Cố Tịnh Nhuyễn không có ấn tượng tốt với Triệu Tây Ninh, hơn nữa cô cũng không cho rằng người này ôn nhu vô hại như bề ngoài. Nhưng nể mặt Hứa Phán Phán, cô vẫn lễ phép đáp lại một tiếng.

"Ơ, cả hai có quen biết nhau hả?" Hứa Phán Phán đảo mắt nhìn hai người, thắc mắc hỏi.

"Cho là vậy đi, có duyên gặp mặt vài lần."

Triệu Tây Ninh nghe vậy cười cười: "Lúc trước chị có làm gia sư cho em ấy hai ngày, chẳng qua tài hèn học ít không đủ tư cách nên đã bị sa thải."

Cố Tịnh Nhuyễn thoáng ngạc nhiên khi Triệu Tây Ninh có thể nói ra chuyện này dễ dàng đến thế, người này đúng là quái lạ.

Hứa Phán Phán thế nhưng bật cười, "Ủy khuất chị rồi, gia sư bị Nhuyễn Cẩu chọc tức bỏ đi cũng không phải một hai người, chị là người lớn rộng lượng chớ trách nó làm gì."

"Ê, sao ngươi đi trợ giúp người ngoài vậy hả?" Cố Tịnh Nhuyễn huých cánh tay nàng, thấp giọng oán giận.

"Không có gì, là do chị không đủ tư cách. Các em muốn uống gì, chị mời." Triệu Tây Ninh nhìn các nàng, suy tính trong ánh mắt rất nhanh được che giấu.

"Không không không, hôm nay Nhuyễn Cẩu bao hết, chị không cần mời." Nói xong, Hứa Phán Phán còn cười ngọt ngào với Triệu Tây Ninh.

Cố Tịnh Nhuyễn đứng bên cạnh: ... buồn nôn.

Triệu Tây Ninh cũng không tiếp tục kiên trì mời khách, chủ động giới thiệu mấy loại trà sữa ngon của tiệm.

Ba người Hứa Phán Phán đều chọn món mà Triệu Tây Ninh gợi ý.

Chỉ có Cố Tịnh Nhuyễn chọn món mà chị ta kêu là bán ế nhất.

Chờ Cố Tịnh Nhuyễn trả tiền xong, Triệu Tây Ninh mới phát hiện máy in đơn hàng giống như bị hỏng, mỉm cười xin lỗi, "Chờ một chút nhé, cái máy này có vấn đề gì rồi."

"Các ngươi về chỗ ngồi trước đi, lát nữa ta đem qua." Hứa Phán Phán đuổi người, tay chống cằm dựa quầy thu ngân nhìn Triệu Tây Ninh đang chỉnh lại máy in.

"Chị Tây Ninh làm thêm ở đây ha?"

Hứa Phán Phán nhớ đối phương từng giới thiệu là sinh viên, không cần đến trường sao?

"Ừ, thừa dịp không có lớp, tranh thủ làm thêm kiếm ít tiền." Triệu Tây Ninh vốn định nói mình ở đây chỉ để làm khảo sát, nhưng có một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

"A ra vậy."

Hứa Phán Phán không biết gia cảnh Triệu Tây Ninh thế nào, tuy nhiên xem cách ăn mặc không có vẻ là dạng đặc biệt thiếu thốn.

Nhớ đến vừa rồi Triệu Tây Ninh có nhắc chuyện gia sư, Hứa Phán Phán nói: "Gần đây không biết mẹ em bị làm sao, cứ khăng khăng đòi tìm người dạy kèm cho em, làm em mệt mỏi đau đầu ghê vậy đó."

Triệu Tây Ninh chuẩn xác bắt nhịp, "Em cần gia sư hả? Thấy chị đủ điều kiện không? Giúp em tăng lên mấy trăm điểm hẳn là không thành vấn đề, còn có thể cùng em chơi game."

"Có thể chứ?" Hứa Phán Phán cực kỳ vui vẻ.

"Đương nhiên, có thể dạy một học trò đáng yêu như em là vinh hạnh của chị." Thanh âm của Triệu Tây Ninh thật sự êm tai.

Cố Tịnh Nhuyễn quay đầu nhìn, phát hiện trà sữa đã có rồi, nhưng Hứa Phán Phán vẫn đứng nói chuyện cùng Triệu Tây Ninh, còn toét miệng cười.

"Phán Cẩu! Ngươi mau đem trà sữa qua đây!"

Hứa Phán Phán bị phá đám, buồn bực xoay người trừng cô một cái, nói tạm biệt Triệu Tây Ninh rồi mới mang trà sữa đi qua.

"Cầm nè, có ý tứ một chút được hay không?"

"Mắc gì phải vậy." Cố Tịnh Nhuyễn cắm ống hút vào ly trà, phũ phàng đáp.

Cô uống một ngụm trà sữa.

Trời ơi, quá khó uống!

Quả nhiên món này bán ế là có nguyên nhân.

Cố Tịnh Nhuyễn uống một ngụm là hết muốn uống tiếp, đặt ly trà lên bàn.

Hứa Phán Phán không biết đang suy nghĩ gì, chỉ ngồi im lặng không nói chuyện. Còn Tống Tư Ngọc, Vạn Tranh Nhan thì đang ríu rít thảo luận chuyện minh tinh các thứ.

Cố Tịnh Nhuyễn nhàm chán lấy ra quyển 38 đề thi vừa mua, lật sơ hai trang phát giác xem không hiểu gì hết, nhất thời phiền muộn.

Bỗng có ánh sáng chớp lên, Cố Tịnh Nhuyễn theo bản năng nhắm mắt. Ba người Hứa Phán Phán cũng quay lại nhìn, chỉ thấy một nam sinh đang cầm di động hướng về phía các nàng.

Sự tình xảy ra bất ngờ, hiển nhiên nam sinh cũng không biết mình quên tắt đèn flash.

Thấy ánh mắt không quá thân thiện của các nàng, nam sinh gãi gãi đầu, xấu hổ lên tiếng: "Ta nói ta chỉ muốn chụp trà sữa, các ngươi tin không?".

Cố Tịnh Nhuyễn nhìn hắn, vô cùng 'thân thiện' cười nói: "Tin chứ."

"Các ngươi tin không?"

"Tin". Ba người đồng thanh.

Nam sinh lúc này mới thở phào, kết quả lại nghe Cố Tịnh Nhuyễn nói: "Bất quá giá cả niêm yết rõ ràng, một tấm ảnh chụp một trăm tệ, muốn có trà sữa thì ta cũng phải bỏ tiền ra mua, ngươi tưởng có thể chụp miễn phí à?".

"Đúng vậy, ai biết ngươi có phải lấy nó về nhà để giải khát hay không." Hứa Phán Phán bổ sung.

"Cho nên ngươi lựa chọn đi, đưa tiền hay là xoá ảnh chụp?" Tống Tư Ngọc hỏi.

Vạn Tranh Nhan nghĩ nghĩ, góp lời: "Muốn tự mình xoá hay là để chúng ta giúp ngươi xoá?".

Nam sinh: ....

"Để ta tự xoá."

Ban đầu hắn thấy Cố Tịnh Nhuyễn xinh xắn nên để ý, đến lúc cô cầm sách, khí chất đặc biệt lan toả, hắn nhịn không được mới chụp lén.

Đâu biết mấy nữ sinh này hung dữ như vậy, doạ hắn sợ chết khiếp.

Nam sinh xóa hình xong còn đưa điện thoại cho các nàng nhìn thoáng qua, sau đó vô cùng uỷ khuất rời khỏi tiệm trà.

"Hình như bây giờ có thể khôi phục hình ảnh đã xoá bỏ?"

Tống Tư Ngọc nhắc, Cố Tịnh Nhuyễn nhớ tới di động đúng là có chức năng này.

"Hắn thật sự chụp trà sữa hả?"

"Không phải, ta cảm giác là đang chụp ta, lúc ấy ngay cả bản thân ta còn tự thấy mình phát ra mị lực không đùa được."

"Nghe nói mà muốn phun hết trà sữa." Tống Tư Ngọc không hề lưu tình.

Hứa Phán Phán cười lạnh một tiếng: "Nói thật, chụp ngươi còn không bằng chụp trà sữa."

"......"

Ngồi chơi một hồi cả nhóm chuẩn bị về nhà, nói nói cười cười đi ra tới cửa, Hứa Phán Phán mới nhớ bản thân còn chưa có phương thức liên hệ Triệu Tây Ninh.

"Các ngươi chờ ta một chút."

Triệu Tây Ninh thấy nàng trở lại còn tưởng là nàng để quên đồ, ai dè là muốn xin số liên lạc.

Trao đổi xong Hứa Phán Phán mới lần thứ hai tạm biệt Triệu Tây Ninh.

Dưới ánh nắng chiều tà, Triệu Tây Ninh nhìn nàng đi xa, sau đó cúi đầu tiếp tục ghi chép, bởi vì muốn có số liệu thực tế nên cô ta mới đến đây làm nhân viên, không nghĩ tới lại đạt được thu hoạch ngoài mong đợi.

Dù cô ta đã từng thích Tạ Tri Ý và cũng biết sự kiện kia không thể trách nàng, nhưng tóm lại vẫn là không muốn thấy Tạ Tri Ý vui vẻ sống tốt.

Thấy dáng vẻ cao hứng của Hứa Phán Phán, Cố Tịnh Nhuyễn mở giọng cà khịa: "Trở vào lượm tiền hả?".

"Biến đi, đồ tục tằng. Do lúc nãy ta quên xin chị ấy số liên lạc." Hứa Phán Phán mở điện thoại di động ra, lưu lại tên Triệu Tây Ninh.

Cố Tịnh Nhuyễn nhíu mày, "Ngươi nhận thức người đó lúc nào?".

"Từ cái hôm đi KTV, ta có nói với ngươi là ta gặp được một chị gái ôn nhu xinh đẹp nhớ không?"

"Ôn nhu con khỉ." Cố Tịnh Nhuyễn lầm bầm chửi nhỏ.

Tuy rất nhỏ nhưng Hứa Phán Phán đứng sát bên, vẫn là nghe thấy.

"Tư Ngọc, Nhan Nhan các ngươi nói xem chị gái lúc nãy có ôn nhu hay không?"

Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan đồng thời gật đầu, "Quả thật rất ôn nhu."

Hứa Phán Phán nhướng mày nhìn cô, giống như đang nói ánh mắt cô không tốt. Cố Tịnh Nhuyễn cũng lười tranh luận cùng nàng.

"Thôi để nói cho ngươi biết, người đó cùng chị của ta từng xảy ra mâu thuẫn, bộ ngươi thấy ta giống kẻ vô duyên vô cớ sa thải gia sư chắc?"

"Không giống a, không giống chỗ nào hết." Cố Tịnh Nhuyễn đang chuẩn bị khen bạn bè có lương tâm, ai biết Hứa Phán Phán đâm thêm một câu, "Ngươi sa thải họ hồi nào? Trước nay đều là ngươi chọc điên khiến họ bỏ đi."

"......"

"Không thèm so đo với ngươi, ngươi có nghe thấy lời ta nói vừa rồi hay không."

Lúc Cố Tịnh Nhuyễn nói lời này, Vạn Tranh Nhan đang mở một bao kẹo, vừa mở ra đã bị Hứa Phán Phán chiếm đoạt hốt lấy mấy viên bỏ vào miệng, kế tiếp thờ ơ trả lời cô, "Đó là chị của ngươi đâu phải của ta, tuy là ta giúp ngươi...khụ khụ, nhưng không có nghĩa ta tha thứ cho chị của ngươi."

Vốn dĩ Hứa Phán Phán định nói giúp ngươi theo đuổi, nhưng xét thấy chuyện này khó có khả năng thành công sớm, Hứa Phán Phán lựa chọn lướt qua.

Tống Tư Ngọc, Vạn Tranh Nhan tất nhiên biết mâu thuẫn giữa Hứa Phán Phán và Tạ Tri Ý, cho nên không có nhận thấy điều gì bất thường. Vừa lúc đi đến ngã tư, nhà các nàng lại không cùng hướng, hai người kia ở gần nhau bên phía tây, còn nhà Cố Tịnh Nhuyễn và Hứa Phán Phán thì ở phía đông.

Đợi hai cô bạn đi rồi, Cố Tịnh Nhuyễn một lần nữa nghiêm túc nói chuyện với Hứa Phán Phán.

Hứa Phán Phán vẫn tỏ ra không quan tâm, còn nói cho cô biết hiện tại Triệu Tây Ninh đã nhận làm gia sư cho nàng.

Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ Triệu Tây Ninh tạm thời không có làm gì gây hại cho Tạ Tri Ý, vả lại cô cũng không biết giữa hai người đã xảy ra ân oán gì, nên cũng không tiện nói tiếp.

"Lần trước ta cho ngươi bản kế hoạch, ngươi còn dùng không? Hiệu quả thế nào?"

"Thật không dám giấu, ta đã dùng nó một lần và có một trải nghiệm tồi tệ, không biết ném tới góc nào rồi nữa."

"Cố Tịnh Nhuyễn ta giết ngươi!"

Làm hao phí trí não của nàng, cần phải ăn thật nhiều mới có thể bồi bổ lại. Nói ném liền ném, Hứa Phán Phán không nhịn được đưa tay túm lấy cổ Cố Tịnh Nhuyễn, "Nói, có ném hay không?".

"Khụ khụ, không không có ném..." Cố Tịnh Nhuyễn bị tập kích bất ngờ, hô hấp không thông, ho khan vài tiếng.

"Ta kẹp nó cẩn thận trong một quyển sách a." Tuy rằng cô đã quên mất đó là quyển sách nào rồi...

"Nhưng mà ta đã xé bỏ tiêu đề...ta sợ bị tỷ tỷ phát hiện." Nếu chỉ thấy nội dung thì cũng không sao, chứ mà thấy dòng chữ "Kế hoạch ba mươi ngày thu phục xzy" thì hết đường chối cãi.

"Vậy tốt, 50 điều kế hoạch còn đó là được, ráng giữ gìn nhe chưa, hạnh phúc tương lai ngươi là do ngươi nắm giữ, cố lên!"

"Ta đi trước, bai bai~"

Cố Tịnh Nhuyễn còn chưa kịp phản ứng, Hứa Phán Phán đã chui tọt vào xe taxi đi mất.

Nhỏ này vậy mà vứt bỏ mình ?!

Cố Tịnh Nhuyễn về đến nhà, tầng trệt yên lặng đến đáng sợ, không có một ánh đèn, dì Trương cũng không thấy đâu.

"Mẹ? Ba?" Cố Tịnh Nhuyễn kêu hai tiếng, không có người đáp.

Cô đang tính về phòng dẹp cặp sách rồi gọi điện cho mọi người.

Có điều mới vừa lên lầu liền nghe thấy âm thanh cãi vã truyền ra từ một căn phòng.

Chính xác không phải cãi vã mà là tiếng khóc nháo của Tạ Dao cùng tiếng an ủi của Cố Hải.

Ma xui quỷ khiến Cố Tịnh Nhuyễn đi về phía đó, càng đi càng gần, thẳng đến khi có thể nghe rõ cuộc đối thoại, cô mới dừng lại.

Cửa không có hoàn toàn đóng kín, Cố Tịnh Nhuyễn dựa vào tường, lắng nghe.

"Được rồi, đừng khóc, anh cũng luyến tiếc Tri Ý, nhưng có thể làm được gì bây giờ? Ai mà ngờ đến cả hộ khẩu cô ta cũng tính toán kĩ càng."

"Lúc trước em đã kêu anh tìm quan hệ sửa hộ khẩu cho Tri Ý còn gì, anh có làm đâu! Ngại nhiều việc ngại phiền toái. Bây giờ thì hay rồi, để cô ta sử dụng hộ khẩu uy hiếp Tri Ý."

"Không phải anh ngại phiền. Mà là anh không liên lạc được với Tưởng Thành Phương! Thôi thôi, em đừng khóc..."

Tạ Dao vẫn cứ khóc, Cố Hải không ngừng khuyên can an ủi.

"Tri Ý cũng sắp mười tám tuổi, không phải vợ chồng mình đã nuôi dưỡng con bé thành người thật tốt sao? Đã hoàn thành lời hứa với anh Tạ không phải sao?"

"Đó là anh không phải em! Em chỉ biết Tri Ý là đứa con gái mà em đã nuôi dưỡng mười bảy năm, hiện giờ lại có người tới muốn đoạt con bé, đây là đang dùng dao cứa ruột gan em, anh biết không!"

"Đừng khóc mà..."

...

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện