Hai người nặng nề ngã xuống một mỏm đá nhô ra giữa vách núi, dường như Tiêu Dư An đã biết dưới vách núi này có một vách đá nhô ra như vậy, không do dự nhiều lập tức lảo đảo đứng dậy. Hoàng Việt lăn trên mặt đất hai vòng, suýt chút nữa thì thò một chân ra khỏi vách đá, hắn bị dọa sợ phải vội vàng hấp tấp lui trở về. Vẻ mặt khiếp sợ của Hoàng Việt còn chưa biến mất, chỉ trong chốc lát, lại có thêm một người từ trên vách núi nhảy xuống.

Tiêu Dư An kinh ngạc hô lên: “Yến ca!”

Yến Hà Thanh có lẽ cũng không nghĩ tới chuyện dưới vách núi lại có mỏm đá nhô ra như vậy, sau khi rơi xuống thì nhất thời ngây ra một chút, đột nhiên bên tai hắn vang lên tiếng la hốt hoảng của Tiêu Dư An: “Yến ca, cẩn thận!”

Chủy thủ sắc bén mang theo ánh sáng lạnh thấu xương gào thét đâm về phía Yến Hà Thanh, Hoàng Việt nắm chặt chủy thủ, trong mắt toàn bộ đều là sát ý cùng quyết tuyệt. Yến Hà Thanh tránh không kịp, cánh tay bị rạch ra một vết máu trông thấy mà ghê người. Hoàng Việt ổn định lại bước chân, quay ngược lại hung hăng đâm tới ngực Yến Hà Thanh.

Yến Hà Thanh chụp tới nắm chặt lấy cổ tay của Hoàng Việt, kịp thời ngăn lại, cùng lúc hung ác xoay ngược một cái, lưỡi của chủy thủ ngay lập tức đảo ngược lại, nhắm đúng ngực Hoàng Việt. Cánh tay cùng khủy tay hai người đối chọi nhau, dùng hết sức lực toàn thân giằng co thật lâu, bất chợt, trong mắt Hoàng Việt tràn đầy ý cười trào phúng.

Sau đó, không ngờ Hoàng Việt lại thả lỏng khí lực, chủy thủ ngay lập tức đâm thẳng vào ngực hắn.

Lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào cơ thể, Hoàng Việt tự giễu cười lạnh vài tiếng, che ngực lảo đảo lùi về sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn trời một cái, sau đó rơi từ trên mỏm đá xuống vách núi.

Gió núi gào thét ở bên tai, Hoàng Việt dùng hết sức lực mở mắt, nghĩ thầm: Núi này cũng thật cao.

Trên mỏm đá, Yến Hà Thanh chẳng thèm nhìn Hoàng Việt thêm mảy may, vội vàng xoay người đi tìm Tiêu Dư An, ánh mắt vừa tìm được mục tiêu, hai con ngươi đã co rụt lại.

Y phục ở bụng Tiêu Dư An bị nhiễm đỏ một mảnh, hai tay hắn gắt gao che bụng lại ngồi tựa trên cách đá bên cạnh, đang cố gắng điều chỉnh hô hấp.

Yến Hà Thanh run rẩy tiến lên quỳ xuống đất, kéo Tiêu Dư An vào trong lòng, đưa tay bịt lại vết thương giúp hắn.

Tiêu Dư An gắng gượng cười nói với Yến Hà Thanh: “Yến ca, ta không sao, Yến ca, hốc mắt của ngươi đỏ rồi kìa, ta thực sự không làm sao hết, ngươi đừng lo lắng, Yến ca, ngươi đừng khóc mà…”

Yến Hà Thanh không nói chuyện, lấy đao rạch xé áo ngoài của mình ra giúp Tiêu Dư An băng bó lại vết thương trên đùi, trên bụng.

