Triệu Tây Ninh nhìn đèn lồng con thỏ trong tay Cố Tịnh Nhuyễn, rồi sau đó hướng về Tạ Tri Ý nói: "Thật trùng hợp."

Một vạn chữ đkm bay qua trong đầu Cố Tịnh Nhuyễn, đông vậy mà cũng gặp được, có thể để cho các cô yên lành đón năm mới hay không?

"Ừ."

Biểu tình của Tạ Tri Ý bây giờ so với vừa rồi hoàn toàn là hai cái cực đoan.

Cực độ ôn nhu, cực độ lạnh nhạt.

Triệu Tây Ninh vẫn luôn cho rằng Tạ Tri Ý tâm lạnh, đối người khác không có cảm xúc gì, duy độc đối với mình mới có chút biến hóa, nhưng không ngờ nàng cũng sẽ có một mặt thế này.

Lúc nãy là Cố Tịnh Nhuyễn hôn nàng sao? Đã vậy nàng còn đang cười?

Triệu Tây Ninh siết chặt nắm tay, đầu móng tay cấu vào thịt cũng chưa phát hiện.

Tạ Tri Ý dắt lấy tay Cố Tịnh Nhuyễn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."

Cố Tịnh Nhuyễn gật đầu.

Triệu Tây Ninh dời bước, vừa lúc chắn ở trước mặt hai người.

Cố Tịnh Nhuyễn nhìn nàng: "Chị còn chưa đi bệnh viện khám sao? Đây là phát bệnh ở giữa đường?"

Triệu Tây Ninh xem nhẹ khiêu khích trong lời nói của Cố Tịnh Nhuyễn, nhìn Tạ Tri Ý nói: "Tâm sự."

Tâm sự? Tâm sự cái gì?

Tạ Tri Ý: "Không có gì để nói."

Cố Tịnh Nhuyễn vừa định mắng nàng liền thấy bóng dáng một người ở cách đó không xa.

"Đứng lại!"

Triệu Tây Ninh còn tưởng rằng Cố Tịnh Nhuyễn nói với mình, nghi hoặc nhìn cô.

"Hứa Phán Phán! Ngươi lại đây cho ta!"

Bên kia Hứa Phán Phán đang chuẩn bị trốn chạy, nghe lời này đành không tình nguyện mà đi tới, trong ngực còn ôm đèn con thỏ, tay thì cầm hai món đồ chơi làm bằng đường.

Hứa Phán Phán liếm một ngụm kẹo đường, đưa cho Cố Tịnh Nhuyễn: "Cho ngươi?"

Cố Tịnh Nhuyễn: "......"

"Ngươi cũng có lồng đèn thỏ a? Của ta là do thi đấu ngắm bia bắn súng hơi đoạt được, còn ngươi sao mà có?"

Hứa Phán Phán hoàn toàn không màng trạng huống hai bên, chỉ nhìn chằm chằm lồng đèn trong tay Cố Tịnh Nhuyễn, thắc mắc hỏi.

Cố Tịnh Nhuyễn cũng không che giấu, ngược lại thập phần kiêu ngạo trả lời:

"Tỷ tỷ chơi đố đèn thắng được."

"Ô woa tỷ tỷ ngươi thật lợi hại."

"Đương nhiên rồi, nói tiếp, ngươi tới xem lễ hội sao không gọi ta?"

"Gọi ngươi làm gì, ngươi còn ngại hội đèn lồng này không đủ sáng hay sao?"

......

Tình hình vốn đang đóng băng phút chốc bị Cố Tịnh Nhuyễn cùng Hứa Phán Phán một hỏi một đáp đánh vỡ.

Hứa Phán Phán giống như là bây giờ mới chú ý tới trạng huống giữa ba người, thấy Triệu Tây Ninh vẫn luôn nhìn Tạ Tri Ý, liền mở miệng nói: "Chị Tây Ninh, chào hỏi cũng xong rồi, chúng ta đi ngắm đèn tiếp thôi."

Triệu Tây Ninh không nói gì.

Cố Tịnh Nhuyễn chỉ chỉ khu vực đông đúc bên kia, nói với Tạ Tri Ý: "Tỷ tỷ chúng ta qua bên kia nhìn xem đi?"

"Ừa được."

Đầu ngón tay Triệu Tây Ninh khẽ run rẩy, cuối cùng không có lại ngăn cản.

Cố Tịnh Nhuyễn còn quay đầu cố ý hỏi một tiếng: "Phán Cẩu, đi cùng chúng ta không?"

Hứa Phán Phán vẫn đang gặm kẹo đường, lắc đầu: "Đèn quá nhiều quá sáng."

Cố Tịnh Nhuyễn cũng đoán được nàng sẽ không đi cùng, chỉ nói: "Dạo xong hội đèn lồng thì liên lạc qua phone sau nhen."

Hứa Phán Phán gật đầu.

Đợi cho Tạ Tri Ý cùng Cố Tịnh Nhuyễn đi rồi, Triệu Tây Ninh như cũ nhìn theo hướng hai người rời đi, Hứa Phán Phán mới từ từ mở miệng: "Có ít đồ vật, không phải của mình liền không phải của mình, hà tất khó xử bản thân."

Hứa Phán Phán cắn xong miếng kẹo cuối cùng, đem trong tay một cái kẹo khác đưa cho nàng:

"Cầm này."

Triệu Tây Ninh tiếp nhận, nhìn nhìn cây kẹo đồ chơi bằng đường, chậm rãi hỏi: "Em đã sớm biết?"

"Biết cái gì?"

"Quan hệ giữa hai người họ."

Hứa Phán Phán gật đầu: "Biết a."

"Không phải của mình liền không phải của mình?" Triệu Tây Ninh đột nhiên cười, nhìn thẳng mắt nàng, "Vậy em đồng ý đi cùng chị tới hội đèn lồng này làm cái gì?"

Hứa Phán Phán không trả lời.

"Em có thể đoán được nguyên nhân chị tới đây?" Triệu Tây Ninh giờ phút này có chút hùng hổ doạ người, "Vậy em lại còn suy nghĩ được đến cái gì không phải của em sao?"

Hứa Phán Phán mân mê lồng đèn thỏ trong tay, giữ im lặng.

Giữa ồn ào náo động, sự tĩnh lặng này có vẻ đặc biệt dài lâu.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Hứa Phán Phán, Triệu Tây Ninh buông lỏng tay ra, cây kẹo đường rơi xuống nện trên đất, vỡ thành mấy khối.

"Tạ Tri Ý không cần, em cảm thấy chị sẽ cần sao?"

Hứa Phán Phán không trả lời câu hỏi, chỉ nghiêng nghiêng đầu, lại nói: "Chị Tây Ninh thật đúng là không chú trọng vệ sinh môi trường nha."

Nói xong cũng buông lỏng ra tay mình, đèn lồng thỏ rơi xuống.

"Cùng chị ném rác rưởi thì được chứ?"

Triệu Tây Ninh nhìn cái đèn lồng trên mặt đất, đồ vật bị nàng xưng là rác rưởi, nhớ tới cảnh tượng ban nãy.

—— cái đèn con thỏ kia nhìn đẹp

—— đẹp sao? Ồ là bắn súng hơi, cái này em biết, để em thắng lấy cho chị nhé? —— được nha

Chỉ là còn chưa có kết thúc nàng liền thấy Tạ Tri Ý, cho nên trước tiên rời đi.

"Đây là một lần cuối cùng." Hứa Phán Phán mỉm cười nhìn đối phương, "Sau này sẽ không."

Triệu Tây Ninh cũng đối diện ánh mắt, đây là Hứa Phán Phán mà trước nay nàng chưa từng gặp qua.

Ở trước mặt nàng, Hứa Phán Phán vĩnh viễn đều là đối nàng tươi cười ngọt ngào, trong mắt vĩnh viễn đều là mang theo ánh sáng lấp lánh, cho dù đã biết nàng lợi dụng, mấy ngày qua vẫn ngọt ngào mà gọi tên nàng.

"Nếu không phải thì em không cần là được, chuyện cỏn con." Hứa Phán Phán lui một bước, tiếp tục nói, "Chị yên tâm, Hứa Phán Phán em không phải người thích dây dưa, đồng thời, cũng xem thường nhất những người thích dây dưa người khác."

Hàng lông mi của Triệu Tây Ninh thoáng run, trong lòng hiện lên nhè nhẹ hoảng loạn.

Qua hồi lâu, Triệu Tây Ninh nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của Hứa Phán Phán vọng ở bên tai: "Triệu Tây Ninh, đừng để cho em xem thường chị."

Hứa Phán Phán bước đi dứt khoát, không hề dừng lại, cho đến khi tấm lưng nàng biến mất trong đám người, Triệu Tây Ninh mới chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt lên đèn lồng thỏ.

*

Cũng không biết có phải bởi vì nhìn thấy Triệu Tây Ninh hay không mà trong lòng Cố Tịnh Nhuyễn có chút không thoải mái.

Còn chưa dạo xong hội đèn lồng, Cố Tịnh Nhuyễn đã kéo Tạ Tri Ý rời khỏi khu trung tâm.

Hiện tại giao thông đình chỉ tất nhiên là không về nhà được, cũng may Tạ Tri Ý đã đặt trước phòng khách sạn.

Mới vừa tiến vào khách sạn, Cố Tịnh Nhuyễn liền nghe thấy nhân viên lễ tân nói với một vị khách: "Ba ngày trước phòng khách sạn chúng tôi đã được đặt kín, tiên sinh ngài đổi một khách sạn khác đi."

Cố Tịnh Nhuyễn tò mò hỏi: "Tỷ tỷ, chị đặt phòng trước bao lâu a?"

"Năm ngày trước."

"Chậc chậc, thì ra có người nào đó mặt không đổi sắc, kỳ thật sau lưng nhớ mong cùng người ta cộng độ đêm xuân tươi đẹp a ~"

Tạ Tri Ý chọc chọc cái trán của cô: "Em lại dùng từ linh tinh."

Cố Tịnh Nhuyễn hì hì cười hai tiếng, nói thầm: "Khó trách đút em uống thuốc tới tấp, là sợ em không hết bệnh không vận động được đúng không?"

"Chị là sợ em bị hành mệt thôi."

"Khẩu thị tâm phi, móng heo tỷ tỷ."

......

Cố Tịnh Nhuyễn trước sau nhớ rõ Tạ Tri Ý đã đáp ứng lời cô, mới vừa vào phòng Cố Tịnh Nhuyễn liền gấp không chờ nổi mà nói:

"Tỷ tỷ, biết tắm uyên ương chứ?"

Tạ Tri Ý: "...... Không biết."

Cố Tịnh Nhuyễn hắng giọng nói, bắt chước cảnh tượng lúc đó:

"Nếu em có thể gắp được 20 thú bông, về sau tỷ tỷ phải nghe em nói."

Cố Tịnh Nhuyễn lại thay đổi thanh âm khác: "Có thể, đều nghe em."

"Đặc biệt là đêm nay!"

"Có thể."

Tạ Tri Ý nghe đối phương lặp lại y như đúc lời mình nói, vừa cảm thấy kỳ quái vừa buồn cười.

"Tỷ tỷ?"

"Được rồi."

Tạ Tri Ý cuối cùng không có tiếp tục cự tuyệt, cũng không phải chưa từng nhìn chưa từng sờ, đối với người mình yêu có cái gì phải thẹn thùng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện