“Hoàng tướng quân, ngài có biết chuyện hoàng thượng suýt chút nữa bị Tiêu quận vương đâm bị thương không?!”

Chiều tà, trong phủ Hoàng Việt tướng quân, ánh trăng trắng bạc nhô lên giữa trời, bụi bay lơ lửng, nghe thân tín nói xong, Hoàng Việt như có điều suy nghĩ dùng ngón tay gõ gõ xuống bàn: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Thân tín nói: “Ngay hôm nay, sau khi hoàng thượng hạ triều, trên đường về đến tẩm cung thì bị Tiêu quận vương chặn lại, nghe người bên ngoài nói, đầu tiên Tiêu quận vương gào ầm lên chửi hoàng thượng. Sau khi bị hoàng thượng lờ đi thì đột nhiên lấy chủy thủ từ trong tay áo ra đâm về phía ngực hoàng thượng.”

Hoàng Việt ý vị thâm trường “ồ” một tiếng: “Vậy tình cảnh hiện tại của hắn thế nào?”

Thân tín nói: “Tạm thời đang bị giam lỏng, bởi vì trong lúc tế tổ hoàng thượng không được dính máu, cho nên từ ban chết đổi thành giam lỏng.”

Hoàng Việt gật gật đầu, lại lần nữa lâm vào suy tư.

Lúc trước khi hắn truyền thư cho Tiêu Dư An còn cảm thấy Tiêu Dư An chưa đem bản thân ép vào đường cùng, bây giờ xem ra, thực sự có chút ý được ăn cả ngã về không rồi.

Đầu ngón tay Hoàng Việt hơi dừng động tác gõ bàn lại một chút, ánh tà dương ngoài cửa sổ dần ngả về tây, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán, tan vào cát bụi, ngón tay gõ bàn của Hoàng Việt ngày càng mạnh thêm, hắn ngẩng đầu lên nói: “Đem bút mực đến đây, đưa một phong thư tới cho Tiêu quận vương.”

Thân tín kinh ngạc: “Hoàng tướng quân?”

Hoàng Việt nói: “Từ thời khắc ta quyết định mưu quyền đoạt vị, mỗi bước đi ta đều đã suy tính đến ba bước tiếp theo phải đi thế nào. Ta không dám tiến lên, không dám lùi lại, chỉ sợ có một điểm sơ suất sẽ khiến bản thân chết không có chỗ chôn. Thay vì nói rằng cẩn thận làm việc thì nói là rùa đen rút đầu càng đúng hơn. Hoàng Việt ta chưa từng tin vào số mệnh, nhưng ta hết lần này đến lần khác lại muốn tin một lần, đánh cược một lần, liều một phen.”

Trong sông dài lịch sử đằng đẵng, có vô số anh hùng tiểu nhân, nhưng đến tận bây giờ cũng chỉ có một đạo lý, đó là “kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc”.

Cuộc sống mỗi ngày trôi qua, nhìn thì như bình thản nhưng thực ra không khác gì sóng ngầm cuồn cuộn, gió rít mây gào, cuối cùng cũng đến thời gian hoàng đế Nam Yến quốc một mình tế tổ.

Trăng sáng thanh thanh rọi Cửu Châu, mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu, Thiêm Hương rầu rĩ không vui cả một ngày, sau khi ăn xong bữa tối, Tiêu Dư An ghẹo nàng: “Sao vậy? Tiểu cô nương làm cái gì mà giữa lông mày lại có thể kẹp cả giấy thế kia?”

Thiêm Hương lắc đầu không lên tiếng.

Tiêu Dư An biết nàng đang lo lắng cho mình. Trước đó, vì để Hoàng Việt có thể tin tưởng mình, hắn không thể không giả bộ ám sát Yến Hà Thanh, phỏng chừng bây giờ toàn bộ người trong cung đều đang nói đến chuyện này, chờ sau khi Yến Hà Thanh tế tổ xong sẽ ban chết cho mình.

Tiêu Dư An không thể nói thêm gì, đành phải trấn an: “Đừng lo lắng, thật đấy.”

Thiêm Hương nghẹn ngào không nói chuyện, nàng gật gật đầu, thu dọn xong bát đũa, giúp Tiêu Dư An chỉnh lại đệm chăn, đứng dậy đi ra khỏi tẩm cung.

Mấy ngày nay bị giam lỏng trong tẩm cung, không thể tùy ý đi lại, Tiêu Dư An thực sự rảnh rỗi đến phát chán, cầm lấy mấy cuốn sách Thiêm Hương đưa tới, mấy ngày trước đây còn đọc say sưa ngon lành, hôm nay thì một chữ cũng xem không vào.

Ngày mai chính là ngày Yến Hà Thanh tế tổ, nếu như không có gì ngoài ý muốn, ngày mai Hoàng Việt sẽ lên kế hoạch ám sát Yến Hà Thanh, cũng sẽ vì vậy mà lòi đuôi cáo, sau đó bị một lưới bắt gọn!

Tiêu Dư An lật soàn soạt quyển sách trong tay, sau đó để xuống cạnh bàn, một tay chống đầu ngẩn người nhìn ánh nến như hạt đậu trước mắt.

Đêm dần khuya, Tiêu Dư An thấy cũng sắp đến giờ, nhẹ thổi tắt nến, sau đó đứng dậy.

Hắn không đi về hướng giường mà rón rén bước từng bước nhỏ đến bên cửa sổ, nín thở ngồi chờ.

Lại qua một hồi, hai cánh cửa sổ tẩm cung của Tiêu Dư An khẽ mở ra.

Yến Hà Thanh nhảy từ cửa sổ vào, thấy bốn phía tối đen thì hơi ngây ra, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng hít thở, trong lúc không kịp đề phòng đã bị một bóng đen đánh tới.

Hai người đánh qua đánh lại một hồi, Tiêu Dư An túm lấy hai tay Yến Hà Thanh, áp hắn đến trên tường cười hì hì nói: “Cướp sắc đây!”

Vẻ mặt Yến Hà Thanh thản nhiên: “Đến.”

Tiêu Dư An hôn hắn chụt một cái, trong lòng không nhịn được mà cảm khái nói: Đường đường là một nam chính văn ngựa giống tà mị cuồng quyến, sao sau khi về tay hắn, nếu không phải diễn phần diễn của nam hai khổ tình thì chính là có đam mê với kịch bản mỗi ngày trèo cửa sổ vậy? Đúng là phát rồ!

Quả thực khiến người muốn rơi lệ!

Thực sự là phải liên tục ai thán mà!

Một tay Tiêu Dư An chống bên tai Yến Hà Thanh, một tay nâng cằm người kia vuốt vuốt, hắn không cao bằng Yến Hà Thanh, chỉ có thể hơi kéo cằm đối phương xuống. Ánh trăng mỏng lạnh như nước, trong đáy mắt Tiêu Dư An là ý cười vô câu vô thúc, hắn nói: “Dáng dấp của cô nương này thật sự quá khôi ngô, ngươi là cô nương nhà ai vậy?”

“Bao nhiêu tuổi rồi? Đã có hôn ước hay chưa?”

“Nếu như chưa có, ngươi thấy ta thế nào?”

“Tiểu sinh bất tài, nhưng cũng chỉ mong cô nương được vui vẻ.”

“Cô nương, ngươi cho ta chút cơ hội đi mà.”

“Cô nương, ngươi nói gì đi chứ, cô nương.”

Yến Hà Thanh: “…”

Tiểu kiều thê không tiếp lời, Tiêu tổng tài cúi đầu buồn cười, đang cười cười thì đột nhiên bị Yến Hà Thanh ôm ngang lên đi về phía giường. Nghĩ đến biểu cảm của Yến Hà Thanh Tiêu Dư An không nhịn cười nổi, ôm lấy bụng, toàn thân run rẩy, lắc qua lắc lại, Yến Hà Thanh ôm không ổn cùng Tiêu Dư An ngã lên giường, cuốn thành một cục.

Tiêu Dư An á hai tiếng, ngừng cười, đưa tay kéo chăn mền chùm kín cả hai, hắn nắm chặt lấy tay Yến Hà Thanh, mặt đối mặt với người kia mà nằm.

Tiêu Dư An nói: “Yến ca, ngày mai sẽ phải đối phó với Hoàng Việt rồi.”

Yến Hà Thanh: “Ừm.”

“Ngươi có thấy hoang mang không?”

“Không hoang mang.”

“Vậy có sợ không?”

“Không sợ.”

Tiêu Dư An đem đầu đụng đụng vào Yến Hà Thanh, hắn hỏi: “Yến ca, ngươi có sợ thứ gì không?”

Yến Hà Thanh nhìn vào mắt Tiêu Dư An, trầm mặc một lúc lâu, thế mà lại chậm rãi gật gật đầu.

Tiêu Dư An kinh ngạc: “Ngươi mà cũng có thứ phải sợ sao? Là gì vậy?”

Yến Hà Thanh nói: “Tóc xanh chuyển thành bạc, cây già khô thành gỗ, khí phách cả đời lại chỉ có thể ở tại cựu thành cô đơn bất lực.”

“A? Vì sao lại sợ những điều này?”

“Không có ngươi ở bên.”

Hô hấp của Tiêu Dư An thoáng ngừng, sau đó dùng đầu cụng vào đầu Yến Hà Thanh: “Yến ca, ngươi đừng sợ.”

“Ừm.”

“Yến ca, gần đây ở trong tẩm cung nhàm chán, ta đã nghĩ đến rất nhiều chuyện linh tinh, qua ngày mai sẽ nói với ngươi.”

“Được.”

Yến Hà Thanh nhẹ nhàng hôn lấy trán cùng mắt Tiêu Dư An, cuối cùng hôn lên môi của hắn, dịu dàng lưu luyến, sau khi hôn xong, hai người cứ như vậy tựa đầu vào nhau tiến vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai, đại điển tế tổ của Nam Yến quốc, đợt tế tự này chính là chuyện chuyện lớn của Nam Yến quốc, ngay cả Thiêm Hương chuyên hầu hạ bên cạnh Tiêu Dư An cũng bị bắt đi phụ giúp, chỉ để lại một mình Tiêu Dư An ở lại trong tẩm cung lo lắng chờ đợi tin tức.

Mắt thấy chẳng mấy chốc sẽ đến giờ Yến Hà Thanh một mình đi đến nơi tế tự, cửa tẩm cung của Tiêu Dư An đột nhiên bị người đẩy ra, Tiêu Dư An còn tưởng rằng Thiêm Hương đã trở về, vừa muốn hỏi thăm tình hình thì đã ngây ra.

Người không mời mà tới đó không phải là Thiêm Hương, mà chính là thân tín của Hoàng Việt.

Thân tín của Hoàng Việt dạo bước đi vào, đem một bộ y phục thị vệ đặt xuống trước mặt Tiêu Dư An, nói: “Tiêu quận vương cho chúng ta mượn binh lực, vô cùng cảm kích, cho nên trò hay ngày hôm nay sao có thể thiếu Tiêu quận vương ngài được?”

Trong lòng Tiêu Dư An lộp bộp một tiếng, hai tay rũ xuống bên người hơi nắm lại, hắn cười nói: “Nhưng ta đã bị hoàng thượng giam lỏng ở tẩm cung, không thể tùy ý ra ngoài.”

Thân tín cười cười: “Tiêu quận vương không cần phải lo lắng, bên ngoài ta đã chuẩn bị tốt, về phần hoàng thượng, sau hôm nay, chính là do Hoàng tướng quân định càn khôn, Tiêu quận vương còn phải lo lắng gì cơ chứ? Nhanh thay y phục rồi theo ta đi thôi, thời gian không đợi người.”

Tiêu Dư An siết chặt nắm tay, ngoài mặt lại không đổi sắc nói: “Nói đúng lắm, vậy ngài chờ ta một chút.”

Nói xong, Tiêu Dư An cầm lấy y phục thị vệ đi vào trong nội thất, sau đó hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Xem ra Hoàng Việt vẫn không hoàn toàn lơi lỏng tâm phòng bị với mình, nếu như lúc này hắn đi tìm Hoàng Việt, chỉ sợ sẽ bị cầm tù, tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng nếu như không đi, chỉ sợ sẽ khiến chuyện bị lộ! Như vậy thì những cực khổ nỗ lực mà hắn và Yến Hà Thanh phải chịu cả tháng nay đều sẽ tan thành bọt nước!

Tiêu Dư An khẽ cắn môi, cầm lấy y phục của thị vệ, vội vàng mặc lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện