Mưa phùn tí tách tí tách rơi cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, trên lá cây xanh biếc còn đọng nước, không khí hơi lạnh, mặt trời xuyên qua làn sương sớm mông lung, chiếu xuống sáng ngời.
Tiêu Dư An tinh thần phấn chấn, ăn bữa sáng xong, nói với Hồng Tụ: “Hôm nay xin hãy gọi ta là Cupid Tiêu.”
Mặt Hồng Tụ dại ra: “Cầu tất thức cười?”*
(*Chỗ này chế Hồng Tụ đọc lại phiên âm của chữ Cupid Tiêu – Khâu Bỉ Đặc Tiêu – “Qiū Bǐ Tè Xiāo”, bằng tiếng Trung á. Nhưng vì chế ấy đọc sai thành “qiú bì tè xiào” thành ra nó thành vậy đó.)
Ba chữ đầu thì thôi không nói đi, cơ mà cái chữ Tiêu (Xiāo) là thanh một mà ngươi nghe thành thanh bốn (Xiào) là làm sao?? “Đúng rồi Hồng Tụ, hôm qua ta bảo ngươi chuẩn bị một bộ y phục của thị vệ, ngươi chuẩn bị xong chưa?” – Tiêu Dư An hỏi.
Hồng Tụ gật gật đầu, trên hai tay nâng một bộ quần áo, Tiêu Dư An cẩn thận xem xét, phát hiện Hồng Tụ ngay cả giày, đai lưng, bội đao đều đã chuẩn bị đầy đủ.
“Hoàng thượng đây là muốn làm gì vậy?” – Hồng Tụ nghi hoặc hỏi.
Tiêu Dư An đắc ý cong môi cười một tiếng: “Dùng ba mươi sáu kế, đầu tiên là vô trung sinh hữu, tiếp đó là cách ngạn quan hỏa, cuối cùng là Tá! Thi! Hoàn! Hồn!”*
(*Đây là 3 kế trong 36 kế:
Vô trung sinh hữu: Không có mà làm thành có. Tạo ra một ý tưởng giả trong tâm tưởng của đối thủ, và làm đối thủ tin vào điều đó như một sự thật, để chúng nghĩ ta có cái mà ta hoàn toàn không có. Bằng cách đó, ta đạt được những lợi thế và sự bảo đảm mà lẽ ra ta không thể có.
Cách ngạn quan hỏa: Đứng cách bờ để xem lửa cháy, để yên cho kẻ địch tự rối loạn. Chậm rãi, không tham gia hỗn chiến, nhằm làm các bên tham chiến mệt mỏi tranh đấu lẫn nhau. Rồi tấn công tổng thể với toàn sức mạnh và dẫm nát, kết thúc tất cả.
Tá thi hoàn hồn: Mượn xác trả hồn, mượn thân xác khác để đưa hồn về. Dùng một tổ chức, một kĩ thuật, một phương pháp đã bị lãng quên hay đã bị bỏ đi, vào đúng chỗ với mục tiêu xác định mới mẻ. Đó chính là làm sống lại một điều trong quá khứ bằng cách cho nó một mục tiêu mới. Làm sống lại một ý tưởng cũ, một cách làm cũ, một truyền thống cũ cũng chính là sáng tạo vậy.)
Tiêu Dư An dự tính, trước tiên để cho Yến Hà Thanh giả thành thị vệ, mang đến trước mặt Vĩnh Ninh công chúa lượn qua lượn lại một chút, thế là sau đó mình có thể ở một bên xem kịch rồi.
Suy cho cùng thì chẳng phải nam nữ chính chỉ cần gặp nhau, sẽ có thể giống như con rùa nhìn thấy hạt đậu xanh*, như thể cực âm và cực dương của nam châm, vật chất tương tự thì hoàn tan lẫn nhau đó sao.
(*Vương bát khán lục đậu: Rùa nhìn hạt đậu xanh, ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu.)
Làm một thiếp thân thị nữ, chỗ thần kỳ nhất của Hồng Tụ chính là, cho dù một câu Tiêu Dư An nói ra nàng cũng nghe không hiểu, nhưng vẫn có thể đoán ra được dụng ý của Tiêu Dư An: “Hoàng thượng, ngài lại muốn đi Cảnh Dương cung sao? Nhưng mà lần này nhất định phải đem theo thị vệ đó.”
Từ cái lần Tiêu Dư An không đem theo thị vệ, biến mất hơn nửa ngày, sau khi trở về còn làm bản thân bị thương, lần sau mỗi khi muốn ra ngoài, Hồng Tụ đều sẽ nói đủ kiểu để thuyết phục.
Tiêu Dư An nghĩ nghĩ nói: “Thế thì lần này mang theo mấy thị vệ và tỳ nữ đi.”
Du sao thì sau đó cũng sẽ đến Vĩnh Ninh cung, vẫn phải ra vẻ một chút.
Hồng Tụ thấy Tiêu Dư An nghe lọt lời khuyên của mình, thở phào, tự mình chọn lấy mấy nha đầu lanh lợi, lại để Dương Liễu An tuyển ra mấy thị vệ đi theo Tiêu Dư An.
Một đoàn người đi vào Cảnh Dương cung, thật sự có chút hưng sư động chúng. Tiêu Dư An theo bản năng muốn đi tới gõ cửa sương phòng của Yến Hà Thanh, Hồng Tụ lập tức cản lại: “Hoàng thượng, cửa phòng của cấm luyến thì cần gì phải gõ?”
Tiêu Dư An còn chưa mở miệng, Hồng Tụ đã không chút do dự đẩy cửa đi vào.
Chờ một chút, làm như vậy không cảm thấy đột ngột quá sao hả? Lỡ như Yến Hà Thanh còn chưa có ngủ dậy thì sao! Lỡ như hắn có thói quen ngủ truồng thì làm thế nào! Hoặc là hắn đang thay quần áo gì đó! Muội tử Hồng Tụ à, cẩn trọng chút đi chứ! Nam chính cũng cần mặt mũi đó!
Thấy Hồng Tụ đã đi vào sương phòng, Tiêu Dư An đành phải đuổi sát theo sau, nào biết hắn vừa mới bước qua cửa, Hồng Tụ đột nhiên lùi lại một bước, suýt chút nữa thì đã đụng vào hắn.
A?
Thực sự là đang thay quần áo hả?
Tiêu Dư An thăm dò nhìn vào, con ngươi co rụt lại, xoay người một cái suýt chút nữa thì đụng phải Dương Liễu An đang theo vào.
Dương Liễu An bị giật mình, nhìn về phía sương phòng: “Hoàng thượng, làm sao vậy?”
Có điều chỉ liếc mắt một cái, yết hầu Dương Liễu An giống như bị cái gì đột nhiên bóp chặt, sắc mặt hắn trắng bệch, như rơi vào hầm băng.
Dương Liễu An đã từng bị thích khách dùng đao đâm xuyên qua bụng, hắn vẫn nhớ như in cái cảm giác lúc đó, lạnh lẽo đâm sâu vào trong huyết nhục, đau đớn chồng chất ập tới, sau đó mãnh liệt nổ tung, lan ra khắp toàn thân.
Nhưng sự đau đớn lúc ấy lại không bằng một phần vạn của bây giờ.
“Ra ngoài hết, tất cả chờ ở bên ngoài.” – Tiêu Dư An ngăn lại Dương Liễu An đang muốn tiếp tục theo vào, nhấc mắt một cái, giật mình kêu lên.
Hai mắt Dương Liễu An đỏ như máu, bờ môi trắng bệch, hắn run rẩy, thanh âm khàn khàn khô khốc, nói không ra nổi một câu hoàn chỉnh: “Hoàng thượng, cái này, cái này, nhất định là, hiểu lầm.”
Ngươi phản ứng cũng quá lớn rồi đó?! Chẳng lẽ là bị cảnh xuân trong phòng kích thích rồi hả?
“Liễu An, ngươi ra bên ngoài chờ, không cho bất cứ ai không liên quan tiến vào.” – Tiêu Dư An vỗ vỗ người, lại bị Dương Liễu An chụp lấy tay, hô hấp dồn dập nói: “Hoàng thượng, ta, ta…”
Ngươi, ngươi, ngươi cái gì?
Ta nửa ngày, Dương Liễu An giống như bị cái gì đó đè cho vỡ nát, cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói: “Tuân chỉ.”
Tiêu Dư An đóng cửa sương phòng lại, hung hăng nhéo mình một cái, xác định đây không phải nằm mơ mới quay đầu nhìn lại.
Sương phòng không lớn, một cái bàn với mấy cái ghế dựa, giá sách làm bằng gỗ, còn có tấm sa mỏng che trước giường nằm kia, nhìn một chút đều có thể thấy rõ ràng.
Trên giường, đệm chăn xốc xếch che lấy hai cỗ thân thể, có thể mơ hồ nhìn ra cả hai đều trần trụi, tóc đen giao nhau, vắt ngang trước ngực, say rượu phong lưu, trong đó có một người chính là Yến Hà Thanh.
Tiêu Dư An nháy mắt mấy cái, sau đó lại nháy mắt mấy cái, bật thốt lên: “What the fffffuck???”
Ôi đệt?
Yến ca! Vì sao nằm bên cạnh ngươi lại là một! Tên! Đực! Rựa!!! Cho dù không gặp được nữ chính thì ngươi cũng không thể đột nhiên biến thành cong như vậy chứ!!!
Không không không, trọng điểm không phải là cái này.
Tiêu Dư An vẫn còn đang xoắn xuýt xem cái việc Yến Hà Thanh biến thành cong kinh dị hơn hay là trước khi gặp được nữ chính Yến Hà Thanh cùng người khác ngủ kinh dị hơn. Cuối cùng thì Hồng Tụ cũng từ trong khiếp sợ cũng tỉnh táo lại, nàng giận đến mức không thể kiềm chế được, một bước tiến lên, xoay xoay tay dự định cho hai người trên giường mấy cái bạt tai.
Tiêu Dư An tinh thần phấn chấn, ăn bữa sáng xong, nói với Hồng Tụ: “Hôm nay xin hãy gọi ta là Cupid Tiêu.”
Mặt Hồng Tụ dại ra: “Cầu tất thức cười?”*
(*Chỗ này chế Hồng Tụ đọc lại phiên âm của chữ Cupid Tiêu – Khâu Bỉ Đặc Tiêu – “Qiū Bǐ Tè Xiāo”, bằng tiếng Trung á. Nhưng vì chế ấy đọc sai thành “qiú bì tè xiào” thành ra nó thành vậy đó.)
Ba chữ đầu thì thôi không nói đi, cơ mà cái chữ Tiêu (Xiāo) là thanh một mà ngươi nghe thành thanh bốn (Xiào) là làm sao?? “Đúng rồi Hồng Tụ, hôm qua ta bảo ngươi chuẩn bị một bộ y phục của thị vệ, ngươi chuẩn bị xong chưa?” – Tiêu Dư An hỏi.
Hồng Tụ gật gật đầu, trên hai tay nâng một bộ quần áo, Tiêu Dư An cẩn thận xem xét, phát hiện Hồng Tụ ngay cả giày, đai lưng, bội đao đều đã chuẩn bị đầy đủ.
“Hoàng thượng đây là muốn làm gì vậy?” – Hồng Tụ nghi hoặc hỏi.
Tiêu Dư An đắc ý cong môi cười một tiếng: “Dùng ba mươi sáu kế, đầu tiên là vô trung sinh hữu, tiếp đó là cách ngạn quan hỏa, cuối cùng là Tá! Thi! Hoàn! Hồn!”*
(*Đây là 3 kế trong 36 kế:
Vô trung sinh hữu: Không có mà làm thành có. Tạo ra một ý tưởng giả trong tâm tưởng của đối thủ, và làm đối thủ tin vào điều đó như một sự thật, để chúng nghĩ ta có cái mà ta hoàn toàn không có. Bằng cách đó, ta đạt được những lợi thế và sự bảo đảm mà lẽ ra ta không thể có.
Cách ngạn quan hỏa: Đứng cách bờ để xem lửa cháy, để yên cho kẻ địch tự rối loạn. Chậm rãi, không tham gia hỗn chiến, nhằm làm các bên tham chiến mệt mỏi tranh đấu lẫn nhau. Rồi tấn công tổng thể với toàn sức mạnh và dẫm nát, kết thúc tất cả.
Tá thi hoàn hồn: Mượn xác trả hồn, mượn thân xác khác để đưa hồn về. Dùng một tổ chức, một kĩ thuật, một phương pháp đã bị lãng quên hay đã bị bỏ đi, vào đúng chỗ với mục tiêu xác định mới mẻ. Đó chính là làm sống lại một điều trong quá khứ bằng cách cho nó một mục tiêu mới. Làm sống lại một ý tưởng cũ, một cách làm cũ, một truyền thống cũ cũng chính là sáng tạo vậy.)
Tiêu Dư An dự tính, trước tiên để cho Yến Hà Thanh giả thành thị vệ, mang đến trước mặt Vĩnh Ninh công chúa lượn qua lượn lại một chút, thế là sau đó mình có thể ở một bên xem kịch rồi.
Suy cho cùng thì chẳng phải nam nữ chính chỉ cần gặp nhau, sẽ có thể giống như con rùa nhìn thấy hạt đậu xanh*, như thể cực âm và cực dương của nam châm, vật chất tương tự thì hoàn tan lẫn nhau đó sao.
(*Vương bát khán lục đậu: Rùa nhìn hạt đậu xanh, ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu.)
Làm một thiếp thân thị nữ, chỗ thần kỳ nhất của Hồng Tụ chính là, cho dù một câu Tiêu Dư An nói ra nàng cũng nghe không hiểu, nhưng vẫn có thể đoán ra được dụng ý của Tiêu Dư An: “Hoàng thượng, ngài lại muốn đi Cảnh Dương cung sao? Nhưng mà lần này nhất định phải đem theo thị vệ đó.”
Từ cái lần Tiêu Dư An không đem theo thị vệ, biến mất hơn nửa ngày, sau khi trở về còn làm bản thân bị thương, lần sau mỗi khi muốn ra ngoài, Hồng Tụ đều sẽ nói đủ kiểu để thuyết phục.
Tiêu Dư An nghĩ nghĩ nói: “Thế thì lần này mang theo mấy thị vệ và tỳ nữ đi.”
Du sao thì sau đó cũng sẽ đến Vĩnh Ninh cung, vẫn phải ra vẻ một chút.
Hồng Tụ thấy Tiêu Dư An nghe lọt lời khuyên của mình, thở phào, tự mình chọn lấy mấy nha đầu lanh lợi, lại để Dương Liễu An tuyển ra mấy thị vệ đi theo Tiêu Dư An.
Một đoàn người đi vào Cảnh Dương cung, thật sự có chút hưng sư động chúng. Tiêu Dư An theo bản năng muốn đi tới gõ cửa sương phòng của Yến Hà Thanh, Hồng Tụ lập tức cản lại: “Hoàng thượng, cửa phòng của cấm luyến thì cần gì phải gõ?”
Tiêu Dư An còn chưa mở miệng, Hồng Tụ đã không chút do dự đẩy cửa đi vào.
Chờ một chút, làm như vậy không cảm thấy đột ngột quá sao hả? Lỡ như Yến Hà Thanh còn chưa có ngủ dậy thì sao! Lỡ như hắn có thói quen ngủ truồng thì làm thế nào! Hoặc là hắn đang thay quần áo gì đó! Muội tử Hồng Tụ à, cẩn trọng chút đi chứ! Nam chính cũng cần mặt mũi đó!
Thấy Hồng Tụ đã đi vào sương phòng, Tiêu Dư An đành phải đuổi sát theo sau, nào biết hắn vừa mới bước qua cửa, Hồng Tụ đột nhiên lùi lại một bước, suýt chút nữa thì đã đụng vào hắn.
A?
Thực sự là đang thay quần áo hả?
Tiêu Dư An thăm dò nhìn vào, con ngươi co rụt lại, xoay người một cái suýt chút nữa thì đụng phải Dương Liễu An đang theo vào.
Dương Liễu An bị giật mình, nhìn về phía sương phòng: “Hoàng thượng, làm sao vậy?”
Có điều chỉ liếc mắt một cái, yết hầu Dương Liễu An giống như bị cái gì đột nhiên bóp chặt, sắc mặt hắn trắng bệch, như rơi vào hầm băng.
Dương Liễu An đã từng bị thích khách dùng đao đâm xuyên qua bụng, hắn vẫn nhớ như in cái cảm giác lúc đó, lạnh lẽo đâm sâu vào trong huyết nhục, đau đớn chồng chất ập tới, sau đó mãnh liệt nổ tung, lan ra khắp toàn thân.
Nhưng sự đau đớn lúc ấy lại không bằng một phần vạn của bây giờ.
“Ra ngoài hết, tất cả chờ ở bên ngoài.” – Tiêu Dư An ngăn lại Dương Liễu An đang muốn tiếp tục theo vào, nhấc mắt một cái, giật mình kêu lên.
Hai mắt Dương Liễu An đỏ như máu, bờ môi trắng bệch, hắn run rẩy, thanh âm khàn khàn khô khốc, nói không ra nổi một câu hoàn chỉnh: “Hoàng thượng, cái này, cái này, nhất định là, hiểu lầm.”
Ngươi phản ứng cũng quá lớn rồi đó?! Chẳng lẽ là bị cảnh xuân trong phòng kích thích rồi hả?
“Liễu An, ngươi ra bên ngoài chờ, không cho bất cứ ai không liên quan tiến vào.” – Tiêu Dư An vỗ vỗ người, lại bị Dương Liễu An chụp lấy tay, hô hấp dồn dập nói: “Hoàng thượng, ta, ta…”
Ngươi, ngươi, ngươi cái gì?
Ta nửa ngày, Dương Liễu An giống như bị cái gì đó đè cho vỡ nát, cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói: “Tuân chỉ.”
Tiêu Dư An đóng cửa sương phòng lại, hung hăng nhéo mình một cái, xác định đây không phải nằm mơ mới quay đầu nhìn lại.
Sương phòng không lớn, một cái bàn với mấy cái ghế dựa, giá sách làm bằng gỗ, còn có tấm sa mỏng che trước giường nằm kia, nhìn một chút đều có thể thấy rõ ràng.
Trên giường, đệm chăn xốc xếch che lấy hai cỗ thân thể, có thể mơ hồ nhìn ra cả hai đều trần trụi, tóc đen giao nhau, vắt ngang trước ngực, say rượu phong lưu, trong đó có một người chính là Yến Hà Thanh.
Tiêu Dư An nháy mắt mấy cái, sau đó lại nháy mắt mấy cái, bật thốt lên: “What the fffffuck???”
Ôi đệt?
Yến ca! Vì sao nằm bên cạnh ngươi lại là một! Tên! Đực! Rựa!!! Cho dù không gặp được nữ chính thì ngươi cũng không thể đột nhiên biến thành cong như vậy chứ!!!
Không không không, trọng điểm không phải là cái này.
Tiêu Dư An vẫn còn đang xoắn xuýt xem cái việc Yến Hà Thanh biến thành cong kinh dị hơn hay là trước khi gặp được nữ chính Yến Hà Thanh cùng người khác ngủ kinh dị hơn. Cuối cùng thì Hồng Tụ cũng từ trong khiếp sợ cũng tỉnh táo lại, nàng giận đến mức không thể kiềm chế được, một bước tiến lên, xoay xoay tay dự định cho hai người trên giường mấy cái bạt tai.
Danh sách chương