Tiêu Dư An thành thật dựa vào trong lòng hắn, lải nhải không ngừng: “Yến ca, ta nói ngươi này, ta biết ở chỗ này có một mỏm đá nên mới nhảy xuống, ta không có coi thường tính mệnh đâu. Còn cái vết thương ở bụng này ấy, thân thể này ta hiểu rất rõ, lúc bị đâm ta đã vặn tay Hoàng Việt lại, không làm tổn thương đến nội tạng, cho nên ngươi đừng lo lắng, không sao đâu…”

“Yến ca, sau vụ này ngươi có muốn nghỉ ngơi chút không? Cái nhà nhỏ ở giữa sườn núi Tế Thiên Đàn bị ta hủy mất rồi, tiếc thật đấy, hay là chúng ta đào một cái ao cá ở gần tẩm cung được không? Nuôi cá trồng dâu, không biết cây dâu có dễ trồng không nữa, ngươi muốn hỏi ta vì sao lại trồng dâu tăm đúng không? Chẳng phải đã nói là uống rượu trồng dâu đó sao? Cơ mà hình như trong cái câu thơ đó thì cây dâu ý chỉ hoa màu mà nhỉ…”*

(*Cho ai không nhớ, lúc trước nguyện vọng của ông An là kiếm một xó bình yên nào đó để sống đời giản dị đó, mình về quê nuôi cá và trồng thêm rau.”

“Yến ca, chúng ta lại đi may hai bộ hỉ phục có được không? Bộ trước đó ta còn chưa có thấy, nhìn có ổn không? Trên đó có thật là thêu kim long uy phong lẫm liệt như lão bản đã nói không vậy? Có phải ngươi mặc vào trông đặc biệt đẹp không? Ta muốn thấy.”

“Yến ca, có phải ngươi đang tức giận không đấy? Ngươi đừng có giận mà, không, ngươi bây giờ đừng có giận vội, cứ để đó đi khi nào về thì tính với ta cả thể… khụ… khục…”

Thấy Tiêu Dư An đang nói lại đột nhiên che miệng ho khan, con ngươi Yến Hà Thanh co lại, nói: “Đừng nói chuyện.”

Tiêu Dư An giật nhẹ tay áo của hắn, cười nói: “Nhưng mà ta còn một đống chuyện muốn nói với ngươi thì phải làm thế nào bây giờ? Hay là ngươi lấy cái gì đó chặn miệng ta lại đi nhé? Ngươi nói thử coi lấy cái gì thì tốt đây hả.”

Yến Hà Thanh cúi người cúi đầu hôn Tiêu Dư An, Tiêu Dư An nhắm mắt lại, cẩn thận dùng đầu lưỡi vuốt ve đôi môi còn đang run rẩy kia, dịu dàng lại cẩn thận.

Đã từng không biết buồn vui khi mới quen biết, chẳng hay là vì kiếp, là khốn khổ hay phúc lợi, xuân hạ thu đông qua đi, gương mặt ghi tạc trong kiếp này, vào thời khắc này mây mù bị xua tan đi hiện ra trăng sáng.

Tiêu quận vương bị cầm tù! Quân vương Tây Thục quốc, Tiêu Dư An, bị cầm tù!!

Đường đường là quân vương của một nước, Tiêu Dư An thế mà lại bị Nam Yến quốc hoàng đế Yến Hà Thanh cầm tù!!!

Tiêu Dư An: “Cái gì? Ta bị cầm tù?”

Thiêm Hương gấp đến độ giậm chân: “Mọi người trong cung đều nói như vậy.”

Tiêu Dư An: “Thế này chẳng phải là ăn nói bừa bãi rồi sao!”

Thiêm Hương nói: “Nhưng đúng là hoàng thượng không cho ngài đi lại mà!”

Tiêu Dư An chỉ chỉ phần chân cùng bụng bị chăng bó của mình: “Hắn có cho ta đi thì ta cũng có đi được đâu!!”

Thiêm Hương nói: “Vả lại đêm nào hoàng thượng cũng đến tẩm cung tìm ngài, đến tận hôm sau mới thượng triều…”

Tiêu Dư An nói: “Nói nhảm hết sức! Đây là tẩm cung của hắn! Hắn không đến ngủ thì đi đâu!”

Thiêm Hương nói: “…Hình như có gì đó sai sai ấy.”

Trần Ca mang theo một thân toàn bùn một đầu toàn đất từ bên ngoài xông tới: “Sao tự dưng hoàng thượng lại muốn đào ao ở tẩm cung chứ a a a!?”

Tiêu Dư An: “Nhớ phải thả cá chép đỏ đó, đỏ trông mới đẹp, chờ chút, ngươi dù gì cũng là một tướng quân, sao đào ao lại bắt ngươi đến đào?”

Trần Ca sụp đổ: “Làm sao ta biết được a a a?”

“Ồ, ta biết rồi.” – Tiêu Dư An nhúm một miếng mứt hoa quả bên cạnh giường nhét vào trong tay Thiêm Hương rồi lại lấy thêm một miếng: “Lần trước sau khi ngươi cứu ta cùng hoàng thượng từ dưới vách núi lên, đã bảo ngươi đừng có cõng ta rồi, ngươi lại cứ đòi cõng, lại còn muốn thò tay đem ta từ trong ngực hoàng thượng kéo ra!”

Trần Ca nói: “Là do ta thấy cánh tay của hoàng thượng bị thương thồi mà à à à! Với lại chẳng phải hoàng thượng đã ôm ngài đi luôn rồi đó sao! Hình như ta đâu có đụng vào ngài! Hống chi cái này thì cũng có gì đâu! Đâu phải chuyện lớn gì chứ!”

Tiêu Dư An: “Trẻ nhỏ không dễ dạy, đi đào ao của ngươi đi, chờ chút, có ăn mứt hoa quả không?”

Trần Ca bi phẫn: “Ăn!!!”

“Nào nào nào, đưa tay đây.” – Tiêu Dư An nhúm mứt hoa quả đưa cho Trần Ca, Trần Ca thò một tay qua lấy, lúc nắm tay lại trùng hợp lại chạm vào tay Tiêu Dư An, đột nhiên đầu bên kia truyền đến thanh âm ghế đổ.

Mấy người bị dọa, vừa qua đầu lại đã thấy Yến Hà Thanh mặt không thay đổi đứng ở đằng sau, bên cạnh là cái ghế tội nghiệp bị ngã trên mặt đất, cái ghế tròn gỗ lê hoa còn đang lăn tròn trên mặt đất.

Trần Ca cấp tốc phản ứng lại, quỳ một chân xuống đất ôm quyền: “Vi thần khấu kiến hoàng thượng!”

Yến Hà Thanh nói: “Hồ nước.”

Trần Ca hô: “Vậy vi thần tiếp tục đi đào!!”

Nói xong Trần Ca hùng hùng hổ hổ xông ra ngoài.

Yến Hà Thanh đi mấy bước đến trước giường Tiêu Dư An, hỏi: “Trên người có còn đau không?”

Tiêu Dư An cười hì hì đưa tay, thản nhiên kéo lấy ống tay áo của Yến Hà Thanh muốn buộc nó vào cùng với đệm chăn trên giường: “Không đau không đau, ngươi đến một cái là hết đau luôn, lại còn cảm thấy hình như lành lại nhanh hơn ấy!”

“Ừm.” – Yến Hà Thanh đem ống tay áo của mình kéo về: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong quay đầu đi.

Thiêm Hương thở ra một hơi, đứng dậy, vừa định hỏi trưa nay Tiêu Dư An muốn ăn gì đã thấy Tiêu Dư An bày ra cái vẻ mặt ủ rũ.

Yến Hà Thanh giận rồi! Yến ca của hắn giận rồi!!

Đã qua mười ngày kể từ khi Hoàng Việt làm phản, mỗi ngày Yến Hà Thanh đầu phải bù đầu xử lý đám dư nghiệt còn lại kia, mãi tận đêm khuya mở trở về tẩm cung nghỉ ngơi. Yến Hà Thanh biết chỉ có một mình Tiêu Dư An sẽ không ngủ được, cho nên bất kể là bận bịu thế nào cũng nhất định sẽ trở về nghỉ ngơi với hắn, có đôi khi chờ hắn ngủ say rồi mới lại khe khẽ rời đi xử lý triều chính.

Yến Hà Thanh sẽ hỏi thăm chuyện vết thương, sẽ giúp Tiêu Dư An thay thuốc, thậm chí vảo những lúc Tiêu Dư An đau còn cẩn thận hôn hắn.

Nhưng mà Tiêu Dư An quyến rũ thế nào hắn cũng không động.

Không! Quyến! Rũ! Được! Hắn!!

Bất kể là Tiêu Dư An muốn ôm ôm hay là làm mấy chuyện không thể nói ra kia, Yến Hà Thanh đều không thèm để ý!

Không! Thèm! Để! Ý!

Thế là, Tiêu Dư An, người đã sống nhiều năm, nhiều đời như thế, lần đầu tiên đụng phải một chuyện khó khăn trọng đại không biết phải giải quyết thế nào.

Làm sao để dỗ nam chính văn ngựa giống đang tức giận?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện