Lâm Tử Sâm nhìn một vòng quanh lớp, cuối cùng ánh mắt ngừng trên người Tạ Tri Ý.

Khóe môi giơ lên, câu ra một nụ cười tự cho là siêu cấp soái khí, "Thưa thầy, em muốn ngồi ở đó ——"

Lâm Tử Sâm chỉ ngón tay về hướng Tạ Tri Ý.

Lan Nhược Đình vừa lúc đối diện ánh mắt của hắn, thấy hắn chỉ về phía mình, cho rằng hắn là muốn ngồi ở bàn phía sau nàng, lỗ tai gương mặt trong nháy mắt ửng đỏ.

Trương Chí Bình nhìn theo phương hướng hắn chỉ, cũng cho rằng hắn muốn vị trí phía sau Lan Nhược Đình, vì thế không chút suy nghĩ mở lời, "Lý Cường Huy, em qua ngồi ở chỗ bàn trống phía bên dưới kia đi."

Lý Cường Huy tuy bất mãn trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên, chuẩn bị đổi chỗ.

Lan Nhược Đình nghe vậy cúi đầu càng thấp, mặt đỏ bừng.

Lâm Tử Sâm nhíu mày, ngữ khí bất mãn, "Em là nói vị trí phía trước cậu ta, thầy kêu cậu ta dọn đồ làm gì?"

Trương Chí Bình thân là chủ nhiệm lớp đã nhiều năm, dẫn dắt qua vô số học sinh ưu tú, cho dù là hiệu trưởng cũng sẽ cho hắn vài phần thể diện, mà nam sinh mới chuyển tới này lại công khai làm hắn mất mặt trước cả lớp, làm hắn có chút không thoải mái trong lòng, nhưng hắn vẫn không nói gì, suy cho cùng có những người mà hắn cả đời cũng không thể đắc tội.

"Lan Nhược Đình, đổi chỗ."

Trương Chí Bình hơi gằn giọng, lớn tiếng nói.

Hiển nhiên Trương Chí Bình là đang giận cá chém thớt, chuyển cơn giận sang Lan Nhược Đình.

Sắc mặt Lan Nhược Đình tái đi, trong mắt lập loè lệ quang, ngồi ở hàng ghế sau đều là người có thành tích không tốt, từ lúc lên cao trung tới nay nàng chưa từng ngồi sau tổ hai, càng đừng nói là trong hoàn cảnh mất mặt như vầy. Lan Nhược Đình luống cuống nhìn Tạ Tri Ý, tay kéo kéo góc áo Tạ Tri Ý.

Lâm Tử Sâm không kiên nhẫn, "Chân cẳng không tốt? Yêu cầu hỗ trợ?".

Trương Chí Bình đanh mặt, có chút bất mãn cách nói của Lâm Tử Sâm.

Hắn cũng thấy qua nhiều nhị thế tổ ăn chơi trác táng, nhưng chân chính gặp gỡ vẫn là lần đầu. Cũng không rõ sắp thi đại học đến nơi, hiệu trưởng lại xếp tên này vào lớp trọng điểm số một để làm gì nữa.

Tạ Tri Ý nhìn góc áo bị nắm kéo, rồi lại nhìn dáng vẻ bất lực đáng thương của Lan Nhược Đình, mặt vô biểu tình mà ngẩng đầu nói một câu, "Thầy Trương, chọn vị trí dựa vào thành tích."

Ở lớp, thành tích của Lan Nhược Đình không kém, quan hệ cùng Tạ Tri Ý cũng khá tốt, Tạ Tri Ý nói lời này làm Trương Chí Bình khó xử.

Một bên là Tạ Tri Ý, học thần thành tích ưu tú có hy vọng trở thành Trạng Nguyên khoa học tự nhiên, đặc biệt được yêu cầu bảo hộ.

Một bên là Lâm Tử Sâm, thiếu gia ăn chơi trác táng vô cớ gây rối nhưng trong nhà có mỏ tiền, đặc biệt được chống lưng.

Mới đầu ngày liền gặp tình thế như này, thiệt không biết làm sao. Về công về tư, Trương Chí Bình cuối cùng vẫn là lựa chọn thiên vị Tạ Tri Ý.

"Nếu không em trước tiên ngồi ở bàn phía sau đi? Qua hai ngày rồi cho em đổi vị trí?"

Lâm Tử Sâm không để ý tới Trương Chí Bình, ngược lại đến gần Tạ Tri Ý. Lan Nhược Đình thấy hắn đi xuống bục giảng, gấp đến độ muốn rớt nước mắt.

"Oh, hai người cảm tình khá tốt nhỉ, Lâm Tử Sâm tôi không thích gì ngoài thích chia rẽ người khác."

Trương Chí Bình: ....

Cái cậu học sinh này bị biến thái a?

"Như vậy đi, bạn cậu không muốn đổi, vậy thì cậu đổi, dù gì quan hệ hai người vẫn tốt không phải sao? Hôm nay tôi sẽ ngồi ở bàn này." Lâm Tử Sâm nhếch miệng cười chống tay lên mặt bàn, tóc mái vàng vừa lúc che khuất nửa con mắt, thoạt nhìn cực kỳ vô lại.

Lan Nhược Đình nghe vậy buông lỏng tay ra, ánh mắt hy vọng nhìn Tạ Tri Ý.

Nàng bị cận thị, hơn nữa bầu không khí học tập ở phía sau rất kém, nàng mà xuống đó ngồi khẳng định tàn đời, nhưng Tạ Tri Ý thì khác, Tạ Tri Ý lợi hại như vậy ngồi ở đâu cũng đều có thể học tốt...

Từ lúc Tạ Tri Ý bắt đầu lên tiếng, Hứa Nặc Dương cũng đã liên hệ Cố Tịnh Nhuyễn, không biết vì sao nhưng hắn thật muốn nhìn xem khi thấy tỷ tỷ mình bị khi dễ thì tiểu bá vương sẽ làm ra hành động gì?

***

Lớp 11-7

Phòng học nhốn nháo, Cố Tịnh Nhuyễn nằm xuống bàn, cố nén buồn ngủ, bức vẽ cất chứa nỗi lòng được cô cuộn tròn nằm yên trong tay.

"Ê, đổi chỗ một chút."

Hứa Phán Phán bất chợt xuất hiện kế bên, Cố Tịnh Nhuyễn ngẩng đầu nhìn nàng không rõ nguyên do.

"Ừ ừ". Văn Viễn thấy thế lập tức thu thập đồ vật cùng nàng đổi vị trí.

Cố Tịnh Nhuyễn nhìn thoáng qua Hứa Phán Phán, lại lần nữa nằm sấp xuống, còn nhân tiện mà xoay mặt qua hướng khác.

Hứa Phán Phán: ....

Tức đến mức muốn lấy điện thoại di động đập vào mặt Cố Tịnh Nhuyễn.

"Ngươi mau quay mặt qua coi, không quay qua ngươi hối hận cả đời!"

Cố Tịnh Nhuyễn chậm rì rì quay đầu, chuẩn bị châm chọc Hứa Phán Phán là đang trích lời của phụ nữ bị chồng ruồng bỏ hay gì, liền thấy hình ảnh trong di động.

—— Oh, hai người cảm tình khá tốt nhỉ, Lâm Tử Sâm tôi không thích gì ngoài thích chia rẽ người khác.

Giọng nam từ video truyền tới, chỉ liếc mắt một cái Cố Tịnh Nhuyễn liền nhận ra cái thằng tóc vàng kia là Lâm Tử Sâm, mà đây cũng đúng là cảnh gặp mặt chính thức lần đầu tiên giữa Lâm Tử Sâm và Tạ Tri Ý.

Cô không hiểu, trong tiểu thuyết nói Tạ Tri Ý ở quán bar chọc giận hắn, cho nên khai giảng ngày đầu tiên gặp mặt, hắn mới có thể chỉnh đốn chị ấy. Rõ ràng cốt truyện đã thay đổi, tại sao hắn vẫn đến chọc Tạ Tri Ý?

Con mẹ nó Lâm Tử Sâm là ai mà dám uy hiếp tỷ tỷ, đáng chết.

Hình ảnh vẫn tiếp tục, Cố Tịnh Nhuyễn không cần xem cũng biết tiếp theo Lâm Tử Sâm sẽ mượn sách Tạ Tri Ý.

Quả nhiên, móng heo duỗi về phía bàn học của tỷ tỷ.

—— Chậc, từ từ suy nghĩ đi không vội, sách này trông cũng hay đấy, cho tôi mượn xem nào.

"A a a a!"

Cố Tịnh Nhuyễn nắm chặt di động, nhấn nút tắt.

"Tức chết ta! Dkm Lâm Tử Sâm, ta hôm nay không xử tên tra nam này, ta liền không mang họ Cố."

Cố Tịnh Nhuyễn nói xong liền duỗi tay sờ sờ trong hộc bàn, cử động này doạ sợ Hứa Phán Phán.

Hứa Phán Phán đè lại tay cô, "Bình tĩnh một chút, có việc gì từ từ nói đừng lấy đại đao 40 mét ra nha."

Cố Tịnh Nhuyễn không có tâm tình cùng nàng nói giỡn, cô không hề muốn lấy tương lai Tạ Tri Ý ra nói giỡn.

"Kêu Hứa Nặc Dương dẫn thầy giáo đi chỗ khác đi."

Hứa Phán Phán biết bạn mình tức giận thật sự, không dám nhây nữa, nghe lời gửi tin nhắn cho Hứa Nặc Dương.

"Tư Ngọc, Nhan Nhan, Phán Cẩu, lấy vũ khí, đi làm chuyện tốt."

***

Lớp 12-1

Tạ Tri Ý bất động thanh sắc cầm cuốn tiểu thuyết bỏ vào hộc bàn.

"Ơ kìa?".

Lâm Tử Sâm mới đầu chỉ là cảm thấy Tạ Tri Ý đẹp, cho nên muốn đến gần nàng nếm thử mới mẻ, hiện tại nàng hoàn toàn gợi lên ham muốn chinh phục trong hắn.

"Cậu xứng sao?".

Tạ Tri Ý tuy lạnh lùng nhưng hiếm khi nói ra những câu khịa người khác.

Ngồi ở đâu đều không sao, nhưng tiền đề là nàng cam tâm tình nguyện.

Mà cuốn sách này, ngượng ngùng, đồ vật mà muội muội muốn thì ai cũng không thể đoạt.

Sự lạnh lùng của Tạ Tri Ý làm cho Lâm Tử Sâm hứng thú.

Từ lúc Trương Chí Bình đảm nhận vai trò chủ nhiệm đến giờ, tập thể lớp mà hắn dẫn dắt đều thuộc dạng xuất sắc, trò khôi hài như vậy vẫn là lần đầu diễn ra.

"Các em..." Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên trách phạt ai.

Hiệu trưởng đã nhắc nhở là cha của Lâm Tử Sâm đang bàn hợp đồng quyên tiền đóng góp cho nhà trường, còn chưa quyết định tài chính, không thể chọc tới.

Nhưng thành tích của Tạ Tri Ý lại vô cùng ưu dị, còn là con gái lớn của nhà giàu số một Cẩm Thành - tập đoàn Hải Dật, đồng dạng không thể chọc.

"Ai da, bụng tôi đau quá." Hứa Nặc Dương ôm bụng, lay cánh tay của bạn cùng bàn.

Trương Chí Bình còn tưởng rằng Hứa Nặc Dương là đang giúp hắn thoát khỏi tình thế khó xử, liền mở miệng nói, "Có bạn học thân thể không thoải mái, em trước tiên xuống phía sau ngồi đi, mai mốt lại đổi vị trí." Lời này rõ ràng là nói với Lâm Tử Sâm.

Lâm Tử Sâm từ trước đến nay liền thích cùng người khác chống đối, hắn tự nhiên nghe ra ý tứ thiên vị trong lời nói của Trương Chí Bình, nhất thời càng thêm hứng thú.

"Ngữ văn của thầy không tốt đi, nói chuyện không có chút logic nào, cậu ta đau bụng mắc mớ gì đến chuyện em đổi vị trí?"

Nhẫn, nhẫn.

"Thầy ơi, em đau bụng quá, thầy mau giúp em đến phòng y tế." Hứa Nặc Dương giả bộ như thật.

Tuy rằng hắn không biết Cố Tịnh Nhuyễn muốn làm gì, nhưng hắn khẳng định tiểu bá vương sẽ đi lên giải cứu.

Trương Chí Bình hít sâu một hơi, hắn không tư cách quản chuyện này vậy tìm hiệu trưởng thì có thể chứ?

"Đi, thầy mang em đến phòng y tế."

Hứa Nặc Dương sờ sờ điện thoại trong túi, nhanh chóng gửi Ok.

Trương Chí Bình vừa đi, trong lớp liền sôi trào.

Lớp 12-1 trước giờ vốn là một tập thể mẫu mực, có bao giờ gặp qua trường hợp thế này đâu.

Có ồn ào, cũng có âm thầm mắng, có hát đệm, cũng có cười trộm.

Có người khuyên Lâm Tử Sâm trước nghe theo sắp xếp, chờ về sau đổi chỗ, ngữ khí thập phần uyển chuyển.

Lâm Tử Sâm ngược lại không khách khí, "Muốn tìm cái chết cứ việc nói thẳng."

Cũng có người khuyên Tạ Tri Ý nhường chỗ cho Lâm Tử Sâm, khuyên nàng không cần bởi vì loại chuyện này mà gây mất hoà khí.

Tạ Tri Ý không dao động.

Ở trong lớp, nhân duyên của nàng tốt thì tốt, nhưng cũng có không ít người ghen ghét nàng.

"Một vị trí mà thôi, coi như là chiếu cố bạn học mới một chút, Tạ Tri Ý sao nhỏ mọn như vậy chứ."

"Đúng vậy, một vị trí mà thôi."

"Làm gì phải nhường chỗ cho hắn, các bạn nói chuyện có lý giùm cái."

Mọi người cứ thế ồn ào không ngớt, đúng lúc này, cửa lớp truyền đến giọng nữ sinh ngọt ngào mang theo ý cười.

"Ai chà, lớp 12-1 là đang họp chợ hả ta?"

Cố Tịnh Nhuyễn tiêu sái đi đến, "Mau vào nhìn xem chợ bán thức ăn hay bán cái gì."

Hứa Phán Phán cầm bút trong tay, xoay chuyển, "Trứng thúi?".

Vạn Tranh Nhan cười, "Cải trắng thối nát?".

Tống Tư Ngọc nhướng mày, "Thịt heo nái?".

Không khí ồn ào đột nhiên an tĩnh xuống, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn bốn người vừa tới, không rõ học sinh lớp 11 đến lớp họ làm gì.

"Mấy em ơi, đây là lớp 12 trọng điểm, không phải chợ bán thức ăn." Một giọng nữ bất mãn nói.

"Ô, chị cũng biết không phải chợ bán thức ăn, thế ồn ào như vừa nãy là muốn làm gì?". Cố Tịnh Nhuyễn phát biểu cảm nghĩ. Chỉ cần không phải đối mặt Tạ Tri Ý, sức chiến đấu của cô liền căng đầy, không ai vượt qua được.

"Em tưởng mình là ai đấy, đây là lớp 12-1, mấy em đến lớp người khác giương oai cái gì?". Lương Tiên thật vất vả chờ được chủ nhiệm lớp rời đi, có cơ hội cười nhạo Tạ Tri Ý, ai biết đột nhiên lại xông ra mấy đứa nhóc lớp dưới.

"Tôi không biết ngày hôm qua tôi là ai, nhưng hôm nay mấy người đang ngồi ở đây chính là ——"

Lời nói còn chưa nói xong, Cố Tịnh Nhuyễn ho nhẹ hai tiếng sửa miệng, "Tôi chính là cha của người nào đó đang ngồi ở đây."

"Là em à — hoa si."

Cô mới vừa tiến vào, Lâm Tử Sâm liền nhận ra cô là người giả nhân viên phục vụ lần trước. Hắn chờ cô chủ động nói chuyện, ai biết cô thế nhưng bỏ qua sự tồn tại loá mắt của hắn, nên hắn đành phải cố tình mở lời.

Cố Tịnh Nhuyễn vẫn không thèm để ý đến hắn, cô đặt sổ ghi chép lên bục giảng, từ trong túi lấy ra một cái thẻ công tác, giơ ra trước mặt mọi người, "Cố Tịnh Nhuyễn - phó ban kỷ luật toàn trường, theo lệ tiến hành kiểm tra, không đeo huy hiệu trường, ăn mặc không chỉnh tề, dáng vẻ không phù hợp đều bị trừ mười điểm hạnh kiểm lớp."

Cố Tịnh Nhuyễn vừa dứt lời, bên dưới vang lên từng tiếng kêu khóc.

"Làm gì chứ, hôm nay thứ năm, kiểm tra cái gì."

"Đúng vậy, không phải chỉ có thứ hai mới đi kiểm tra sao?"

"Mười điểm? Ngày thường chỉ có một điểm."

Tống Tư Ngọc lấy ra thẻ công tác của bản thân, "Tống Tư Ngọc - phó ban tuyên truyền, theo lệ kiểm tra tình hình xây dựng tập thể lớp, ai không hợp cách trừ mười điểm hạnh kiểm lớp."

Hứa Phán Phán cùng Vạn Tranh Nhan cũng đồng loạt lấy ra thẻ công tác, chức vụ đều là hội phó hội học sinh bộ môn.

Ở giai đoạn cao trung, cái gì làm thầy cô bạn học đều khẩn trương? Khẳng định phải kể tới kiểm tra đánh giá hạnh kiểm lớp, muốn thành tích tốt cũng phải thông qua đánh giá hạnh kiểm, nếu bạn bị trừ điểm, thầy cô đồng học sẽ không ngừng oán trách bạn, thậm chí bạn còn sẽ bị phê bình chỉ trích trong cuộc họp định kỳ.

Có tiền mà không quyền thì làm sao trở thành Hỗn Thế Ma Vương.

Muốn làm tiểu bá vương tất nhiên phải có điểm nhân mạch có điểm quyền lực mới được.

Nhận một cái chức vụ phó trưởng thật tốt a, vừa thanh nhàn vừa có quyền.

Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này, thẻ công tác của các nàng chắc sẽ mốc meo trong hộc bàn.

"Tuần lễ kiến thiết tác phong học tập, phiền mọi người phối hợp một chút."

Trong phòng học soàn soạt thanh âm, tất cả đều đang tìm huy hiệu trường của mình, sửa sang lại dáng vẻ bản thân.

Lâm Tử Sâm nhìn tới nhìn lui, cảm thấy mình không chút ăn khớp.

"Này!"

Cố Tịnh Nhuyễn liếc nhìn hắn, "Nếu có ý đồ hối lộ sẽ bị trừ 10 điểm hạnh kiểm, còn bị đình chỉ học một tuần."

"Buồn cười, cho rằng tôi giống bọn mọt sách này sao? Có giỏi thì trừ sạch đi, lớp 12-1 đừng nhầm lẫn."

Cố Tịnh Nhuyễn không để ý tới hắn, từng bước từng bước kiểm tra theo thứ tự, đến bên người Lan Nhược Đình, thấy mặt nàng đỏ lên, Cố Tịnh Nhuyễn nhẹ giọng nói câu, "Lần sau nhớ mang theo."

Lan Nhược Đình cho rằng Cố Tịnh Nhuyễn sẽ nhân cơ hội hung hăng chỉnh đốn mình, không nghĩ tới Cố Tịnh Nhuyễn dễ dàng buông tha như vậy.

Ngay cả Tạ Tri Ý cũng cảm giác được khác thường.

Cố Tịnh Nhuyễn cúi đầu ghi chép, ai không mang huy hiệu đều bị cô ghi vào sổ, ngoại trừ Lan Nhược Đình.

Đột nhiên cô chuyển mắt về phía Lâm Tử Sâm đang đứng dựa vào một cái bàn, bộ dáng cà lơ phất phơ.

"Lớp 12-1?"

Lâm Tử Sâm rướn cổ lên, "Đúng vậy, trừ điểm đi."

Cố Tịnh Nhuyễn hừ lạnh một tiếng, "Tự mình nhuộm tóc, không mang huy hiệu trường, nói năng lỗ mãng, ý đồ hối lộ, dẫn đi."

??

Hứa Phán Phán nghe vậy bắt lấy cánh tay hắn,

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện