“Được thôi,” La Dư Tân nhìn Sở Thành, “Đương nhiên hai người không phải là bạn bè rồi, Quý Khinh Chu còn không bằng tôi, thì làm sao cậu ta có thể đạt được tiêu chuẩn làm bạn bè của anh chứ, chẳng qua cậu ta chỉ là một con chim hoàng yến do anh nuôi, làm trò cho anh tiêu khiển chơi chơi mà thôi, làm sao có thể là bạn bè của anh được.”

“Vậy nên?” Sở Thành nhìn anh ta, tuy anh đang ngồi, nhưng khí thế lại lớn hơn La Dư Tân nhiều, anh nhìn La Dư Tân hỏi, “Cậu trăm phương ngàn kế để tiếp cận tôi, hao hết tâm tư muốn gặp được tôi, là vì cậu gấp gáp chờ không được, muốn làm chim hoàng yến của tôi sao?”

La Dư Tân ngây ngẩn cả người, anh ta nhìn Sở Thành, nhất thời nói không nên lời.

Quý Khinh Chu cảm thấy tay cậu hơi run run, cậu muốn đẩy cửa đi vào, muốn chất vấn Sở Thành rằng, anh đã quên trước đó đã nói gì với tôi rồi sao? Nhưng một chút cậu cũng không động đậy, cậu không tin Sở Thành đã quên chuyện mà anh đã từng đáp ứng cậu, cũng không tin Sở Thành sẽ lừa cậu, cậu nắm chặt tay nắm cửa, yên lặng đứng im một chỗ.

Sở Thành lại nhấn nút ghi âm, anh nhìn La Dư Tân, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Cậu cảm thấy Quý Khinh Chu là chim hoàng yến của tôi, cho nên tôi mới nâng đỡ cậu ấy, cho cậu ấy tài nguyên, tôi đầu tư tiền bạc, để cậu ấy một đường xuôi gió xuôi nước, thậm chí khi hai người đấu nhau tôi còn giúp cậu ấy để chèn ép cậu. Cậu không cam lòng, cậu tạo kịch bản để tôi cứu cậu, cậu trăm phương nghìn kế muốn có được phương thức liên lạc của tôi, thậm chí còn cố ý tạo ra tình huống ngẫu nhiên gặp được. Quý Khinh Chu vừa rời khỏi phòng đi WC, ngay sau đó cậu liền đi nhầm phòng, cậu bắt gặp cậu ấy nên mới đoán được tôi ở trong này, cố ý muốn đến gặp tôi, đúng không?”

La Dư Tân khẽ lay động hầu kết, bỏ tức giận trước đó qua một bên, anh ta khẽ nói, “Tôi chỉ muốn làm quen với anh mà thôi.”

“Chỉ muốn làm quen với tôi ư?” Sở Thành cười nhạo một tiếng, “Cậu nói mấy lời này, chính bản thân cậu có tin không? Cậu biết cậu và Quý Khinh Chu có gương mặt giống nhau, cậu nghĩ cậu ấy là một con chim hoàng yến của tôi, cậu hâm mộ tài nguyên của cậu ấy, ham muốn tài nguyên của cậu ấy, chẳng lẽ cậu không biết bản thân cần phải trả giá điều gì sao? Hay là cậu nghĩ tôi cũng giống như Phương Diệu Tuyên, chỉ cần gán mác là bạn bè, tôi sẽ vì bạn bè giúp cậu vượt qua mọi chuyện? Tôi không phải loại người như vậy, tôi là một gian thương, là một thương nhân, nếu là chuyện không có lợi thì nhất định tôi sẽ không làm.”

La Dư Tân không nói gì.

“Vậy nên, cậu có muốn làm chim hoàng yến của tôi không?” Sở Thành chống cằm nhìn anh ta.

Quý Khinh Chu cảm thấy tay nắm cửa trong tay bỗng dưng lạnh toát, lạnh đến mức dường như cậu không thể nắm được nữa, lần đầu tiên cậu cảm thấy, dường như cậu cũng chưa từng quen biết một Sở Thành như thế này.

“Ha ha ha,” Sở Thành đột nhiên nở nụ cười, Quý Khinh Chu khó hiểu, chợt nghe Sở Thành nói, “Cậu đang tự hỏi đó sao? Cậu thật sự đang tự hỏi những lời này của tôi sao?” Sở Thành nhìn người trước mặt, anh không hiểu tại sao Phương Diệu Tuyên lại có thể thích một người như vậy, thậm chí còn xem Quý Khinh Chu trở thành thế thân của người đó nữa.

