Biên tập: Cải

Hành lý của Khương Yên rất ít, sau khi đến sân bay cũng không cần gửi vận chuyển hành lý. Sau khi đăng kí cùng xử lí thủ tục liền lên máy bay.

Quê của cô là ở thành phố S, ở phía nam trung tâm, từ Bắc thành bay mất hơn hai tiếng. Khương Yên lên máy bay liền đem đồ vật thu xếp xong liền đeo tai nghe chuẩn bị đi ngủ. Tối hôm qua khó ngủ, hiện tại lên máy bay liền ngủ bù.

Cô không biết chính là, thời điểm cô nhắm mắt nghỉ ngơi, hai cái ghế trống bên cạnh cô xuất hiện người.

Hoắc Đình Diễm nhìn người con gái đang ngủ say kia, theo bản năng híp híp mắt, trong đầu nghĩ đến khả năng bị Khương Yên theo dõi hoàn toàn bằng không, cho nên hẳn là trùng hợp. Anh dừng một chút, thời điểm còn đang chần chờ chợt nghe thấy trợ lý bên cạnh hỏi "A Diễm, nếu không cậu ngồi ở bên ngoài?"

Trợ lý nhìn nhìn nói "Người ngồi bên trong hẳn là nữ sinh đi"

Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng, trầm mặc một lát, nói "Không cần, ở giữa cũng được"

Anh còn chưa quá nổi tiếng, cũng không có ai nhận ra, hiện tại đi máy bay đều là ngồi khoang doanh nhân hoặc khoang phổ thông.

Sau khi anh ngồi xuống, người đang ngủ say bên cạnh vẫn không có phản ứng gì. Hoắc Đình Diễm nhíu mày, đeo khẩu trang cùng mũ, chuẩn bị ngủ.

Trợ lỳ hồ nghi nhìn anh một cái, cảm thấy có chút không thích hợp nhưng lại không nói ra được không đúng chỗ nào, chỉ có thể yên lặng.

....

Khương Yên cực kỳ mệt mỏi, nhắm mắt lại liền ngủ say đến nỗi khi tiếp viên hàng không đến hướng dẫn cùng nhắc nhở cô đều không nghe thấy. Nhưng kỳ lạ là bên tai thỉnh thoảng sẽ xuất hiện thanh âm quen thuộc, làm cô thời điểm khi ngủ khóe miệng khẽ cong lên.

Cô giống như mơ thấy nam thần, mơ thấy Hoắc Đình Diễm ở bên tai nói chuyện.

Khương Yên hy vọng giấc mơ này có thể tiếp tục kéo dài mãi. Trong mơ, Hoắc Đình Diễm đối với cô cười, thần sắc nhu hòa mà không giống như thực tại, thấy cô liền sầm mặt cùng né tránh. Cô cười.... Đắm chìm trong mộng không muốn tỉnh lại. Thẳng đến khi phía trước truyền đến thanh âm, Khương Yên mới miễn cưỡng mở mắt, vừa ngẩng đầu liền thấy ở chỗ hành lang, tiếp viên hàng không đang mang bữa sáng đến cho mọi người.

Cô ngẩn người, lấy tay xoa xoa mắt, cúi đầu nhìn thời gian trên di động, đã bay được một tiếng rồi.

Chính là thời điểm đang thất thần, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm nói chuyện.

"A Diễm, cậu muốn ăn chút gì không?"

Hoắc Đình Diễm vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm có chút khàn khàn "Không cần, chỉ muốn uống chút nước"

"Được"

Lời nói vừa dứt, Khương Yên liền nhanh chóng quay đầu, đi xem người bên cạnh. Vừa quay lại liền nhìn thấy ánh mắt không có bất cứ cảm xúc gì của Hoắc Đình Diễm.

Khương Yên ánh mắt sáng quắc nhìn anh, chớp chớp mắt, mặc dù hiện tại Hoắc Đình Diễm đang đeo khẩu tráng nhưng thế thì đã sao, thần tượng của mình, vô luận anh biến thành bộ dáng nào cô cũng có thể nhận ra.

Cùng cô nhìn nhau một cái, Hoắc Đình Diễm liền thu hồi ánh mắt, chuẩn bị tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, kết quả bên tai đột nhiên truyền tới giọng nữ thấp thỏm "Hoắc Đình Diễm?"

Hoắc Đình Diễm hơi cứng người lại, thấp thấp "ừ" một tiếng.

"Tớ...." Khương Yên lầm bầm hỏi "Tớ là đang nằm mơ sao?"

Hoắc Đình Diễm "..."

Cô tiếp tục tự mình lẩm bẩm "Tớ khẳng định là còn đang nằm mơ, giấc mộng này thật loạn a, rõ ràng chúng ta vừa mới ở trong trường học, như thế nào lại xuất hiện trên máy bay rồi..."

Khương Yên cả người đều không quá thanh tỉnh, nhìn Hoắc Đình Diễm cùng mình song song ngồi cạnh nhau, anh còn cũng mình nói chuyện, Khương Yên cảm thấy rất không chân thật.

Một chút cũng không chân thật.

Hơn nữa, trước lúc tỉnh lại, cô xác thật đã nằm mơ, mơ thấy Hoắc Đình Diễm, cho nên hiện tại, Khương Yên theo bản năng cảm lấy là đang mơ.

Nghe được âm thanh người bên cạnh nói thầm, Hoắc Đình Diễm khống chế không được cau mày, ánh mắt nhìn Khương Yên cũng có chút biến hóa. Anh trầm mặc giây lát, đột nhiên hỏi "Cậu vừa nói cái gì?"

"Nằm mơ?"

"Đúng vậy" Khương Yên trả lời "Trong mộng thật tốt, cậu sẽ cùng tớ nói chuyện"

Cô nhìn Hoắc Đình Diễm, ánh mắt tràn đầy vui sướng, nhưng lại có chút suy sụp không nói lên lời "Trong mộng cậu thật ôn nhu"

Hoắc Đình Diễm nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm người con gái trước mặt "Cậu véo véo cánh tay mình một chút đi"

"A?"

Anh nghiêng đầu nhìn cô, biếng nhác, từng câu từng chữ hỏi "Xem có phải đang nằm mơ hay không?"

Hai giây sau, Khương Yên hoàn toàn thanh tỉnh.

Cô cảm nhận được cơn đau truyền đến từ cánh tay, lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Đình Diễm, hoàn toàn không thể tin được vận khí mình lại tốt như vậy.

"Tớ... Cậu...." Cô trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, trên máy bay gặp được Hoắc Đình Diễm! Này quả thực trước đây chưa từng dám nghĩ đến.

Hoắc Đình Diễm nhìn cánh tay trắng nõn gầy yếu của cô một cái, thu hồi ánh mắt.

Khương Yên áp chế trái tim đang muốn nhảy ra ngoài của mình, khắc chế tiếng thét chói tai vì xúc động, một hồi lâu biểu cảm kinh ngạc cùng kinh hỉ mới chậm rãi thu lại nhưng ánh mắt sáng ngời cùng khóe miệng cong lên của cô vẫn làm người bên cạnh có thể biết được hiện tại tâm tình cô có bao nhiêu tốt.

Cực kì tốt.

Bình tĩnh một chút, Khương Yên mới thấp giọng hỏi "Cậu là đi công tác sao?"

"Ừ"

Khương Yên chớp chớp mắt, nhớ lại một chút sự tình về chuyến công tác lần này của Hoắc Đình Diễm nhưng nghĩ nửa ngày cũng không ra. Hiện tại anh còn chưa nổi tiếng, hành trình gì đó cũng không có fan đưa tin.

Cô nhìn sườn mặt của Hoắc Đình Diễm một lát, mới lắp bắp nói "Kia... Chú ý an toàn cùng nghỉ ngơi thật tốt"

Hoắc Đình Diễm "...."

Khương Yên còn muốn nói tiếp nhưng tiếp viên hàng không đã tiến lại gần, mỉm cười hỏi bọn họ có muốn dùng gì hay không. Trợ lý Hoắc Đình Diễm gọi cho anh một chai nước, chính mình muốn một phần mỳ sợi. Thời điểm hỏi đến Khương Yên, cô có chút hoảng hốt, nhìn thấy chai nước của thần tượng liền mỉm cười đáp "Tôi cũng muốn một chai nước"

Một chai nước giống như của nam thần.

Có chút vui vẻ.

Tươi cười trên mặt cô thực quá mức rõ ràng, Hoắc Đình Diễm nhịn không được nhìn thêm vài lần. Người con gái bên cạnh tươi cười sáng lạn, trong mắt lấp lánh ánh sáng như cất chứa sao trời.

Khương Yên lớn lên kỳ thật cũng không tệ lắm, chỉ bởi vì nguyên nhân tính cách cùng mới bộ tóc mái dày cộp kia khiến cả người trở nên đặc biệt nặng nề cùng già dặn. Nhưng hôm nay cô đem toàn bộ tóc mái đều kẹp lên, buộc tóc thành một cái đuôi ngựa cao cao, cái trán xinh đẹp cùng đôi mắt đều lộ ra, đôi mắt vừa trong vừa sáng, cái trán lại trơn bóng no đủ, cả khuôn mặt thoạt nhìn rất xinh đẹp.

Là loại xinh đẹp như ánh mặt trời.

....

Khương Yên nuốt nước miếng, Hoắc Đình Diễm bên cạnh lại một lần nữa đeo khẩu trang cùng mũ, tiếp tục ngủ.

Cô vừa mới tỉnh giấc, hoàn toàn một chút cũng không buồn ngủ. Nam thần ngồi ở bên cạnh mình ngủ, Khương Yên càng thêm ngủ không nổi.

Cứ như vậy, Khương Yên một đường nhìn chằm chằm Hoắc Đình Diễm, bởi vì vui sướng nhìn không chớp mắt cho nên cũng không có chú ý tới có gì không thích hợp.

Sau khi xuống máy bay, Khương Yên đeo ba lô đi phía sau Hoắc Đình Diễm. Thời điểm bọn họ lấy hành lý, cô nhỏ giọng nói "Hoắc Đình Diễm, tớ đi trước, cậu nhớ chú ý nghỉ ngơi nha, đừng để bản thân quá mệt mỏi"

Nói xong, cô lo lắng nhìn Hoắc Đình Diễm một cái liền vội vàng rời đi.

....

Nhìn bóng dáng vội vàng phía trước, trợ lý bên cạnh Hoắc Đình Diễm cười cười "A Diễm, cô gái nhỏ kia là bạn học hay là fan của cậu vậy?"

Hành động của hai người trên máy bay anh ta đều nhìn thấy, còn cảm thấy rất thú vị. Bất quá nhìn thái độ lãnh đạm của Hoắc Đình Diễm, trợ lý cũng không dám hỏi nhiều.

Hoắc Đình Diễm thu hồi tầm mắt nói "Là bạn học cùng lớp"

Trợ lý cười "Vậy cô gái nhỏ chắc hẳn rất thích cậu"

Anh hơi ngừng một chút, nhướng mày nhìn về phía trợ lý "Phải không?"

"Kia còn phải nói sao" Trợ lý cười nói "Thời điểm cậu ngủ cô gái nhỏ cứ chăm chú nhìn, ánh mắt kia...." Anh ta cười lắc đầu "Là ánh mắt của fan chân ái đi. Ánh mắt của cô ấy cho tôi biết cô gái nhỏ chính là fan của cậu, hơn nữa còn là fan trung thành"

Thời điểm Hoắc Đình Diễm ngủ, anh ta có tỉnh lại vài lần, mỗi lần tình tỉnh lại đều đối mắt với Khương Yên. Khương Yên bị anh ta nhìn có chút ngượng ngùng, mím môi cười cười rồi quay đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ, nhưng một lúc sau lại nhịn không được lại quay sang tiếp tục ngắm nhìn Hoắc Đình Diễm. Những hành động nhỏ ấy, trợ lý đều nhìn thấy rõ ràng.

Hoắc Đình Diễm "..."

Anh trầm mặc giây lát, đột nhiên hỏi "Nói như thế nào"

Kỳ thật anh cũng có cảm giác được nhưng nghĩ đến lúc trước Khương Yên đối với Hướng An Lan điên cuồng lại cảm thấy có chút không có khả năng.

Trợ lý "ha ha" cười, vỗ vỗ bả vai của Hoắc Đình Diễm cảm khái nói "Ánh mắt cô gái nhỏ nhìn cậu như là ánh mắt mẹ nhìn con trai vậy. Con trai nhất định phải khỏe mạnh trưởng thành a, hơn nữa vừa nãy còn dặn dò cậu đừng làm bản thân mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi... Đây tuyệt đối là fan mẹ ruột a"

Hoắc Đình Diễm "..."

Anh nghẹn lời, đối với ánh mắt chế nhạo của trợ lý, nhịn không nổi bật cười nói một câu "Cút!"

Cái gì mà fan mẹ ruột, cái gì mà con trai, lung tung rối loạn.

Trợ lý nhìn anh biến sắc, cười càng dữ hơn. Thú vị, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Hoắc Đình Diễm không khống chế được cảm xúc của mình.

...

Khương Yên xuống máy bay liền quen cửa quen nẻo gọi xe đi đến nhà của mình.

Cô đứng trước cửa nhà mình, hít một hơi thật sâu mới chậm rãi tiến đến, run run ấn chuông cửa. Nhà Khương Yên nguyên bản vốn coi như giàu có, cha mẹ đều là thương nhân, cuộc sống sinh hoạt cũng đầy đủ. Chỉ là sau lại gặp xe cộ mà qua đời,.

Ấn chuông cửa, Khương Yên nôn nóng chờ đợi. Chờ đợi từ trong nhà bước ra một "Khương Yên", mặc dù là thân thể không thể đổi lại nhưng ít nhất cô cũng có thể an tâm.

Năm phút đồng hồ sau, Khương Yên không ngừng kiên trì ấn chuông cửa, cuối cùng cũng có người đi ra, là một người phụ nữ xa lạ, đại khái hơn ba mươi tuổi.

Người phụ nữ nhìn Khương Yên đang đứng ở cổng có chút sửng sốt "Cô gái nhỏ tìm ai?"

Khương Yên ngẩn ra, dừng một chút mới nói "Xin chào, cháu muốn gặp chủ nhân ngôi nhà này"

Người phụ nữ xa lạ mỉm cười " Tìm tôi có chuyện gì?"

Khương Yên trừng lớn mắt nhìn người phụ nữ kia, khó có thể tin "Nhà này là của cô?"

Người phụ nữ cười cười "Đúng vậy, cháu có việc gì sao?"

Khương Yên nhíu mày, cầm lấy tay người phụ nữ sốt ruột hỏi "Nhà này không phải có một người tên Khương Yên sao? Cô ấy đâu rồi?"

Cô trừng lớn đôi mắt nhìn người phụ nữ kia, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi "Khương Yên đâu, Khương Yên đi nơi nào rồi?"

Cô bám riết không tha truy vấn, bức thiết yêu cầu một đáp án.

Người phụ nữ kia bị cô dọa sợ, nhưng vẫn là nói cho cô "Chủ nhân thực sự của căn nhà này tên là Khương Vận Hải"

Nghe vậy, Khương Yên nhẹ buông tay, người kia cũng thuận thế thoát khỏi tay cô, một tay đem Khương Yên đẩy ra, hùng hùng hổ hổ nói "Đúng là bệnh tâm thần, không thể hiểu được" Nói xong liền đóng sầm cửa trước mặt Khương Yên.

Khương Yên hai mắt trừng to, không thể tin được đây là sự thật. Cô phục hồi lại tinh thần, dãy dụa một lần nữa ấn chuông cửa nhưng mà người trong nhà nhất quyết không chịu đi ra.

Hai phút sau, Khương Yên bị bảo an của tiểu khu đuổi ra ngoài, thậm chí còn uy hiếp nếu cô còn gây rối liền gọi cảnh sát.

Cô nhìn cảnh vậy quen thuộc xung quanh, chỉ cảm thấy tim đau đớn co rút... Nơi này đối với cô quen thuộc đến như vậy, thế nhưng lại không có bất cứ ai nhận thức cô. Cô quen thuộc nơi này nhưng nơi này lại xa lạ với cô. Khương Yên ngước mắt nhìn căn nhà trước mắt một hồi lâu, dùng mu bàn tay đem nước mắt lau khô, quay người rời đi.

Khương Vận Hải là chú hai cô.

Hai mươi phút sau, Khương Yên lại lần nữa bị người đẩy ra. Vợ chú hai, người đối với mình ngày xưa nịnh nịnh nọt nọt, hiện tại lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô, gọi bảo an đến đuổi cô đi, trong miệng còn không ngừng mắng cô.

"Khương Yên cái gì mà Khương Yên. Khương Yên nhà chúng tôi đã chết từ ba năm trước rồi, nơi nào còn Khương Yên nữa? Cô hẳn là định lừa gạt đi! Đừng cho là tôi không biết, Khương Yên đã sớm chết bởi tai nạn xe cộ"

Thẳng đến sau khi bị ném ra khỏi cửa nhà, Khương Yên mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng mình đã chết.

Cô ngồi xổm ở trước cửa tiểu khu. Bảo an ở một bên nhìn thấy cô khóc cũng không đành lòng, nhắc nhở hai câu "Cô gái nhỏ à, đừng ngồi ở đây khóc. Cháu cũng thật là, nhỏ như vậy làm cái gì không tốt, cứ một hai muốn giở trò lừa đảo"

Ông ta nói "Tôi nói cho cháu biết cháu không lừa được bọn họ đâu, người nhà bọn họ rất là khôn khéo"

Bảo an nhìn Khương Yên, bất đắc dĩ lắc lắc đầu "Ai"

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

Vote đi nha:#
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện