Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời phía đông vừa nhô lên, lúc Yến Hà Thanh thượng triều buổi sớm, Tiêu Dư An vẫn còn không hay biết gì mà ngủ, Yến Hà Thanh biết hôm qua hắn thực sự đã mệt mỏi, yêu thương luyến tiếc cúi đầu hôn hôn người kia, ánh mắt vẫn luôn lạnh lẽo như băng thế mà lại nhu hòa hơn rất nhiều.
Tiêu Dư An bị hôn ừm ừm hai tiếng, vô thức túm lấy chăn che kín đầu, Yến Hà Thanh đưa tay kéo chăn mền xuống giúp hắn chỉnh lại cho tốt, cẩn thận xem xét một lúc lúc này mới lưu luyến đứng dậy.
Yến Hà Thanh vừa đi hai bước đã vội quay đầu, thấy Tiêu Dư An vẫn an ổn nằm trên giường, nhẹ thở ra một hơi, hắn biết mình như thế này là không ổn, nhẫn tâm đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng, buộc mình đi ra khỏi tẩm cung. Vất vả lắm mới ra khỏi tẩm cung, chợt thấy bên ngoài tuyết đã tích lại thành lớp dày, lại như thoáng trông thấy hai màu đỏ trắng đan xen mang theo thê lương tuyệt vọng của ngày hôm đó. Yến Hà Thanh đứng yên tại chỗ do dự, trong đáy mắt hiện ra vẻ hoảng hốt, quay người bước nhanh trở về tẩm cung cúi người đè Tiêu Dư An ra hôn một phen, cảm thụ được sự ấm áp của người trong ngực, hôn mãi đến khi Tiêu Dư An mơ mơ màng màng hô một tiếng Yến ca mới bỏ qua.
“Yến ca? Ngươi muốn thượng triều sớm sao?” – Tiêu Dư An ngủ đến mức thần trí không rõ, mơ mơ màng màng hỏi.
Yến Hà Thanh ừ một tiếng.
Tiêu Dư An câu được câu mất nói: “Vậy ta chờ ngươi trở về.”
Ánh mắt Yến Hà Thanh lóe lóe, cúi đầu hôn lên trán Tiêu Dư An một cái: “Được.”
Đến tận trưa Tiêu Dư An mới tỉnh lại, mặt trời treo trên đỉnh đàu, Tiêu Dư An vận động tứ chi như nhũn ra, chậm rãi mở mắt, Thiêm Hương đứng ở một bên trông thấy hắn cuối cùng cũng tỉnh, vội vàng tiến lên: “Tiêu quận vương, cuối cùng thì ngài cũng tỉnh, nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo.”
Tiêu Dư An nhìn ngó xung quanh hỏi: “Hoàng thượng đâu?”
Thiêm Hương nói: “Hoàng thượng vào triều rồi, Tiêu quận vương, ngài đừng lo lắng, hoàng thượng không có về ngay được đâu, không cần sợ hãi.”
Hở… Sao mấy lời này nghe vào lại thấy là lạ? Tiêu Dư An vịn eo muốn ngồi dậy, nơi nào đó trên người tê rần, kêu thảm một tiếng, phải ngửa mặt nằm xuống lần nữa.
Ôi cái eo, cái eo của hắn, hắn ăn trúng cái gì mà lại đi trêu chọc nam chính văn ngựa đực một đêm ngự mười nữ kia chứ? Nghiệp quật ôi là nghiệp quật.
Nhìn thấy cái bộ dạng này của Tiêu Dư An, hốc mắt Thiêm Hương đột nhiên đỏ lên, Tiêu Dư An trông thấy, thế là cũng không thèm để ý đến thân thể của mình nữa, vội vàng mềm giọng hỏi: “Sao vậy? Ai bắt nạt ngươi thế?”
Thiêm Hương lắc đầu, thút thít nói: “Nô tỳ không sao hết, chỉ là nô tỳ đau lòng Tiêu quận vương, Tiêu quận vương ngài rõ ràng là người tốt như vậy, vì sao phải đến chịu loại khổ sở này chứ?”
Cái gì, vụ gì đây?
Mặt Tiêu Dư An ngây ra, Thiêm Hương vẫn còn đang lau nước mắt: “Sớm biết như thế thì nô tỳ đã không cho hoàng thượng trông thấy bức vẽ kia, không như thế thì Tiêu quận vương ngài sẽ không bị hoàng thượng đưa về Nam Yến quốc lần nữa, càng sẽ không phải chịu vũ nhục như vậy, đều là nô tỳ không tốt.”
Tiêu Dư An: “Không… không phải… Thiêm Hương, ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải… đúng là như thế… nhưng mà ta đây là tự nguyện, không phải như ngươi nghĩ đâu.”
Thiêm Hương nói: “Ta biết, Tiêu quận vương ngài là vì Tây Thục quốc nên mới cam tâm tình nguyện, nhưng mà nô tỳ vẫn cảm thấy ngài không cần phải chịu tội như thế này, quá đáng thương! Hu hu hu!”
Một tay Tiêu Dư An vỗ trán nghĩ thầm, mẹ nó, ta đây phải giải thích thế nào mới được đây?
Đột nhiên từ bên ngoài tẩm cung truyền đến tiếng bước chân, Yến Hà Thanh vừa mới hạ triều đã vội vàng chạy về tẩm cung đang bước nhanh vào, Thiêm Hương cuống quýt lau nước mắt, cúi đầu hoảng sợ lui sang một bên.
Yến Hà Thanh thấy Tiêu Dư An đã tỉnh, ngồi xuống bên giường đưa tay vuốt vuốt tóc hắn: “Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Mặc dù tối hôm qua làm rất kịch liệt, nhưng mà sau đó Yến Hà Thanh đã rửa sạch và xoa bóp tốt, cho nên Tiêu Dư An chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi, không thấy đau, hắn lắc đầu cười nói: “Không có.”
Yến Hà Thanh lại hỏi: “Muốn ăn gì không?”
Tiêu Dư An lười biếng nói: “Tùy tiện ăn chút cháo hay mì chay gì đó đi, ngươi vừa mới nói cái làm ta đói bụng theo luôn rồi.”
Yến Hà Thanh ừ một tiếng, đứng dậy tự mình đi dặn dò, lại liên tục nhấn mạnh là phải nhanh lên mấy lần, lúc này mới lần nửa quay trở lại bên cạnh giường.
Tiêu Dư An hỏi: “Lát nữa có phải ngươi còn có triều chính phải xử lý không?”
Yến Hà Thanh gật gật đầu: “Ừm.”
“Vậy ngươi đi đi, đừng lo cho ta.” – Tiêu Dư An thoải mái phất phất tay, bất chợt nhìn thấy Thiêm Hương đang cẩn thận nhìn về hướng này, thế là đổi phất tay thành ngoắc ngoắc: “Yến ca, ngươi tới gần chút nữa đi.”
Yến Hà Thanh khom người, cúi đầu, Tiêu Dư An hôn hôn hắn, cười nói: “Yến ca, ta thực sự là yêu ngươi muốn chết mất, ngươi thì sao?”
Khóe miệng Yến Hà Thanh khẽ cong lên thật nhẹ: “Ừm.”
Tiêu Dư An bất mãn: “Ừm là ý gì hả?”
Yến Hà Thanh nói: “Ta cũng thế.”
Tiêu Dư An hài lòng, liên tục hôn lên mặt hắn mất cái mới để người rời đi.
Chờ sau khi Yến Hà Thanh đi rồi, Tiêu Dư An cười híp mắt nhìn về phía Thiêm Hương, so với nói suông thì hành động vẫn có sức thuyết phục hơn.
Thiêm Hương cũng không nói gì, cúi đầu trầm mặc giúp Tiêu Dư An buộc tóc thay quần áo, đang bận rộn lại đột nhiên khóc ra thành tiếng.
Tiêu Dư An giật mình kêu lên, vội vàng lau nước mắt cho nàng, còn chưa kịp hỏi gì đã nghe Thiêm Hương khóc ròng nói: “Hu hu hu, rõ ràng trong lòng hoàng thượng đã có người rồi, thế mà còn muốn lừa gạt tình cảm làm tổn thương ngài, hu hu hu, Tiêu quận vương, ngài tuyệt đối không được động tình, động tình là tiêu luôn đó, nhất định sẽ bị lợi dụng, hu hu oa!!!”
Tiêu Dư An nói: “Cái này ta… ta đây… ôi thôi, được rồi, kệ đi.”
Giờ khắc này, trong phủ đệ của Hoàng Việt tướng quân, bốn ngón tay phải của Hoàng Việt không ngừng gõ gõ bàn, lông mày nhíu chặt lại, phụ tá bên cạnh bẩm báo: “Hoàng tướng quân, trước khi Tiêu quận vương đến được Tây Thục quốc, trên đường đột nhiên bị hoàng thượng ngăn lại đưa về cung điện, chúng ta không ám sát thành công. Hoàng tướng quân, mặc dù bọn thuộc hạ không bị lộ nhưng ta đoán chừng Tiêu quận vương cùng với Tiết Nghiêm cũng có thể đoán ra được đây là do chúng ta làm.”
Hoàng Việt cười lạnh một tiếng, nói: “Không sao, một là tướng quân đã cởi giáp quy điền, trong lòng còn có khoảng cách với hoàng thượng, một là hoàng đế nghèo túng vì quốc gia mà không thể không cúi đầu xưng thần, có thể làm ra sóng gió gì? Chỉ là Tiêu quận vương này lại nương nhờ Tiết Nghiêm, không chịu làm bạn cùng chúng ta, ta vốn định ám sát hắn sau đó lại tiến hành đàm phán với Tây Thục quốc, xem ra mưu kế này trước mắt đành phải để qua một bên rồi.”
Phụ tá nói: “Hoàng tướng quân, thế lực bên trong phe của hắn còn có Trần Ca, người này không thể khinh thường.”
Hoàng Việt nói: “Trần Ca này, mặc dù cũng là tướng quân, nhưng hành động thu liễm, không đáng lo lắng, có điều ta nghe nói hoàng thượng tự mình đi chặn đường Tiêu quận vương, chuyện này là thật sao?”
Phụ ta nói: “Là thật, Hoàng tướng quân, chỉ sợ Tiêu quận vương sẽ đem chuyện trước đó bị ngài lôi kéo làm vây cánh báo cho hoàng thượng!”
Hoàng Việt lắc đầu nói: “Sẽ không, hắn hẳn phải biết trong tay của ta còn nhiều, rất nhiều chứng cứ phạm tội khiến hắn phải vạn kiếp bất phục, có những chứng cứ phạm tội này, hoàng thượng cũng sẽ không trách tội ta.”
Phụ tá muốn nói lại thôi, ý tứ sâu xa hỏi: “Vậy Hoàng tướng quân, bây giờ chúng ta…”
Ngón tay liên tục gõ bàn gỗ của Hoàng Việt hơi ngừng một chút, nói: “Án binh bất động, việc mưu quyền này, chúng ta không thể để xảy ra nửa điểm sai lầm nào.”
Tiêu Dư An nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau vừa lấy lại sức lực, hết sẹo quên đau, mới sáng sớm đã đè Yến Hà Thanh ra mà hôn.
“Tới tới tới, cười với gia một cái nào.” – Tiêu Dư An ghé vào trên người Yến Hà Thanh, ôm lấy người, hất cằm cười đùa nói.
Ánh sáng hừng đông chiếu lên vạn ngói, sương mù dưới mái hiên cũng dần thu lại, tóc đen từ trên đầu vai Tiêu Dư An trượt xuống, ánh sáng cùng với tia nắng từ ngoài xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào, xen lẫn cùng với ý cười trên khuôn mặt người kia, tất cả đều ánh vào trong đáy mắt Yến Hà Thanh.
Tựa như ngày hôm đó, yến múa oanh ca.
Tiêu Dư An bị hôn ừm ừm hai tiếng, vô thức túm lấy chăn che kín đầu, Yến Hà Thanh đưa tay kéo chăn mền xuống giúp hắn chỉnh lại cho tốt, cẩn thận xem xét một lúc lúc này mới lưu luyến đứng dậy.
Yến Hà Thanh vừa đi hai bước đã vội quay đầu, thấy Tiêu Dư An vẫn an ổn nằm trên giường, nhẹ thở ra một hơi, hắn biết mình như thế này là không ổn, nhẫn tâm đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng, buộc mình đi ra khỏi tẩm cung. Vất vả lắm mới ra khỏi tẩm cung, chợt thấy bên ngoài tuyết đã tích lại thành lớp dày, lại như thoáng trông thấy hai màu đỏ trắng đan xen mang theo thê lương tuyệt vọng của ngày hôm đó. Yến Hà Thanh đứng yên tại chỗ do dự, trong đáy mắt hiện ra vẻ hoảng hốt, quay người bước nhanh trở về tẩm cung cúi người đè Tiêu Dư An ra hôn một phen, cảm thụ được sự ấm áp của người trong ngực, hôn mãi đến khi Tiêu Dư An mơ mơ màng màng hô một tiếng Yến ca mới bỏ qua.
“Yến ca? Ngươi muốn thượng triều sớm sao?” – Tiêu Dư An ngủ đến mức thần trí không rõ, mơ mơ màng màng hỏi.
Yến Hà Thanh ừ một tiếng.
Tiêu Dư An câu được câu mất nói: “Vậy ta chờ ngươi trở về.”
Ánh mắt Yến Hà Thanh lóe lóe, cúi đầu hôn lên trán Tiêu Dư An một cái: “Được.”
Đến tận trưa Tiêu Dư An mới tỉnh lại, mặt trời treo trên đỉnh đàu, Tiêu Dư An vận động tứ chi như nhũn ra, chậm rãi mở mắt, Thiêm Hương đứng ở một bên trông thấy hắn cuối cùng cũng tỉnh, vội vàng tiến lên: “Tiêu quận vương, cuối cùng thì ngài cũng tỉnh, nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo.”
Tiêu Dư An nhìn ngó xung quanh hỏi: “Hoàng thượng đâu?”
Thiêm Hương nói: “Hoàng thượng vào triều rồi, Tiêu quận vương, ngài đừng lo lắng, hoàng thượng không có về ngay được đâu, không cần sợ hãi.”
Hở… Sao mấy lời này nghe vào lại thấy là lạ? Tiêu Dư An vịn eo muốn ngồi dậy, nơi nào đó trên người tê rần, kêu thảm một tiếng, phải ngửa mặt nằm xuống lần nữa.
Ôi cái eo, cái eo của hắn, hắn ăn trúng cái gì mà lại đi trêu chọc nam chính văn ngựa đực một đêm ngự mười nữ kia chứ? Nghiệp quật ôi là nghiệp quật.
Nhìn thấy cái bộ dạng này của Tiêu Dư An, hốc mắt Thiêm Hương đột nhiên đỏ lên, Tiêu Dư An trông thấy, thế là cũng không thèm để ý đến thân thể của mình nữa, vội vàng mềm giọng hỏi: “Sao vậy? Ai bắt nạt ngươi thế?”
Thiêm Hương lắc đầu, thút thít nói: “Nô tỳ không sao hết, chỉ là nô tỳ đau lòng Tiêu quận vương, Tiêu quận vương ngài rõ ràng là người tốt như vậy, vì sao phải đến chịu loại khổ sở này chứ?”
Cái gì, vụ gì đây?
Mặt Tiêu Dư An ngây ra, Thiêm Hương vẫn còn đang lau nước mắt: “Sớm biết như thế thì nô tỳ đã không cho hoàng thượng trông thấy bức vẽ kia, không như thế thì Tiêu quận vương ngài sẽ không bị hoàng thượng đưa về Nam Yến quốc lần nữa, càng sẽ không phải chịu vũ nhục như vậy, đều là nô tỳ không tốt.”
Tiêu Dư An: “Không… không phải… Thiêm Hương, ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải… đúng là như thế… nhưng mà ta đây là tự nguyện, không phải như ngươi nghĩ đâu.”
Thiêm Hương nói: “Ta biết, Tiêu quận vương ngài là vì Tây Thục quốc nên mới cam tâm tình nguyện, nhưng mà nô tỳ vẫn cảm thấy ngài không cần phải chịu tội như thế này, quá đáng thương! Hu hu hu!”
Một tay Tiêu Dư An vỗ trán nghĩ thầm, mẹ nó, ta đây phải giải thích thế nào mới được đây?
Đột nhiên từ bên ngoài tẩm cung truyền đến tiếng bước chân, Yến Hà Thanh vừa mới hạ triều đã vội vàng chạy về tẩm cung đang bước nhanh vào, Thiêm Hương cuống quýt lau nước mắt, cúi đầu hoảng sợ lui sang một bên.
Yến Hà Thanh thấy Tiêu Dư An đã tỉnh, ngồi xuống bên giường đưa tay vuốt vuốt tóc hắn: “Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Mặc dù tối hôm qua làm rất kịch liệt, nhưng mà sau đó Yến Hà Thanh đã rửa sạch và xoa bóp tốt, cho nên Tiêu Dư An chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi, không thấy đau, hắn lắc đầu cười nói: “Không có.”
Yến Hà Thanh lại hỏi: “Muốn ăn gì không?”
Tiêu Dư An lười biếng nói: “Tùy tiện ăn chút cháo hay mì chay gì đó đi, ngươi vừa mới nói cái làm ta đói bụng theo luôn rồi.”
Yến Hà Thanh ừ một tiếng, đứng dậy tự mình đi dặn dò, lại liên tục nhấn mạnh là phải nhanh lên mấy lần, lúc này mới lần nửa quay trở lại bên cạnh giường.
Tiêu Dư An hỏi: “Lát nữa có phải ngươi còn có triều chính phải xử lý không?”
Yến Hà Thanh gật gật đầu: “Ừm.”
“Vậy ngươi đi đi, đừng lo cho ta.” – Tiêu Dư An thoải mái phất phất tay, bất chợt nhìn thấy Thiêm Hương đang cẩn thận nhìn về hướng này, thế là đổi phất tay thành ngoắc ngoắc: “Yến ca, ngươi tới gần chút nữa đi.”
Yến Hà Thanh khom người, cúi đầu, Tiêu Dư An hôn hôn hắn, cười nói: “Yến ca, ta thực sự là yêu ngươi muốn chết mất, ngươi thì sao?”
Khóe miệng Yến Hà Thanh khẽ cong lên thật nhẹ: “Ừm.”
Tiêu Dư An bất mãn: “Ừm là ý gì hả?”
Yến Hà Thanh nói: “Ta cũng thế.”
Tiêu Dư An hài lòng, liên tục hôn lên mặt hắn mất cái mới để người rời đi.
Chờ sau khi Yến Hà Thanh đi rồi, Tiêu Dư An cười híp mắt nhìn về phía Thiêm Hương, so với nói suông thì hành động vẫn có sức thuyết phục hơn.
Thiêm Hương cũng không nói gì, cúi đầu trầm mặc giúp Tiêu Dư An buộc tóc thay quần áo, đang bận rộn lại đột nhiên khóc ra thành tiếng.
Tiêu Dư An giật mình kêu lên, vội vàng lau nước mắt cho nàng, còn chưa kịp hỏi gì đã nghe Thiêm Hương khóc ròng nói: “Hu hu hu, rõ ràng trong lòng hoàng thượng đã có người rồi, thế mà còn muốn lừa gạt tình cảm làm tổn thương ngài, hu hu hu, Tiêu quận vương, ngài tuyệt đối không được động tình, động tình là tiêu luôn đó, nhất định sẽ bị lợi dụng, hu hu oa!!!”
Tiêu Dư An nói: “Cái này ta… ta đây… ôi thôi, được rồi, kệ đi.”
Giờ khắc này, trong phủ đệ của Hoàng Việt tướng quân, bốn ngón tay phải của Hoàng Việt không ngừng gõ gõ bàn, lông mày nhíu chặt lại, phụ tá bên cạnh bẩm báo: “Hoàng tướng quân, trước khi Tiêu quận vương đến được Tây Thục quốc, trên đường đột nhiên bị hoàng thượng ngăn lại đưa về cung điện, chúng ta không ám sát thành công. Hoàng tướng quân, mặc dù bọn thuộc hạ không bị lộ nhưng ta đoán chừng Tiêu quận vương cùng với Tiết Nghiêm cũng có thể đoán ra được đây là do chúng ta làm.”
Hoàng Việt cười lạnh một tiếng, nói: “Không sao, một là tướng quân đã cởi giáp quy điền, trong lòng còn có khoảng cách với hoàng thượng, một là hoàng đế nghèo túng vì quốc gia mà không thể không cúi đầu xưng thần, có thể làm ra sóng gió gì? Chỉ là Tiêu quận vương này lại nương nhờ Tiết Nghiêm, không chịu làm bạn cùng chúng ta, ta vốn định ám sát hắn sau đó lại tiến hành đàm phán với Tây Thục quốc, xem ra mưu kế này trước mắt đành phải để qua một bên rồi.”
Phụ tá nói: “Hoàng tướng quân, thế lực bên trong phe của hắn còn có Trần Ca, người này không thể khinh thường.”
Hoàng Việt nói: “Trần Ca này, mặc dù cũng là tướng quân, nhưng hành động thu liễm, không đáng lo lắng, có điều ta nghe nói hoàng thượng tự mình đi chặn đường Tiêu quận vương, chuyện này là thật sao?”
Phụ ta nói: “Là thật, Hoàng tướng quân, chỉ sợ Tiêu quận vương sẽ đem chuyện trước đó bị ngài lôi kéo làm vây cánh báo cho hoàng thượng!”
Hoàng Việt lắc đầu nói: “Sẽ không, hắn hẳn phải biết trong tay của ta còn nhiều, rất nhiều chứng cứ phạm tội khiến hắn phải vạn kiếp bất phục, có những chứng cứ phạm tội này, hoàng thượng cũng sẽ không trách tội ta.”
Phụ tá muốn nói lại thôi, ý tứ sâu xa hỏi: “Vậy Hoàng tướng quân, bây giờ chúng ta…”
Ngón tay liên tục gõ bàn gỗ của Hoàng Việt hơi ngừng một chút, nói: “Án binh bất động, việc mưu quyền này, chúng ta không thể để xảy ra nửa điểm sai lầm nào.”
Tiêu Dư An nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau vừa lấy lại sức lực, hết sẹo quên đau, mới sáng sớm đã đè Yến Hà Thanh ra mà hôn.
“Tới tới tới, cười với gia một cái nào.” – Tiêu Dư An ghé vào trên người Yến Hà Thanh, ôm lấy người, hất cằm cười đùa nói.
Ánh sáng hừng đông chiếu lên vạn ngói, sương mù dưới mái hiên cũng dần thu lại, tóc đen từ trên đầu vai Tiêu Dư An trượt xuống, ánh sáng cùng với tia nắng từ ngoài xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào, xen lẫn cùng với ý cười trên khuôn mặt người kia, tất cả đều ánh vào trong đáy mắt Yến Hà Thanh.
Tựa như ngày hôm đó, yến múa oanh ca.
Danh sách chương