“Tôi không có.” La Dư Tân liền nóng nảy la lên, “Tôi chỉ ngây ngẩn nhất thời mà thôi.”

“Nhưng cậu cũng không từ chối, cậu đang do dự, cậu đang tự hỏi, thậm chí cậu còn nghĩ có lẽ cậu sẽ tiếp nhận được chuyện này, bởi vì từ lúc cậu lập kế hoạch để gặp được tôi, cậu đã biết nhất định sẽ có trường hợp này xảy ra, nhưng cậu vẫn không từ bỏ, cậu vẫn chọn diễn kịch cho tôi xem, từ lúc bắt đầu, cậu đã chuẩn bị rất tốt rồi, không phải sao?”

“Không phải.” La Dư Tân liền bác bỏ, anh ta không muốn thừa nhận, anh ta nâng giọng giải thích, “Anh tưởng tôi giống như Quý Khinh Chu không biết tự ái, tự nguyện làm mấy chuyện ti tiện này sao? Trừ phi anh thích tôi, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không cho phép anh chạm vào người tôi.”

“Vậy nên nếu tôi thích cậu, thì có thể ngủ với cậu rồi đúng không?” Sở Thành hỏi ngược lại.

La Dư Tân bị câu hỏi này của anh làm cho nghẹn họng, Sở Thành thấy anh ta như vậy, cười thầm một tiếng, “Tiếc là, tôi không có hứng thú với cậu.”

Anh nói xong, khi đã đạt được file ghi âm mình muốn, liền yên lặng thả nút ghi âm ra.

La Dư Tân muốn nói thêm gì đó, lại bị anh cắt ngang.

“Để tôi chỉ ra hai sai lầm của cậu.” Sở Thành nói.

“Sai lầm của tôi?”

“Đúng vậy,” Sở Thành nhìn anh ta, “Cậu tới tìm tôi, nhưng có rất nhiều chuyện của tôi cậu đều không hề hay biết, chỉ dùng phỏng đoán cá nhân, tự ý hành động, làm lãng phí thời gian của cậu, đồng thời cũng làm lãng phí thời gian của tôi.”

“Thứ nhất, đúng là Quý Khinh Chu không phải bạn bè của tôi, nhưng cậu ấy cũng không phải chim hoàng yến tôi nuôi, cậu nghe tên vương bát đản nào nói hươu nói vượn vậy, làm loạn nhân duyên của người khác sẽ bị ngựa đá đó, tên đó không biết sao?”

Quý Khinh Chu nghe vậy, vô thức ngẩng đầu, có chút giật mình dường như bản thân đang xuất hiện ảo giác.

“Một người như tôi, cần gì phải nuôi chim hoàng yến? Tây Ngu thiếu tuấn nam mỹ nữ sao? Tôi muốn ngủ với ai mà chẳng được, cần gì phải đi bao nuôi nữa? Đơn giản chỉ là phương pháp theo đuổi mà thôi, giống hệt như cái cách mà cậu đã trăm phương ngàn kế muốn làm quen với tôi vậy đó. Thứ hai,” Sở Thành nhìn La Dư Tân, “Thu hồi mấy chữ không biết tự ái, tự nguyện làm chuyện ti tiện của cậu lại đi, Quý Khinh Chu sạch sẽ hơn cậu nhiều, cậu lợi dụng Phương Diệu Tuyên bao nhiêu lần, chính cậu tự hiểu rõ, cậu ấy không giống như cậu, đòi hỏi tài nguyên của tôi. Nếu để tôi nghe phải những từ như vậy nữa, đừng trách tôi ra tay không hề khách khí.”

“Tôi không nói, thì không phải sự thật sao?” La Dư Tân mới không tin những lời anh vừa nói, “Cậu ta có phải chim hoàng yến của anh hay không, anh có ngủ với cậu ta hay không, tự anh hiểu rõ.”

“Vậy có lẽ phải làm cho cậu thất vọng rồi, hai chúng tôi vô cùng trong sáng, quả thật giống như tình yêu Plato vậy, làm sao tôi có thể chạm vào cậu ấy, khi ngày nào cậu ấy cũng vất vả đóng phim đến tối muộn, tôi nhìn còn đau lòng không kịp, thì làm sao có thể vì thỏa mãn nhu cầu cá nhân mà cùng cậu ấy làm mấy chuyện này chứ.”

*Tình yêu Plato (Plato Love): tình yêu trong sáng, thuần khiết

Sở Thành thở dài, anh hỏi, “La Dư Tân, cậu đã thích một người bao giờ chưa? Hẳn là chưa đúng không, cho nên cậu sẽ không hiểu, khi thích một người, thì đối phương còn quan trọng hơn những gì mà bản thân muốn. Tôi thích cậu ấy, cho nên tôi không muốn nhìn thấy cậu ấy chịu oan ức, 《Chá Cô Thiên》 không phải điều cậu ấy muốn, là tôi chủ động trao cho cậu ấy, bởi vì tôi không muốn nhìn đám fan nhà cậu diễu võ dương oai, nhìn cậu dào dạt đắc ý, tôi chỉ hy vọng cậu ấy có thể vui vui vẻ vẻ, thế nên tôi đã chủ động liên hệ nhà làm phim, hạ thấp giá cả, sau đó tự đầu tư, tất cả là vì, không để cậu ấy phải chịu ảnh hưởng từ cậu.”

“Vậy nên kế hoạch này của cậu, từ lúc bắt đầu là đã không thành công rồi, bởi vì cậu ấy chán ghét cậu, thế nên ngoại trừ xem diễn ra, căn bản tôi không hề muốn liếc nhìn cậu chút nào, đúng rồi, cậu biết số tiền ba vạn cậu cho tôi, tôi đã làm gì rồi không?”

La Dư Tân không hỏi, lý trí nói với anh ta rằng, tốt nhất anh ta không cần biết.

Nhưng Sở Thành nào quan tâm anh ta có hỏi hay không, anh liền chủ động nói: “Tôi đã cho group fans của Quý Khinh Chu làm phí dự phòng, để các cô dùng số tiền đó làm dữ liệu cho cậu ấy. Chắc cậu không biết, thật ra tôi là hội trưởng fan club của cậu ấy, lúc chương trình giải trí hai người tham gia được công chiếu, cậu ấy đang thiếu fans, nên tôi đã giúp cậu ấy bình luận xé nhau với fans nhà cậu. Nói nữa có lẽ cậu sẽ không tin, nhưng tôi đúng là fan não tàn của cậu ấy đấy.”

“Hiện tại, cậu còn nghĩ tôi đang nuôi một con chim hoàng yến không?” Sở Thành nhẹ nhàng hỏi.

Quý Khinh Chu đang đứng ngoài cửa, nháy mắt cậu cũng không biết, anh đang hỏi La Dư Tân, hay đang hỏi chính bản thân cậu.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân, liền vội vàng buông nắm cửa, trốn qua một bên. La Dư Tân vô cùng kích động, cho nên khi đẩy cửa ra liền lao thẳng đi một mạch, không chú ý đến Quý Khinh Chu vẫn đang đứng cách đó không xa.

Quý Khinh Chu thấy anh ta đi rồi, mới nhẹ nhàng thở ra. Cậu dựa vào tường, nhớ lại những lời Sở Thành vừa nói với La Dư Tân, bàn tay vô thức sờ soạng khối ngọc trên cổ, những lời Sở Thành vừa nói, có ý gì nhỉ? Có thật là vậy không? Hay tất cả chỉ vì muốn chọc La Dư Tân tức giận nên anh mới nói những lời đó? Quý Khinh Chu vẫn chưa rõ ràng cho lắm, ví dụ như cậu chưa bao giờ biết Sở Thành lại giúp cậu bình luận xé nhau với fans nhà La Dư Tân. Anh chưa từng nói chuyện này cho cậu biết, bao gồm cả chuyện ép giá bán bản quyền của 《Chá Cô Thiên》.

Quý Khinh Chu không nhịn được bắt đầu tâm phiền ý loạn, vừa muốn tìm Sở Thành hỏi cho rõ ràng, mà cũng vừa không dám hỏi. Cậu yên lặng dựa vào tường, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi, hợp đồng của hai người họ chỉ còn có hơn một tháng nữa thôi, nếu những điều Sở Thành nói là thật, vậy trước khi hợp đồng kết thúc, hoặc vào ngày hợp đồng kết thúc, có lẽ anh sẽ nói với cậu rằng anh thích cậu.

Nhưng nếu, nếu những điều anh nói là giả, tất cả chỉ vì muốn chọc giận La Dư Tân, vậy thì……vậy thì, ngày hợp đồng kết thúc có lẽ sẽ là ngày cuối cùng mà hai người họ ở bên nhau.

Quý Khinh Chu cúi đầu, nắm khối ngọc Sở Thành tặng cậu trong tay, dần dà, chớp chớp mắt.

Cậu ở bên ngoài điều chỉnh tâm tình, sau đó mới đẩy cửa phòng bi da, bước vào.

Sở Thành thấy cậu quay lại, liền hỏi, “Sao đi lâu vậy?”

“Vừa rồi có dì quét dọn vệ sinh, nên tôi phải đợi một chút.”

Sở Thành không hề hoài nghi, anh vẫy tay gọi cậu lại, “Lại đây.”

Quý Khinh Chu đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh. Sở Thành đưa file ghi âm ra, nhấn play cho Quý Khinh Chu nghe, “Cậu nghe nè.”

Quý Khinh Chu nghe cuộc đối thoại trong file ghi âm, Sở Thành vậy mà ghi âm lại cuộc đối thoại của anh và La Dư Tân! Cậu nghe cả đoạn đối thoại khi cậu chưa đứng ngoài cửa, cho đến đoạn đối thoại quen thuộc cậu vừa nghe.

Khi nghe Sở Thành hỏi La Dư Tân, “Vậy nên, cậu muốn làm chim hoàng yến của tôi sao?” Cậu liền tức giận giơ tay đánh Sở Thành một cái.

Sở Thành liền vỗ về nói, “Tôi cố ý thôi, xem cậu ta nói thế nào.”

“Tôi đã nói là anh không được để ý đến anh ta, vậy mà anh còn nói chuyện với anh ta, còn hỏi anh ta câu này, nếu anh ta trả lời muốn, vậy có phải anh cũng muốn bao nuôi anh ta luôn không?”

“Nói bậy cái gì vậy, tôi đã nói rồi, tôi chỉ nuôi một mình cậu thôi, tôi đã lừa cậu bao giờ chưa?” Sở Thành ôm người vào trong ngực, “Đừng nóng, tôi chỉ muốn cậu ta nói để ghi âm mà thôi. Loại người như La Dư Tân, giống hệt như dòi trong xương vậy, cậu không để ý cậu ta, cậu ta vẫn sẽ mặt dày quanh quẩn ở trước mặt cậu, chỉ có khi nắm được nhược điểm của cậu ta rồi, cậu ta mới không dám lại gần cậu nữa.”

“Hiện tại file ghi âm này chính là nhược điểm của cậu ta, cậu ta không có được mong muốn từ tôi, nhất định sẽ tiếp tục ôm chặt Phương Diệu Tuyên, cậu ta sẽ không hy vọng Phương Diệu Tuyên nghe thấy những lời này, cho nên, một khi cậu ta biết được trên tay tôi có cái này, nhất định cậu ta sẽ không đến làm phiền tôi nữa.”

Quý Khinh Chu đã hiểu, Sở Thành nói rất đúng, lưu lại file ghi âm của La Dư Tân, đúng là rất hữu dụng, thế nhưng mỗi lần nhớ đến Sở Thành hỏi La Dư Tân câu kia, thì tâm tình của cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu.

“Tôi không thích anh hỏi anh ta như vậy,” Quý Khinh Chu nói, “Tôi nghe xong không thoải mái.”

Cậu tùy ý bày tỏ với Sở Thành, có một số chuyện, cậu cảm thấy bản thân không nên nói, nói ra sẽ không phù hợp với thân phận nên có của mình, nhưng cậu vẫn không nhịn được muốn nói ra với anh. Cậu có thể diễn ở trước mặt mọi người, nhưng duy nhất chỉ có Sở Thành, là cậu không thể diễn, cậu mang hết toàn bộ buồn vui tức giận của mình, bày hết ra trước mặt Sở Thành, không hề giữ lại, cũng không hề che giấu.

Sở Thành không ngờ khi nghe câu nói này cậu sẽ khó chịu, thầm nghĩ cũng may sau đó anh đã nói sẽ không bao nuôi người nào khác, bằng không đến lúc tụ tập ở Tây Ngu, có lẽ Quý Khinh Chu lại khó chịu không chừng. Anh nhìn Quý Khinh Chu, nhẹ nhàng dỗ dành, “Chỉ lần này thôi, không có lần sau, về sau tôi sẽ không nói mấy lời này với ai nữa cả, được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện