn sở dĩ đối với Hoắc Đình Diễm có hào cảm nhất định là bởi biết được anh có khả năng ca hát cùng vũ đạo, nhưng về phần kỹ thuật diễn.... còn chờ khảo nghiệm.
Thời điểm ba người tiến vào, bên trong đã có không ít diễn viên, nhìn thấy Hoắc Đình Diễm đều hơi có chút kinh ngạc.
Hoắc Đình Diễm cũng không để ý ánh mắt của những người xung quanh, tìm một vị trí trống ngồi xuống, an an tĩnh tĩnh xem di động.
Điện thoại nhận được tin nhắn quen thuộc, hiện tại trừ bỏ một số ít tin nhắn báo lịch trình, chỉ có một người sẽ gửi tin nhắn cho anh.
Vừa click mở, quả nhiên là tin nhắn của Khương Yên.
Khương Yên: Hoắc Đình Diễm, cố lên nha! Thử vai thuận lợi!
Hoắc Đình Diễm nhìn, nhẹ cười, thuận tay trả lời: Được, hảo hảo học tập đi.
Giang Bạch đi lấy nước cho anh trở về nhìn thấy một màn này, nhướng nhướng mày, đưa nước cho Hoắc Đình Diễm hỏi "Nói chuyện phiếm với ai vậy?"
Hoắc Đình Diễm uống một ngụm nước, nhìn Trần Kiều bên kia nói "Bạn học"
Giang Bạch "...."
Anh hiểu rõ, cũng không nói nhiều.
Hoắc Đình Diễm bên này thử kính rất thuận lợi, sau khi kết thúc đạo diễn liền khách sáo nói với bọn họ trở về chờ tin tức.
Hoắc Đình Diễm cũng không có cảm giác gì quá lớn, tận lực liền tốt, cầm lấy điện thoại của mình liền cùng Giang Bạch rời đi, mà Trần Kiều vì còn có việc nên không có cùng bọn họ trở về.
.....
Không có Hoắc Đình Diễm ở trường học nhưng Khương Yên vẫn rất nỗ lực.
Sau khi tan học cũng không có theo thói quen mà quay đầu nhìn về phía sau, nghiêm nghiêm túc túc cúi đầu học bài, giống như muốn đem toàn bộ kiến thức còn thiếu bổ sung lại.
Khổng Hâm đi học cũng là một người không chuyên tâm nghe giảng nhưng cô tương đối an tĩnh, đa số thời điểm đều là ghé vào trên mặt bản ngủ, hoặc là ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ đến phát ngốc. Giáo viên cũng mặc kệ hai người bọn họ, dù sao họ cũng là hai tỷ muội có hậu thuẫn, có muốn quản cũng quản không được.
Đến chiều, Khổng Hâm cùng Khương Yên hai người cùng nhau đầu nhỏ ghé vào thương lượng sự tình.
Kiến nghị của Khổng Hâm chính là Khương Yên hiện tại có thể đi báo danh cuộc thi ca hát, kiểu người có thể tự mình viết nhạc như cô chính là kiểu ca sĩ mà mọi người ưa thích.
Khương Yên đối với việc này không tỏ ý kiến, đối với giới giải trí gì đó, cô còn có suy tính riêng. Không nói đến việc có thể nổi danh hay không, lấy thành tích học tập hiện tại của cô, không thể đi báo danh được, mẹ Khương sẽ không đồng ý, cha Khương chưa từng lộ mặt hẳn cũng sẽ không cho phép con gái mình xuất đầu lộ diện.
Cô nhìn về phía Khổng Hâm, trong đầu kỳ thật có một ý tưởng.
Xã hội hiện tại, ca sĩ không lộ mặt thật ra có không ít.
Khổng Hâm nhìn Khương Yên trầm mặc, nhỏ giọng thì thầm "Nếu không thì cậu liền đồng ý lời mời của ông chủ bọn tớ? Đi đến quán bar hát?"
Khương Yên trợn mắt nhìn cô "Không được, tớ cự tuyệt"
Cô nhịn không được nói "Tớ mà đi khả năng sẽ bị đánh chết"
Cô nhíu mày nhìn về phía Khổng Hâm, suy nghĩ giây lát "Khổng Hâm, cậu đi báo danh tham gia cuộc thi ca hát đi"
Cô nhìn vào mắt Khổng Hâm, thực nghiêm túc đề nghị "Cậu hát thực sự rất hay, tớ biết cậu có ban nhạc của riêng mình, có năng lực cũng đối với quán bar kia có tình cảm sâu đậm nhưng mà nói thế nào đây, tham gia cuộc thi ca hát, đối với tương lai của cậu thực sự rất tốt"
Đời trước Khổng Hâm chính là ở quán bar làm rất nhiều năm, khiến cho thời điểm cô học đại học giành được ngôi vị quán quân, sau khi nổi tiếng liền bị không ít người lấy việc ca hát ở quán bar đặt điều nói xấu cô. Thậm chí, còn có không ít người còn nói cô dạy hư thanh thiếu niên, thân là một học sinh lại thường xuyên đi đến quán bar, tham gia ban nhạc,....
Bất quá cái quán bar bị mọi người đạo ra kia dường như không phải là quán bar mà Khổng Hâm đang làm ở hiện tại.
Khương Yên không biết ở nơi nào xuất hiện lệch lạc, nhưng vô luận là do mình nhớ sai hay là thực sự có biến hóa, cô đều muốn tốt cho Khổng Hâm. Một tỷ tỷ khốc như vậy, một người có tính cách tốt như vậy, cô ấy sở dĩ có thể biến thành bộ dáng như bây giờ hẳn đã phải trải qua rất nhiều việc mới có thể như thế.
Bằng không, ai muốn trưởng thành, muốn thay đổi chứ? Ai không nghĩ muốn bản thân có thể ngây thơ hồn nhiên mà lớn lên?
Nghe vậy, Khổng Hâm hơi ngẩn ra, nhìn Khương Yên hồi lâu mới "ừ" một tiếng "Để tớ suy nghĩ một chút"
Khương Yên nhịn không được lại tiếp tục kiên trì thuyết phục "Cậu thích hát như vậy,còn suy xét cái gì a, cậu nếu như tham gia vậy tớ nhất định sẽ trở thành fan trung thành nhất của cậu"
Khổng Hâm cười, chế nhạo nói "Không làm fan Hoắc Đình Diễm nữa?"
Khương Yên ngạo kiều giơ giơ cằm, cười nói "Kia không giống nhau"
Khổng Hâm gật gật đầu, cong môi cười "Được rồi"
Thời điểm hai người còn đang hăng say bàn luận, Nguyễn Nghiên Nghiên liền kích động chạy từ bên ngoài vào, nhìn hai người nói "Mẹ ơi, tớ vừa mới đi xem một tiết mục biểu diễn"
"Cái gì?"
"Hướng An Lan a" Nguyễn Nghiên Nghiên đỏ mặt, có chút kích động "Thực dễ nghe a, tớ trước đây không hề biết thì ra Hướng An Lan lại hát hay đến như vậy!"
Khương Yên "...."
Khổng Hâm "...."
Nguyễn Nghiên Nghiên tiếp tục nói "Trước không nói đến idol của tớ, nói Lâm Tâm Nhu đi" Cô đè nặng thanh âm, nhỏ giọng nói "Cậu ta thế nhưng đệm đàn cho Hướng An Lan"
"Tớ tức giận a!!! Vì sao lại là cậu ta!!!!"
Muốn nói đến Nguyễn Nghiên Nghiên –người có thể làm bạn với toàn thế giới này có thể không thích ai thì cũng chỉ có Lâm Tâm Nhu. Lâm Tâm Nhu lớn lên xinh đẹp, là ủy viên học tập của lớp, thành tích không tồi, quan trọng nhất chính là tính cách ôn nhu, đại bộ phận nam sinh đều rất thích cô ta.
Ai mà không thích nữ sinh ôn nhu chứ?
Mọi người đều giống nhau.
Đương nhiên đây không phải trọng điểm, Nguyễn Nghiên Nghiên cũng thực thích mấy em gái nhỏ tính cách ôn nhu, chủ yếu là Lâm Tâm Nhu cùng Nguyễn Nghiên Nghiên có từng cãi nhau qua, cụ thể là do việc gì Khương Yên cũng không rõ, cô chỉ biết là hai người này không ưa nhau, nhưng cả hai đều là người thông minh, hiếm khi biểu lộ cho người khác biết.
Nguyễn Nghiên Nghiên cảm thấy Lâm Tâm Nhu giả tạo, Lâm Tâm Nhu cảm thấy Nguyễn Nghiên Nghiên hấp tấp bộp chộp, không giống con gái chút nào.
.....
Khương Yên phì cười, cong cong khóe miệng nói "Trước đó không phải đã có lời đồn đại sao? Cậu đừng quá kích động"
"Không được!" Nguyễn Nghiên Nghiên phi thường tức giận nói "Tuy rằng idol hát rất êm tai nhưng tớ cảm thấy cậu cùng Hoắc Đình Diễm hai người vẫn có thể thắng!"
Khương Yên "...."
Như thế nào lại chạy đến trên người cô cùng Hoắc Đình Diễm? Bọn họ cũng không phải là rất muốn tham dự vào cuộc thi đấu này.
....
Chẳng qua đến tiết tự học buổi tối Khương Yên liền phát hiện, không chỉ Nguyễn Nghiên Nghiên nghĩ đến chuyện này, mà mấy bạn học còn lại đều như vậy.
Hoắc Đình Diễm cùng Hướng An Lan, hai nam thần cùng chung trường học, một người cao nhị, một cao tam, diện mạo đều thập phần xuất sắc, vốn dĩ đã dễ dàng dẫn tới so sánh, hiện tại lại càng nhiều thêm một điểm để ganh đua.
Fan Hướng An Lan vẫn luôn nói fan của Hoắc Đình Diễm ăn vạ linh tinh, hiện tại việc này liền thuận lợi cho kẻ có tâm tư gây rối đến châm mồi lửa. Thậm chí trên diễn đàn trường cũng đã xuất hiện chủ đề thảo luận mới, đại khái chính là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường rốt cuộc là Hoắc Đình Diễm có thể thắng hay là Hướng An Lan.
Cái chủ đề này vừa được đăng lên chưa được nửa giờ đã trèo lên tin nóng, hiện tại là tiết tự học buổi tối, tuy nói rằng học tập ở cấp ba rất quan trọng nhưng người chơi di động trong giờ học cũng không ít.
Khương Yên chính mình cũng lén nhìn một chút, sau khi nhìn thấy những ô ngôn uế ngữ kia, cô liền tắt máy.
.....
Khu bình luận bên dưới miễn bàn có bao nhiêu náo nhiệt.
[Cuộc đua tại lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, rốt cuộc là nam thần nào có thể giành được nụ cười của mỹ nhân? Cùng mỏi mắt chờ mong cuộc quyết đấu của hai đại nam thần!]
Cố tình Hoắc Đình Diễm cùng Hướng An Lan đều là ca hát, hơn nữa hai người đều là dương cầm đàn tấu.
Lầu 1: Chủ thớt mau tới, tôi chọn Hướng An Lan!!! Chiều nay vừa đi nghe nam thần hát, thực quá con mẹ nó dễ nghe! Một diễn viên lại có thể hát được đến trình độ này, thực sự quá ngưu bức! Hơn nữa bạn học nữ đàn dương cầm kia lớn lên thật ôn nhu, thời điểm hai người họ mắt đối mắt thật con mẹ nó ngọt ngào!
Lầu 3: Khẳng định là Hướng An Lan a, Hướng An Lan có Lâm Tâm Nhu. Hoắc Đình Diễm tuy rằng có thực lực nhưng lại cùng Khương Yên phối hợp, tôi nhìn cũng không muốn nhìn.
Lầu 4: Hy vọng lầu trên không bị vả mặt.
Lầu 5: Thời điểm ban đầu chọn bạn diễn, tôi liền cảm thấy Hướng An Lan sẽ thắng nhưng lần trước có nghe qua Hoắc Đình Diễm cùng Khương Yên diễn tập, tôi cảm thấy hai người bọn họ năng lực cũng không kém.
Lầu 6: Mặc kệ mọi người nói thế nào, dù sao có Khương Yên tôi liền không xem, dù hát hay đến đâu cũng sẽ không nghe!
....
Mọi người đặt cược, Hướng An Lan được 90%, 8% nói mình không xác đinh, còn dư lại 2% có thể là fan trung thành của Hoắc Đình Diễm, tin tưởng idol của mình có thể thắng.
Thời điểm nhìn thấy những người đó nói chỉ cần là mình hát liền sẽ không nghe, Khương Yên dưới đáy lòng cười lạnh.
Phải không?
Cô thật ra một nhìn một chút, bọn họ rốt cuộc có thể hay không bị vả mặt, về sau có thể hay không thực sự không nghe.
Bởi vì những lời này, Khương Yên càng thêm kiên định với ý tưởng trong đầu. Cô muốn hát, phải hát thật tốt, hơn nữa còn phải lặng yên không một tiếng động xuất hiện. Khương Yên đối với chính mình có niềm tin, cô biết thanh âm của mình như thế nào, chỉ là còn chưa được trải qua đào tạo bài bản mà thôi, bản thân thanh âm của cô thực không tồi.
Khương Yên thoát khỏi diễn đàn trường, mở danh bạ điện thoại ra.
Sau một hồi trầm tư, thời điểm ra chơi mười phút, Khương Yên gọi điện thoại cho mẹ Khương.
Nửa tiếng sau, mẹ Khương bên kia gửi đến một phương thức liên hệ. Khương Yên lưu lại, gửi cho mẹ Khương một gói biểu cảm, mẹ Khương nhận nhưng không có trả lời lại.
Nhìn tình quan hệ như gần như xa của mẹ con hai người, Khương Yên thật sâu thở dài.
.....
Chớp mắt một cái liền đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Thời điểm nhàn rỗi, Khương Yên đã cùng Hoắc Đình Diễm cùng nhau luyện tập qua rất nhiều rất nhiều rất nhiều lần.
Chẳng qua sau đó Hoắc Đình Diễm lại bắt đầu bận rộn. Anh trừ bỏ ngẫu nhiên phải tham gia hoạt động bên ngoài, bộ phim trước đó thử kính cũng đã chọn anh đóng vai phụ, chẳng qua diễn viên của bộ phim còn đang trong quá trình bảo mật, cho nên còn chưa có bị lộ ra, nhưng thời điểm anh đến tìm cô giáo xin nghỉ ngày một nhiều.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường hôm nay, Hoắc Đình Diễm cũng là buổi sáng gấp gáp trở về.
Thời điểm nhìn thấy anh Khương Yên rõ ràng sửng sốt một chút, nói thật... hai người cũng đã một đoạn thời gian không gặp.
Mỗi lần gặp cũng không kịp nói gì, chính là cứ luyện tập, luyện tập, luyện xong Hoắc Đình Diễm liền có việc phải rời đi.
Hoắc Đình Diễm ngước mắt, nhìn người trước mặt đang phát ngốc, che miệng ho khẽ nhắc nhở "Khương Yên"
"Cậu mới vội trở về?" Khương Yên trợn tròn mắt nhìn anh, thời điểm nhìn thấy đáy mắt thâm đen kia, vô cùng đau lòng "Tối qua cậu có phải hay không không ngủ được?"
Hoắc Đình Diễm bật cười, cho cô một ánh mắt an ủi "Tôi không có việc gì, vẫn còn tốt"
Anh nhìn về phía Khương Yên "Lễ kỷ niệm buổi tối sẽ bắt đầu, hiện tại có muốn luyện tập lại một chút hay không?"
Có một đoạn thời gian không cùng nhau luyện tập, hai người trước tìm lại cảm giác một chút. Hoắc Đình Diễm bản thân thật ra còn tốt, tuy rằng vội nhưng chỉ cần có thời gian đều sẽ chăm chỉ luyện tập.
Khương Yên lắc đầu, nhìn Hoắc Đình Diễm nhíu mày "Cậu trước đi nghỉ ngơi đi, tập luyện gì đó đều không quan trọng"
Ở trong lòng fan hâm mộ, idol nghỉ ngơi tốt so với chuyện gì cũng quan trọng hơn.
"Không được" Hoắc Đình Diễm khó có khi vui đùa "Cậu trước đó không phải nói muốn giành giải quán quân sao? Như thế nào hiện tại lại không muốn luyện tập?"
Khoảng thời gian trước, Khương Yên mỗi ngày đều ở bên tai Hoắc Đình Diễm thôi miên, nói chính mình nhất định phải biểu hiện thật tốt, không để cho idol mất mặt, còn nói muốn vả mặt mấy người đó, làm cho bọn họ không dám nói cô cùng Hoắc Đình Diễm không có thực lực gì đó.
Trên diễn đàn trường, người ủng hộ Hướng An Lan giành được giải quán quân ngày càng nhiều. Thậm chí trên weibo, fan hâm mộ cùng võng hữu đều biết đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của trường bọn họ, có hai đại nam thần ca hát.
Rõ ràng không phải thi đấu nhưng lại bị mọi người ngộ nhận là thi đấu, một hai phải tranh cao thấp.
Nghe vậy, Khương Yên sửng sốt nhìn anh "Nhưng việc cậu nghỉ ngơi quan trọng hơn"
"Không" Hoắc Đình Diễm nhìn cô, cặp mắt có chút mệt mỏi, trong ánh mắt mang theo ý cười, cổ vũ cô "Chúng ta trước cứ luyện tập, phải để bọn họ đối với cậu lau mắt mà nhìn"
Anh cười, khó có khi nói ra một câu tương đối buồn nôn "Cậu rất tuyệt, phải đối với bản thân mình có niềm tin"
Chỉ một câu như vậy, đem toàn bộ ủy khuất của Khương Yên trong khoảng thời gian này xóa sạch.
Có một số người, chính là có năng lực như vậy, có thể chữa khỏi những tổn thương, xóa tan những mệt mỏi trong tâm hồn bạn.
Hoắc Đình Diễm đối với Khương Yên, chính là người như vậy.
Kỳ thật những người khác cũng không phải rất quan trọng, bọn họ nói cái gì cũng không quan trọng, bọn họ không thích cô cũng không sao nhưng Hoắc Đình Diễm thì khác, Khương Yên muốn anh thích, muốn vì anh mà tranh đua, muốn cho anh được nở mày nở mặt. Cho nên cô mới có thể vẫn luôn bướng bỉnh kiên trì muốn đạt được mục đích.
Trong khoảng thời gian này mặc dù có luyện tập bài hát luyện đến không khỏe nhưng cô không hề có nửa điểm từ bỏ.
Cô trong đầu chỉ có một ý niệm đó chính là cô phải thẳng, phải cùng Hoắc Đình Diễm cùng nhau thắng, phải cho tất cả mọi người khen ngợi idol của cô! Muốn chứng minh bản thân, muốn chứng minh idol không hề chọn sai người!
Nghĩ nghĩ, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Đình Diễm, nhẹ giọng nói "Chúng ta thực sự có thể chứ?"
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cặp mắt cất giấu hơi nước của cô, dừng một chút, gật đầu "Đương nhiên là chúng ta có thể"
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Danh sách chương