“Tôi nói rồi, tôi đã thấy heo chạy như thế nào rồi, chẳng có con heo nào chạy giống như ông cả.”

“Đáng sợ nhất không phải ông không chạy giống heo, mà là thân là một đầu heo, ông không chịu ôm lấy cải trắng, mà lại đẩy cải trắng cho một con heo khác, ông đúng là nỗi sỉ nhục của loài heo.” Tần Học không chút lưu tình nói.

“Đúng là mất mặt heo, cũng may cải trắng Chu Chu ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu là cải trắng khác, sẽ không bao giờ cho phép ông ôm về đâu, ông chỉ được làm ba ba người ta mãi thôi.” Thiệu Vĩnh bổ sung.

Diêu Tu Viễn gõ ly một cái, cuối cùng kết luận, “Đúng vậy, không sai.”

Sở Thành:……

Sở Thành hiếm khi yên lặng, không nói lời nào.

Ngoài cửa, Quý Khinh Chu không nhịn được cúi đầu nở nụ cười, cậu sợ người bên trong nghe thấy nên không thể bật cười thành tiếng, nhưng dù vậy cũng không nén được ý cười trong lòng. Cậu chưa bao giờ tự nói cậu là bạn trai của Sở Thành với bạn bè Sở Thành, nhưng bọn họ vẫn luôn duy trì suy nghĩ như thế, họ cũng không truyền việc Sở Thành là kim chủ của cậu ra ngoài, ảnh hưởng đến thanh danh của cậu.

Từ trước đến nay Quý Khinh Chu luôn vô cùng cởi mở, cho nên cậu sẽ không để ý đến những việc này, dù sao thì cũng là bạn bè của Sở Thành, nên bọn họ vẫn luôn tỏ vẻ thân thiện khách khí với cậu. Nhưng cậu không ngờ bọn họ sẽ nói Sở Thành như thế, Quý Khinh Chu nghĩ, bỗng dưng cậu có chút tò mò, khi ấy hai người tách ra, rốt cuộc Sở Thành đã nói những gì với bạn bè của anh? Có thể khiến bọn họ đưa ra bình luận thế này, thì khi ấy anh đã nói những gì? Chẳng lẽ là rất thích cậu sao?

Cậu có chút tò mò, nhưng cũng ngượng đi hỏi Sở Thành, bởi vì dù sao thì, ông cha này của cậu cũng là một người vô cùng chú trọng mặt mũi.

Quý Khinh Chu cười khẽ, chợt nghe được có người gọi cậu, “Quý Khinh Chu.”

Cậu quay đầu nhìn lại, chợt thấy Dư An Nghi đang đi về phía cậu, Quý Khinh Chu vội vàng đi qua, Dư An Nghi thấy cậu, nhịn không được la ó, “Lạnh chết tôi rồi, cái thời tiết chết tiệt, mùa đông mà phải mặc lễ phục, đúng là chẳng có tình người.”

Quý Khinh Chu cầm túi giúp cô, cậu hỏi, “Hiện tại còn lạnh không?”

“Khá hơn rồi, nhưng khi nãy thật sự lạnh lắm luôn, lạnh đến mức tôi run bần bật, dán tận mấy miếng dán nhiệt mà cũng chẳng có tác dụng.”

“Vậy lát nữa vào trong tôi giúp cậu điều chỉnh điều hòa lên cao một chút, sẽ ấm hơn.”

“Không cần đâu, hiện tại tôi đã hết lạnh rồi. Tôi chỉ cảm thấy các ngôi sao nữ thật thảm, mùa đông mà còn phải mặc lễ phục, lần sau tôi sẽ mặc một bộ tây trang đi trên thảm đỏ để tham gia hoạt động mới được! Nói không chừng ngược lại còn gây hiệu ứng bất ngờ, trở thành ngôi sao nữ thu hút sự chú ý nhất trong ngày.”

“Cũng được đấy.”

“A đúng rồi, ngày đó tôi nghe nói đoàn phim《Phá Quang》sẽ để đề xuất giải Kim Quế – người mới xuất sắc nhất cho cậu, phải vậy không?”

“Phải, hầu hết diễn viên trong đoàn đều được đề xuất, đạo diễn có gọi điện thoại nói chuyện với tôi, ngài ấy nói vai Lâm Lạc Dương có chút đơn giản, sức hút chưa đủ, nếu đề xuất giải nam thứ xuất sắc nhất, căn bản sẽ không lấy được giải, vậy nên mới đề xuất giải người mới xuất sắc nhất cho tôi. Nhưng bên cạnh đó ngài ấy cũng nói, lần này mức độ cạnh tranh giải người mới xuất sắc nhất vô cùng kịch liệt, có mấy người còn được diễn vai chính, đồng thời biểu hiện cũng không tồi, thế nên ngài ấy bảo tôi suy nghĩ đơn giản thôi, được giải thì may mắn, không được thì cũng không sao.”

Dư An Nghi gật đầu, “Đúng vậy, cậu mới vào giới giải trí mà, đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cậu, đương nhiên được giải là tốt nhất, nhưng không có thì cũng chẳng sao, nhớ năm đó Liên Cảnh Hành được đề xuất giải Kim Quế, tất cả mọi người đều khẳng định người đạt giải sẽ là anh ta, nhưng cuối cùng lại là người khác nhận giải. Cho nên mấy chuyện đạt giải thế này, là huyền học, ai nói cũng chẳng đúng.”

“Tôi biết. Nói mới nhớ, hiện tại đàn anh cũng đang được đề xuất giải Kim Quế – nam chính xuất sắc nhất, không biết lần này anh ấy có lấy được giải hay không.”

“Không sao, sau lưng anh ta còn có hai bộ phim nữa mà, hai bộ kia đều là nền điện ảnh nước ngoài, nói không chừng có thể lấy được giải thưởng quốc tế, ba bộ phim lận, thế nào cũng sẽ có một bộ lấy được giải, cậu nên lo lắng cho chính cậu thì hơn.”

“Tôi chỉ cảm thấy một năm này anh ấy rất bận rộn, hy vọng anh ấy có thể đạt giải, nghỉ ngơi một chút thôi.”

“Một năm này cậu cũng rất bận mà,” Dư An Nghi ngẩng đầu nhìn cậu, “Mỗi lần tôi quay phim về trên cơ bản đều chẳng thấy cậu đâu, thế mà lần trước cậu lại nói với tôi là cậu đã chia tay với A Thành rồi, chuyện lớn như vậy, hai người đều không muốn cho tôi biết một tiếng sao? Đúng là tức chết tôi mà.”

Quý Khinh Chu có chút ngượng ngùng, “Đã làm hòa rồi.”

Cuối cùng thì cậu cũng nhận ra được, trong vòng bạn bè của Sở Thành, Dư An Nghi là người duy nhất không biết rõ chân tướng sự việc. Chắc có lẽ bởi vì cô là minh tinh, Sở Thành sợ một khi cô biết được sẽ không chú ý nói bậy ra ngoài, vì vậy mới bảo mọi người không nói cho cô ấy biết.

“Hòa rồi thì tốt, bằng không tôi tức lắm cậu biết không, tôi thích anh ấy lâu như vậy, nhưng cậu vừa xuất hiện, tôi cam chịu để hai người làm thành một đôi, vậy mà hai người lại ầm ĩ chia tay, chẳng phải tôi sẽ thích cũng không được, không thích cũng không được hay sao, chẳng phải là đang làm khó tôi hay sao?”

Quý Khinh Chu cảm thấy cô rất đáng yêu, “Cậu đừng thích anh ấy nữa, cậu nên thích một người yêu thích phụ nữ ấy.”

Nói đến đây, đột nhiên cậu nghĩ đến Liên Cảnh Hành, chỉ tiếc hình như Liên Cảnh Hành đã có người anh yêu thích rồi, bằng không cậu sẽ hỏi thử An Nghi rằng cô có thích Liên Cảnh Hành hay không. Quý Khinh Chu cảm thấy hai người rất hợp đôi, một đôi tuấn nam mỹ nữ, một người thành thục một người vui vẻ đáng yêu, đều là nghệ sĩ Tây Ngu, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Hầy, nếu cậu nghĩ ra sớm thì tốt rồi, với tình huống hiện giờ, cậu có giật dây cũng chẳng còn kịp nữa.

Hai người vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.

Sở Thành thấy cậu, liền mở miệng nói, “Đang nói em sao lại đi lâu như vậy, chuẩn bị đi tìm em, hóa ra là gặp An Nghi.”

Dư An Nghi ngồi xuống bên cạnh Dư An Minh, Dư An Minh đặt đồ ăn xuống trước mặt cô, Dư An Nghi vừa ăn vừa hỏi, “Lát nữa làm gì?”

“An Minh chưa nói với em sao? Chu Chu mời chúng ta xem điện ảnh.” Tần Học nói.

“《Phá Quang》à?”

Quý Khinh Chu gật đầu.

“OK.” Dư An Nghi cảm thấy có thể.

Quý Khinh Chu đang chuẩn bị nói thêm gì đó, bỗng dưng nghe thấy wechat vang lên một tiếng, cậu mở ra xem, là Thịnh Văn Hi nhắn.

Thịnh Văn Hi: Tôi đã xem《Phá Quang》rồi, diễn không tồi.

Quý Khinh Chu lễ phép trả lời: Cảm ơn.

Thịnh Văn Hi: Nhưng nhân vật này quá mức đơn giản, biểu hiện cũng chỉ có hạn, cậu diễn nhân vật này sẽ không lấy được giải.

Tuy ban đầu, Quý Khinh Chu băn khoăn không biết bộ phim này có giúp cậu lấy được giải người mới xuất sắc nhất hay không, thế nhưng sau khi cậu xem phim xong, cậu đã từ bỏ suy nghĩ này. Thời lượng Lâm Lạc Dương lên màn ảnh quá ngắn, tất cả diễn xuất tinh hoa đều nằm trong một cảnh ngắn lúc Lâm Lạc Phong mơ thấy Lâm Lạc Dương, nhưng toàn bộ sức hút của cảnh diễn đó lại không đến từ cậu, mà là đến từ Liên Cảnh Hành – người đóng vai Lâm Lạc Phong. Nhân vật của cậu, dính hào quang nhân vật chính, bên cạnh đó vai trò nhân vật cũng có giới hạn, thế nên chắc chắn sẽ không thể đạt được giải.

Đạo diễn giúp cậu đề xuất giải người mới xuất sắc nhất, cũng chỉ vì xuất phát từ việc ông thưởng thức cậu, tận lực lấy thêm nhiều quyền lợi cho cậu mà thôi, thế nhưng, nhân vật này, có khả năng sẽ không lọt vào danh sách đề cử, chứ đừng nói đến chi là đoạt giải.

Quý Khinh Chu bình tĩnh trả lời: Tôi biết, nhân vật này là nhân vật điện ảnh đầu tiên của tôi, là một vai phụ tương đối đơn giản, tôi cũng không trông mong sẽ dựa vào đấy để lấy được giải.

Thịnh Văn Hi: Vậy nên, cậu cần có một nhân vật có sức hút để có thể lấy được giải thưởng.

Quý Khinh Chu biết anh muốn nói gì, hoặc là nói ngay từ đầu khi nhìn thấy tin nhắn wechat của Thịnh Văn Hi cậu đã biết điểm dừng chân cuối cùng của anh là gì.

Cậu vẫn ngồi đấy, vô cùng lý trí trả lời: Đúng là tôi nên cần, nhưng không phải là A Hành. Đạo diễn Thịnh, về chuyện này, tôi đã từ chối ngài rất nhiều lần rồi, tôi cũng cảm thấy tôi đã bày tỏ quan điểm rất rõ ràng rồi, vậy nên tôi hy vọng ngài có thể tìm một diễn viên mới thay thế, có rất nhiều diễn viên ưu tú trong giới giải trí này, không có tôi, thì cũng có những người khác có thể diễn vai A Hành. Ngài không cần phải chấp nhất với tôi như vậy, cảm ơn.

Thịnh Văn Hi nhìn tin nhắn từ chối của cậu, bất đắc dĩ buông điện thoại di động xuống.

Quý Khinh Chu quá cố chấp, anh nghĩ, anh đã cho cậu đủ kiên nhẫn cùng thời gian của anh rồi, nhưng cậu vẫn cố chấp không chịu nếm thử. Rõ ràng cậu như một vận động viên có thể đoạt được giải quán quân, tựa như một kim bài có tiềm năng đi sâu vào Thế vận hội Olympic, thế nhưng lại vì sợ hãi thân thể bị thương, nên chỉ mong muốn tham gia thi đấu địa phương. Với một tư chất thế này đúng là quá lãng phí!

Cậu nên ký hợp đồng dưới trướng của anh mới phải, nếu cậu ký hợp đồng với anh, kế đó anh sẽ bắt cậu nhận diễn, cho dù cậu không muốn, anh cũng sẽ bắt cậu nếm thử, để đột phá bản thân, để xem cực hạn của bản thân là bao nhiêu. Ngây ngốc trong vòng an toàn quá lâu, dần dần sẽ phí thời gian và khả năng diễn xuất sẽ không phát triển thêm được nữa, tuy hiện tại Quý Khinh Chu có được kỹ thuật diễn xuất có hồn, nhưng đó là vì cậu đã tiến vào giới giải trí này được một năm rồi, nếu như cậu vẫn tiếp tục với cái đà như vậy, sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ mất đi khí chất trên người.

Thịnh Văn Hi muốn chỉ dẫn cậu, muốn thúc ép cậu, nhưng lại vì anh không có quyền quản lý cậu, nên không thể xuống tay. Khoan đã, đột nhiên anh nghĩ đến, Quý Khinh Chu ký hợp đồng gì với Tây Ngu nhỉ? Nếu anh thay Quý Khinh Chu trả tiền vi phạm hợp đồng khi cậu rời khỏi Tây Ngu, mang cậu về công ty anh, thì cho dù chẳng mang cậu về công ty anh được, thì cũng có thể ngăn cản Tây Ngu tiếp tục cung cấp tài nguyên cho cậu. Nếu Quý Khinh Chu mất đi Tây Ngu, mất đi nơi hấp thụ ánh sáng, thì cho dù hiện tại cậu không hiểu tâm tư của anh, không muốn nhận diễn, thì dù sao với một minh tinh như cậu, cuối cùng, cậu cũng sẽ vì muốn hấp thụ ánh sáng, mà nhận diễn bộ phim điện ảnh của anh.

Cậu là con chim hoàng yến của Sở Thành, dựa theo tính cách của Sở Tín, Sở Tín sẽ không thích cậu. Nếu có thể vừa khiến Quý Khinh Chu rời đi, vừa có thể thu được tiền vi phạm hợp đồng kếch xù, chắc chắn Sở Tín sẽ đồng ý cuộc mua bán không lỗ này. Chỉ cần Sở Tín đã muốn, thì Sở Thành – thân là người em trai của Sở Tín, tất nhiên cũng sẽ không dám công khai bật lại anh trai. Nếu vậy, Quý Khinh Chu cũng chỉ có thể nghe theo lời anh.

Thịnh Văn Hi cảm thấy đây cũng xem như là một cách hay. Nghịch cảnh mới tạo ra anh hùng, mỗi một người muốn đạt được công thành danh toại, đều phải khắc phục được nghịch cảnh của chính mình, nếu không ai ép bạn thử, bạn sẽ không bao giờ biết được khả năng cực hạn của mình đến bao nhiêu.

Mỗi một đạo diễn, đều có diễn viên mà mình yêu thích, ngay từ đầu Thịnh Văn Hi không có quá nhiều sự yêu thích đối với Quý Khinh Chu, nhưng Quý Khinh Chu lại liên tục từ chối anh, ngược lại khiến anh sinh ra một loại cố chấp. Anh muốn mài giũa khối ngọc thô này, để khối ngọc này có thể sáng lên trong tay anh, để sau này khi có người nhắc đến Quý Khinh Chu, bọn họ đều sẽ cảm thán một câu, Thiên Lý mã có thể có, nhưng Bá Nhạc thì không dễ gì có được, anh chính là Bá Nhạc của Quý Khinh Chu, một tay anh dựng nên thành tựu của Quý Khinh Chu.

*Bá Nhạc: bậc thầy tìm kiếm Thiên Lý mã – loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm.

Lúc ấy, Quý Khinh Chu cũng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của anh, cảm ơn anh đã luôn kiên nhẫn với cậu.

Nghĩ đến đây, Thịnh Văn Hi liền bảo trợ lý tìm kiếm phương thức liên hệ của tổng giám đốc nghệ sĩ Tây Ngu, chuẩn bị dùng cách thức của anh, thao túng con đường diễn xuất của Quý Khinh Chu.

Mà Quý Khinh Chu – người vẫn không hay biết chuyện gì, đang cùng những người khác chuẩn bị đi đến rạp chiếu phim, xem phim điện ảnh.

Ứng Niên đến sớm hơn bọn họ, anh không thân thiết với bạn bè của Sở Thành, nên không tiện dùng chung bữa cơm. Nhưng bởi vì Quý Khinh Chu mời anh đến xem điện ảnh, nên anh bèn tự lái xe đến đây.

Quý Khinh Chu thấy anh đã đến rồi, liền giới thiệu anh với mọi người, “Đây là bạn của tôi, Ứng Niên.”

Ứng Niên mỉm cười nói, “Chào mọi người.”

“Xin chào.”

Diêu Tu Viễn khẽ chạm Thiệu Vĩnh, hỏi, “Có ấn tượng không?”

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện