Yến Hà Thanh nhìn thoáng qua vết máu xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất, không hiểu được Thiêm Hương có ý gì, chỉ cho rằng đầu óc người này có vấn đề, đứng dậy dặn dò hai câu rồi muốn rời đi.

Thiêm Hương thấy sau khi Yến Hà Thanh nhìn thấy hình vẽ không có chút phản ứng nào, lập tức ỉu xìu, ủ rũ cúi đầu ngồi dưới đất, mãi đến khi có người tốt bụng đưa tay dìu nàng.

Mà bên kia, sau khi Yến Hà Thanh đi được hai bước, bỗng dưng dừng lại, hắn dường như nghĩ đến cái gì đó, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập. Hắn ngay lập tức quay người lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đi nhanh về chỗ Thiêm Hương vừa mới vẽ. Trước đó hắn đứng đối diện với Thiêm Hương mà nhìn những chữ kia, nhất thời không nhìn ra được ý nghĩa, mà hiện tại, hắn đang đứng cùng một hướng với lúc Thiêm Hương vẽ.

Chữ bằng máu xiêu xiêu vẹo vẹo kia, nét dọc cùng nét ngang hợp lại rồi phân ra, nhưng thời khắc Yến Hà Thanh thu nó vào đáy mắt, ánh mắt đột nhiên phát sáng. Ngay sau đó, toàn thân Yến Hà Thanh run rẩy, hàm dưới của hắn cắn chặt, hai tay siết thành nắm đấm, mãnh liệt quay người chạy về hướng Thiêm Hương.

Sau khi Thiêm Hương được người dìu đứng dậy, mặt ủ mày ê chờ bị trách phạt cùng bố trí, đột nhiên bị người từ phía sau túm lấy bả vai, mạnh mẽ xoay người qua. Thiêm Hương vừa mới quay đầu, trông thấy là Yến Hà Thanh, lập tức bị dọa hoảng.

Lúc này ngay cả nói Yến Hà Thanh cũng không nói được lưu loát, hắn dựa vào tia lý trí cuối cùng, giọng nói phát run hỏi Thiêm Hương: “Là ai dạy ngươi viết cái này?!”



Tiêu Dư An ngây người nhìn tràng cảnh trước mặt.

Trong hai mắt tên áo đen vừa muốn đẩy hắn vào chỗ chết toàn bộ đều là kinh ngạc cùng hoảng sợ, sau khi hắn mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi, trường kiếm chỉ cách Tiêu Dư An vài tấc “keng” một tiếng rơi xuống mặt đất, mà trong lồng ngực của hắn ta hiện đang bị một mũi tên xuyên qua.

Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, từ nơi xa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, một mũi tên như rạch phá trời xanh gào thét bay đến, chính xác đâm vào lồng ngực tên áo đen muốn ám sát Tiêu Dư An.

Một người cầm theo cung tiễn dẫn mấy thị vệ cưỡi ngựa chạy đến, mở miệng hô to: “Dừng tay! Là kẻ nào dám động đến Tiêu quận vương!”

Mấy tên áo đen thấy thế cục không ổn, vội vàng rút lui, tản ra bốn phía mạnh ai nấy chạy, chỉ chốc lát đã biến mất toàn bộ.

Tiêu Dư An sống sót sau tai nạn ngồi phịch xuống đất, thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện quần áo của mình đã bị đao chém cho rách tung tóe, trên người cũng bị mấy vết thương có nặng có nhẹ, nhìn qua thật sự vô cùng thê thảm.

Người vừa ứng cứu, Trần Ca, cưỡi ngựa bước tới, dừng trước mặt Tiêu Dư An thì tung người xuống ngựa, đưa tay kéo hắn: “Tiêu quận vương có bị thương nặng hay không? Là do ta tới chậm.”

Tiêu Dư An khoát khoát tay: “Không có gì đáng ngại đâu.”

Trần Ca thở ra một hơi: “Cũng may là đuổi tới kịp nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.”

Bỗng nhiên Tiêu Dư An như ý thức được gì đó, tiến lên nắm chặt lấy cánh tay Trần Ca, hai mắt tỏa sáng, ngữ điệu cũng cao lên: “Là hoàng thượng phái ngươi đến tìm ta sao?!”

Nhìn ánh mắt chan chứa hi vọng của Tiêu Dư An, trên mặt Trần Ca lộ vẻ không đành lòng, cân nhắc nửa ngày mới khó khăn mở miệng: “Không, không phải hoàng thượng. Ầy, là Tiết tướng quân phái ta tới, ngài ấy đoán được sẽ có người mang lòng phản loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể mai phục trên đường hạ độc thủ với Tiêu quận vương ngài, cho nên phái ta tới bảo hộ ngài bình an. À đúng rồi, mặc dù Tiết Nghiêm tướng quân đã xin cáo lão, không còn là tướng quân nữa, nhưng ta gọi quen rồi không đổi được, Tiêu quận vương đừng để ý.”

Hai mắt Tiêu Dư An ảm đạm, lại ôm một tia hi vọng hỏi: “Ngươi có thể đưa ta tới gặp hoàng thượng được không?”

Trần Ca buồn rầu gãi gãi đầu, nói: “Tiêu quận vương, ta không có cách đưa ngài tới gặp hoàng thượng, nhưng ta sẽ để thuộc hạ đưa ngài bình an trở về Tây Thục quốc. Vả lại, với thân phận của ngài, cần gì phải ở lại Nam Yến quốc mà hạ mình kia chứ? Cho nên, ngài vẫn nên mau chóng khởi hành, lên đường rời khỏi Nam Yến quốc đi.”

Cuối cùng, dưới sự hợp lực vừa khuyên vừa đẩy của mọi người, Tiêu Dư An lại lần nữa ngồi lên xe ngựa tiến về Tây Thục quốc. Trần Ca căn dặn thuộc hạ nhất định phải đưa Tiêu Dư An về Tây Thục bình an, sau đó hướng mắt nhìn xe ngựa rời đi.

Phó tướng bên cạnh hỏi: “Trần tướng quân, lần sau nếu như còn gặp lại Tiêu quận vương, hẳn sẽ là thời điểm chiến tranh với Tây Thục quốc nhỉ?”

Trần Ca thở dài: “Tây Thục quốc từng có giao hảo với Nam Yến quốc, hoàng thượng ngài ấy vì báo mối thù diệt quốc nên mới tiến đánh Bắc quốc, vì đoạt lại lãnh thổ cố hương mới có thể chiếm đoạt Đông Ngô, nhưng đánh Tây Thục thì lại chính là vi phạm tín nghĩa. Nhưng khi đó, có người từng nói muốn nhìn thấy thiên hạ của hoàng thượng, cho nên hiện tại hoàng thượng ngài ấy… aiz… được rồi, không nói nữa, chúng ta nên trở về thôi.”

Trần Ca vừa dứt lời, bất chợt từ xa có tiếng vó ngựa truyền đến, Trần Ca hoang mang quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn rõ người tới, trong chớp mắt vẻ mặt đẩy vẻ ngạc nhiên. Tiếng ngựa hí dài dưới ánh hoàng hôn, bụi đất tung bay lộ ra thân ảnh thon dài, người kia cưỡi ngựa mà đến, ở trước mặt Trần Ca kéo dây cương khiến ngựa dừng lại, sau khi quét mắt nhìn qua vết máu cùng với thi thể bọn người áo đen trên mặt đất, trong đôi mắt lạnh lùng bỗng trở nên cực đen cực sâu. Ngữ khí người kia bất thiện hỏi: “Hắn ở đâu?”

Rõ ràng không chỉ mặt gọi tên, cũng không biết vì sao, Trần Ca đột nhiên lại linh động mà hiểu ra “hắn” này là đang hỏi về ai, thế là vội vàng chỉ một hướng: “Cũng mới đi không xa.”

Người kia không hề chần chờ, giơ roi quất xuống, bạch mã giống như mũi tên, nhanh như chớp chạy về hướng Trần Ca chỉ.



Soup: T cũng muốn hoàn nhanh, cơ mà t ngủ như heo ấy. Hu hu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện