An Dương hét lớn hơn nữa còn không thu liễm chút nào, xung quanh đã có người bắt đầu bật cười, còn vụng trộm nhìn An Dương.

"Anh Hổ, MB! " An Dương chạy đến trước mặt hắn dường như còn muốn lặp lại một lần nữa đã bị anh Hổ che miệng lại.

"Cậu chủ à, nhỏ giọng một chút!" Vẻ mặt anh Hổ cứng ngắc giải thích cho An Dương: "Chính là money boy, chính là! vì tiền bán thân.

"
An Dương đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó không nói một lời xoay người đi tới ghế dài.

Anh Hổ gọi hai tiếng cũng không gọi được người về, vẻ mặt không hiểu làm sao.

An Dương quay trở lại ghế dài nhưng không thấy Vương Triêu Quang hay Mã Viễn đâu, Cố Vân Thanh vẫn thu mình trong góc không nói một lời, hắn bước tới, vươn tay ngẩng đầu cậu lên hỏi: "Vương Triêu Quang cùng người vừa rồi nói chuyện với cậu đâu?"
Cố Vân Thanh sửng sốt một lát rồi lạnh lùng nói: "Đó không phải là bạn anh sao? Tôi không biết.

"
"Vừa rồi anh ta nói cậu như vậy, tại sao cậu không tức giận?" An Dương ngữ khí không tốt.

"Tức giận?" Cố Vân Thanh cười một tiếng: "Tức giận cái gì, chẳng lẽ hắn nói sai sao? Tôi vốn thấp hèn! "
Còn chưa dứt lời, Cố Vân Thanh bỗng bị An Dương túm lấy cổ áo xách đứng lên.

Bốn phía truyền đến tiếng kinh ngạc thốt lên, An Dương cắn răng nhìn vào mắt Cố Vân Thanh: "Cố Vân Thanh, cậu có thể chán ghét tôi, có thể chán ghét bất luận kẻ nào, nhưng cậu không thể chán ghét chính mình, càng không thể xem thường chính mình.

"

Ánh mắt Cố Vân Thanh lóe lên, mở miệng nhưng lại không nói gì.

An Dương không hiểu sao mình lại tức giận như vậy, hắn đang tức cái gì? Đang tức Cố Vân Thanh chà đạp bản thân sao?
Đúng rồi, hắn chính là đang tức Cố Vân Thanh chà đạp bản thân.

Xót cậu bất hạnh, giận cậu không tranh cãi.

Đây có lẽ là một loại đau lòng khác đi.

"Sao vậy, có chuyện gì, Ngụy thiếu bớt giận.

" Vương Triêu Quang vừa từ nhà vệ sinh trở về, nhìn thấy An Dương đang túm lấy Cố Vân Thanh, trong lòng thầm nghĩ một tiếng không ổn, quả nhiên Ngụy Trì vẫn là nổi giận.

Yết hầu An Dương giật giật, buông Cố Vân Thanh ra đẩy cậu trở về chỗ ngồi rồi gác đầu qua một bên: "Uống hơi nhiều, nói nhảm đừng để trong lòng.

"
Cố Vân Thanh rũ mắt xuống không đáp lại, đúng lúc Mã Viễn từ trong sàn nhảy đi tới, cảm thấy không khí không đúng, bước chân chậm lại, nhưng An Dương vẫn nhìn thấy hắn.

An Dương siết chặt nắm đấm lại nới lỏng, trên mặt rõ ràng có chút bực bội nhưng cuối cùng vẫn ngồi trở lại ghế dài, có điều lần này ngồi xuống bên cạnh Cố Vân Thanh, dáng vẻ ai gọi tôi cũng không rời đi.

Mã Viễn không hiểu nhìn Vương Triêu Quang, Vương Triêu Quang lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết chuyện gì, Mã Viễn đành phải cẩn thận ngồi xuống nhưng vẫn không từ bỏ ý định nhìn Cố Vân Thanh.

Mẹ khiếp, hắn còn nhìn! Hắn vẫn còn nhìn!! Lá gan thật lớn! Có biết dáng vẻ này của hắn ở trong phim truyền hình sống không quá ba phút không hả?
An Dương hơi nghiêng người chắn ánh mắt của Mã Viễn giúp Cố Vân Thanh.

Nhưng như người ta nói, không có tìm đường chết nhiều nhất, chỉ có tìm đường chết nhiều hơn.

Thế mà Mã Viễn lại đổi chỗ, lén lút quan sát Cố Vân Thanh từ trên xuống dưới, ánh mắt như muốn xuyên thủng quần áo của cậu, cuối cùng ánh mắt Mã Viễn dừng ở trên eo cậu, không biết đang suy nghĩ chuyện dơ bẩn gì, khóe miệng không chút kiêng kỵ cong lên.

! !
An Dương nhịn một chút.

Lại nhịn một chút.

Tiếp tục nhịn! Mẹ nó, hắn không thể nhịn được nữa.

Đám người ngồi trên ghế đang cười nói đùa giỡn, chỉ thấy An Dương phắt một cái đứng dậy đi tới trước mặt Mã Viễn, sau đó đánh một cú đấm rắn chắc vào người trước mặt.

Không có gì là đánh một trận không thể giải quyết! Nếu có thì đánh hai trận!
Bốn phía đột nhiên hét lên.

Vương Triêu Quang sớm đã cầm ly rượu trợn mắt há mồm.


Mẹ kiếp, Ngụy Trì tự mình động thủ đánh người.

Không đúng, trọng điểm không đúng, thế mà Ngụy Trì lại vì Cố Vân Thanh tự mình động thủ đánh người.

Không đúng, vẫn là không đúng, mẹ nó đánh người rồi!!
Mã Viễn nhất thời bị đánh choáng váng, ôm lấy khuôn mặt sưng lên không biết nên làm sao, An Dương cắn răng vẫy vẫy tay xoay người nói với đám người đủ mọi biểu cảm trên ghế dài: "Quấy rầy mọi người cao hứng, xin lỗi, rượu hôm nay tôi mời, mọi người chơi vui vẻ.

"
Dứt lời, An Dương kéo Cố Vân Thanh lên, đi tới cửa quán bar.

Đánh xong liền chuồn, thật con mẹ nó kí.ch thích.

"Này, Ngụy thiếu.

" Vương Triêu Quang không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, đứng lên hét mấy lần nhưng vẫn không giữ được người lại, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.

Anh Hổ vẫn ngồi trên ghế rời nhìn đám người vui vẻ quẩy trên sàn nhảy, không lâu sau hắn liền trông thấy An Dương đang kéo Cố Vân Thanh đi tới chỗ hắn: "Anh Hổ, phiền anh đi thanh toán hóa đơn chỗ ngồi bên kia, tôi đợi anh ở bên ngoài.

"
Anh Hổ đáp lại, đứng dậy đi thanh toán.

Cố Vân Thanh từ đầu đến cuối không nói một lời nhưng cũng không kêu An Dương buông mình ra.

Hai người thật vất vả mới ra khỏi quán bar, không khí mát mẻ phả vào mặt, An Dương buông Cố Vân Thanh ra, hít sâu một hơi, cảm thấy đầu óc choáng váng vừa rồi hiện tại thanh tỉnh không ít.

An Dương lại nhìn Cố Vân Thanh định nói gì đó thì âm thanh máy móc lại vang lên trong đầu.

【Độ hảo cảm của mục tiêu công lược +200, mức độ hảo cảm trước mắt là -1570】
Hai trăm!!! Hai trăm!!! Hai trăm là khái niệm gì, bốn bỏ năm lên chính là mười cái trăm triệu!!

Hắn cảm thấy ngày mai là có thể trở về nhà! Có thể! Về nhà! Haha!
An Dương gần như muốn bật cười thành tiếng, rất chật vật quay mặt đi, sau khi kìm nén xúc động ngửa mặt lên trời cười lớn, An Dương hậu tri hậu giác nhớ ra một chuyện.

Tại sao lại tăng nhiều như thế?
Hắn hơi khó hiểu, nhìn về phía Cố Vân Thanh lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt cậu giống như có ánh nước, từng chút một như tràn vào lòng hắn.

Bên đường yên tĩnh, An Dương nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch giống như đang nói sờ đầu cậu ấy đi, an ủi cậu ấy một chút.

Giây tiếp theo, thân thể như mất kiểm soát, An Dương chậm rãi đưa tay ra, Cố Vân Thanh đột nhiên rời tầm mắt, lùi lại nửa bước.

Nhìn thấy động tác của cậu, tay An Dương cứ thế mà dừng lại trên không trung.

Chuyện gì xảy ra với mình vậy?
An Dương lấy lại tinh thần vội vàng thu tay lại, bầu không khí giữa hai người nhất thời có chút bối rối và trầm mặc.

Nhất định là mình uống hơi nhiều, Cố Vân Thanh chán ghét Ngụy Trì như vậy vẫn là không nên tiếp xúc thân thể quá nhiều.

An Dương không khỏi ảo não trong lòng mặc niệm cồn rượu hại người, đang không biết nên nói cái gì, anh Hổ đã lái xe tới cắt ngang trầm mặc.

Ánh mắt An Dương sáng lên, vội vàng đi về phía xe, trong lòng thầm nghĩ có nên thay Ngụy Trì tăng lương cho anh Hổ hay không.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện