Sau khi Liên Cảnh Hành đi, Quý Khinh Chu mới nhớ ra mình đang nhắn tin với Ứng Niên, tự dưng off lâu vậy chắc chắn Ứng Niên sẽ thấy bối rối, do đó nhanh chóng trả lời tin nhắn của Ứng Niên, kể lại một lượt chuyện vừa xảy ra. Cậu không thân với Ứng Niên nên không nói cậu ta biết việc cậu tát Phương Diệu Tuyên, chỉ nói bọn họ mới cãi vã một trận.
Ứng Niên lo cậu chỉ có một mình, không biết có làm lại hai người kia nổi không, "Cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao," Quý Khinh Chu đáp, "Vẫn nhảy nhót tưng bừng lắm, chuyện lần này cảm ơn cậu, hôm khác tôi mời cậu đi ăn."
"Không cần đâu," Ứng Niên trả lời, "Cậu không sao là được rồi, vậy tôi không quấy rầy nữa, bye bye."
"Bye bye."
Cuộc trò chuyện giữa Quý Khinh Chu và Ứng Niên kết thúc, cậu nghĩ lại việc vừa rồi mình nhanh tay cho Phương Diệu Tuyên một tát, thấy mình đỉnh quá xá, động tác vô cùng nhanh gọn lẹ, phải mà quay lại được thì hay biết mấy, tiếc quá đi!
Cậu có hơi phấn khích cũng chưa muốn ngủ, bấm gọi video cho Sở Thành. Sở Thành mới tắm xong vừa mặc đồ ngủ vào, đang tựa lên thành giường. Anh nhìn Quý Khinh Chu vừa kϊƈɦ động vừa hưng phấn, "Sao đấy, trông em vui thế?"
"Tôi mới cãi nhau với người ta, tôi tát đối phương một cái." Quý Khinh Chu vui vẻ nói.
Sở Thành nghe cậu nói vậy, nghĩ chắc mình nghe nhầm rồi? Nhóc con của anh mà lại tát người khác? "Em không nhầm chủ ngữ đấy chứ? Không phải người khác tát em à?" Sở Thành nghi hoặc.
Quý Khinh Chu:...
Quý Khinh Chu nghĩ người cha già này của cậu đúng là quá coi thường cậu, "Tôi cũng biết cáu đấy được không?"
"Thế em tát ai? Hắn để em tát à?" Sở Thành nói tới đây thì bắt đầu lo, "Em không sao chứ? Em đánh hắn hắn có đánh lại em không? Em đứng dậy cởi đồ ra tôi xem."
Quý Khinh Chu:???!!!
"Sao anh đùa giỡn lưu manh ngang nhiên thế! Lại còn bắt tôi cởi đồ!"
Sở Thành cạn lời, "Tôi chỉ muốn xem thử em có bị thương không thôi."
"Tôi không sao," Quý Khinh Chu đáp, "Tôi đâu có ngốc, tôi biết tôi đánh không lại hắn ta nên tôi chạy rồi, phòng tôi là phòng xép, tôi chạy vào phòng ngủ xong chốt cửa, hắn có muốn đánh tôi cũng không đánh được."
"Em nhanh trí đấy."
Quý Khinh Chu cười cười, "Tôi cũng thấy vậy."
"Chờ đã, nơi đánh nhau là phòng em?" Sở Thành bắt đầu thấy hơi ảo, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao người ta đuổi tới phòng em đánh em luôn vậy? Rốt cuộc em đánh nhau với ai?"
"Không phải đánh nhau, là tôi đánh hắn ta, còn về việc đánh ai ấy hả," Quý Khinh Chu nhìn anh, kéo dài giọng, "Anh đoán xem?"
Sở Thành nghe thế thì nghĩ, Quý Khinh Chu kêu anh đoán vậy nhất định là anh có biết người này. Cùng quay chương trình với em ấy mà anh cũng biết, vậy chỉ có thể là, "La Dư Tân?"
Quý Khinh Chu lắc đầu, "Gần đúng rồi?"
"Kiểu gì thì em cũng đâu thể đánh Phương Diệu Tuyên được! Phương Diệu Tuyên có tham gia chương trình này à?"
Quý Khinh Chu búng tay cái chóc, "Không sai, chính là hắn ta!"
Lần này Sở Thành choáng thật rồi, "Chẳng phải em nói em đánh không lại tên đó à? Sao em còn dám đánh hắn?"
"Do hắn ta muốn động thủ trước, hắn cãi không lại tôi thì muốn động thủ với tôi, nhân lúc hắn chưa kịp xuống tay tôi quay qua tát hắn trước."
"Thằng đó còn muốn đánh em? Nó điên rồi à? Cãi không lại đi đánh người."
"Phải đấy, tên rác rưởi." Quý Khinh Chu mắng xong thì kể hết việc ban nãy xảy ra cho Sở Thành, có lẽ do cậu quá phấn khích nên kể lại cứ như đang kể chuyện, chỉ muốn tua lại mấy câu mắng nhau lúc đó cho anh nghe.
"Tôi hối hận quá đi," Quý Khinh Chu cảm khái sau khi kể xong, "Sao lúc đó tôi lại quên gọi video cho anh nhỉ, gọi thường thôi cũng được, thế thì anh có thể cảm nhận được tình hình chiến trận khốc liệt ra sao rồi."
Có phải em sợ mình không hù chết người cha già này của em không, Sở Thành xỉa xói trong lòng, cũng may giờ Quý Khinh Chu mới nói anh biết, nếu cậu mà nói lúc Phương Diệu Tuyên và La Dư Tân mới tới, chắc anh sẽ bị cái tát kia của Quý Khinh Chu dọa cho chết luôn, vì sợ bé thỏ con chạy không kịp bị Phương Diệu Tuyên bắt lại đánh đập dã man.
Sở Thành vừa nghĩ tới hình ảnh đó là đã thấy sợ, con trai nhỏ của anh không gáy thì thôi đã gáy là ai cũng phải hết hồn, lúc thường trông hiền hòa như chú dê con, không ngờ lại là dê con mang trong mình khát khao hoá sói.
"Lần sau em đánh gã trước mặt tôi đi," Sở Thành khuyên nhủ, "Không lỡ đâu em chạy chậm một bước thì tôi gặp lại em trong bệnh viện mất."
"Lần này tôi chỉ kϊƈɦ động nhất thời thôi, tôi cũng không định đánh hắn ta, ai biết tự nhiên hắn lại giơ tay lên nên tôi mới không kìm được, giờ nghĩ lại thấy sợ thật." Quý Khinh Chu nhỏ giọng nói, "May mà tôi chạy nhanh, nếu không tôi sẽ trốn sau lưng La Dư Tân để hắn đánh La Dư Tân trước."
Sở Thành không ngờ cậu còn có cả chiêu dự phòng, bị cậu chọc cho cười, anh nhìn Quý Khinh Chu, có hơi muốn gặp cậu. Nếu lúc này cậu ở đây, Sở Thành nghĩ có lẽ anh sẽ ôm Quý Khinh Chu rồi nói với cậu rằng "Em đừng sợ, không sao đâu", nếu Phương Diệu Tuyên thật sự đánh cậu, anh sẽ cho Phương Diệu Tuyên vào viện nằm xong vào tù ngồi. Nhưng nếu Quý Khinh Chu thực sự ở đây, Sở Thành cảm thấy chắc chắn anh sẽ không để Quý Khinh Chu một mình đối mặt với Phương Diệu Tuyên và La Dư Tân.
Sở Thành thở dài, tên anh trai mưa Liên Cảnh Hành này đúng là không đáng tin tí nào, nhóc con nhà mình vẫn phải tự mình bận tâm thôi.
"Không có gì phải sợ, đánh thì đánh thôi, Phương Diệu Tuyên đáng bị đập, tôi mà ở đó tôi cũng đánh chung với em."
Quý Khinh Chu bật cười, "Đúng là tiếc thật đấy."
"Đáng đời bọn họ, đêm hôm chạy qua kiếm chuyện rõ ngứa đòn. Nhưng Phương Diệu Tuyên thích kiểu này thì ngạc nhiên thật, tính tên đó đâu giống em?"
"Bởi vậy nên tôi chỉ là thế thân của anh ta thôi." Quý Khinh Chu nói.
Sở Thành chỉ mới thấy ảnh La Dư Tân chưa gặp người thật bao giờ, anh nghe Quý Khinh Chu nói thế thì có hơi tò mò, không biết gương mặt nhìn giống Quý Khinh Chu cos bạch liên bông trông sẽ như nào.
Quý Khinh Chu thấy anh như đang có điều suy nghĩ, "Anh đang nghĩ gì thế?"
"La Dư Tân."
"La Dư Tân!" Quý Khinh Chu không thể tin được, "Anh nghĩ về anh ta làm gì? Anh cũng bị sự trà xanh của anh ta mê hoặc rồi ư? Tỉnh táo lên papa, anh ta là sen tim đen đấy!"
"Nghĩ gì thế, tôi tò mó tí thôi."
"Anh tò mò?" Quý Khinh Chu cảm thấy anh đang lắc lư bên bờ vực nguy hiểm, "Có phải anh cảm thấy anh ta như vậy rất khác biệt, đã thành công thu hút sự chú ý của anh? Papa, anh đang chơi với lửa!"
Sở Thành cười lớn, "Lại còn chơi với lửa, tôi chơi cả mấy thứ khác nữa này. Cậu bé, muốn chơi đùa với trái tim tôi không?"
"Không chơi, chơi nhau thôi, cảm ơn."
Sở Thành không thích câu này, "Tôi cho em cơ hội trả lời lại đấy."
"Thế tôi cũng cho anh cơ hội trả lời lại đấy." Quý Khinh Chu nói.
"Tôi phải trả lời lại cái gì?" Sở Thành không rõ.
Quý Khinh Chu mỉm cười, "Nãy anh bảo anh nghĩ về ai cơ?"
Sở Thành nghe vậy, không ngờ cậu lại so đo chuyện này, "Nghĩ về em, nghĩ về em được chưa."
"Tạm được."
Sở Thành cười một tiếng, "Tuổi còn nhỏ mà chi li lắm đấy."
"Ai bảo anh nhắc La Dư Tân, đâu phải anh không biết tôi ghét anh ta."
Sở Thành hết cách phải giải thích, "Tôi tò mò về La Dư Tân như người khác tò mò về vẹt biết nói thôi, do tôi chưa gặp kiểu đấy bao giờ, không có ý gì khác cả. Tính papa em mà em còn không hiểu à? Đã nói chỉ nuôi mình em là chỉ nuôi mình em, em là độc đinh của tôi cơ mà."
Lúc này Quý Khinh Chu mới hài lòng, "Nói chung sau này không cho anh nhắc tới anh ta nữa."
Sở Thành cảm thấy bé tình nhân của anh đúng là vừa tham vừa thích so đo, anh mà nói thêm câu nữa chắc cậu kết sổ anh luôn, nhưng biết sao được, độc đinh của anh mà, đành phải chiều cậu thôi.
"Giờ tôi biết tại sao quốc gia lại phổ biến chính sách 2 con rồi, có thêm đứa nữa tranh với em là em khỏi thấy được cưng nên hư."
"Vậy là anh sai rồi," Quý Khinh Chu đáp, "Anh mà có đứa nữa tôi sẽ bỏ nhà ra đi."
"Lại còn bỏ nhà ra đi? Em đi đâu?"
"Đương nhiên là biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay, khi đó chúng ta đã cắt đứt quan hệ bố con rồi mà anh còn muốn biết tôi đi đâu à?"
"Đúng là lớn rồi, lại còn đòi cắt đứt quan hệ bố con."
"Tôi đâu có đòi, tôi nói là khi nào anh có đứa thứ 2 tôi mới bỏ nhà ra đi, anh không có thì đương nhiên tôi sẽ ở lại hiếu thuận với anh."
Sở Thành cười cười, "Được rồi không trêu em nữa, đi ngủ đi, ghi hình xong sớm còn về gặp tôi."
"Anh có đến đón tôi không?" Quý Khinh Chu hỏi anh, cậu hỏi xong, không nhịn được mà thuyết phục, "Anh đến đi, đón tôi xong tụi mình đi ăn."
"Được." Sở Thành chiều theo cậu, "Tôi có mỗi em là độc đinh thôi, không đến đón em em lại cắt đứt quan hệ bố con với tôi thì biết làm sao? Giờ em đang tuổi phản nghịch, tôi cũng không dám chọc em."
Quý Khinh Chu không nhịn được bật cười, trong mắt toàn là vui vẻ, "Thế tôi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi nhé."
Cậu nói xong, cúp video call, tâm trạng rất tốt gửi meme cho Sở Thành.
Sở Thành nghe tiếng thông báo Wechat, cúi đầu nhìn, thấy Quý Khinh Chu gửi meme qua đây: Cho anh trái tim nhỏ của tui nè.
Sở Thành không tự chủ giương khóe môi lên.
- - Cậu bé, muốn chơi đùa với trái tim tôi không?
- - Cho anh trái tim nhỏ của tui nè.
Đáng yêu, Sở Thành nghĩ, tuy đến tuổi phản nghịch nhưng vẫn rất đáng yêu, vẫn là Chu Chu của anh.
°
Ngày ghi hình hôm sau, Quý Khinh Chu sợ Phương Diệu Tuyên trả đũa nên lúc nào cũng ở cạnh Liên Cảnh Hành, nhưng hình như cơn giận của Phương Diệu Tuyên đã tan đi rồi, chỉ nhìn cậu cười gằn không làm gì khác. Còn La Dư Tân vì duy trì thiết lập fanboy của mình, nên một mực cung kính với Liên Cảnh Hành.
Trong lúc nhân viên công tác dọn đạo cụ lên, nhóm khách mời tắt mic tụ lại ngồi uống nước với nhau.
Phương Diệu Tuyên ngứa mắt lúc ghi hình La Dư Tân cứ một mực cung kính với Liên Cảnh Hành, nói với hắn, "Cậu coi trọng Liên Cảnh Hành quá đấy."
"Vì địa vị anh ta cao hơn tụi mình mà." La Dư Tân nói.
Phương Diệu Tuyên cười nhạo, "Một tên chó mất chủ bị đuổi ra khỏi nhà thôi, đáng để cậu tôn trọng vậy à."
La Dư Tân thấy rất hứng thú với câu này, "Cậu nói vậy là sao?"
"Cậu nghĩ tại sao Liên Cảnh Hành lại đến giới giải trí phát triển?" Phương Diệu Tuyên nhìn La Dư Tân, "Còn chẳng phải do không lăn lộn nổi ở chỗ khác nữa à. Cuộc đời anh ta là một vở hài kịch, có câu không thể bạc đãi người vợ cùng khổ với mình, nhưng mẹ anh ta không những bị bạc đãi còn chết luôn rồi, bố anh ta là trò cười, mẹ anh ta là trò cười, anh ta cũng là trò cười. Không ngờ vào giới giải trí lại xoay người biến thành thần tượng người người nâng đỡ, fans anh ta còn nói anh ta là quý công tử, hahaha, đúng là nực cười."
Ứng Niên lo cậu chỉ có một mình, không biết có làm lại hai người kia nổi không, "Cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao," Quý Khinh Chu đáp, "Vẫn nhảy nhót tưng bừng lắm, chuyện lần này cảm ơn cậu, hôm khác tôi mời cậu đi ăn."
"Không cần đâu," Ứng Niên trả lời, "Cậu không sao là được rồi, vậy tôi không quấy rầy nữa, bye bye."
"Bye bye."
Cuộc trò chuyện giữa Quý Khinh Chu và Ứng Niên kết thúc, cậu nghĩ lại việc vừa rồi mình nhanh tay cho Phương Diệu Tuyên một tát, thấy mình đỉnh quá xá, động tác vô cùng nhanh gọn lẹ, phải mà quay lại được thì hay biết mấy, tiếc quá đi!
Cậu có hơi phấn khích cũng chưa muốn ngủ, bấm gọi video cho Sở Thành. Sở Thành mới tắm xong vừa mặc đồ ngủ vào, đang tựa lên thành giường. Anh nhìn Quý Khinh Chu vừa kϊƈɦ động vừa hưng phấn, "Sao đấy, trông em vui thế?"
"Tôi mới cãi nhau với người ta, tôi tát đối phương một cái." Quý Khinh Chu vui vẻ nói.
Sở Thành nghe cậu nói vậy, nghĩ chắc mình nghe nhầm rồi? Nhóc con của anh mà lại tát người khác? "Em không nhầm chủ ngữ đấy chứ? Không phải người khác tát em à?" Sở Thành nghi hoặc.
Quý Khinh Chu:...
Quý Khinh Chu nghĩ người cha già này của cậu đúng là quá coi thường cậu, "Tôi cũng biết cáu đấy được không?"
"Thế em tát ai? Hắn để em tát à?" Sở Thành nói tới đây thì bắt đầu lo, "Em không sao chứ? Em đánh hắn hắn có đánh lại em không? Em đứng dậy cởi đồ ra tôi xem."
Quý Khinh Chu:???!!!
"Sao anh đùa giỡn lưu manh ngang nhiên thế! Lại còn bắt tôi cởi đồ!"
Sở Thành cạn lời, "Tôi chỉ muốn xem thử em có bị thương không thôi."
"Tôi không sao," Quý Khinh Chu đáp, "Tôi đâu có ngốc, tôi biết tôi đánh không lại hắn ta nên tôi chạy rồi, phòng tôi là phòng xép, tôi chạy vào phòng ngủ xong chốt cửa, hắn có muốn đánh tôi cũng không đánh được."
"Em nhanh trí đấy."
Quý Khinh Chu cười cười, "Tôi cũng thấy vậy."
"Chờ đã, nơi đánh nhau là phòng em?" Sở Thành bắt đầu thấy hơi ảo, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao người ta đuổi tới phòng em đánh em luôn vậy? Rốt cuộc em đánh nhau với ai?"
"Không phải đánh nhau, là tôi đánh hắn ta, còn về việc đánh ai ấy hả," Quý Khinh Chu nhìn anh, kéo dài giọng, "Anh đoán xem?"
Sở Thành nghe thế thì nghĩ, Quý Khinh Chu kêu anh đoán vậy nhất định là anh có biết người này. Cùng quay chương trình với em ấy mà anh cũng biết, vậy chỉ có thể là, "La Dư Tân?"
Quý Khinh Chu lắc đầu, "Gần đúng rồi?"
"Kiểu gì thì em cũng đâu thể đánh Phương Diệu Tuyên được! Phương Diệu Tuyên có tham gia chương trình này à?"
Quý Khinh Chu búng tay cái chóc, "Không sai, chính là hắn ta!"
Lần này Sở Thành choáng thật rồi, "Chẳng phải em nói em đánh không lại tên đó à? Sao em còn dám đánh hắn?"
"Do hắn ta muốn động thủ trước, hắn cãi không lại tôi thì muốn động thủ với tôi, nhân lúc hắn chưa kịp xuống tay tôi quay qua tát hắn trước."
"Thằng đó còn muốn đánh em? Nó điên rồi à? Cãi không lại đi đánh người."
"Phải đấy, tên rác rưởi." Quý Khinh Chu mắng xong thì kể hết việc ban nãy xảy ra cho Sở Thành, có lẽ do cậu quá phấn khích nên kể lại cứ như đang kể chuyện, chỉ muốn tua lại mấy câu mắng nhau lúc đó cho anh nghe.
"Tôi hối hận quá đi," Quý Khinh Chu cảm khái sau khi kể xong, "Sao lúc đó tôi lại quên gọi video cho anh nhỉ, gọi thường thôi cũng được, thế thì anh có thể cảm nhận được tình hình chiến trận khốc liệt ra sao rồi."
Có phải em sợ mình không hù chết người cha già này của em không, Sở Thành xỉa xói trong lòng, cũng may giờ Quý Khinh Chu mới nói anh biết, nếu cậu mà nói lúc Phương Diệu Tuyên và La Dư Tân mới tới, chắc anh sẽ bị cái tát kia của Quý Khinh Chu dọa cho chết luôn, vì sợ bé thỏ con chạy không kịp bị Phương Diệu Tuyên bắt lại đánh đập dã man.
Sở Thành vừa nghĩ tới hình ảnh đó là đã thấy sợ, con trai nhỏ của anh không gáy thì thôi đã gáy là ai cũng phải hết hồn, lúc thường trông hiền hòa như chú dê con, không ngờ lại là dê con mang trong mình khát khao hoá sói.
"Lần sau em đánh gã trước mặt tôi đi," Sở Thành khuyên nhủ, "Không lỡ đâu em chạy chậm một bước thì tôi gặp lại em trong bệnh viện mất."
"Lần này tôi chỉ kϊƈɦ động nhất thời thôi, tôi cũng không định đánh hắn ta, ai biết tự nhiên hắn lại giơ tay lên nên tôi mới không kìm được, giờ nghĩ lại thấy sợ thật." Quý Khinh Chu nhỏ giọng nói, "May mà tôi chạy nhanh, nếu không tôi sẽ trốn sau lưng La Dư Tân để hắn đánh La Dư Tân trước."
Sở Thành không ngờ cậu còn có cả chiêu dự phòng, bị cậu chọc cho cười, anh nhìn Quý Khinh Chu, có hơi muốn gặp cậu. Nếu lúc này cậu ở đây, Sở Thành nghĩ có lẽ anh sẽ ôm Quý Khinh Chu rồi nói với cậu rằng "Em đừng sợ, không sao đâu", nếu Phương Diệu Tuyên thật sự đánh cậu, anh sẽ cho Phương Diệu Tuyên vào viện nằm xong vào tù ngồi. Nhưng nếu Quý Khinh Chu thực sự ở đây, Sở Thành cảm thấy chắc chắn anh sẽ không để Quý Khinh Chu một mình đối mặt với Phương Diệu Tuyên và La Dư Tân.
Sở Thành thở dài, tên anh trai mưa Liên Cảnh Hành này đúng là không đáng tin tí nào, nhóc con nhà mình vẫn phải tự mình bận tâm thôi.
"Không có gì phải sợ, đánh thì đánh thôi, Phương Diệu Tuyên đáng bị đập, tôi mà ở đó tôi cũng đánh chung với em."
Quý Khinh Chu bật cười, "Đúng là tiếc thật đấy."
"Đáng đời bọn họ, đêm hôm chạy qua kiếm chuyện rõ ngứa đòn. Nhưng Phương Diệu Tuyên thích kiểu này thì ngạc nhiên thật, tính tên đó đâu giống em?"
"Bởi vậy nên tôi chỉ là thế thân của anh ta thôi." Quý Khinh Chu nói.
Sở Thành chỉ mới thấy ảnh La Dư Tân chưa gặp người thật bao giờ, anh nghe Quý Khinh Chu nói thế thì có hơi tò mò, không biết gương mặt nhìn giống Quý Khinh Chu cos bạch liên bông trông sẽ như nào.
Quý Khinh Chu thấy anh như đang có điều suy nghĩ, "Anh đang nghĩ gì thế?"
"La Dư Tân."
"La Dư Tân!" Quý Khinh Chu không thể tin được, "Anh nghĩ về anh ta làm gì? Anh cũng bị sự trà xanh của anh ta mê hoặc rồi ư? Tỉnh táo lên papa, anh ta là sen tim đen đấy!"
"Nghĩ gì thế, tôi tò mó tí thôi."
"Anh tò mò?" Quý Khinh Chu cảm thấy anh đang lắc lư bên bờ vực nguy hiểm, "Có phải anh cảm thấy anh ta như vậy rất khác biệt, đã thành công thu hút sự chú ý của anh? Papa, anh đang chơi với lửa!"
Sở Thành cười lớn, "Lại còn chơi với lửa, tôi chơi cả mấy thứ khác nữa này. Cậu bé, muốn chơi đùa với trái tim tôi không?"
"Không chơi, chơi nhau thôi, cảm ơn."
Sở Thành không thích câu này, "Tôi cho em cơ hội trả lời lại đấy."
"Thế tôi cũng cho anh cơ hội trả lời lại đấy." Quý Khinh Chu nói.
"Tôi phải trả lời lại cái gì?" Sở Thành không rõ.
Quý Khinh Chu mỉm cười, "Nãy anh bảo anh nghĩ về ai cơ?"
Sở Thành nghe vậy, không ngờ cậu lại so đo chuyện này, "Nghĩ về em, nghĩ về em được chưa."
"Tạm được."
Sở Thành cười một tiếng, "Tuổi còn nhỏ mà chi li lắm đấy."
"Ai bảo anh nhắc La Dư Tân, đâu phải anh không biết tôi ghét anh ta."
Sở Thành hết cách phải giải thích, "Tôi tò mò về La Dư Tân như người khác tò mò về vẹt biết nói thôi, do tôi chưa gặp kiểu đấy bao giờ, không có ý gì khác cả. Tính papa em mà em còn không hiểu à? Đã nói chỉ nuôi mình em là chỉ nuôi mình em, em là độc đinh của tôi cơ mà."
Lúc này Quý Khinh Chu mới hài lòng, "Nói chung sau này không cho anh nhắc tới anh ta nữa."
Sở Thành cảm thấy bé tình nhân của anh đúng là vừa tham vừa thích so đo, anh mà nói thêm câu nữa chắc cậu kết sổ anh luôn, nhưng biết sao được, độc đinh của anh mà, đành phải chiều cậu thôi.
"Giờ tôi biết tại sao quốc gia lại phổ biến chính sách 2 con rồi, có thêm đứa nữa tranh với em là em khỏi thấy được cưng nên hư."
"Vậy là anh sai rồi," Quý Khinh Chu đáp, "Anh mà có đứa nữa tôi sẽ bỏ nhà ra đi."
"Lại còn bỏ nhà ra đi? Em đi đâu?"
"Đương nhiên là biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay, khi đó chúng ta đã cắt đứt quan hệ bố con rồi mà anh còn muốn biết tôi đi đâu à?"
"Đúng là lớn rồi, lại còn đòi cắt đứt quan hệ bố con."
"Tôi đâu có đòi, tôi nói là khi nào anh có đứa thứ 2 tôi mới bỏ nhà ra đi, anh không có thì đương nhiên tôi sẽ ở lại hiếu thuận với anh."
Sở Thành cười cười, "Được rồi không trêu em nữa, đi ngủ đi, ghi hình xong sớm còn về gặp tôi."
"Anh có đến đón tôi không?" Quý Khinh Chu hỏi anh, cậu hỏi xong, không nhịn được mà thuyết phục, "Anh đến đi, đón tôi xong tụi mình đi ăn."
"Được." Sở Thành chiều theo cậu, "Tôi có mỗi em là độc đinh thôi, không đến đón em em lại cắt đứt quan hệ bố con với tôi thì biết làm sao? Giờ em đang tuổi phản nghịch, tôi cũng không dám chọc em."
Quý Khinh Chu không nhịn được bật cười, trong mắt toàn là vui vẻ, "Thế tôi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi nhé."
Cậu nói xong, cúp video call, tâm trạng rất tốt gửi meme cho Sở Thành.
Sở Thành nghe tiếng thông báo Wechat, cúi đầu nhìn, thấy Quý Khinh Chu gửi meme qua đây: Cho anh trái tim nhỏ của tui nè.
Sở Thành không tự chủ giương khóe môi lên.
- - Cậu bé, muốn chơi đùa với trái tim tôi không?
- - Cho anh trái tim nhỏ của tui nè.
Đáng yêu, Sở Thành nghĩ, tuy đến tuổi phản nghịch nhưng vẫn rất đáng yêu, vẫn là Chu Chu của anh.
°
Ngày ghi hình hôm sau, Quý Khinh Chu sợ Phương Diệu Tuyên trả đũa nên lúc nào cũng ở cạnh Liên Cảnh Hành, nhưng hình như cơn giận của Phương Diệu Tuyên đã tan đi rồi, chỉ nhìn cậu cười gằn không làm gì khác. Còn La Dư Tân vì duy trì thiết lập fanboy của mình, nên một mực cung kính với Liên Cảnh Hành.
Trong lúc nhân viên công tác dọn đạo cụ lên, nhóm khách mời tắt mic tụ lại ngồi uống nước với nhau.
Phương Diệu Tuyên ngứa mắt lúc ghi hình La Dư Tân cứ một mực cung kính với Liên Cảnh Hành, nói với hắn, "Cậu coi trọng Liên Cảnh Hành quá đấy."
"Vì địa vị anh ta cao hơn tụi mình mà." La Dư Tân nói.
Phương Diệu Tuyên cười nhạo, "Một tên chó mất chủ bị đuổi ra khỏi nhà thôi, đáng để cậu tôn trọng vậy à."
La Dư Tân thấy rất hứng thú với câu này, "Cậu nói vậy là sao?"
"Cậu nghĩ tại sao Liên Cảnh Hành lại đến giới giải trí phát triển?" Phương Diệu Tuyên nhìn La Dư Tân, "Còn chẳng phải do không lăn lộn nổi ở chỗ khác nữa à. Cuộc đời anh ta là một vở hài kịch, có câu không thể bạc đãi người vợ cùng khổ với mình, nhưng mẹ anh ta không những bị bạc đãi còn chết luôn rồi, bố anh ta là trò cười, mẹ anh ta là trò cười, anh ta cũng là trò cười. Không ngờ vào giới giải trí lại xoay người biến thành thần tượng người người nâng đỡ, fans anh ta còn nói anh ta là quý công tử, hahaha, đúng là nực cười."
Danh sách chương