Việc hồi cung này, tạm thời cứ thế mà định ra, Yến Hà Thanh truyền một phong thư về cho Tiết Nghiêm, bắt đầu bắt tay chuẩn bị trở về. Chuyện đầu tiên hắn làm chính là đi đến y quán hỏi Trương Trường Tùng xem sức khỏe hiện tại của Tiêu Dư An liệu có thể lặn lội đường xa hay không, khi lấy được câu trả lời chắc chắn rồi mới yên tâm đi chuẩn bị những chuyện khác.

Nghe nói Yến Hà Thanh và Tiêu Dư An muốn đi, một nhà Trương Trường Tùng dĩ nhiên là cực kỳ không muốn, Trương Bạch Thuật chạy đi tìm Tiêu Dư An, hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn đi? Mà lại còn là đi Nam Yến quốc nữa, chẳng phải ngươi là người Tây Thục quốc sao? Trước đây còn đi thăm người thân, giờ sao lại nói muốn về Nam Yến quốc rồi?”

Tiêu Dư An nói: “Phân chia rõ ràng như vậy làm gì, dù sao cuối cùng cũng là một nhà thôi.”

Trương Bạch Thuật phiền muộn nói: “Lần trước, sau khi cứu được tướng sĩ kia, ngươi cũng nói như vậy, lại nói, trước đó ở ngoài thôn ta có nhìn thấy tiểu tướng sĩ kia, chính là người lúc trước cõng ngươi về đó.”

Hai mắt Tiêu Dư An tỏa sáng: “Bào Nhân Tâm?”

Trương Bạch Thuật nói: “Đúng đúng đúng, chính là hắn, hắn nói lúc trước sau khi cứu ngươi về, bị tướng quân phát hiện, tất cả những tướng sĩ cứu ngươi đều bị nhốt vào lao ngục, sau đó Nam Yến quốc đánh tới, cửa lao bị phá, mấy người bọn họ thừa dịp loạn lạc mà đào tẩu, cuối cùng đến thôn trang gần đây ở lại định cư.”

Tiêu Dư An cười nói: “Rất tốt.”

Trương Bạch Thuật nói: “Được rồi được rồi, ta cũng không nhiều lời nữa, dù sao thì lần này ngươi cũng là đi hưởng phúc, không cần ta phải lo lắng chuyện đao kiếm vô tình, cũng không có chuyện sinh sinh tử tử gì đó.”

Mắt thấy Trương Bạch Thuật sau khi tạm biệt thì muốn rời đi, Tiêu Dư An đột nhiên nói: “Trương Bạch Thuật, nếu như ngươi sinh một đứa con trai, lấy tên là Trương Trọng Cảnh nhé?”

“Hở? Trương Trọng Cảnh, tên này không tệ, nghe hay đó!” – Trương Bạch Thuật đập tay một cái, lẩm bẩm cái tên, hưng phấn chạy về y quán nói với Lâm Tham Linh.

Tiêu Dư An nhịn không được mà cười, bị người từ phía sau hai tay ôm lấy eo, Tiêu Dư An làm bộ lùi ra sau, thoải mái làm ổ trên thân người kia.

Yến Hà Thanh nói: “Sau bảy ngày nữa là có thể lên đường, Trương đại phu nói thân thể của ngươi còn cần phải điều trị, ta phải lấy đơn thuốc nữa.”

Tiêu Dư An nói: “Không phải chứ, mấy ngày này ta nhảy nhót tưng bừng như thế, còn cần điều trị cái gì nữa? Ta rõ ràng là một thanh niên tốt tràn đầy sức sống thế này, bây giờ sắp thành bình thuốc mất rồi, Yến ca, còn uống thuốc mấy ngày nữa chẳng phải sẽ thành luôn sao?”

Yến Hà Thanh nói: “Trương đại phu biết ngươi sẽ trả lời như vậy, ông ấy nói… ừm… nếu như không muốn làm chuyện phòng the… thì…”

Tiêu Dư An: “…Ta uống, ta uống là được chứ gì?”

Khóe miệng Yến Hà Thanh khẽ hạ xuống, chợt như nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Ngươi có biết hiện hoàng cung Nam Yến quốc là ở…”

“Ta biết ta biết.” – Tiêu Dư An ngẩng đầu lên, hay tay giơ lên vòng ra đằng sau ôm lấy cổ Yến Hà Thanh kéo hắn hướng về phía mình: “Là hoàng cung Bắc quốc trước kia.” – Trong nguyên tác, Yến Hà Thanh là vì tưởng niệm nữ chính cho nên đóng đô ở lãnh thổ Bắc quốc, ở trong cung điện Bắc quốc, mà bây giờ, hết thảy đều không cần nói cũng biết.

Yến Hà Thanh bị hắn ép tới cúi đầu, môi chỉ cách Tiêu Dư An khoảng chừng một tấc, hơi thở của hai người lập tức triền miên cùng một chỗ.

Tiêu Dư An cười nói: “Yến ca, ngươi sợ ta về Bắc quốc rồi sẽ tức cảnh sinh tình sao?”

Yến Hà Thanh: “Ừm.”

Tiêu Dư An: “Cái này thì dễ thôi, nếu như ta khó chịu thì ngươi hôn ta một cái, ta sẽ không còn khó chịu nữa, càng không cần lo lắng chuyện ta thấy vật sẽ buồn, đau thương bi thiết gì đó nữa.”

Yến Hà Thanh nhìn ngắm đôi mắt Tiêu Dư An, trong cặp con ngươi đen nháy kia phản chiếu thân ảnh của chính mình, cũng chỉ có mỗi thân ảnh của hắn.

Tiêu Dư An thả lỏng tay, buông cổ Yến Hà Thanh ra, ở trong ngực hắn xoay một vòng, mặt đối mặt với hắn, cười nói: “Yến ca, mấy ngày nữa là phải rời khỏi Đào Nguyên thôn rồi, hiện tại ta đang rất buồn đó, ngươi nói phải làm sao bây giờ?”

Thân thể Yến Hà Thanh nghiêng về phía trước, làm bộ muốn hôn hắn.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một câu Tiêu ca ca, trong nháy mắt hai người liền tách ra.

Trong tay Tạ Thuần Quy cầm một cái tượng đất không biết lấy được từ đâu, lúc này đứng ở kia, không hề có chút xấu hổ nào khi làm bóng đèn, ngược lại nghiêm túc nói với Tiêu Dư An: “Tiêu ca ca, ta có thể nói chuyện với ngươi không?”

“Đương, đương nhiên là có thể, sao vậy?” – Giọng nói của Tiêu Dư An còn mang theo vẻ bối rối.

Nào biết Thuần Quy nhìn Yến Hà Thanh một chút, nói: “Tiêu ca ca, ta có thể nói chuyện với một mình ngươi thôi được không?”

Trong đáy mắt Tiêu Dư An hiện lên một tia kinh ngạc, hắn cùng với Yến Hà Thanh liếc nhau, Yến Hà Thanh gật gật đầu, đứng dậy rời đi.

Trong nhất thời chỉ còn lại hai người Tiêu Dư An và Tạ Thuần Quy, Tiêu Dư An hỏi: “Thuần Quy? Sao thế?”

Tạ Thuần Quy nói: “Tam Di nói với ta, Tiêu ca ca ngươi muốn đi, là thật à?”

Tiêu Dư An gật gật đầu, vừa định nói hai câu trấn an, Tạ Thuần Quy lại nói: “Tiêu ca ca, ngươi là muốn đi lên Bắc sao? Có thể mang theo ta cùng đi được không, ta muốn trở về xem xem.”

Tiêu Dư An sững sờ mà nhìn Tạ Thuần Quy.

Những lời này rõ ràng không giống như một Tạ Thuần Quy có tâm trí như trẻ con nói ra, nhưng trên mặt câu lại hiện lên ý cười ngây thơ, Tiêu Dư An cũng không biết phải trả lời thế nào: “Thuần Quy, ngươi…”

Thốt ra một chữ ngươi, thế nhưng Tiêu Dư An lại không biết sau đó mình nên hỏi cái gì.

Tạ Thuần Quy cúi đầu xuống, ánh sáng ngày thu trong vắt, thiếu niên lang đứng ở kia, thanh âm run lên nhè nhẹ, hắn nói: “Ta muốn trở về nhìn xem, nhìn xem lãnh thổ Bắc quốc, nhìn xem giang sơn Bắc quốc.”

Tiêu Dư An nhìn Tạ Thuần Quy, nhớ tới trong nguyên tác, tiểu tướng quân tuổi còn quá nhỏ này lúc trước đã từng oai phong một cõi, chỉ một mình đã đủ giữ quan ải, mang theo tàn binh bại tướng chống cự đại quân địch quốc bên ngoài lãnh thổ, cuối cùng vẫn không thể cứu vãn, chiến bại sa trường, bạch cốt mọc đầy cỏ dại. Đã từng tuổi xuân tóc bạc, không để tâm đến hôn quân loạn hại bách tính, không nghe thấy sâu mọt triều đình đục rỗng xã tắc, chỉ biết một bầu nhiệt huyết thề sống chết bảo vệ non sông, không thấy thiên thu vạn thế sẽ không ngừng.

Tiêu Dư An đưa tay xoa xoa tóc Tạ Thuần Quy, nói: “Được.”



Soup: Mấy cưng đoán xem còn ngọt được mấy chương nữa. Tính ra thì còn khoảng hơn 40 chương (cả phiên ngoại) là kết truyện rồi đó.

Vẫn là câu nói đó, người t thương nhất cái truyện này chính là Tạ Thuần Quy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện