So với nhân vật Lâm Lạc Phong thì thiết lập tính cách nhân vật Lâm Lạc Dương mà Quý Khinh Chu casting phải nói là vô cùng đơn bạc. Phần diễn của vai này không nhiều, chỉ có mấy cảnh, ngoại trừ cảnh đối diễn với vai Hà Vọng thì những cảnh còn lại đều là đối diễn với Liên Cảnh Hành.

Sự tồn tại của cậu ta chỉ để hoàn thiện hơn về hình tượng của Lâm Lạc Phong.

Quý Khinh Chu đọc kịch bản casting lần này, nội dung rất đơn giản, là cảnh tương tác hàng ngày của Lâm Lạc Dương và Lâm Lạc Phong lúc ở nhà. Từ kịch bản, cậu nhìn ra được tính cách dịu dàng của Lâm Lạc Dương cùng với sự bao dung và tôn trọng của cậu đối với anh mình, cuối cùng là tính nết trẻ con của người thiếu niên.

Diễn không khó, Quý Khinh Chu nghĩ, nhưng thiết lập tính cách hơi đơn bạc, có điều cũng bình thường, dù sao cậu ta cũng không phải nhân vật chính.

Cậu thay quần áo làm tóc theo tạo hình, chuyên gia trang điểm thấy mặt cậu non, chỉ trang điểm đơn giản cho cậu, làm cậu nhìn còn non hơn, "Lâm Lạc Dương mới 18, vừa lên năm nhất, vẫn còn là sinh viên, nhìn cậu cũng không lớn lắm, vầy là ok rồi."

"Cảm ơn." Quý Khinh Chu nói.

"Đừng khách khí."

Vì báo danh muộn nên Quý Khinh Chu là người cuối cùng casting, cậu cứ nghĩ là phải chờ lâu lắm nhưng rất nhanh đã đến lượt cậu. Để hiệu quả thử vai tốt hơn, đạo diễn đã nhờ Liên Cảnh Hành phối diễn chung với diễn viên casting. Quý Khinh Chu nhìn thấy Liên Cảnh Hành, nháy mắt liền thả lỏng, yên lặng đọc lại lời thoại trong đầu rồi mở mắt ra, lễ phép chào hỏi đạo diễn.

"Bắt đầu đi." Đạo diễn nói.

Liên Cảnh Hành nghe vậy, đứng lên, từ chỗ ngồi đi về phía cậu, khả năng nhập vai của anh ta rất tốt, đi mấy bước đã từ đàn anh Liên Cảnh Hành của Quý Khinh Chu biến thành người anh Lâm Lạc Phong của Lâm Lạc Dương.

"Anh về rồi này, nay lạnh khϊế͙p͙, Dương Dương em nấu cơm chưa? Chưa nấu thì tụi mình ăn lẩu đi." Anh ta vừa nói vừa làm động tác máng đồ lên móc áo, sau đó đi tới cạnh Quý Khinh Chu.

Quý Khinh Chu chỉ vào vị trí trống không trước mặt mình, là bồn rửa và đồ ăn đã được rửa sạch. Cậu cười nhìn Liên Cảnh Hành, cậu cười lên nhìn rất đẹp, bởi vì ngoại hình và khí chất của cậu thoạt nhìn rất sạch sẽ, giống như thực sự còn là sinh viên đang đi học.

"Em mới rửa đồ thôi mà đã cắt gọt gì đâu, vừa khéo ăn lẩu được." Liên Cảnh Hành nói.

Quý Khinh Chu không muốn lắm, cậu bị anh mình dụ ăn lẩu hết 3 ngày, giờ hết muốn ăn luôn rồi, cậu lắc đầu, tay trái làm tư thế giữ đồ ăn, tay phải làm động tác cầm dao, bắt đầu làm bộ thái rau. Liên Cảnh Hành thấy cậu bắt đầu thái rau, vội cướp dao của cậu, Quý Khinh Chu vừa né vừa sợ anh bị thương, cau mày giận dỗi nhìn anh mình.

Liên Cảnh Hành cười hì hì nói, "Ăn bữa nữa thôi."

Quý Khinh Chu lấy điện thoại ra, hồng hộc gõ chữ: Lần nào anh cũng nói vậy!

Cậu đưa điện thoại ra trước mặt Liên Cảnh Hành, Liên Cảnh Hành nghiêng đầu nói: "Anh không xem đâu."

Quý Khinh Chu đưa tay nhất định phải để anh ta xem, nhưng lại không biết làm sao với sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lấy lại điện thoại, đẩy Liên Cảnh Hành ra ngoài.

Liên Cảnh Hành vừa lui ra ngoài vừa cò kè với cậu, "Bữa nữa thôi, bữa cuối mà, Dương Dương, anh thề với em, tin anh đi."

Nhưng Quý Khinh Chu vẫn vô tình đẩy anh ta ra ngoài, đóng cửa lại, xuyên qua cửa thủy tinh làm mặt quỷ với anh ta rồi mới quay về bồn rửa xử lý thức ăn.

Màn diễn này ngoại trừ điện thoại của Quý Khinh Chu thì không có đạo cụ nào khác, đều dựa vào diễn viên tự mình phát huy, đạo diễn sau khi xem xong rất hài lòng với biểu hiện của Quý Khinh Chu. Ngoại hình của cậu rất chiếm ưu thế, rất phù hợp với hình tượng Lâm Lạc Dương trong phim: Đơn thuần, dịu dàng, sạch sẽ, vô hại, quan trọng nhất là trẻ tuổi. Cậu đại biểu cho sự tốt đẹp, cũng chính vì thế nên khi cậu ra đi ở tuổi 18 lúc vừa thành niên mới có thể khiến khán giả cảm thấy đau lòng, càng thêm lý giải sự biến chuyển trong tính cách của Lâm Lạc Phong.

Mà sự tương tác giữa Quý Khinh Chu và Liên Cảnh Hành cũng là tự nhiên nhất trong số những người casting, mỗi một động tác giữa hai người đều có một sự liên kết xuất sắc, mỗi một biểu cảm đều vừa đúng. Lúc Quý Khinh Chu nhìn về phía Liên Cảnh Hành, phảng phất như cậu thật sự là em trai Liên Cảnh Hành, mang theo sự tôn trọng và dịu dàng đối với anh mình nhưng cũng vì sự tùy hứng của anh mình mà bất đắc dĩ.

Đạo diễn rất hài lòng, thậm chí nghi ngờ có phải hai người này lén tập trước với nhau rồi không, nhưng dù có tập trước rồi thì có thể làm ra được hiệu quả như vầy cũng rất tốt. Đạo diễn chọn luôn Quý Khinh Chu, nói với cậu, "Bảo người đại diện của cháu tới tìm chú ký hợp đồng đi, để cháu nhanh chóng tiến tổ."

Quý Khinh Chu vui vẻ nói, "Cảm ơn đạo diễn."

"Cảm ơn đàn anh cháu ấy." Đạo diễn cười cười.

Lúc đạo diễn đi ngang qua Liên Cảnh Hành, thấp giọng hỏi một tiếng, "Cháu lén tập trước với nhóc đàn em của mình rồi phải không?"

"Dĩ nhiên không phải," Liên Cảnh Hành nhìn đạo diễn, "Cháu là người thế sao?"

"Vậy nhóc đàn em này của cháu khá đấy, ánh mắt người đại diện của cháu được lắm." Đạo diễn nói xong, cười rồi đi.

Quý Khinh Chu nhìn đạo diễn và biên kịch đi rồi mới nói với Liên Cảnh Hành: "Cảm ơn đàn anh nhiều."

"Đừng khách khí, cậu casting đạt không liên quan tới anh."

Tuy anh ta nói vậy nhưng Quý Khinh Chu cũng biết không có Liên Cảnh Hành đề cử thì ngay cả đi casting cậu cũng không biết, cậu có lòng cảm ơn Liên Cảnh Hành, lại sợ anh nghĩ cậu chuyện bé xé ra to, nhân tiện nói, "Đàn anh, em mời anh ăn cơm nhé."

Liên Cảnh Hành cũng chưa ăn cơm, bởi vậy vui vẻ đồng ý, "Được thôi, vừa nãy cứ nhắc tới lẩu, vậy đi ăn lẩu luôn đi."

Quý Khinh Chu cảm thấy anh ta bị Lâm Lạc Phong nhập, bật cười nhưng vẫn gật đầu, "Được."

Cậu và Liên Cảnh Hành còn có Chu Thành Phong cùng đi ăn lẩu, Chu Thành Phong rất vui, "Tốt quá, hai người các cậu chung một chỗ, anh đỡ chạy đi chạy lại."

Quý Khinh Chu thảo luận với hắn, "Nay trễ rồi, mai mua vé máy bay đi, em về lấy thêm ít quần áo rồi quay lại, trước em cứ nghĩ chỉ đi quay show thôi nên không mang theo nhiều đồ, bất tiện quá."

"Được." Chu Thành Phong đáp, "Anh để Tiểu Tiền về cùng cậu, anh không đi chung."

"Vâng."

°

Sở Thành nghe Quý Khinh Chu nói sắp về, còn muốn ăn với cậu bữa cơm nhưng ngay sau đó lại nghe Quý Khinh Chu nói, "Không được, tôi mua vé khứ hồi trong ngày, mai về rồi đi luôn, chắc không kịp đâu."

"Gấp thế?"

"Phim này đang quay rồi, diễn viên lúc trước không tuân thủ quy định mới bị đạo diễn khai trừ nên giờ tôi cũng không có thời gian mấy, vừa nãy anh Chu mới ký hợp đồng xong, tôi vừa lấy kịch bản, giờ còn đang xem đây."

Sở Thành thấy cậu nói có lý, cũng không tiện nói thêm gì, chỉ nói, "Mấy giờ máy bay đáp, tôi tới đón cậu."

Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút, "Hình như là 10h30 đến nơi."

"Mấy giờ cậu đi?"

Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút, nói với anh, "Anh đợi tí."

Cậu gửi Wechat cho Tiểu Tiền: Mua vé bay về chưa?

Tiểu Tiền trả lời lại ngay sau đó: Em đang xem, anh Quý anh muốn mua 4 giờ, 5 giờ hay 6 giờ?

Quý Khinh Chu: 6 giờ bay mấy giờ tới?

Tiểu Tiền: Trêи đây ghi là 8 giờ 38.

Quý Khinh Chu: Vậy cái này đi.

Cậu hỏi Tiểu Tiền xong, tiếp tục trò chuyện với Sở Thành, "Tôi bảo Tiểu Tiền mua vé 6 giờ rồi, vậy anh tới đón tôi rồi tụi mình đi ăn bữa cơm, tôi về nhà lấy đồ sau."

Sở Thành thấy vầy mới tạm được, "Vậy được, trước khi lên máy bay nhớ gọi cho tôi."

Quý Khinh Chu gật đầu, "Ok."

Cậu cúp điện thoại, tiếp tục chuyên tâm đọc kịch bản.

°

Sáng hôm sau, Quý Khinh Chu vừa xuống sân bay đã thấy chiếc Porsche mà Sở Thành tặng cho cậu, cậu nói với Tiểu Tiền một tiếng, tự mình đi qua xe của Sở Thành, gõ gõ cửa sổ xe.

Sở Thành bất đắc dĩ mở cửa sổ, nói với cậu, "Cậu không thấy cửa bên kia mở sẵn rồi à? Cứ lên xe thôi."

Quý Khinh Chu nghe vậy, đi qua bên kia, phát hiện cửa xe đang đóng hờ, cậu ngồi xuống, nói với Sở Thành: "Anh không sợ người khác ngồi vào à."

"Trừ cậu ai vào tôi đạp tên đó ra ngoài."

Quý Khinh Chu nghe vậy, bật cười, cậu quan sát bên trong xe, "Cũng được ghê nhỉ."

"Quà tặng cậu mà không đủ tốt thì tôi cầm ra được ư?"

"Cảm ơn." Quý Khinh Chu đáp, "Tôi rất thích."

"Thích là được rồi, đi thôi, đi ăn cơm, tôi đặt nhà hàng riêng rồi, chắc cậu sẽ thích đấy."

Quý Khinh Chu gật đầu, "Được."

Chỗ ăn cơm ở bên trung tâm thành phố, cách sân bay khá xa, hai người đến nơi cũng đã 11 giờ rưỡi.

Sở Thành đã đặt trước phòng riêng và thức ăn nên sau khi tiến vào thì nhân viên phục vụ bắt đầu dọn các món nguội lên.

"Nếm thử." Sở Thành nói.

Quý Khinh Chu gắp một đũa nếm thử, phát hiện mùi vị đúng là khá ổn, "Ngon lắm."

"Nhà hàng này mới nổi lên trong hai năm trở lại đây, mùi vị không tệ, tôi khá thích mấy món đặc sản của họ."

Quý Khinh Chu vốn muốn hỏi anh món gì, cậu có thể học rồi làm ở nhà cho anh ăn nhưng nghĩ lại vậy hình như hơi chủ động, nên chỉ gật đầu, không hỏi nhiều.

Sở Thành thấy cậu không hỏi mình nên chủ động nói với cậu, Quý Khinh Chu gật đầu nghe, "Ừ" đáp lời.

"Ừ thôi hả?"

"Không thì sao?" Quý Khinh Chu hỏi ngược lại.

Sở Thành nhìn cậu, "Chẳng lẽ cậu không muốn học làm thử à?"

Quý Khinh Chu chớp mắt.

Sở Thành nhìn cậu, thấy mình nói khá rõ rồi. Mấy nay bữa nào anh cũng ở nhà ăn cơm Quý Khinh Chu nấu, cảm thấy đồ ăn cậu nấu ngon hơn ở ngoài nhiều, cũng do thế nên lúc vừa vào nhà hàng thì anh đột nhiên nghĩ để Quý Khinh Chu tìm hiểu mấy món đặc sản ở đây, vậy thì sau này ở nhà anh cũng được ăn.

Nhưng mà hình như bé tình nhân của anh lại chẳng nghĩ vậy.

"Anh muốn tôi học nấu thử à?"

"Cậu không muốn à?"

Quý Khinh Chu nhớ kỹ giáo huấn hôm qua của anh, không chủ động tí nào, "Tôi sao cũng được, không có gì muốn hay không muốn hết, mấy món tôi biết làm đủ nhiều rồi."

Sở Thành:...

"Hay là anh muốn tôi muốn?"

"Làm gì có." Sở Thành mạnh miệng nói, "Tôi thuận miệng nói vậy thôi, ăn đi."

Quý Khinh Chu nghe vậy, cười cười, cậu cảm thấy Sở Thành hẳn là muốn cậu học làm thử, nếu không cũng sẽ không chủ động nhắc tới đề tài này. Nếu Sở Thành muốn thì tí nữa lên món cậu nghiên cứu chút vậy. Đương nhiên là lặng lẽ nghiên cứu không biểu hiện ra, không thì kim chủ papa của cậu lại cảm thấy không được nắm thế chủ động và quyền kiểm soát mất.

Mà trong lúc đó, kim chủ Sở Thành đã giành lại được thế chủ động và quyền kiểm soát, chẳng hề biết suy nghĩ trong đầu bé tình nhân của mình, còn đang âm thầm chán nản vì hôm nay bé tình nhân của mình không tri kỷ gì cả.

°

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Thành: Cục cưng, em vẫn là áo bông nhỏ của papa chứ?

Chu Chu: Đương nhiên không rồi

Sở Thành:??? Em đến tuổi phản nghịch à??

Chu Chu: Em nghe lời papa thôi mà, không muốn khiến papa buồn

Sở Thành: Nhưng giờ papa đang buồn lắm

Chu Chu:????

°

P/s: 🎉 Happy quốc tế thiếu nhi 🥳✨
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện