Tiêu Dư An đang đảo thuốc, vừa đảo thuốc vừa ngẩn người.

Các anh em à, nữ chính cùng nữ thứ hai trong văn ngựa giống đã ở bên nhau, thế thì còn có cái gì là không thể nữa?!

Nhân sinh! Thực sự là khắp nơi tràn ngập kinh hỉ cùng kinh hãi!

Nhưng mà bây giờ đã là loại thế cục này rồi, Tiêu Bình Dương sẽ còn lên ngôi sao? Nếu nói như vậy, vậy Yến Hà Thanh làm sao để thống nhất thiên hạ? Tâm Tiêu Dư An không ở tại chỗ này đảo thuốc, đột nhiên có một cái đầu kề sát vào: “Tiêu Dư An, nghe nói ngươi muốn đi Tây Thục quốc?”

Tiêu Dư An cười nói: “Trương Bạch Thuật, tin tức của ngươi cũng linh thông quá đấy nhỉ.”

Trương Bạch Thuật dương dương đắc ý nói: “Đúng thế, buổi sáng nay mới gặp Tam Di, cùng bà nói chuyện vài câu. Ai! Ngươi chừng nào thì đi? Rồi bao giờ thì về? Ngươi đi Tây Thục quốc làm gì vậy? Nghe nói các cô nương của Tây Thục quốc đều rất đẹp, có phải thật không? Ngươi có quen cô nương nào của Tây Thục quốc không? Nếu có người thích hợp thì làm mai cho ta với nhé?” – Tiêu Dư An đem thuốc đã đảo tốt bỏ vào túi, cất vào trong tủ thuốc, cười nhìn Trương Bạch Thuật.

Tay Trương Bạch Thuật khẽ chống, ngồi ở quầy cạnh tủ thuốc, ngồi không chịu yên còn khoanh tay rung đùi: “Trả lời hai câu cuối đê, nếu như ngươi quen biết, vậy thì nhớ giới thiệu với các cô ấy là ở đây có một lang quân tốt là ta đó nha! Không biết các cô nương có nguyện ý lấy chồng xa không nữa? Ngươi nói làm cỗ kiệu tám người khiêng thì tốt hơn hay là chỉ cần sáu người khiêng thôi, làm tiệc cưới thì giản lược chút tốt hơn hay náo nhiệt tưng bừng thì tốt hơn nhỉ?”

“Dừng lại, dừng lại ngay.” – Tiêu Dư An xoa xoa lỗ tai: “Biết thì có biết một người, vả lại dáng vẻ lại cực kỳ đẹp.”

Hai mắt Trương Bạch Thuật sáng lên: “Thật chứ?”

“Dĩ nhiên là thật.” – Tiêu Dư An vô cùng khẳng định gật gật đầu, sau đó đối với Trương Bạch Thuật đang mong đợi tràn ngập cười xấu xa một tiếng: “Lần này ta đi Tây Thục quốc, cũng chính là vì nàng phải thành hôn đó.”

Trương Bạch Thuật: “…Vậy ngươi thử hỏi coi cô nương kia có còn tỷ muội gì khác không! Không có tỷ muội ruột thịt gì thì bà con xa cũng được! Nếu không có bà con xa, vậy thì bạn thân cũng được tuốt! Nếu như bạn thân cũng đã gả làm vợ người ta rồi, vậy thì bạn thân của tỷ muộn cũng chịu luôn! Nếu như bạn thân không có tỷ muội, bạn thân của bạn thân cũng được đó! Thực sự không được nữa thì còn có bạn của bạn thân tỷ muội! Tiêu Dư An, nói thật! Mang một cô nương về đây đi!”

“Ta đây là đi thăm người thân, không phải đi lừa bán.”

“Lấy cớ! Đều là mượn cớ! A, chờ một chút, ngươi đi thăm người thân, hóa ra ngươi là người Tây Thục quốc? Thật hả? Nghe nói Tây Thục quốc sông núi hiểm trở, thật hay giả vậy? Ta còn nghe nói Tây Thục quốc…”

Trương Bạch Thuật còn đang lải nhải không dứt thì bị tiếng rống phía sau hậu đường truyền đến làm cho im mồm: “Tiêu Dư An, người ngươi cứu tỉnh rồi!!”

Hai người liếc nhau, vội vàng đi đến hậu đường.

Trương Trường Tùng vuốt vuốt ria mép hoa râm, đứng ở bên cạnh giường kiểm tra vết thương cho tướng sĩ Đông Ngô quốc kia, thấy Tiêu Dư An cùng Trương Bạch Thuật đi vào, chỉ chỉ Tiêu Dư An: “Chính là hắn cõng ngươi đến đó.”

Tướng sĩ Đông Ngô quốc giãy dụa muốn xuống giường quỳ lạy: “Ân công!”

“Ôi ôi ôi! Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, vết thương của ngươi còn chưa có tốt, lỡ bị nứt ra thì phiền đó.” – Tiêu Dư An vội vàng đem tiểu tướng sĩ kéo về giường lần nữa.

“Xin hỏi tôn tính đại danh của ân công!” – Tiểu tướng sĩ hỏi.

Tiêu Dư An nói xong tính danh, con mắt tiểu tướng sĩ bỗng nhiên trợn to: “Tiêu Dư An? Chính, chính, chính là Tiêu Dư An kia?”

Hả hả, kia, kia cái gì? Ở đây còn có mấy Tiêu Dư An nữa à?

Tiêu Dư An không thể hiểu nổi, nghe thấy Trương Bạch Thuật trừng lớn hai mắt lẩm bẩm: “Ngươi xong rồi, ngươi xem kìa, người này biết ngươi, nhất định là trước đó có thù nhà gì đó với ngươi rồi, nếu không thì cũng là phạm tội gì đó, cho nên bây giờ bị người ta nhận ra, cho nên ngươi mới chạy trốn phải không? Ngươi muốn chạy đi đâu? Là đến Tây Thục quốc đúng không? Đúng rồi, vì các muội tử Tây Thục quốc đều trông rất đẹp đúng không?”

Trương Trường Tùng không thể nhịn được nữa, mãnh liệt ho một tiếng, Trương Bạch Thuật vội vàng ngậm miệng, tiểu tướng sĩ lúc nãy mới có thể tiếp tục nói hết lời: “Quân doanh của chúng ta có mấy người đều là ngươi cứu về!”

Trương Bạch Thuật: “A ra vậy.”

Tiêu Dư An: “A ra vậy.”

Trương Bạch Thuật: “Tiêu Dư An, ngươi vậy mà nổi danh nha?”

Tiêu Dư An: “Không có cách nào, thân là người qua đường Giáp, tâm phải luôn hướng về nhân vật chính.”

Trương Bạch Thuật: “Tiêu huynh nói chuyện vẫn cao thâm khó lường như vậy, nghe không hiểu, nghe không hiểu, bội phục bội phục, vậy còn, cô nương Tây Thục quốc…”

Trương Trường Tùng: “…Tất cả câm miệng!! Có thể để cho tiểu huynh đệ này nói không! Chờ đến khi các ngươi lải nhải xong thì trời cũng đã tối luôn rồi!!”

Hai người ngoan ngoãn nhậm miệng, đem ánh mắt hòa ái dễ gần nhìn về phía tiểu tướng sĩ.

Tiểu tướng sĩ đột nhiên biến thành tiêu điểm, trong lúc nhất thời khẩn trương không nói ra lời: “Ây… Ách… Ta… Ngươi… Ta ta ta…”

Tiêu Dư An nghĩ nghĩ, hỏi: “Ngươi tên gì?”

Tiểu tướng sĩ lắp ba lắp bắp nói: “Bào, Bào Nhân Tâm.”

Trương Bạch Thuật vui vẻ nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi sao lại lấy cái tên giống nữ hài thế!”

Mặt Bào Nhân Tâm đỏ lên, thấp giọng trả lời: “Lúc còn bé hay sinh bệnh, cha mẹ cảm thấy đặt tên như tiểu cô nương thì dễ nuôi hơn.”

Tiêu Dư An nói: “Ta thấy ngươi đi lại không có vấn đề gì, lát nữa ngươi tới chỗ của ta dưỡng thương đi, y quán của sư phụ ta nhỏ, không có chỗ cho ngươi ở lại.”

Nào biết Bào Nhân Tâm lại bỗng nhiên lắc đầu: “Tạ ơn ân công, nhưng mà trước mắt chiến sự căng thẳng, ta phải nhanh chóng trở về doanh địa, chờ đến khi chúng ta thắng trận, ta nhất định sẽ quay lại cảm tạ ân công!”

Nói xong, Bào Nhân Tâm liền muốn đứng dậy xuống giường.

Trương Trường Tùng đè hắn lại, dựng râu trừng mắt: “Gấp cái gì? Ngươi bây giờ vừa mới cử động lại được, bộ dáng này của ngươi đến tiền tuyến thì có thể làm cái gì?”

Bào Nhân Tâm vội nói: “Tạ ơn ý tốt của lão tiên sinh, nhưng huynh đệ của ta đều đang lấy mạng ra liều, sao ta có thể trốn ở nơi này tham sống sợ chết được!”

Trương Trường Tùng không khuyên nổi người, tức giận tới mức râu ria dựng ngược, Trương Bạch Thuật lấy tay đụng đụng Tiêu Dư An: “Ngươi không nói chút gì à?”

Tiêu Dư An nghĩ nghĩ, tiến lên giữ chặt lấy Trương Trường Tùng: “Sư phụ, để hắn đi đi, không khuyên nổi đâu.”

Trương Trường Tùng sững sờ, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp mà nhìn Tiêu Dư An một chút, sau đó khoát tay: “Được, được, không khuyên nổi, không thèm khuyên nữa.”

Nói xong, Trương Trường Tùng không thèm để ý đến bọn họ nữa, đứng dậy đi về phòng, Tiêu Dư An lấy hai bộ thuốc trị thương thoa ngoài da đưa cho Bào Nhân Tâm: “Ra khỏi trấn nhỏ, đi về hướng đông.”

Bào Nhân Tâm bái tạ một lần nữa: “Tạ ân công!! Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo!* Chờ đến khi Đông Ngô quốc ta toàn thắng, ta nhất định sẽ cầm trọng kim đến báo đáp ân công!”

(*Nhận cái ân nhỏ như giọt nước nhưng phải báo đáp lớn như sông suối.)

Tiêu Dư An lúng túng nửa ngày, không biết phải nói gì, chỉ làm cái thủ thế đi đi.



Lời tác giả: Nhớ kỹ tiểu huynh đệ này nhớ kỹ tiểu huynh đệ này nhớ kỹ tiểu huynh đệ này nhớ kỹ tiểu huynh đệ này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện