Ngạn Tảo và Yến Đôn ôm suy nghĩ giống nhau về phần tạo hình, vừa không muốn trông long trọng quá, lại vừa muốn lộ ra dáng người đẹp đẽ.
Cuối cùng Ngạn Tảo vẫn ăn mặc có phần thoải mái.
Vốn là nhà tạo hình muốn đeo thêm một ít phụ kiện cho anh, nhưng anh do dự mãi rồi cũng tháo hết xuống, đi theo phong cách đơn giản.
Anh mặc một chiếc áo thun dệt kim co giãn màu trắng thuần trên người, bên ngoài khoác một chiếc áo len sọc đen trắng dệt bằng sợi Mohair*, dưới chân mặc quần jean ống đứng với một màu xanh kinh điển, thế nhưng lại thêm hiệu ứng phai màu và chi tiết rách, thể hiện ra vài cảm giác mới mẻ.
Đôi bốt quân đội có quai đen mang trên chân anh thì khá quy củ.
(Mohair: sợi len làm từ lông cừu Angora)
Yến Đôn cúi đầu nhìn, cậu phát hiện ra đôi bốt quân đội kia trông rất quen, cậu lại hướng mắt xuống chân mình, lúc bấy giờ mới nhận ra hình như hai người mang cùng một kiểu thì phải?
Trong lòng Yến Đôn chợt dâng lên một nỗi ngượng ngùng và mừng thầm khó hiểu.
Chẳng qua là trừ đôi bốt da quân đội màu đen này, những thứ khác mà Yến Đôn mặc trên người đều không giống với Ngạn Tảo.
Toàn thân Ngạn Tảo hiện ra dáng người thon dài, khuôn mặt anh tuấn, tóc hơi bay bay, xõa tung tạo cảm giác tự do, giống như để tự nhiên vậy, rất đáng chú ý.
Mà Yến Đôn, về cơ bản thì toàn mặc trang phục nữ mà Bạch Lệ Tô bỏ lại — Dù sao thì nhà tạo hình của cô cũng không mang trang phục nam đến, nhưng nom Yến Đôn vừa gầy lại vừa xinh xắn, chắc hẳn mặc trang phục nữ rộng rãi cũng rất đẹp.
Cậu bèn nghe theo lời khuyên của Bạch Lệ Tô, mặc thử một bộ thì thấy đúng là vậy.
Nên Yến Đôn mặc một cái quần cao bồi rộng rãi, ở trên mặc một chiếc áo len cao cổ quá cỡ, tóc cũng không thổi phồng, chẳng qua có đội một cái nón rộng vành màu đen tuyền trên đầu.
Cái cổ cao của áo len kéo lên tận chiếc cằm xinh xắn, cái nón rộng vành cũng che đi nửa mặt, cả hai thứ đều thuần một màu đen, làm tôn lên khuôn mặt bé nhỏ và trắng nõn của Yến Đôn.
Ngạn Tảo bèn nói: “Bình thường tôi chưa thấy cậu mặc phong cách này bao giờ.”
Yến Đôn nghe thấy hai chữ “phong cách” thì có hơi ngượng ngùng, cậu vươn tay đè vành nón xuống rồi nói: “Tôi cũng đâu thể mặc như này đi làm được ạ!”
Ngạn Tảo lại cúi đầu, anh nhìn đôi giày da cùng kiểu của mình và Yến Đôn.
Dáng vóc anh cao lớn hơn Yến Đôn, nên đương nhiên chân cũng to hơn cậu, khi mang cùng một đôi giày thì điều này lại càng rõ ràng hơn.
Hai đôi chân đứng song song, rất dễ nhận thấy rằng đôi giày da của Ngạn Tảo lớn hơn Yến Đôn một số, bề mặt bóng loáng dưới ánh đèn đường.
Giày của hai người đều mới tinh, lần đầu mang ra dạo phố.
Ba chữ “đồ tình nhân” bỗng xẹt qua trong lòng Yến Đôn, trái tim cậu lập tức đập nhanh hẳn lên.
Ngạn Tảo thấy Yến Đôn cúi gằm mặt mũi, không thấy được biểu tình ở dưới chiếc mũ rộng vành, anh bèn thấy có hơi đáng tiếc, nghĩ rằng Yến Đôn không nên đội cái mũ này mới phải.
Cái mũ này đáng ghét quá chừng.
Ngạn Tảo muốn vươn tay dỡ mũ cậu ra, nhưng cuối cùng anh lại thấy đây không phải là một hành động thân sĩ, nên không ra tay nữa mà chỉ hỏi cậu: “Cúi đầu nghĩ gì thế?”
Đương nhiên là Yến Đôn không thể nói ra mấy lời trong lòng, nên cậu đành nói linh tinh: “Đang nghĩ… Nghĩ là anh muốn đến đâu làm việc vậy ạ? Tôi đưa anh đi.”
Ngạn Tảo bèn nói ra địa chỉ của một nhà hàng.
Yến Đôn loáng thoáng cảm thấy có hơi quen tai, nhưng trong chốc lát cậu lại không nhớ ra, chỉ chuyên tâm lái xe đưa Ngạn Tảo đi.
Đương nhiên là chiếc xe xịn sò của Ngạn Tảo rất rộng rãi, nhưng dù một chiếc ô tô có rộng thì cũng chỉ là một không gian nhỏ mà thôi, bên trong chỉ có một cái cửa sổ, đây là một không gian hoàn toàn khép kín.
Vì lẽ đó mà mùi nước hoa ngọt ngào trên người Yến Đôn khuếch tán rất dễ dàng.
Ngạn Tảo hít hít mũi rồi nói: “Trên người cậu có mùi gì đó?”
Yến Đôn sửng sốt: “M-mùi gì ạ?”
Ngạn Tảo thấy dáng vẻ ngơ ngác của cậu thì cười: “Hình như là nước hoa của phụ nữ.”
Yến Đôn nhíu mày: “Không thể nào? Tôi đâu có dùng nước hoa ạ!”
Ngạn Tảo nói: “Hình như là trên quần áo cậu đó.” Nói xong, Ngạn Tảo hơn nghiêng người, mũi anh gần như dán lên cổ áo len của Yến Đôn.
Rõ ràng là áo lông rất dày, thế nhưng vào khoảnh khắc đó, trong lòng Yến Đôn, nó lại mỏng tang như một trang giấy, dường như hơi thở của Ngạn Tảo có thể xuyên qua lớp áo len mà chạm đến làn da cậu.
Nơi mà chóp mũi của anh sượt qua cứ như để lại một dấu vết nóng như lửa đốt vậy — Nhưng tóm lại thì đều là ảo giác mà thôi.
Ngạn Tảo ngửi ngửi rồi xoay mặt lại, nói: “Có mùi hơi giống tinh dầu hoa hồng.”
“Vậy ạ?” Yến Đôn không để ý lắm, “Chắc là nước làm mềm vải nhỉ?”
Ngạn Tảo thầm nghĩ, nước làm mềm vải không có mùi hương tinh tế như vậy, nhưng anh ngẫm lại rồi vẫn không nói gì.
Anh cho rằng Yến Đôn cố tình dùng nước hoa.
Mà tại sao cậu lại dùng nước hoa? Đương nhiên là vì cái hẹn đêm trước Giáng Sinh này rồi.
Da mặt Yến Đôn mỏng nên Ngạn Tảo cũng không nhắc đến nữa.
Thực tế là Ngạn Tảo chỉ đoán đúng một nửa.
Quả thật đây là mùi mà tinh dầu nước hoa cao cấp để lại, thế nhưng là do Bạch Lệ Tô sử dụng.
Suy cho cùng thì bộ đồ này vốn là của cô.
Bạch Lệ Tô là một cô gái tinh tế, cô phun tinh dầu nước hoa vào trong tủ quần áo luôn, cho nên tất cả quần áo của cô đều mang theo mùi hoa hồng ngọt mà không ngấy.
Yến Đôn đánh xe ra khỏi khu biệt thự có rất ít người đi đường, cậu đi một mạch về phía trước rồi nhanh chóng lái vào một khu thương mại có dân cư đông đúc.
Vì là đêm trước Giáng Sinh nên đồ trang trí trên đường có không khí lễ hội vô cùng.
Có không ít người lui tới đều mặc đồ màu đỏ phối xanh lá, trên đường giăng đèn kết hoa, độ náo nhiệt cứ như Tết âm lịch vậy.
Lúc bấy giờ Ngạn Tảo mới giả vờ tò mò, anh nói: “Sắp đến Lễ Giáng Sinh à?”
Yến Đôn nghe vậy thì ngẩn ra, cậu cười cười nói: “A, đúng vậy.
Hình như ngày mai là Lễ Giáng Sinh đó, anh không biết ạ?”
Ngạn Tảo bèn thản nhiên đáp: “Nhà bọn tôi không ăn mừng lễ hội.”
Yến Đôn gật đầu, trong lòng lắng dịu lại: Xem ra trong lòng sếp Tảo thì đêm trước Giáng Sinh cũng không phải là một ngày đặc biệt.
Điều này khiến cho Yến Đôn không biết nên vui hay buồn.
Nếu nói vui đi, thì điều này chứng tỏ rằng bất kể hôm nay Ngạn Tảo có hẹn ai thì cũng không có ý đồ gì cả.
Mà cậu hẹn Ngạn Tảo cũng sẽ không khiến anh nghi ngờ.
Nếu nói buồn đi, thì chẳng khác nào nói rằng hôm nay Ngạn Tảo đồng ý dùng bữa cùng cậu cũng chẳng có ý đồ gì cả.
Bởi vì đối với anh thì hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường, bữa cơm này cũng chỉ là một bữa cơm bình thường mà thôi.
Trong lòng Yến Đôn tràn ngập nỗi xoắn xuýt, cậu đưa Ngạn Tảo đến trước một nhà hàng, lại hỏi: “Tôi chờ anh ở đây nhé?”
Ngạn Tảo gật đầu.
Yến Đôn thấy anh gật đầu thì trái lại trong lòng có hơi thẫn thờ: Vậy nên anh ấy bận việc riêng nên không dắt mình theo được à? Có chuyện gì mà mình không thể biết sao?
Dường như Ngạn Tảo nhận ra sự không thoải mái của Yến Đôn, anh bèn mỉm cười nói: “Cậu chờ trước nhé, tôi sẽ xuống ngay thôi.”
Yến Đôn vội gật đầu: “Vâng, sếp Tảo.”
Hôm nay Bạch Lệ Tô ăn mặc và trang điểm rất xinh đẹp, vốn là đã hẹn Ngạn Trì đâu ra đó rồi.
Cô ngồi chờ lâu thật lâu trên ghế, đợi mãi mà chẳng thấy Ngạn Trì đâu.
Cô mắng thầm, “Cái tên Ngạn Trì này đúng là bất lịch sự, hẹn gái xinh mà còn dám đến muộn nữa”, song cô lại không dám giục Ngạn Trì.
Cô đành phải cầm lấy di động, chuẩn bị gọi cho thư kí Chu hỏi thăm.
Không ngờ đúng lúc này, cánh cửa phòng riêng lại mở ra.
Bạch Lệ Tô vội vàng đứng dậy đón, khi giương mắt nhìn thấy rõ người đến thì cô lắp bắp kinh hãi: “A… Chủ tịch Ngạn!”
Vậy mà người tới lại là Ngạn Tảo!
Lúc này người Bạch Lệ Tô đã sắp nhào tới trước mặt Ngạn Tảo rồi, nên anh lùi về sau vài bước, khuôn mặt hơi méo xệch, chiếc mũi khẽ động đậy, anh lại hỏi: “Trên người cô Bạch là mùi gì vậy?”
Bạch Lệ Tô ngẩn người, cô không ngờ Ngạn Tảo lại hỏi điều này, bèn đáp: “Hẳn là mùi tinh dầu nước hoa trên quần áo ạ.”
Ngạn Tảo bèn nói: “Mùi hương này rất đặc biệt, là hãng nào vậy?”
Bạch Lệ Tô cười nói: “Là do tôi đặc biệt thuê người phối ra ạ.
Nếu Chủ tịch Ngạn có hứng thú thì để tôi đưa cách thức liên hệ của nhà phối hương cho anh nhé?”
Ngạn Tảo căng khóe miệng, nói: “Ừ.”
Không biết có phải là ảo giác của Bạch Lệ Tô hay không, mà hình như cô thấy sắc mặt của Ngạn Tảo lạnh đi vài phần.
Bạch Lệ Tô biết chắc rằng Ngạn Tảo không có nhiều thiện cảm với mình, dù sao thì mùi trà xanh bạch liên của cô cũng nồng nặc mấy con phố, kiểu người khôn khéo như Ngạn Tảo không thể nào không phát hiện ra manh mối được.
Thế nhưng bình thường anh luôn áp dụng thái độ coi thường với Bạch Lệ Tô, bây giờ lại có thêm một chút địch ý nữa.
Bạch Lệ Tô cũng không biết có nên vui hay không: Tui không phải là một người vô hình trong mắt Ngạn Tảo nữa, anh ấy bắt đầu nhìn thẳng vào sự bích-chi của tui rồi! Tuy có ý thù địch, thế nhưng phong độ thì vẫn phải có.
Ngạn Tảo làm động tác “mời” rồi nói: “Cô Bạch, mời ngồi.”
Bạch Lệ Tô ngồi xuống mà có chút không yên, cô nở một nụ cười miễn cưỡng rồi hỏi: “Sao Chủ tịch Ngạn lại đến đây vậy ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Tôi sợ cô Bạch vẫn phải ngồi chờ em tôi nên cố tình đến thông báo một tiếng, đừng chờ nữa.
Nó sẽ không đến đâu.”
Trong lòng Bạch Lệ Tô “lộp bộp” một tiếng: “Ý Chủ tịch Ngạn là gì ạ?”
Ngạn Tảo cười, vừa ôn hòa lại vừa sắc bén: “Cô Bạch thông minh như vậy, sao lại không hiểu ý của tôi chứ?”
Coi như Bạch Lệ Tô đã hiểu được, bây giờ Ngạn Tảo hoàn toàn không thể khoan dung với mình thêm nữa.
Bạch Lệ Tô kiên trì giữ thiết lập nữ phụ ác độc, bướng bỉnh nói: “Tuy Ngạn Trì là em trai anh nhưng anh cũng không thể quản lí cả việc anh ấy hẹn hò cùng ai chứ? Tôi và anh ấy yêu đương bình thường, chẳng lẽ điều này cũng ảnh hưởng đến anh sao ạ?”
Ngạn Tảo không muốn giải thích với Bạch Lệ Tô, anh chỉ nói: “Có thể thu mấy tên paparazzi mà cô hẹn lại được rồi.”
Sắc mặt Bạch Lệ Tô cứng đờ: “C-Cái gì…”
Ngạn Tảo nói: “Tôi không muốn cô dây dưa với nó lần nào nữa, cô hiểu chưa?”
Bạch Lệ Tô nhanh chóng lật xem kịch bản trong đầu, phát hiện ra có một đoạn như vậy thật: Mary Sue và Ngạn Trì yêu nhau, gặp phải sự ngăn cấm của người giám hộ Ngạn Tảo.
Hóa ra kịch bản đã đi đến giai đoạn này rồi ư?
Bạch Lệ Tô vừa vui mừng lại có hơi thất vọng: Không phải bây giờ Ngạn Tảo phải ném chi phiếu năm triệu này nọ vào tui hả? Sao không đi theo kịch bản vậy?
Bạch Lệ Tô biết mình không thể giả vờ làm bạch liên trước mặt Ngạn Tảo được nữa, nên cô bèn dứt khoát mở lời: “Tôi cứ bỏ đi như vậy, không có một chút lợi ích nào, thế tôi được cái gì?”
Vốn là Ngạn Tảo không tỏ vẻ gì, nhưng khi nghe Bạch Lệ Tô lên tiếng lộ ra bộ mặt thật như vậy thì anh lại nở nụ cười.
Anh nói: “Để cô sống, có được xem là lợi ích không?”
“…” Bạch Lệ Tô bị ý tứ rét lạnh trong lời nói của Ngạn Tảo làm cho nghẹn họng: Đậu xanh.
Trông anh đàng hoàng như vậy nhưng hóa ra cũng là một tên cuồng phạm pháp à?
Bạch Lệ Tô bấm đốt ngón tay tính toán, hình như trong quyển tiểu thuyết này thì tên tổng tài bá đạo nào cũng coi trời bằng vung, như một bát thạch tín trộn ớt vậy — Vừa cay vừa độc! Tính tới tính lui, Ngạn Trì thoạt nhìn có tính cách hư hỏng lại là người có nhân phẩm tốt nhất!
Ngạn Tảo mỉm cười nói với Bạch Lệ Tô: “Ngại quá, làm trễ nải thời gian của cô Bạch rồi.
Tôi đã nói với quản lí nhà hàng, bữa cơm này sẽ được tính vào tài khoản của tôi.
Tôi đi trước, cô cứ tùy ý.” Lúc nói câu này thì Ngạn Tảo vẫn có dáng vẻ hòa nhã kia, anh nở một nụ cười ấm áp với Bạch Lệ Tô, lúc đi còn phất tay ra hiệu, rất có phong độ.
Bạch Lệ Tô lại cứng đờ ra: Mợ ơi, càng thân sĩ thì lại càng biến thái, người ta nói cấm có sai.
Tâm trạng Bạch Lệ Tô nặng trĩu: Bé ngốc Tiểu Yến kia có thể chơi lại anh ta không đây?
Thôi quên đi — Bạch Lệ Tô lắc đầu: Việc này cũng không liên quan đến mình.
Bạch Lệ Tô rất biết mua vui trong cái khổ, tuy rằng tin tức xấu rất ghê gớm, thế nhưng cô vẫn có thể lấy ra một chút niềm vui từ trong sự bất trắc: Ngạn Tảo nói bữa cơm này đã được tính vào tài khoản của anh.
Bạch Lệ Tô sẽ không khách khí nữa, cái gì đắt thì cô ăn cái đó, ăn không hết thì đóng gói mang đi.
Nhưng chỉ ăn một tí cơm thì Bạch Lệ Tô vẫn thấy không đáng.
Cô vẫn muốn thử xem cảm giác bị ném chi phiếu là như nào.
Song, chắc chắn Ngạn Tảo sẽ không đưa tiền cho cô.
Chỉ với chuyện cô từng hại Yến Đôn lúc trước, đừng nói là đưa tiền, không cho cô ăn hai gậy là đã tốt lắm rồi.
Vốn là Ngạn Tảo có ý định nói thêm mấy câu nữa với Bạch Lệ Tô, chủ yếu là dò hỏi mối quan hệ của cô và Yến Đôn, thế nhưng nghĩ đến việc Yến Đôn đang chờ dưới lầu, anh lại không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, anh nói dăm ba câu để đuổi Bạch Lệ Tô đi là được rồi.
Bạch Lệ Tô hại Yến Đôn không chỉ một lần, nhưng cậu lại có vẻ rất thân thiết với cô ta — Điều này khiến Ngạn Tảo cảm thấy không thoải mái, cũng cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
Thế nhưng khi xuống đến nơi, Ngạn Tảo gặp lại Yến Đôn cũng không hiện ra một chút nghi ngờ hay bất trắc gì.
Trông anh vẫn có vẻ hăng hái, khá ổn, lúc vào trong xe anh còn hỏi: “Bắt cậu đợi lâu rồi nhỉ?”
“Không ạ.” Yến Đôn cất điện thoại vào túi, “Chưa đánh xong một màn trò chơi nữa ạ.” Cậu cũng không ngờ Ngạn Tảo lại xuống nhanh như vậy.
Dù sao cũng là chuyện phải đặc biệt ra ngoài để xử lí, Yến Đôn nghĩ Ngạn Tảo phải tốn nhiều thời gian hơn cơ, không ngờ đúng là xuống ngay lập tức luôn.
Thật ra Ngạn Tảo sẽ không tra hỏi việc riêng của Ngạn Trì quá mức, dù sao thì hắn cũng lớn vậy rồi.
Thế nhưng cái cô Bạch Lệ Tô này có mưu kế, còn có cả thủ đoạn: Vốn là Ngạn Trì đã nói với Ngạn Tảo là sẽ cắt đứt với Bạch Lệ Tô, kết quả là cô gây ra tin tức cắm sừng rồi mà vẫn có thể quay về bên cạnh Ngạn Trì — Lúc bấy giờ Ngạn Tảo mới cảm thấy cô gái này không hề đơn giản, cô tuyệt đối không thể ở bên cạnh Ngạn Trì được nữa.
Lần này anh cố ý rút thời gian ra để đến cảnh cáo Bạch Lệ Tô, vốn là anh có thể mang Yến Đôn lên lầu nói chuyện cùng, dù sao thì khuyên răn một cô gái xấu xa rời khỏi em trai mình cũng không phải là chuyện không thể làm trước mặt thư kí.
Thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ Yến Đôn không phải là một thư kí bình thường đối với Ngạn Tảo, anh chỉ sợ nếu Bạch Lệ Tô không nghe theo thì mình sẽ phải nói những lời tàn nhẫn ra để uy hiếp cô — Việc này rất khó coi, Ngạn Tảo không muốn Yến Đôn nhìn thấy dáng vẻ khó coi của mình.
Mà Bạch Lệ Tô cũng không ngờ vào đêm bình an* mà mình lại gặp phải chuyện bất an như vậy.
Cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Ngạn Trì: “Anh của anh đến tìm tôi.
Anh ấy nói rất nhiều, bảo tôi rời khỏi anh, hức hức hức… Có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?”
(đêm trước Giáng Sinh còn được gọi là “đêm bình an”)
Bạch Lệ Tô kiên định thực hiện kiểu khóc thút thít của bạch liên hoa.
Nói ra mọi người có thể không tin, thật ra người đơn thuần nhất, ngây ngô nhất, không ra vẻ nhất trong toàn bộ quyển truyện này chính là tổng tài bá đạo Ngạn Trì.
Hắn ngây thơ đơn thuần như vậy, đương nhiên là không nhìn thấy được sự giả vờ giả vịt của Bạch Lệ Tô.
Cho nên khi hắn nghe thấy Bạch Lệ Tô khóc thì cảm thấy khá có lỗi, bèn giải thích: “Anh tôi nói với tôi rằng cô không hợp với tôi.
Tôi cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy anh ấy nói cũng có lí.”
Bạch Lệ Tô tiếp tục khóc thút thít: “Đương nhiên tôi biết mình không xứng với anh.
Tôi cũng không cầu xin có thể được anh yêu, chẳng qua là tôi chỉ mong được ở bên cạnh anh, giúp đỡ công việc của anh mà thôi… Đúng rồi, quan trọng là anh ‘chia tay’ với tôi tại đây, vậy tin đồn đồng tính của anh thì làm sao bây giờ?”
Sau khi Ngạn Trì im lặng một lúc lâu thì nói: “Hay tôi là đồng tính thật?”
Bạch Lệ Tô trở mặt xem thường, nom khinh bỉ thật sự, thế nhưng giọng điệu của cô vẫn mềm yếu đáng thương: “Sao đột nhiên anh lại nói vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ?”
Ngạn Trì im im, sau mới nói: “Cô có nghĩ… Yến Đôn thích tôi không?”
Bạch Lệ Tô tiếp tục khinh bỉ, thế nhưng giọng điệu vẫn nho nhã yếu đuối: “A?! Còn có chuyện này ư?! Thảo nào tôi thấy ánh mắt cậu ấy nhìn anh cứ là lạ.”
Trong lòng Ngạn Trì nghẹn lại: “Quả nhiên…”
Ngay lập tức Bạch Lệ Tô có một suy đoán, cô hét lên trong câm lặng: Cái nhà họ Ngạn này, một sớm một muộn* đều yêu Yến Đôn hả? Kích thích như vậy luôn!
(chơi chữ với tên của Tảo – sớm và Trì – muộn)
Bạch Lệ Tô yếu ớt nói: “Vậy hôm nay anh không gặp tôi là vì đã hẹn cậu ấy sao ạ?”
“Hả?” Ngạn Trì sửng sốt.
Bạch Lệ Tô lại nói: “Dù sao thì trong một ngày giống như hôm nay, người ta nhất định phải ở bên cạnh người mình thích mới được.”
Ngạn Trì kinh ngạc: “Còn có chuyện này nữa ư?”
“Giám đốc Ngạn này…” Bạch Lệ Tô nói, “Hình như tôi nhìn thấy cậu ấy ở trên đường lớn*, có vẻ như là đang đi cùng một người đàn ông… Trông như đang hẹn hò vậy.”
(gốc là high street, đây là một từ xuất phát từ Anh để chỉ những con phố thương mại chính)
Bạch • nữ phụ ác độc • Lệ Tô: Nếu muốn theo đuổi sự kích thích thì phải làm cho tới cùng.
Cuối cùng Ngạn Tảo vẫn ăn mặc có phần thoải mái.
Vốn là nhà tạo hình muốn đeo thêm một ít phụ kiện cho anh, nhưng anh do dự mãi rồi cũng tháo hết xuống, đi theo phong cách đơn giản.
Anh mặc một chiếc áo thun dệt kim co giãn màu trắng thuần trên người, bên ngoài khoác một chiếc áo len sọc đen trắng dệt bằng sợi Mohair*, dưới chân mặc quần jean ống đứng với một màu xanh kinh điển, thế nhưng lại thêm hiệu ứng phai màu và chi tiết rách, thể hiện ra vài cảm giác mới mẻ.
Đôi bốt quân đội có quai đen mang trên chân anh thì khá quy củ.
(Mohair: sợi len làm từ lông cừu Angora)
Yến Đôn cúi đầu nhìn, cậu phát hiện ra đôi bốt quân đội kia trông rất quen, cậu lại hướng mắt xuống chân mình, lúc bấy giờ mới nhận ra hình như hai người mang cùng một kiểu thì phải?
Trong lòng Yến Đôn chợt dâng lên một nỗi ngượng ngùng và mừng thầm khó hiểu.
Chẳng qua là trừ đôi bốt da quân đội màu đen này, những thứ khác mà Yến Đôn mặc trên người đều không giống với Ngạn Tảo.
Toàn thân Ngạn Tảo hiện ra dáng người thon dài, khuôn mặt anh tuấn, tóc hơi bay bay, xõa tung tạo cảm giác tự do, giống như để tự nhiên vậy, rất đáng chú ý.
Mà Yến Đôn, về cơ bản thì toàn mặc trang phục nữ mà Bạch Lệ Tô bỏ lại — Dù sao thì nhà tạo hình của cô cũng không mang trang phục nam đến, nhưng nom Yến Đôn vừa gầy lại vừa xinh xắn, chắc hẳn mặc trang phục nữ rộng rãi cũng rất đẹp.
Cậu bèn nghe theo lời khuyên của Bạch Lệ Tô, mặc thử một bộ thì thấy đúng là vậy.
Nên Yến Đôn mặc một cái quần cao bồi rộng rãi, ở trên mặc một chiếc áo len cao cổ quá cỡ, tóc cũng không thổi phồng, chẳng qua có đội một cái nón rộng vành màu đen tuyền trên đầu.
Cái cổ cao của áo len kéo lên tận chiếc cằm xinh xắn, cái nón rộng vành cũng che đi nửa mặt, cả hai thứ đều thuần một màu đen, làm tôn lên khuôn mặt bé nhỏ và trắng nõn của Yến Đôn.
Ngạn Tảo bèn nói: “Bình thường tôi chưa thấy cậu mặc phong cách này bao giờ.”
Yến Đôn nghe thấy hai chữ “phong cách” thì có hơi ngượng ngùng, cậu vươn tay đè vành nón xuống rồi nói: “Tôi cũng đâu thể mặc như này đi làm được ạ!”
Ngạn Tảo lại cúi đầu, anh nhìn đôi giày da cùng kiểu của mình và Yến Đôn.
Dáng vóc anh cao lớn hơn Yến Đôn, nên đương nhiên chân cũng to hơn cậu, khi mang cùng một đôi giày thì điều này lại càng rõ ràng hơn.
Hai đôi chân đứng song song, rất dễ nhận thấy rằng đôi giày da của Ngạn Tảo lớn hơn Yến Đôn một số, bề mặt bóng loáng dưới ánh đèn đường.
Giày của hai người đều mới tinh, lần đầu mang ra dạo phố.
Ba chữ “đồ tình nhân” bỗng xẹt qua trong lòng Yến Đôn, trái tim cậu lập tức đập nhanh hẳn lên.
Ngạn Tảo thấy Yến Đôn cúi gằm mặt mũi, không thấy được biểu tình ở dưới chiếc mũ rộng vành, anh bèn thấy có hơi đáng tiếc, nghĩ rằng Yến Đôn không nên đội cái mũ này mới phải.
Cái mũ này đáng ghét quá chừng.
Ngạn Tảo muốn vươn tay dỡ mũ cậu ra, nhưng cuối cùng anh lại thấy đây không phải là một hành động thân sĩ, nên không ra tay nữa mà chỉ hỏi cậu: “Cúi đầu nghĩ gì thế?”
Đương nhiên là Yến Đôn không thể nói ra mấy lời trong lòng, nên cậu đành nói linh tinh: “Đang nghĩ… Nghĩ là anh muốn đến đâu làm việc vậy ạ? Tôi đưa anh đi.”
Ngạn Tảo bèn nói ra địa chỉ của một nhà hàng.
Yến Đôn loáng thoáng cảm thấy có hơi quen tai, nhưng trong chốc lát cậu lại không nhớ ra, chỉ chuyên tâm lái xe đưa Ngạn Tảo đi.
Đương nhiên là chiếc xe xịn sò của Ngạn Tảo rất rộng rãi, nhưng dù một chiếc ô tô có rộng thì cũng chỉ là một không gian nhỏ mà thôi, bên trong chỉ có một cái cửa sổ, đây là một không gian hoàn toàn khép kín.
Vì lẽ đó mà mùi nước hoa ngọt ngào trên người Yến Đôn khuếch tán rất dễ dàng.
Ngạn Tảo hít hít mũi rồi nói: “Trên người cậu có mùi gì đó?”
Yến Đôn sửng sốt: “M-mùi gì ạ?”
Ngạn Tảo thấy dáng vẻ ngơ ngác của cậu thì cười: “Hình như là nước hoa của phụ nữ.”
Yến Đôn nhíu mày: “Không thể nào? Tôi đâu có dùng nước hoa ạ!”
Ngạn Tảo nói: “Hình như là trên quần áo cậu đó.” Nói xong, Ngạn Tảo hơn nghiêng người, mũi anh gần như dán lên cổ áo len của Yến Đôn.
Rõ ràng là áo lông rất dày, thế nhưng vào khoảnh khắc đó, trong lòng Yến Đôn, nó lại mỏng tang như một trang giấy, dường như hơi thở của Ngạn Tảo có thể xuyên qua lớp áo len mà chạm đến làn da cậu.
Nơi mà chóp mũi của anh sượt qua cứ như để lại một dấu vết nóng như lửa đốt vậy — Nhưng tóm lại thì đều là ảo giác mà thôi.
Ngạn Tảo ngửi ngửi rồi xoay mặt lại, nói: “Có mùi hơi giống tinh dầu hoa hồng.”
“Vậy ạ?” Yến Đôn không để ý lắm, “Chắc là nước làm mềm vải nhỉ?”
Ngạn Tảo thầm nghĩ, nước làm mềm vải không có mùi hương tinh tế như vậy, nhưng anh ngẫm lại rồi vẫn không nói gì.
Anh cho rằng Yến Đôn cố tình dùng nước hoa.
Mà tại sao cậu lại dùng nước hoa? Đương nhiên là vì cái hẹn đêm trước Giáng Sinh này rồi.
Da mặt Yến Đôn mỏng nên Ngạn Tảo cũng không nhắc đến nữa.
Thực tế là Ngạn Tảo chỉ đoán đúng một nửa.
Quả thật đây là mùi mà tinh dầu nước hoa cao cấp để lại, thế nhưng là do Bạch Lệ Tô sử dụng.
Suy cho cùng thì bộ đồ này vốn là của cô.
Bạch Lệ Tô là một cô gái tinh tế, cô phun tinh dầu nước hoa vào trong tủ quần áo luôn, cho nên tất cả quần áo của cô đều mang theo mùi hoa hồng ngọt mà không ngấy.
Yến Đôn đánh xe ra khỏi khu biệt thự có rất ít người đi đường, cậu đi một mạch về phía trước rồi nhanh chóng lái vào một khu thương mại có dân cư đông đúc.
Vì là đêm trước Giáng Sinh nên đồ trang trí trên đường có không khí lễ hội vô cùng.
Có không ít người lui tới đều mặc đồ màu đỏ phối xanh lá, trên đường giăng đèn kết hoa, độ náo nhiệt cứ như Tết âm lịch vậy.
Lúc bấy giờ Ngạn Tảo mới giả vờ tò mò, anh nói: “Sắp đến Lễ Giáng Sinh à?”
Yến Đôn nghe vậy thì ngẩn ra, cậu cười cười nói: “A, đúng vậy.
Hình như ngày mai là Lễ Giáng Sinh đó, anh không biết ạ?”
Ngạn Tảo bèn thản nhiên đáp: “Nhà bọn tôi không ăn mừng lễ hội.”
Yến Đôn gật đầu, trong lòng lắng dịu lại: Xem ra trong lòng sếp Tảo thì đêm trước Giáng Sinh cũng không phải là một ngày đặc biệt.
Điều này khiến cho Yến Đôn không biết nên vui hay buồn.
Nếu nói vui đi, thì điều này chứng tỏ rằng bất kể hôm nay Ngạn Tảo có hẹn ai thì cũng không có ý đồ gì cả.
Mà cậu hẹn Ngạn Tảo cũng sẽ không khiến anh nghi ngờ.
Nếu nói buồn đi, thì chẳng khác nào nói rằng hôm nay Ngạn Tảo đồng ý dùng bữa cùng cậu cũng chẳng có ý đồ gì cả.
Bởi vì đối với anh thì hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường, bữa cơm này cũng chỉ là một bữa cơm bình thường mà thôi.
Trong lòng Yến Đôn tràn ngập nỗi xoắn xuýt, cậu đưa Ngạn Tảo đến trước một nhà hàng, lại hỏi: “Tôi chờ anh ở đây nhé?”
Ngạn Tảo gật đầu.
Yến Đôn thấy anh gật đầu thì trái lại trong lòng có hơi thẫn thờ: Vậy nên anh ấy bận việc riêng nên không dắt mình theo được à? Có chuyện gì mà mình không thể biết sao?
Dường như Ngạn Tảo nhận ra sự không thoải mái của Yến Đôn, anh bèn mỉm cười nói: “Cậu chờ trước nhé, tôi sẽ xuống ngay thôi.”
Yến Đôn vội gật đầu: “Vâng, sếp Tảo.”
Hôm nay Bạch Lệ Tô ăn mặc và trang điểm rất xinh đẹp, vốn là đã hẹn Ngạn Trì đâu ra đó rồi.
Cô ngồi chờ lâu thật lâu trên ghế, đợi mãi mà chẳng thấy Ngạn Trì đâu.
Cô mắng thầm, “Cái tên Ngạn Trì này đúng là bất lịch sự, hẹn gái xinh mà còn dám đến muộn nữa”, song cô lại không dám giục Ngạn Trì.
Cô đành phải cầm lấy di động, chuẩn bị gọi cho thư kí Chu hỏi thăm.
Không ngờ đúng lúc này, cánh cửa phòng riêng lại mở ra.
Bạch Lệ Tô vội vàng đứng dậy đón, khi giương mắt nhìn thấy rõ người đến thì cô lắp bắp kinh hãi: “A… Chủ tịch Ngạn!”
Vậy mà người tới lại là Ngạn Tảo!
Lúc này người Bạch Lệ Tô đã sắp nhào tới trước mặt Ngạn Tảo rồi, nên anh lùi về sau vài bước, khuôn mặt hơi méo xệch, chiếc mũi khẽ động đậy, anh lại hỏi: “Trên người cô Bạch là mùi gì vậy?”
Bạch Lệ Tô ngẩn người, cô không ngờ Ngạn Tảo lại hỏi điều này, bèn đáp: “Hẳn là mùi tinh dầu nước hoa trên quần áo ạ.”
Ngạn Tảo bèn nói: “Mùi hương này rất đặc biệt, là hãng nào vậy?”
Bạch Lệ Tô cười nói: “Là do tôi đặc biệt thuê người phối ra ạ.
Nếu Chủ tịch Ngạn có hứng thú thì để tôi đưa cách thức liên hệ của nhà phối hương cho anh nhé?”
Ngạn Tảo căng khóe miệng, nói: “Ừ.”
Không biết có phải là ảo giác của Bạch Lệ Tô hay không, mà hình như cô thấy sắc mặt của Ngạn Tảo lạnh đi vài phần.
Bạch Lệ Tô biết chắc rằng Ngạn Tảo không có nhiều thiện cảm với mình, dù sao thì mùi trà xanh bạch liên của cô cũng nồng nặc mấy con phố, kiểu người khôn khéo như Ngạn Tảo không thể nào không phát hiện ra manh mối được.
Thế nhưng bình thường anh luôn áp dụng thái độ coi thường với Bạch Lệ Tô, bây giờ lại có thêm một chút địch ý nữa.
Bạch Lệ Tô cũng không biết có nên vui hay không: Tui không phải là một người vô hình trong mắt Ngạn Tảo nữa, anh ấy bắt đầu nhìn thẳng vào sự bích-chi của tui rồi! Tuy có ý thù địch, thế nhưng phong độ thì vẫn phải có.
Ngạn Tảo làm động tác “mời” rồi nói: “Cô Bạch, mời ngồi.”
Bạch Lệ Tô ngồi xuống mà có chút không yên, cô nở một nụ cười miễn cưỡng rồi hỏi: “Sao Chủ tịch Ngạn lại đến đây vậy ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Tôi sợ cô Bạch vẫn phải ngồi chờ em tôi nên cố tình đến thông báo một tiếng, đừng chờ nữa.
Nó sẽ không đến đâu.”
Trong lòng Bạch Lệ Tô “lộp bộp” một tiếng: “Ý Chủ tịch Ngạn là gì ạ?”
Ngạn Tảo cười, vừa ôn hòa lại vừa sắc bén: “Cô Bạch thông minh như vậy, sao lại không hiểu ý của tôi chứ?”
Coi như Bạch Lệ Tô đã hiểu được, bây giờ Ngạn Tảo hoàn toàn không thể khoan dung với mình thêm nữa.
Bạch Lệ Tô kiên trì giữ thiết lập nữ phụ ác độc, bướng bỉnh nói: “Tuy Ngạn Trì là em trai anh nhưng anh cũng không thể quản lí cả việc anh ấy hẹn hò cùng ai chứ? Tôi và anh ấy yêu đương bình thường, chẳng lẽ điều này cũng ảnh hưởng đến anh sao ạ?”
Ngạn Tảo không muốn giải thích với Bạch Lệ Tô, anh chỉ nói: “Có thể thu mấy tên paparazzi mà cô hẹn lại được rồi.”
Sắc mặt Bạch Lệ Tô cứng đờ: “C-Cái gì…”
Ngạn Tảo nói: “Tôi không muốn cô dây dưa với nó lần nào nữa, cô hiểu chưa?”
Bạch Lệ Tô nhanh chóng lật xem kịch bản trong đầu, phát hiện ra có một đoạn như vậy thật: Mary Sue và Ngạn Trì yêu nhau, gặp phải sự ngăn cấm của người giám hộ Ngạn Tảo.
Hóa ra kịch bản đã đi đến giai đoạn này rồi ư?
Bạch Lệ Tô vừa vui mừng lại có hơi thất vọng: Không phải bây giờ Ngạn Tảo phải ném chi phiếu năm triệu này nọ vào tui hả? Sao không đi theo kịch bản vậy?
Bạch Lệ Tô biết mình không thể giả vờ làm bạch liên trước mặt Ngạn Tảo được nữa, nên cô bèn dứt khoát mở lời: “Tôi cứ bỏ đi như vậy, không có một chút lợi ích nào, thế tôi được cái gì?”
Vốn là Ngạn Tảo không tỏ vẻ gì, nhưng khi nghe Bạch Lệ Tô lên tiếng lộ ra bộ mặt thật như vậy thì anh lại nở nụ cười.
Anh nói: “Để cô sống, có được xem là lợi ích không?”
“…” Bạch Lệ Tô bị ý tứ rét lạnh trong lời nói của Ngạn Tảo làm cho nghẹn họng: Đậu xanh.
Trông anh đàng hoàng như vậy nhưng hóa ra cũng là một tên cuồng phạm pháp à?
Bạch Lệ Tô bấm đốt ngón tay tính toán, hình như trong quyển tiểu thuyết này thì tên tổng tài bá đạo nào cũng coi trời bằng vung, như một bát thạch tín trộn ớt vậy — Vừa cay vừa độc! Tính tới tính lui, Ngạn Trì thoạt nhìn có tính cách hư hỏng lại là người có nhân phẩm tốt nhất!
Ngạn Tảo mỉm cười nói với Bạch Lệ Tô: “Ngại quá, làm trễ nải thời gian của cô Bạch rồi.
Tôi đã nói với quản lí nhà hàng, bữa cơm này sẽ được tính vào tài khoản của tôi.
Tôi đi trước, cô cứ tùy ý.” Lúc nói câu này thì Ngạn Tảo vẫn có dáng vẻ hòa nhã kia, anh nở một nụ cười ấm áp với Bạch Lệ Tô, lúc đi còn phất tay ra hiệu, rất có phong độ.
Bạch Lệ Tô lại cứng đờ ra: Mợ ơi, càng thân sĩ thì lại càng biến thái, người ta nói cấm có sai.
Tâm trạng Bạch Lệ Tô nặng trĩu: Bé ngốc Tiểu Yến kia có thể chơi lại anh ta không đây?
Thôi quên đi — Bạch Lệ Tô lắc đầu: Việc này cũng không liên quan đến mình.
Bạch Lệ Tô rất biết mua vui trong cái khổ, tuy rằng tin tức xấu rất ghê gớm, thế nhưng cô vẫn có thể lấy ra một chút niềm vui từ trong sự bất trắc: Ngạn Tảo nói bữa cơm này đã được tính vào tài khoản của anh.
Bạch Lệ Tô sẽ không khách khí nữa, cái gì đắt thì cô ăn cái đó, ăn không hết thì đóng gói mang đi.
Nhưng chỉ ăn một tí cơm thì Bạch Lệ Tô vẫn thấy không đáng.
Cô vẫn muốn thử xem cảm giác bị ném chi phiếu là như nào.
Song, chắc chắn Ngạn Tảo sẽ không đưa tiền cho cô.
Chỉ với chuyện cô từng hại Yến Đôn lúc trước, đừng nói là đưa tiền, không cho cô ăn hai gậy là đã tốt lắm rồi.
Vốn là Ngạn Tảo có ý định nói thêm mấy câu nữa với Bạch Lệ Tô, chủ yếu là dò hỏi mối quan hệ của cô và Yến Đôn, thế nhưng nghĩ đến việc Yến Đôn đang chờ dưới lầu, anh lại không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, anh nói dăm ba câu để đuổi Bạch Lệ Tô đi là được rồi.
Bạch Lệ Tô hại Yến Đôn không chỉ một lần, nhưng cậu lại có vẻ rất thân thiết với cô ta — Điều này khiến Ngạn Tảo cảm thấy không thoải mái, cũng cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
Thế nhưng khi xuống đến nơi, Ngạn Tảo gặp lại Yến Đôn cũng không hiện ra một chút nghi ngờ hay bất trắc gì.
Trông anh vẫn có vẻ hăng hái, khá ổn, lúc vào trong xe anh còn hỏi: “Bắt cậu đợi lâu rồi nhỉ?”
“Không ạ.” Yến Đôn cất điện thoại vào túi, “Chưa đánh xong một màn trò chơi nữa ạ.” Cậu cũng không ngờ Ngạn Tảo lại xuống nhanh như vậy.
Dù sao cũng là chuyện phải đặc biệt ra ngoài để xử lí, Yến Đôn nghĩ Ngạn Tảo phải tốn nhiều thời gian hơn cơ, không ngờ đúng là xuống ngay lập tức luôn.
Thật ra Ngạn Tảo sẽ không tra hỏi việc riêng của Ngạn Trì quá mức, dù sao thì hắn cũng lớn vậy rồi.
Thế nhưng cái cô Bạch Lệ Tô này có mưu kế, còn có cả thủ đoạn: Vốn là Ngạn Trì đã nói với Ngạn Tảo là sẽ cắt đứt với Bạch Lệ Tô, kết quả là cô gây ra tin tức cắm sừng rồi mà vẫn có thể quay về bên cạnh Ngạn Trì — Lúc bấy giờ Ngạn Tảo mới cảm thấy cô gái này không hề đơn giản, cô tuyệt đối không thể ở bên cạnh Ngạn Trì được nữa.
Lần này anh cố ý rút thời gian ra để đến cảnh cáo Bạch Lệ Tô, vốn là anh có thể mang Yến Đôn lên lầu nói chuyện cùng, dù sao thì khuyên răn một cô gái xấu xa rời khỏi em trai mình cũng không phải là chuyện không thể làm trước mặt thư kí.
Thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ Yến Đôn không phải là một thư kí bình thường đối với Ngạn Tảo, anh chỉ sợ nếu Bạch Lệ Tô không nghe theo thì mình sẽ phải nói những lời tàn nhẫn ra để uy hiếp cô — Việc này rất khó coi, Ngạn Tảo không muốn Yến Đôn nhìn thấy dáng vẻ khó coi của mình.
Mà Bạch Lệ Tô cũng không ngờ vào đêm bình an* mà mình lại gặp phải chuyện bất an như vậy.
Cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Ngạn Trì: “Anh của anh đến tìm tôi.
Anh ấy nói rất nhiều, bảo tôi rời khỏi anh, hức hức hức… Có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?”
(đêm trước Giáng Sinh còn được gọi là “đêm bình an”)
Bạch Lệ Tô kiên định thực hiện kiểu khóc thút thít của bạch liên hoa.
Nói ra mọi người có thể không tin, thật ra người đơn thuần nhất, ngây ngô nhất, không ra vẻ nhất trong toàn bộ quyển truyện này chính là tổng tài bá đạo Ngạn Trì.
Hắn ngây thơ đơn thuần như vậy, đương nhiên là không nhìn thấy được sự giả vờ giả vịt của Bạch Lệ Tô.
Cho nên khi hắn nghe thấy Bạch Lệ Tô khóc thì cảm thấy khá có lỗi, bèn giải thích: “Anh tôi nói với tôi rằng cô không hợp với tôi.
Tôi cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy anh ấy nói cũng có lí.”
Bạch Lệ Tô tiếp tục khóc thút thít: “Đương nhiên tôi biết mình không xứng với anh.
Tôi cũng không cầu xin có thể được anh yêu, chẳng qua là tôi chỉ mong được ở bên cạnh anh, giúp đỡ công việc của anh mà thôi… Đúng rồi, quan trọng là anh ‘chia tay’ với tôi tại đây, vậy tin đồn đồng tính của anh thì làm sao bây giờ?”
Sau khi Ngạn Trì im lặng một lúc lâu thì nói: “Hay tôi là đồng tính thật?”
Bạch Lệ Tô trở mặt xem thường, nom khinh bỉ thật sự, thế nhưng giọng điệu của cô vẫn mềm yếu đáng thương: “Sao đột nhiên anh lại nói vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ?”
Ngạn Trì im im, sau mới nói: “Cô có nghĩ… Yến Đôn thích tôi không?”
Bạch Lệ Tô tiếp tục khinh bỉ, thế nhưng giọng điệu vẫn nho nhã yếu đuối: “A?! Còn có chuyện này ư?! Thảo nào tôi thấy ánh mắt cậu ấy nhìn anh cứ là lạ.”
Trong lòng Ngạn Trì nghẹn lại: “Quả nhiên…”
Ngay lập tức Bạch Lệ Tô có một suy đoán, cô hét lên trong câm lặng: Cái nhà họ Ngạn này, một sớm một muộn* đều yêu Yến Đôn hả? Kích thích như vậy luôn!
(chơi chữ với tên của Tảo – sớm và Trì – muộn)
Bạch Lệ Tô yếu ớt nói: “Vậy hôm nay anh không gặp tôi là vì đã hẹn cậu ấy sao ạ?”
“Hả?” Ngạn Trì sửng sốt.
Bạch Lệ Tô lại nói: “Dù sao thì trong một ngày giống như hôm nay, người ta nhất định phải ở bên cạnh người mình thích mới được.”
Ngạn Trì kinh ngạc: “Còn có chuyện này nữa ư?”
“Giám đốc Ngạn này…” Bạch Lệ Tô nói, “Hình như tôi nhìn thấy cậu ấy ở trên đường lớn*, có vẻ như là đang đi cùng một người đàn ông… Trông như đang hẹn hò vậy.”
(gốc là high street, đây là một từ xuất phát từ Anh để chỉ những con phố thương mại chính)
Bạch • nữ phụ ác độc • Lệ Tô: Nếu muốn theo đuổi sự kích thích thì phải làm cho tới cùng.
Danh sách chương