Thời điểm Sở Thành đáp xuống sân bay, lúc đó mới hơn 3 giờ sáng, bầu trời tối đen như mực, anh đón xe, đi đến bệnh viện nơi Phương Diệu Tuyên đang dưỡng thương. Trên đường đi đến bệnh viện, anh gọi điện cho cha của Phương Diệu Tuyên. Cha Phương đang mơ mơ màng màng bỗng dưng nửa đêm bị gọi cho bừng tỉnh, đang muốn nổi điên, chợt nghe bên kia điện thoại nói, “Phương Lễ, con trai của chú cũng to gan thật, bạn trai của tôi mà anh ta cũng dám chạm vào, sao nào, nhà họ Phương mấy người đang khinh thường tôi đó ư?”

Phương Lễ nghe những lời này chợt kinh ngạc một chút, ông nhìn số điện thoại xa lạ trên màn hình, bèn hỏi, “Cậu là?”

“Sở Thành.”

Lần này Phương Lễ hoàn toàn thanh tỉnh, “À vừa rồi ngài vừa mới nói……?”

“Tôi vừa mới nói gì sao? Vừa rồi tôi nói vẫn chưa rõ ràng sao? À, hình như cũng không được rõ cho lắm, để tôi nói lại một lần nữa cho chú nghe vậy, con trai của chú rất lợi hại, đương lúc tôi đang muốn chính thức kết giao, đang chuẩn bị chờ đến thời cơ thích hợp mang bạn trai về nhà ra mắt cha mẹ, thì anh ta biết rõ đó là bạn trai của tôi, nhưng anh ta vẫn muốn chơi trò bá vương ngạnh thượng cung với cậu ấy, lợi hại, đúng là rất lợi hại.”

Phương Lễ có chút đau đầu, ông có hai người con, người con gái lớn thì luôn an phận học tập, vào làm cho công ty, gả chồng kết hôn, chưa từng khiến ông nhọc lòng; nhưng người con trai thứ hai thì, từ nhỏ vẫn luôn ngang bướng, lớn lên ầm ĩ muốn vào giới giải trí cũng thôi đi, đã vậy còn đi thích đàn ông!

Đàn ông có gì hay để thích! Một người đàn ông, mà lại đi thích một người đàn ông khác, đúng là bệnh hết sức! Giờ thì hay rồi, giờ còn đi để ý bạn trai của người ta, còn muốn cướp bạn trai của người ta! Đã vậy còn là bạn trai của Sở Thành! Phương Lễ giận đến mức hận không thể lôi thằng con trai không nên thân này của ông ra hung hăng đánh cho một trận, cho ăn học nhiều năm như vậy, là để đi cướp bạn trai của người khác hay sao!

“Cậu Sở à, chuyện này là Diệu Tuyên không phải, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó lại đàng hoàng, ngài yên tâm. Lát nữa cúp điện thoại rồi, tôi sẽ dạy dỗ nó ngay, bảo nó ngày mai đến nhận lỗi với ngài.”

“Nhận lỗi thì khỏi đi, bởi vì tính ra thì anh ta cũng chưa làm được gì, người tôi thích, chẳng lẽ lại ngoan ngoãn đứng yên ở đó để anh ta muốn làm gì thì làm sao? Con thỏ bị dồn vào đường cùng thì sẽ cắn người, bạn trai tôi bị dồn vào đường cùng nên đã thẳng tay đâm anh ta một nhát, thế nhưng chú yên tâm, vết thương không nặng, không có gì nghiêm trọng, hiện giờ đã được đưa vào bệnh viện rồi. Chỉ là,” Sở Thành dừng lại một chút, “Con trai của chú thật lớn thế, anh ta tính toán muốn tố cáo chúng tôi? Thế nào, đến lúc ra tòa, thời điểm trần thuật vụ án phải nói thế nào đây? Nói rằng nguyên cáo Phương Diệu Tuyên mơ ước bị cáo đã lâu, ngay lúc bị cáo chưa kịp phòng bị, liền muốn làm chuyện bậy bạ với bị cáo, bị cáo liều chết phản kháng, vì muốn tự bảo vệ mình, bị cáo đã đâm nguyên cáo một nhát, nói thế này ư?”

Phương Lễ nghe lời lẽ châm chọc mỉa mai của Sở Thành, ông cảm thấy xấu hổ đến nóng cả mặt, cả đời này của ông, thể diện được tôn vinh, ai gặp ông mà chẳng cho ông ba phần mặt mũi, gọi ông một tiếng Phương tổng đâu. Cuối cùng thì sao, thằng con của ông sắp sửa trở thành một tên tội phạm cưỡng gian rồi, nếu vụ kiện này được diễn ra, có nhà họ Sở đứng ở phía sau làm hậu thuẫn, khoan nói đến chuyện có thể thắng kiện được hay không, chắc chắn một điều rằng ông sẽ mất hết thể diện, đến lúc đó người khác lại nói ra nói vào rằng, hai người con của nhà họ Sở, sự nghiệp thành công, còn con của ông, không những đi thích đàn ông, mà còn cưỡng gian người ta để người ta phản lại đâm cho một nhát.

Phương Lễ cảm thấy bản thân không thể chịu được nỗi nhục nhã này.

“Cậu Sở à, ngài đừng nói như vậy, chính nó lòng mang ý xấu, muốn động vào người của ngài, nên bị đâm như vậy cũng đáng lắm. Tôi sẽ nói chuyện này với nó, tôi đã không ưng cái tính này của nó từ lâu rồi, làm việc không đến nơi đến chốn, suốt ngày cứ đi ầm ĩ với các minh tinh nhỏ bé, cũng cùng độ tuổi với ngài, mà ngài xem xem, ngài thì sự nghiệp phát triển không ngừng, còn nó thì sao? Chỉ biết chơi bời lêu lổng, vừa hay xảy ra chuyện này, tôi sẽ giữ nó trong nhà để nó tự mình suy ngẫm. Ngài yên tâm, chuyện này sẽ dừng ở đây, nó đáng bị như vậy, phải chịu chút thương tích, bằng không thật đúng là tự cho rằng mình vô pháp vô thiên!”

Sở Thành cảm thấy cha của Phương Diệu Tuyên hiểu chuyện hơn Phương Diệu Tuyên nhiều, “Chú Phương, nếu con trai của chú cũng hiểu lý lẽ như chú, thì tốt rồi.”

Phương Lễ nghe vậy, lại thở dài, thầm mắng trong lòng, chứ còn cái gì nữa? Nếu Phương Diệu Tuyên có thể có được một nửa nghiêm túc và có tâm trong sự nghiệp như ông, thì cho dù có chết ông cũng dễ dàng nhắm mắt. Đâu giống như bây giờ, nếu ngày nào đó ông bị Phương Diệu Tuyên chọc cho tức chết, phỏng chừng ông sẽ chẳng thể yên lặng nhắm mắt, mà sẽ vùng dậy, bật nắp quan tài bò ra ngoài luôn.

“Đúng rồi, chuyện này chú biết là được, chuyện của lứa trẻ chúng tôi với nhau, cứ để chúng tôi tự giải quyết, đừng để nhà tôi biết chuyện này, bao gồm cả chuyện tôi có bạn trai.”

“Được.” Phương Lễ đồng ý, nhưng điều làm ông bất ngờ đó là, Sở Thành vậy mà cũng thích đàn ông, đàn ông thì có gì hay để thích, khó trách Sở Thành không dám để cho người nhà biết. Nghĩ đến đây, ông chợt nhận ra Phương Diệu Tuyên và Sở Thành đều có cùng một điểm chung, nháy mắt liền cảm thấy Sở Thành cũng không khác con trai nhà ông là mấy, chỉ cần con trai ông nguyện ý nỗ lực, nhất định sẽ siêu việt hơn cả Sở Thành.

Phương Lễ nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng quyết định chờ thêm mấy ngày nữa, ông sẽ cho người đưa Phương Diệu Tuyên về nhà dưỡng thương, tiện thể mượn cớ này để khiến Phương Diệu Tuyên rời khỏi giới giải trí, học tập xử lý chuyện trong công ty luôn!

Sở Thành hoàn toàn không biết Phương Lễ có tâm tư muốn Phương Diệu Tuyên tranh tài với anh, trên đường đi đến bệnh viện anh thuận thế gọi cho Chu Thành Phong, bảo Chu Thành Phong đặt phòng khách sạn giúp anh.

Chu Thành Phong nghe thấy yêu cầu này, nháy mắt liền bừng tỉnh, “Cậu Sở, ngài đến đây à?”

“Chu Thành Phong, anh làm tốt lắm, xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh chẳng hề nói cho tôi hay, bộ anh đã quên ai là người phát lương cho anh rồi sao?”

“Không phải ngài đã biết chuyện rồi sao?”

“Sao mà không biết cho được?” Sở Thành tức giận nói, “Người đại diện như anh cũng trung thành lắm nha, được.”

“Tôi là người đại diện của cậu ấy, tự nhiên tôi sẽ hướng về phía cậu ấy, ngài nhìn xem, ví dụ như chuyện này, tôi chưa nói, cậu ấy chưa nói, Tiểu Tiền cũng chưa nói, vậy mà ngài cũng đã biết hết mọi chuyện.” Chu Thành Phong thở dài, “Bên cạnh ngài có rất nhiều người suy nghĩ thay cho ngài, nhưng còn cậu ấy thì sao, bên cạnh cậu ấy cũng chỉ có vài người mà thôi, nếu tôi không bận lòng suy nghĩ cho cậu ấy, thì không phải cậu ấy quá đáng thương rồi hay sao?”

Sở Thành nghe vậy, yên lặng hồi lâu, sau đó mới nói, “Không phải tôi trách anh, trước kia tôi có nói anh chăm sóc tốt cho cậu ấy, thì anh chỉ cần chăm sóc cho cậu ấy thật tốt là được.”

“Tôi sẽ như vậy, ngài yên tâm.”

“Được rồi, đặt phòng khách sạn giúp tôi, chờ tôi xử lý xong chuyện của Phương Diệu Tuyên, tôi sẽ qua đó.”

“Tôi sẽ làm ngay.” Chu Thành Phong đáp.

Thời điểm Sở Thành đến bệnh viện, nơi Phương Diệu Tuyên đang điều trị, thì đã hơn 4 giờ sáng, Dư An Minh đã gửi số phòng cho anh từ trước. Với thân phận của Phương Diệu Tuyên, đương nhiên anh ta sẽ ở trong phòng bệnh vip, Sở Thành gõ cửa hồi lâu, trợ lý của anh ta mới mơ mơ màng màng đi ra mở cửa, “Ai đó?”

Sở Thành đẩy trợ lý ra, đương lúc trợ lý đang lên giọng chất vấn “Anh là ai, anh làm gì vậy”, Sở Thành đã bay thẳng đến bên giường bệnh của Phương Diệu Tuyên, vươn tay kéo lấy cổ áo anh ta.

Trợ lý hoảng sợ, vội vàng chạy qua, Sở Thành lạnh nhạt nói, “Yên tâm, tôi sẽ không b0p ch3t anh ta đâu. Nếu cậu bước qua đây, lỡ như tôi không khống chế được sức lực, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

“Anh buông tay ra đi, anh làm cái gì vậy? Anh Phương động gì tới anh mà anh đối xử với anh ấy như vậy!”

“Tôi cũng muốn hỏi anh ta một chút về chuyện này đấy.” Sở Thành siết chặt tay.

Phương Diệu Tuyên hít thở không thông tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy ánh mắt hung ác của Sở Thành. Phương Diệu Tuyên vội vàng giãy giụa, cảm giác lực tay của Sở Thành càng lúc càng lớn, Phương Diệu Tuyên bèn vươn tay nắm lấy cánh tay Sở Thành.

“Anh còn như vậy, tôi sẽ báo nguy đó!” Trợ lý hô to.

“Báo đi,” Sở Thành tỏ vẻ không sao cả, “Đến lúc đó công khai mọi chuyện rồi, tôi thì không sao, nhưng cậu có sao không thì tôi không chắc?”

Trợ lý nghe vậy, nhất thời không biết nói gì thêm nữa.

Sở Thành quay đầu nhìn về phía Phương Diệu Tuyên, anh thả tay ra, Phương Diệu Tuyên ho khan kịch liệt, vừa ho vừa trừng mắt nhìn anh.

“Sao, không cam lòng à?” Sở Thành lạnh lùng cười, “OK, vậy báo nguy đi, hay muốn đánh lại tôi cũng được, tôi đều tiếp được hết.”

“Anh bị điên rồi.” Phương Diệu Tuyên mắng.

“Vậy cũng đỡ hơn anh, làm một tên cưỡng gian người khác.”

Phương Diệu Tuyên sửng sốt một chút, đương nhiên anh ta biết Sở Thành đến đây trễ thế này là vì Quý Khinh Chu, nhưng anh ta không ngờ, Quý Khinh Chu lại kể hết mọi chuyện cho Sở Thành nghe, anh ta nghĩ Quý Khinh Chu sẽ không thành thật nói trắng ra như vậy, ít nhất sẽ không dùng đến hai chữ ‘cưỡng gian’ kia.

Sở Thành vừa thấy anh ta biến sắc liền biết anh đã đoán đúng rồi. Từ lúc anh nhận được điện thoại của Dư An Minh, anh liền nghĩ, rốt cuộc Phương Diệu Tuyên đã làm gì khiến cho Quý Khinh Chu bị ép dồn vào đường phải rút dao ra như vậy. Từ trước đến nay, Quý Khinh Chu đều không phải dạng người hành động theo cảm tính, cho dù là lúc đối mặt với Phương Diệu Tuyên và La Dư Tân ý thức chiến đấu tăng cao, nhưng cũng bởi vì biết bản thân đánh không lại, cho nên cậu chỉ đấu khẩu với hai người họ. Ấy vậy mà bây giờ, cậu lại lựa chọn động thủ, đâm Phương Diệu Tuyên một nhát. Sở Thành mơ hồ đoán được nguyên nhân, nhưng không ngờ sự thật lại y như những gì anh đã đoán.

Sở Thành vung tay đấm vào mặt Phương Diệu Tuyên, Phương Diệu Tuyên bị đánh bất ngờ, nên đơ ra một chút, sau khi nhận tiếp cú đấm thứ hai, trợ lý của anh ta mới kịp phản ứng lại, chạy tới ôm lấy Sở Thành bảo anh dừng tay.

Sở Thành nhìn Phương Diệu Tuyên, anh nổi giận, “Sao mày dám?” Nghiến răng nghiến lợi nói, “Phương Diệu Tuyên, mày thật sự cho rằng tao không dám động vào mày đúng không!”

“Một năm trước, lúc mày ái muội với Quý Khinh Chu ở sau lưng tao, bởi vì cậu ấy ngăn cản, nên tao mới không ra tay tàn nhẫn với mày, xong việc cũng không truy cứu. Nhưng kết quả thì sao? Một năm sau, mày cưỡng gian cậu ấy! Rốt cuộc tao đã làm chuyện gì có lỗi với mày, mà mày lại liều mạng, không cạy góc tường nhà tao thì không thể bỏ qua được thế hã! Mày thật sự cảm thấy, tao không dám động vào mày đúng không?!”

Sở Thành nói xong, trong cơn giận dữ, anh lấy điện thoại ra gọi cho Phương Lễ, thật vất vả Phương Lễ mới tiến vào mộng đẹp lần nữa, vừa mới chợp mắt thì chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa cầm lên liền thấy người gọi tới là Sở Thành, ông vội vàng bắt máy, sau đó liền nghe Sở Thành nói, “Chú Phương, vừa rồi tôi quên nói cho chú nghe một chuyện, đây không phải là lần đầu tiên của con trai nhà chú đâu, một năm trước, nhân lúc không có tôi, con trai của chú đi quyến rũ bạn trai tôi, một năm sau đó, anh ta vẫn nhớ mãi không quên, muốn cưỡng gian bạn trai nhà tôi, tôi chỉ muốn hỏi chú một điều, Sở Thành tôi đã làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Phương hay sao? Mà con trai nhà chú cứ hết lần này đến lần khác nhớ thương người của tôi, muốn cạy góc tường nhà tôi vậy? Hay đây là thái độ làm việc của nhà họ Phương, muốn dùng chuyện này để cảnh cáo nhà chúng tôi? Hôm nay tôi chỉ hỏi chú một câu thôi, chú có quản được thằng con trai này của chú không? Nếu quản được, thì sau này đừng để anh ta xuất hiện ở trước mặt tôi và bạn trai của tôi nữa, ngược lại nếu chú không làm được, tôi sẽ thay chú quản con trai nhà chú, đến lúc đó lỡ như tôi có làm ra chuyện gì, thì chú cũng đừng trách tôi tại sao lại không khách khí với chú!”

“Sở Thành, anh gọi nói gì với cha tôi đó, anh câm miệng lại mau.”

“Mày mới câm miệng lại đó!” Phương Lễ tức giận nói, ông thật sự không rõ, tại sao chỉ mới một tiếng đồng hồ trôi qua, cảm xúc của Sở Thành lại thay đổi lớn đến như vậy, rõ ràng trước đó, Sở Thành nói chuyện vẫn xem như là thân thiện, sao bây giờ cảm xúc lại bùng nổ hơn rồi, thế nhưng ông biết chắc chắn một điều rằng, chuyện này có liên quan đến thằng con bất hiếu kia của ông!

“Cậu Sở à, ngài đừng nóng giận, sao nhà chúng tôi lại có thái độ làm việc thế này được, cũng tại Diệu Tuyên tuổi trẻ không hiểu chuyện, chuyện này cứ để tôi lo, hiện tại nó đang ở bên cạnh ngài đúng không, ngài truyền máy cho nó giùm tôi, tôi sẽ dạy dỗ nó ngay.”

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện