Mặc dù bị Yến Hà Thanh đẩy một cái áp vào tường nhưng nếu nói đau thì tính ra cũng không đau chút nào cả, thời điểm phần lưng của Tiêu Dư An sắp đập vào vách tường, Yến Hà Thanh đã đưa tay ra đỡ cho một chút, chỉ là tư thế hiện tại của hai người thực sự có chút khiến Tiêu Dư An khó mà hô hấp mà thôi.
Hai tay Yến Hà Thanh bắt lấy cổ tay của Tiêu Dư An đè lên tường, cả người hắn sát lại rất gần, dùng thân thể ngăn chặn hết thảy những nơi Tiêu Dư An có thể thoát ra được, một đầu gối còn cường ngạnh chống giữa hai chân Tiêu Dư An. Rõ ràng thân là một người bị thương, Yến Hà Thanh mới là người yếu hơn, nhưng tình hình bây giờ lại khiến Tiêu Dư An có loại ảo giác như mình đang mặc cho người kia chém giết.
Thấy Tiêu Dư An mãi không trả lời, Yến Hà Thanh có vẻ gấp lên, hắn đưa tay đùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy cằm Tiêu Dư An, ép buộc hắn phải đối mặt với mình: “Ngươi chưa có thành thân, đúng không?”
“Ta…” – Tiêu Dư An nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, đơn giản là nhận mệnh cảm thán: “Đúng, ta chưa có.”
Nghe được câu trả lời, lồng ngực Yến Hà Thanh bắt đầu kịch liệt phập phồng, ánh trăng như lưỡi câu bạc rơi vào nơi sâu thẳm trong đôi mắt hắn, giữa hai hàng lông mày rõ ràng không giấu được sự vui mừng như điên.
Trong lòng Tiêu Dư An lộp bộp một tiếng, mắt thấy Yến Hà Thanh muốn thu hồi móng vuốt đang nắm lấy cằm của hắn, Tiêu Dư An nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay Yến Hà Thanh, đem người kia kéo về phía mình: “Yến Hà Thanh! Ta biết Lâm Tham Linh và ta các thực không phải vợ chồng, nhưng mà vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi đó, Lâm Tham Linh nàng mặc dù không có quan hệ gì với ta, nhưng đã có người trong lòng, ngươi không thể… không thể dùng gậy mà đánh uyên ương được!”
Thoạt nhìn tâm tình của Yến Hà Thanh vô cùng tốt, trong nhất thời khiến Tiêu Dư An suýt nữa không phân biệt được là hắn có phải đang giận quá mà phản cười hay không. Hắn mượn lực kéo của Tiêu Dư An, một lần nữa đem Tiêu Dư An áp lại trên tường, đùi phải cậy mạnh tách hai chân Tiêu Dư An ra, sáp lại càng gần, khiến Tiêu Dư An suýt chút nữa không đứng vững: “Ta vì sao phải dùng gậy đánh uyên ương?”
Tiêu Dư An lắp ba lắp bắp nói: “Lúc ở trên núi, ngươi đối với nàng…”
Yến Hà Thanh đột nhiên nghiêng đầu ghé vào bên tai Tiêu Dư An, không chút do dự lên tiếng ngắt lời hắn, âm sắc đạm mạc rõ ràng, khí tức lại cực kỳ nóng bỏng: “Cô nương kia không phải do ngươi giả trang sao? Hả? Nương tử.”
Một tiếng nương tử cuối cùng gọi vừa chậm rãi vừa khoan thai, suýt chút nữa khiến Tiêu Dư An phát bệnh tim luôn.
Yến Hà Thanh biết rồi!? Hắn vậy mà đã biết mình lừa hắn?! Hắn biết lúc nào? Cái giọng điệu gọi nương tử này gọi cũng quá mức giễu cợt!? Trước đó Yến Hà Thanh chỉ muốn thiến hắn, hiện tại sợ là thập đại cực hình đều thử trên người hắn một lần luôn quá.
Có cái là bây giờ đang ở Đào Nguyên thôn, Yến Hà Thanh lại còn bị thương, bên cạnh cũng không có thân tín, Tiêu Dư An cảm thấy khả năng hắn cho Yến Hà Thanh ăn hành ngược lại cũng khá lớn.
Tiêu Dư An hít sâu một hơi: “Thì ra ngươi đã biết, cũng tốt, thù mới hận cũ cùng tính một lượt luôn đi. Yến Hà Thanh, ta biết ngươi hận ta, ta cũng không sợ thêm một chuyện thế này, nhưng mà…”
Yến Hà Thanh lại lần nữa lên tiếng cắt lời hắn, ngữ khí hơi kinh ngạc: “Ta nói ta hận ngươi bao giờ?”
Trong lòng Tiêu Dư An nghĩ, đến giờ phút này rồi mà còn muốn văn vở trêu đùa mỉa mai hắn, ngươi chưa nói qua lời này, nhưng thái độ của ngươi bày ra ở đó, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Mình cam tâm tình nguyện làm người tốt cứu hắn mấy lần, hiện tại còn bị thay đổi các kiểu mà trào phúng, mặc dù ngươi là nam chính trâu bò, nhưng mà pháo hôi thì cũng biết giận đó!
Một tay Tiêu Dư An đặt lên bả vai Yến Hà Thanh đẩy hắn ra, không sợ hãi chút nào mà nhìn thẳng hai mắt Yến Hà Thanh, nhếch miệng cười lạnh: “Yến Hà Thanh, ta cũng lười nói nhảm với ngươi, đây không phải là cung điện Bắc quốc, lại càng không phải ở địa bàn Nam Yến quốc nhà người, nếu như thật sự động thủ, không nhất định là ta sẽ thất bại. Ngươi có thể hận ta vì ta đã từng là Bắc quốc quân vương, ngươi cũng có thể ghét ta vì ta ở trên núi đã giả làm nữ tử lừa người, nhưng mà ta…”
Sẽ không mặc kệ cho ngươi muốn làm gì thì làm, mấy chữ này còn chưa nói xong, Yến Hà Thanh đã bất thình lình mở miệng. Trăng lưỡi liềm lẩn trốn vào phía sau tầng mây mỏng, bốn phía âm u, trong nhất thời nhìn không rõ được biểu tình của Yến Hà Thanh, nhưng giọng nói của hắn lại truyền đến rõ ràng: “Tiêu Dư An, ta chưa hề xem ngươi là quân vương Bắc quốc, ta cũng chưa từng hận ngươi.”
Tiêu Dư An triệt để sững sờ tại chỗ, hai người đứng trong viện tử tối đen nhìn nhau, đầu tiên là Tiêu Dư An mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi mà lắc lắc đầu, phảng phất như thể đang suy nghĩ xem mình có nghe lầm hay không. Thật lâu sau đó hắn một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Yến Hà Thanh, nhìn đôi đồng tử đen láy kia, muốn nhìn ra sự giả dối, trào phúng, hư tình trong đó, thế nhưng cái gì hắn cũng không nhìn ra được.
“Ngươi… ngươi không hận ta?” – Tiêu Dư An do do dự dự hỏi lại, giống như một giây sau sẽ nghe Yến Hà Thanh lạnh lùng đáp rằng, chuyện như thế này mà ngươi cũng thực sự tin tưởng, ngươi là đồ ngốc à.
“Tiêu Dư An.” – Rút cuộc Yến Hà Thanh có chút nhịn không được, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Ngươi vì sao lại cho rằng ta hận ngươi? Ta sao có thể hận ngươi?”
“Nếu như ngươi không hận ta, vậy vì sao ngươi lại muốn thiến ta?!” – Tiêu Dư An không thể tin nổi mà hô lên.
Yến Hà Thanh lộ ra chút thần sắc kinh ngạc, miệng hắn hơi mở rộng, không chút nào che giấu sự kinh ngạc bộc lộ ra trong đáy mắt cùng với thanh âm: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Yến Hà Thanh không biết? Cho nên không phải do Yến Hà Thanh làm?! Thế nhưng ngoại trừ Yến Hà Thanh ra, còn ai có lý do để làm nhục hắn nữa? Tiêu Dư An cẩn thận hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó, lại kết hợp kịch bản trong nguyên tác, trong đầu đột nhiên thoáng qua khuôn mặt của một người.
Tiết Nghiêm?
Chẳng lẽ là Tiết Nghiêm?
Thế nhưng Tiết Nghiêm vì sao lại phải phí hết tâm tư để ly gián hắn cùng với Yến Hà Thanh như vậy? Cần phải làm như vậy sao?
Tiêu Dư An còn đang khó hiểu, Yến Hà Thanh đã đột nhiên bước tới, hai tay túm lấy bả vai hắn không ngừng truy vấn: “Thiến ngươi cái gì? Đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra?”
Hai tay Yến Hà Thanh bắt lấy cổ tay của Tiêu Dư An đè lên tường, cả người hắn sát lại rất gần, dùng thân thể ngăn chặn hết thảy những nơi Tiêu Dư An có thể thoát ra được, một đầu gối còn cường ngạnh chống giữa hai chân Tiêu Dư An. Rõ ràng thân là một người bị thương, Yến Hà Thanh mới là người yếu hơn, nhưng tình hình bây giờ lại khiến Tiêu Dư An có loại ảo giác như mình đang mặc cho người kia chém giết.
Thấy Tiêu Dư An mãi không trả lời, Yến Hà Thanh có vẻ gấp lên, hắn đưa tay đùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy cằm Tiêu Dư An, ép buộc hắn phải đối mặt với mình: “Ngươi chưa có thành thân, đúng không?”
“Ta…” – Tiêu Dư An nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, đơn giản là nhận mệnh cảm thán: “Đúng, ta chưa có.”
Nghe được câu trả lời, lồng ngực Yến Hà Thanh bắt đầu kịch liệt phập phồng, ánh trăng như lưỡi câu bạc rơi vào nơi sâu thẳm trong đôi mắt hắn, giữa hai hàng lông mày rõ ràng không giấu được sự vui mừng như điên.
Trong lòng Tiêu Dư An lộp bộp một tiếng, mắt thấy Yến Hà Thanh muốn thu hồi móng vuốt đang nắm lấy cằm của hắn, Tiêu Dư An nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay Yến Hà Thanh, đem người kia kéo về phía mình: “Yến Hà Thanh! Ta biết Lâm Tham Linh và ta các thực không phải vợ chồng, nhưng mà vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi đó, Lâm Tham Linh nàng mặc dù không có quan hệ gì với ta, nhưng đã có người trong lòng, ngươi không thể… không thể dùng gậy mà đánh uyên ương được!”
Thoạt nhìn tâm tình của Yến Hà Thanh vô cùng tốt, trong nhất thời khiến Tiêu Dư An suýt nữa không phân biệt được là hắn có phải đang giận quá mà phản cười hay không. Hắn mượn lực kéo của Tiêu Dư An, một lần nữa đem Tiêu Dư An áp lại trên tường, đùi phải cậy mạnh tách hai chân Tiêu Dư An ra, sáp lại càng gần, khiến Tiêu Dư An suýt chút nữa không đứng vững: “Ta vì sao phải dùng gậy đánh uyên ương?”
Tiêu Dư An lắp ba lắp bắp nói: “Lúc ở trên núi, ngươi đối với nàng…”
Yến Hà Thanh đột nhiên nghiêng đầu ghé vào bên tai Tiêu Dư An, không chút do dự lên tiếng ngắt lời hắn, âm sắc đạm mạc rõ ràng, khí tức lại cực kỳ nóng bỏng: “Cô nương kia không phải do ngươi giả trang sao? Hả? Nương tử.”
Một tiếng nương tử cuối cùng gọi vừa chậm rãi vừa khoan thai, suýt chút nữa khiến Tiêu Dư An phát bệnh tim luôn.
Yến Hà Thanh biết rồi!? Hắn vậy mà đã biết mình lừa hắn?! Hắn biết lúc nào? Cái giọng điệu gọi nương tử này gọi cũng quá mức giễu cợt!? Trước đó Yến Hà Thanh chỉ muốn thiến hắn, hiện tại sợ là thập đại cực hình đều thử trên người hắn một lần luôn quá.
Có cái là bây giờ đang ở Đào Nguyên thôn, Yến Hà Thanh lại còn bị thương, bên cạnh cũng không có thân tín, Tiêu Dư An cảm thấy khả năng hắn cho Yến Hà Thanh ăn hành ngược lại cũng khá lớn.
Tiêu Dư An hít sâu một hơi: “Thì ra ngươi đã biết, cũng tốt, thù mới hận cũ cùng tính một lượt luôn đi. Yến Hà Thanh, ta biết ngươi hận ta, ta cũng không sợ thêm một chuyện thế này, nhưng mà…”
Yến Hà Thanh lại lần nữa lên tiếng cắt lời hắn, ngữ khí hơi kinh ngạc: “Ta nói ta hận ngươi bao giờ?”
Trong lòng Tiêu Dư An nghĩ, đến giờ phút này rồi mà còn muốn văn vở trêu đùa mỉa mai hắn, ngươi chưa nói qua lời này, nhưng thái độ của ngươi bày ra ở đó, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Mình cam tâm tình nguyện làm người tốt cứu hắn mấy lần, hiện tại còn bị thay đổi các kiểu mà trào phúng, mặc dù ngươi là nam chính trâu bò, nhưng mà pháo hôi thì cũng biết giận đó!
Một tay Tiêu Dư An đặt lên bả vai Yến Hà Thanh đẩy hắn ra, không sợ hãi chút nào mà nhìn thẳng hai mắt Yến Hà Thanh, nhếch miệng cười lạnh: “Yến Hà Thanh, ta cũng lười nói nhảm với ngươi, đây không phải là cung điện Bắc quốc, lại càng không phải ở địa bàn Nam Yến quốc nhà người, nếu như thật sự động thủ, không nhất định là ta sẽ thất bại. Ngươi có thể hận ta vì ta đã từng là Bắc quốc quân vương, ngươi cũng có thể ghét ta vì ta ở trên núi đã giả làm nữ tử lừa người, nhưng mà ta…”
Sẽ không mặc kệ cho ngươi muốn làm gì thì làm, mấy chữ này còn chưa nói xong, Yến Hà Thanh đã bất thình lình mở miệng. Trăng lưỡi liềm lẩn trốn vào phía sau tầng mây mỏng, bốn phía âm u, trong nhất thời nhìn không rõ được biểu tình của Yến Hà Thanh, nhưng giọng nói của hắn lại truyền đến rõ ràng: “Tiêu Dư An, ta chưa hề xem ngươi là quân vương Bắc quốc, ta cũng chưa từng hận ngươi.”
Tiêu Dư An triệt để sững sờ tại chỗ, hai người đứng trong viện tử tối đen nhìn nhau, đầu tiên là Tiêu Dư An mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi mà lắc lắc đầu, phảng phất như thể đang suy nghĩ xem mình có nghe lầm hay không. Thật lâu sau đó hắn một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Yến Hà Thanh, nhìn đôi đồng tử đen láy kia, muốn nhìn ra sự giả dối, trào phúng, hư tình trong đó, thế nhưng cái gì hắn cũng không nhìn ra được.
“Ngươi… ngươi không hận ta?” – Tiêu Dư An do do dự dự hỏi lại, giống như một giây sau sẽ nghe Yến Hà Thanh lạnh lùng đáp rằng, chuyện như thế này mà ngươi cũng thực sự tin tưởng, ngươi là đồ ngốc à.
“Tiêu Dư An.” – Rút cuộc Yến Hà Thanh có chút nhịn không được, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Ngươi vì sao lại cho rằng ta hận ngươi? Ta sao có thể hận ngươi?”
“Nếu như ngươi không hận ta, vậy vì sao ngươi lại muốn thiến ta?!” – Tiêu Dư An không thể tin nổi mà hô lên.
Yến Hà Thanh lộ ra chút thần sắc kinh ngạc, miệng hắn hơi mở rộng, không chút nào che giấu sự kinh ngạc bộc lộ ra trong đáy mắt cùng với thanh âm: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Yến Hà Thanh không biết? Cho nên không phải do Yến Hà Thanh làm?! Thế nhưng ngoại trừ Yến Hà Thanh ra, còn ai có lý do để làm nhục hắn nữa? Tiêu Dư An cẩn thận hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó, lại kết hợp kịch bản trong nguyên tác, trong đầu đột nhiên thoáng qua khuôn mặt của một người.
Tiết Nghiêm?
Chẳng lẽ là Tiết Nghiêm?
Thế nhưng Tiết Nghiêm vì sao lại phải phí hết tâm tư để ly gián hắn cùng với Yến Hà Thanh như vậy? Cần phải làm như vậy sao?
Tiêu Dư An còn đang khó hiểu, Yến Hà Thanh đã đột nhiên bước tới, hai tay túm lấy bả vai hắn không ngừng truy vấn: “Thiến ngươi cái gì? Đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra?”
Danh sách chương