Ngược lại, lời này cũng không hoàn toàn là đúng, Quý Khinh Chu nhìn Chu Thành Phong, cậu không thể không chút mặt mũi nói với Chu Thành Phong rằng, nguyên nhân cậu muốn diễn bộ phim này là vì muốn lấy được giải thưởng. Có được giải thưởng rồi, cậu và Sở Thành có thể công khai, cũng có thể cùng Sở Thành đi gặp cha mẹ của anh, cậu không muốn để Sở Thành chờ đợi cậu quá lâu, vì vậy, đây chính là cơ hội gần nhất, cậu không muốn bỏ lỡ.

Cậu cười cười, không nói gì, Chu Thành Phong chỉ xem như nói trúng ý cậu rồi, nên cũng không hỏi thêm gì nữa.

Không được mấy ngày, Chu Thành Phong liền nhận được điện thoại, nói là Quý Khinh Chu thử kính thành công, kịch bản hoàn chỉnh đã được gửi qua mail rồi, hy vọng Quý Khinh Chu có thể làm quen với kịch bản trước khi khởi động máy. Chu Thành Phong mở miệng đáp ứng, khách sáo với đối phương vài ba câu rồi mới cúp điện thoại, thông báo tin tức tốt này cho Quý Khinh Chu.

Sau khi Quý Khinh Chu nghe được tin tức này, cậu vô cùng hưng phấn gọi ngay cho Sở Thành, nói tối nay chúng ta sẽ đi ăn ngoài, chúc mừng một chút.

Đương nhiên Sở Thành sẽ đáp ứng, anh nhanh chóng xử lý xong công việc, tối đến cùng cậu ra ngoài dùng bữa.

Buổi tối trước khi ngủ, Quý Khinh Chu và Sở Thành làm một lần, cậu đang cao hứng trong lòng, nên sau khi làm xong vẫn chưa muốn ngủ, cậu dựa vào lòng Sở Thành muốn nói với anh rằng, nếu cậu lấy được giải từ bộ phim này, hai người chúng ta sẽ công khai. Thế nhưng sau đó cậu lại sợ lỡ như không lấy được giải, sẽ vô tình khiến Sở Thành hy vọng chờ đợi. Bình tĩnh nào, bình tĩnh lại nào, Quý Khinh Chu tự nhủ, không cần khiến bản thân quá áp lực, cứ như bình thường là được.

Nghĩ vậy một hồi, cuối cùng cậu cũng có thể từ từ nhắm mắt lại, ngủ yên trong lòng Sở Thành.

Cuối tháng 3, giải thưởng Kim Quế chính thức được cử hành, Quý Khinh Chu đi theo đoàn phim 《Phá Quang》 bước lên thảm đỏ, cậu cố ý nhờ Sở Thành cài giúp cậu chiếc ghim cài áo hình hoa hồng kia lên tây trang. Liên Cảnh Hành nhìn thấy, còn mở miệng khen một câu, “Chiếc ghim cài áo này cũng khá đẹp đấy.”

“A Thành tặng đó.” Quý Khinh Chu kiêu ngạo nói.

“Ồ, khó trách lại th0 tục thế này, hoa hồng đồ.” Liên Cảnh Hành lập tức thay đổi giọng điệu.

Quý Khinh Chu:……

Quý Khinh Chu không phục nhìn anh, “Hoa hồng thì sao chứ, có bản lĩnh thì sau này anh đừng tặng hoa hồng cho người anh thích nha.”

Liên Cảnh Hành bật cười, “Em che chở anh ta quá nhỉ?”

“Đương nhiên rồi.” Quý Khinh Chu đúng lý hợp tình nói.

“Hầy.” Liên Cảnh Hành lắc đầu, có chút hâm mộ nói: “Anh ta cũng may mắn thật, hết người này lại đến người khác che chở cho anh ta.”

“Còn có ai nữa à?” Quý Khinh Chu vô cùng mẫn cảm hỏi.

“Dư An Nghi.”

Lúc này Quý Khinh Chu mới nhẹ nhàng thở ra, “An Nghi là bạn bè của anh ấy mà, đương nhiên là phải đứng về phía anh ấy rồi.”

“Ngược lại anh thấy em thật tốt tính, thế mà không ghen với cô ấy.”

“Bởi vì An Nghi rất đáng yêu.” Quý Khinh Chu thẳng thắn nói, “Hơn nữa, An Nghi rất hiểu chuyện, sau khi tụi em ở bên nhau, cậu ấy không còn nói lời yêu thích với A Thành nữa.”

Liên Cảnh Hành nghe vậy, cúi đầu cười cười, “Đối với cô ấy mà nói, Sở Thành chính là tình yêu ký thác nảy mầm khi còn ở thời thanh xuân, không thể nói là chân ái, cũng càng không thể nói đây là yêu thích thật sự, chỉ là tình yêu chớm nở lúc sơ khai, thấy được một người thích hợp, cho nên mới đặt tình cảm thiếu nữ trên người anh ta mà thôi.”

“Sao anh biết?” Quý Khinh Chu hiếu kỳ.

Liên Cảnh Hành cười cười, “Anh đoán thôi, bởi vì anh đã từng diễn chung với cô ấy khá nhiều lần.”

Quý Khinh Chu nghĩ có lẽ anh đang giải thích cảm tình của Dư An Nghi với Sở Thành, để cậu không hiểu lầm, vì vậy rất hào phóng nói, “Em biết rồi, anh yên tâm đi, em sẽ không hiểu lầm đâu.”

Liên Cảnh Hành cười khẽ một chút, anh gật đầu, không nói nữa.

Tối hôm đó, như dự đoán, Liên Cảnh Hành bắt lấy giải nam chính xuất sắc nhất của giải Kim Quế, Quý Khinh Chu ngồi ở dưới sân khấu, không ngừng vỗ tay cho anh, đồng thời fans Liên Cảnh Hành cũng kích động nhiệt liệt tiến hành rút thăm trúng thưởng trên mạng, hơn nữa còn để lại vô vàn lời chúc phúc ở dưới weibo anh.

Liên Cảnh Hành nhìn chiếc cúp trong tay, tuy có trễ hơn dự tính một năm, nhưng cũng may là đã đạt được rồi. Anh bình tĩnh nêu lên cảm nghĩ, sau đó ôm cúp đi xuống sân khấu.

Ngay lúc ngọn đèn sân khấu không chiếu về phía anh nữa, anh chợt đưa mắt nhìn về một nơi nào đó, anh biết người anh thích đang ngồi ở đấy. Tuy rằng có hơi chậm trễ, nhưng, Dư An Nghi à, từ hôm nay trở đi, anh sẽ bắt đầu theo đuổi em.

Nghĩ đến đây, Liên Cảnh Hành vô thức cười cười.

Chờ đến khi lễ trao giải kết thúc, Quý Khinh Chu cùng Dư An Nghi gặp nhau trong hậu đài. Dư An Nghi mặc một chiếc váy dài màu đỏ, tóc búi lên, cô vừa oán giận với Quý Khinh Chu vốn dĩ hôm nay sẽ mặc tây trang nhưng khi nhìn thấy chiếc váy dài xinh đẹp này thì lại không nỡ, muốn mặc nó; vừa mắng đường đi hôm nay đông đúc, thiếu chút nữa là đã đến trễ buổi lễ trao giải rồi.

Quý Khinh Chu hỏi, “Có lạnh không? Dù sao cũng đang ở trong hậu đài, người khác cũng không nhìn thấy đâu, tôi đưa áo khoác cho cậu mặc nhé?”

“Thôi bỏ đi.” Dư An Nghi hiểu rất rõ độ nổi tiếng của chính mình, “Cậu có tin hay không, nếu bây giờ cậu đưa cho tôi, giây tiếp theo hai chúng ta liền leo lên hot search đó. Đừng nghĩ hậu trường thì sẽ không có fans, còn có các nhân viên công tác khác nữa, có đôi khi bọn họ còn thích xem náo nhiệt hơn cả fans nữa.”

“Thế thôi vậy.” Quý Khinh Chu đành nói.

“Yên tâm đi, tôi không lạnh, nhưng lúc bước trên thảm đỏ thì lạnh lắm luôn.”

Đương lúc hai người đang nói chuyện, Liên Cảnh Hành đã trả lời xong hàng loạt câu hỏi phỏng vấn, đang đi về phía hai người họ, “Đi thôi,” anh nói, “Tôi mời hai người ăn cơm.”

Hôm nay vì để mặc lễ phục đẹp, Dư An Nghi vẫn chưa lót dạ được gì, lúc này cũng có chút đói bụng, cô không ngừng gật đầu nói, “Anh mời là đúng rồi đó, anh là người duy nhất trong ba chúng ta lấy được giải thưởng mà.” Cô hâm mộ nhìn về phía chiếc cúp trên tay Liên Cảnh Hành, “Giải thưởng Kim Quế kìa, tôi cũng muốn có một chiếc cúp giải thưởng Kim Quế.”

Liên Cảnh Hành nghe vậy, bèn giơ tay đưa cúp sang cho cô, “Vậy tặng em.”

“A?” Dư An Nghi ngơ ngác nhìn anh.

“Không phải em muốn sao? Cầm đi chơi đi.”

Dư An Nghi không hiểu gì nhìn anh, lại nhìn về phía Quý Khinh Chu, sau lại phất tay nói, “Tôi nói đùa mà thôi, đi đi, rời khỏi nơi này trước đã.”

Liên Cảnh Hành thấy cô xoay người nói cười với Quý Khinh Chu, không khỏi thở dài trong lòng.

Cả ba người cùng chọn một khách sạn để dùng cơm, Sở Thành không có ở đây, nên Quý Khinh Chu cũng không uống rượu, cậu chỉ lấy nước uống hoa quả. Đương lúc ăn cơm, Liên Cảnh Hành nói, “Khinh Chu, chương trình giải trí kia của anh tạm thời cũng ổn định rồi đấy, đến lúc đó, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ tháng 8 này sẽ tiến hành ghi hình, em có thể tham gia không?”

Quý Khinh Chu nghĩ, “Dạ được, tháng 5 này em sẽ bắt đầu quay một bộ điện ảnh mới, có lẽ tháng 8 là đóng máy rồi, cũng vừa khéo.”

“Chương trình giải trí gì vậy?” Dư An Nghi hiếu kỳ, “Sao tôi chẳng biết gì hết.”

“Không phải trước đó đã nói với em rồi sao, là chương trình giải trí cho các minh tinh trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt ở nông thôn, tôi và đạo diễn của chương trình 《Quyết Chiến 48 Giờ》 cùng làm, bên tôi đề cử minh tinh là Khinh Chu, còn lại những khách mời khác sẽ để nhà đầu tư và bọn họ quyết định. Đúng rồi Khinh Chu, chương trình giải trí này, em được quyền dẫn theo một người, mặc kệ là trong vòng hay là ngoài vòng đều được, em hiểu ý anh không?”

Nháy mắt Quý Khinh Chu liền hiểu, “Ý của anh là, em có thể dẫn theo A Thành?”

“Nếu em muốn.”

“Em muốn!” Quý Khinh Chu nói, “Em vẫn chưa được tham gia chương trình giải trí với anh ấy đâu, thế nhưng không biết A Thành có muốn hay không, để tối nay về em hỏi anh ấy thử.”

Dư An Nghi nghe hai người nói chuyện, liền chen vào nói, “Tôi cũng muốn đi.”

Liên Cảnh Hành nghe vậy, liền ra vẻ tự hỏi, “Cũng được, tôi vẫn chưa tìm được người dẫn theo, nếu em muốn đi, tôi sẽ dẫn em theo.”

“Không cần đâu.” Dư An Nghi không chút lưu tình từ chối lời đề nghị của anh, “Nếu tôi đi với anh, chắc sẽ leo lên hot search luôn mất? Đến lúc đó tôi sẽ bảo người đại diện liên hệ với đạo diễn chương trình, chừa cho tôi một chỗ là được rồi.”

Liên Cảnh Hành:……

“Nhưng hình như đạo diễn đã chọn được người thích hợp rồi, vậy nên, có lẽ sẽ không chừa chỗ cho em đâu.” Liên Cảnh Hành không cam lòng nói.

Dư An Nghi bày ra vẻ mặt “sao anh lại ngốc thế” nhìn anh, “Tôi là ai, tôi chính là Dư An Nghi, theo tôi thì chỉ có lợi mà thôi, tôi nói tôi muốn tham gia chương trình đó, chẳng lẽ lại không cho tôi tham gia sao? Anh thật sự rất ngốc.”

Liên Cảnh Hành:……

Liên Cảnh Hành cảm thấy anh không muốn nói chuyện với Dư An Nghi nữa, ai mới là đứa ngốc đây, ngay cả thằng ngốc cũng có thể nhìn ra được trong hai chúng ta đứa nào mới ngốc đấy!

Liên Cảnh Hành buồn bực uống một ngụm rượu lớn, Quý Khinh Chu nhìn anh, sau đó lại quay đầu nhìn Dư An Nghi, mơ hồ cảm giác được dường như có chuyện gì đó không đúng.

Cậu muốn giúp Liên Cảnh Hành khuyên nhủ Dư An Nghi, thế nhưng Dư An Nghi lại rất kiên định nói, “Không cần, tôi tình nguyện đi với cậu chứ cũng không đi với anh ta đâu, hay là cậu dẫn tôi, còn anh ta dẫn A Thành, như vầy cũng được lắm đó.”

Quý Khinh Chu nghe vậy, đành bất đắc dĩ nhìn về phía Liên Cảnh Hành đang vẻ mặt hết sức cạn lời nhìn cô, cậu chớp chớp mắt, tỏ vẻ cậu cũng chỉ có thể giúp anh đến đây thôi nha.

Chờ đến khi cả ba đều ăn no rồi, Sở Thành tới đón Quý Khinh Chu, Dư An Nghi nói lời tạm biệt với Liên Cảnh Hành, sau đó vô cùng tự nhiên ngồi vào xe Sở Thành.

Liên Cảnh Hành buồn bực đỡ trán, thật sâu cảm nhận được, cho dù Sở Thành đã là đóa hoa đã có chủ rồi, thì con đường truy thê của anh cũng vẫn gian nan không kém.

Sở Thành đưa Dư An Nghi về nhà trước, sau đó mới lái xe quay về nhà. Quý Khinh Chu thấy Dư An Nghi đi rồi, liền vô cùng thần bí nói với Sở Thành, “Hình như em đã biết đàn anh thích ai rồi.”

“Ai vậy?”

“An Nghi.”

Sở Thành nghe vậy, thiếu chút nữa liền đạp phanh, “Ai? An Nghi? Dư An Nghi?”

Quý Khinh Chu gật đầu, “Em đoán thế, đàn anh và đạo diễn của 《Quyết Chiến 48 Giờ》 lên kế hoạch tổ chức một chương trình giải trí mới, nghệ sĩ tham gia có thể dẫn theo một người bạn đồng hành, An Nghi nói muốn đi, đàn anh liền nói anh ấy có thể dẫn cậu ấy đi được. Thế nhưng An Nghi lại không muốn, cậu ấy bảo người đại diện của cậu ấy sẽ tự liên hệ với đạo diễn, chừa một chỗ cho cậu ấy, đàn anh nghe vậy liền bảo đạo diễn chọn người xong hết rồi, không còn chỗ cho cậu ấy đâu. Như này không phải là muốn An Nghi đi cùng với anh ấy hay sao? Nếu không phải anh ấy thích An Nghi, thì sao lại nói những lời như vậy.”

Sở Thành nghe vậy, nháy mắt liền nở nụ cười, “Cũng có lý, ngược lại anh cũng muốn nhìn xem, cậu ta có thật sự thích đại tiểu thư hay không.”

Bỗng dưng Sở Thành cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái, phong thủy luân chuyển, trước kia Liên Cảnh Hành cố ý thân cận với Quý Khinh Chu khiến anh ghen ăn tức ở, giờ thì hay rồi, anh không cần phải cố ý thân cận với Dư An Nghi, chỉ cần lấy Dư An Minh ra, để xem Liên Cảnh Hành có thể nhảy nhót được nữa hay không.

Quý Khinh Chu nhìn vẻ mặt cười xấu xa của anh, bèn hỏi, “Anh có vẻ rất vui nhỉ?”

“Anh không nên vui sao? Đại tiểu thư độc thân đã được nhiều năm, khiến người làm anh như anh rầu muốn thúi ruột, cuối cùng cũng có một người thích em ấy, xứng đôi vừa lứa với em ấy, anh không nên vui thay em ấy sao?”

“Anh cảm thấy em tin sao?” Quý Khinh Chu mới không tin chuyện ma quỷ của anh, “Có phải anh cảm thấy đàn anh thích An Nghi, nếu anh ấy muốn bên nhau với An Nghi, nhất định phải được người nhà An Nghi đồng ý, ví dụ như Dư An Minh, anh trai của An Nghi, mà anh lại là bạn tốt của Dư An Minh, anh chỉ cần tùy tiện nói hai câu, liền có thể quyết định được chuyện sinh tử của anh ấy rồi, em nói vậy có đúng không?”

Sở Thành bất đắc dĩ, “Sao anh trốn thế nào cũng không qua được hai mắt của em thế?”

Quý Khinh Chu rất đắc ý, “Bởi vì em hiểu rất rõ anh.”

“Thật vinh hạnh.”

Quý Khinh Chu cười nhìn anh, cậu nghĩ anh cũng sẽ không thật sự làm khó Liên Cảnh Hành đâu, vì thế cũng không nói gì nữa, chỉ hỏi: “Hầy, tháng 8 này anh có sắp xếp gì không?”

“Em muốn làm gì?” Sở Thành hỏi cậu.

“Chương trình giải trí đó của đàn anh có mời em, trước đó không phải em đã nói rồi sao, mỗi một nghệ sĩ tham gia đều được dẫn theo một người bạn đồng hành, em muốn dẫn anh theo, anh có thời gian không?”

“Chuyện này à,” Sở Thành cố ý nói, “Để anh xem lịch trình của anh thế nào đã, em cũng biết, anh là người rất bận rộn mà.”

Quý Khinh Chu vừa nghe giọng điệu nói chuyện này của anh liền biết anh đang chọc ghẹo cậu, cậu học theo Sở Thành nói, “Không sao, công việc của anh quan trọng hơn. Nếu anh không có thời gian, vậy em sẽ bảo đàn anh dẫn em theo, vừa khéo để chỗ của em lại cho An Nghi. Hiện tại anh cũng biết đàn anh thích An Nghi rồi đó, vậy nên nếu lần tham gia chương trình giải trí này, tụi em có ăn chung ngủ chung trên một chiếc giường, anh cũng đừng bận tâm quá nha.”

Sở Thành nghe thế liền đạp phanh, “Em nói cái gì? Ăn chung ngủ chung trên một chiếc giường? Em và Liên Cảnh Hành sao? Nằm mơ đi. Đừng nói là tháng 8, cho dù là tháng 9 hay tháng 10 anh cũng có thời gian, em yên tâm, anh sẽ tham gia chương trình giải trí này với em.”

Quý Khinh Chu cảm thấy anh rất dễ kích động, “Không phải anh rất bận hay sao?”

“Truyền thống tốt đẹp của nhà chúng ta, có bận đến mấy cũng phải ở cùng với vợ của mình.”

Quý Khinh Chu bất chợt nghe thấy từ “vợ” này, nháy mắt cả người đỏ bừng, nhất thời không nói tiếng nào nữa.

===================
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện