"Chát" ——
Mộ Vân Trạch mở mắt, một âm thanh vang đến bên tai. Cùng lúc đó, trên mông truyền đến một cảm giác đau đớn.
? Mộ Vân Trạch đơ người mấy giây, khiếp sợ hoang mang tự hỏi: Cậu đây là...bị đánh mông sao?
Cậu năm nay 22 tuổi, đây là lần đầu tiên bị ăn đòn ngay mông đó! Cơn tức giận bùng lên, cậu muốn xem ai to gan dám đánh cậu như vậy!
Cậu vừa nghiêng mình, thì có một lực giữ eo lại, ngay sau đó mông lại truyền đến cảm giác đau đớn.
"Còn dám đua xe không?" Là giọng của một người đàn ông, hơi trầm, có vẻ dễ nghe.
Cậu sống cho tới nay, những người có giọng nói dễ nghe cậu có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng người có giọng ở độ tuổi tầm trung thì cậu chưa từng gặp qua, này mẹ nó rốt cuộc...... "Chát ——" lại thêm một cái đánh giáng xuống, Mộ Vân Trạch đau kêu ra tiếng.
Ngoài ra còn có thêm một giọng đàn ông: "Dịch Thừa Tiêu, đừng đánh nữa, tuổi Vân Trạch còn nhỏ, lúc này còn bị mất trí nhớ nó có biết gì đâu"
Sao họ biết tên cậu? Ý tứ đó hình như họ còn quen biết cậu? Mộ Vân Trạch gian nan xoay đầu, phát hiện giọng nói đó phát ra từ người đàn ông đang ngồi trên sô pha ở gần đó.
Mặc một bộ tây trang màu trắng, mặt mũi ôn hòa, đang lo lắng nhìn cậu. Nhưng đáng tiếc cậu không quen biết hắn.
Lúc này người đàn ông phía sau cậu lên tiếng: "Cậu còn nói nó bị mất trí nhớ? Tuổi nhỏ bắt mèo thì mèo cào, chọc chó bị chó cắn, lớn lên lại tụ tập hút thuốc uống rượu, giờ còn có cả lá gan đi đua xe? Xong còn để xảy ra tai nạn!"
Mộ Vân Trạch lúc này mới phát hiện trên đầu mình đang bị quấn băng gạc thật dày. Cậu giờ mới thấy có chút đau.
Tai nạn xe cộ sao? Khi nào? Cậu rõ ràng là đang nằm viện do bị bệnh tim, hình như cuối cùng...
Nghĩ đến đây, mặt Mộ Vân Trạch có chút trắng bệnh.
Cậu nhớ tới đêm thống khổ đó, trên giường bệnh, tay cậu gắt gao giữ lấy ga giường, xung quanh một bóng người cũng không có. Cậu muốn rung chuông kêu y tá, thì bị té xuống đất.
Sau đó, cậu đã chết. Thế giới bị nhuộm một màu đen kịt, cậu chỉ nhớ rõ ngoài cửa sổ hiện lên hình ảnh mặt trăng đang bị tan biến.
Nhưng hiện tại---
Người đàn ông ngồi trên sô pha lên tiếng: "Cậu muốn nói gì nó thì để sau này tớ nói, nó hiện tại đang bệnh, vừa mới khôi phục, cậu tha cho nó đi."
Đáp lại là một giọng châm chọc: "Đầu nó bị thương, chứ không phải mông!" Nói xong lại hung hăng đánh một cái.
Rốt cuộc Mộ Vân Trạch nhịn không được nữa, ra sức giãy giụa thì bị từ trên sô pha rơi xuống đất, mông nháy mắt chạm đất, cơn đau làm cậu như muốn chết thêm lần nữa. Cậu quay đầu nhìn trừng trừng người đánh mình, sau đó có chút ngơ ngẩn.
Đó là một gương mặt anh tuấn dị thường, ánh mắt lạnh lùng, dáng người cao, mặc một bộ tây trang xám, đang cùng cậu giằng co!
Dịch Thừa Tiêu? Mộ Vân Trạch cảm thấy tên này có chút quen.
Đối phương nhìn cậu một cái, lạnh lùng nói: "Về sau còn dám nữa không?"
Làm một nam nhi chân chính thì phải biết tránh cái thiệt trước mắt! Tuy rằng cậu không biết tại sao lại thế này.
Mộ Vân Trạch ngoan ngoãn nói: "Không dám"
Cậu không biết là khi nãy mông bị đánh, xong còn bị ngã xuống đất hiện tại trong mắt đều là nước mắt, trông bộ dạng rất đáng thương, cực kì uỷ khuất.
Hai người có mặt tại đó đều ngẩn ra. Mộ Vân Trạch mờ mịt. Làm sao vậy? Chẳng lẽ cậu nói gì đó không đúng sao?
Một bên lại có người đã đi tới. Bộ dáng hơn 50 tuổi, ăn mặc gọn gàng, mang mắt kính màu vàng, nhìn như một quản gia. Ông ta đi đến bên người đàn ông vừa đánh cậu, nói: "Dịch tiên sinh ngài nên đi rồi, ngài còn có một cuộc họp."
Dịch tiên sinh? Dịch Thừa Tiêu?!!
Này không phải là tên nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết Mary Sue《 Dịch Thiếu Nhẹ Điểm Sủng 》sao?!
Mộ Vân Trạch cảm thấy thật là hoang đường!! Nhưng cậu lại suy đoán, nếu trước mắt vị này chính là Dịch Thừa Tiêu, thì người đàn ông ngồi trên sô pha kia là...Mộ Vân Trạch quay đầu nhìn run run hỏi: "Anh trai...?"
"Anh đây em trai, sao vậy?"
Mộ Vân Trạch hoàn toàn ngất đi.
*
"Tiểu Trạch, con ăn nhiều một chút, đây là cháo thịt nạt vú đã thức từ sớm để nấu, hầm rất lâu, bây giờ vừa lúc, con mau ăn để nguội thì hết ngon." Vú nuôi có vẻ ngoài bốn mươi, thoạt nhìn giản dị nhưng dáng người hơi cường tráng. Giờ phút này đang mang cái tạp dề, tay bưng chén nhỏ, ngồi xổm múc muỗng cháo đưa đến bên miệng Mộ Vân Trạch.
Mộ Vân Trạch chật vật nằm trên sô pha, mông hướng lên trời để không bị đau, cậu cảm thấy như vậy có hơi ngại, nhỏ giọng nói: "Vú Lưu...đừng, tay con không bị thương, vú đưa chén con tự mình ăn là được rồi...vú không cần phải cực khổ như thế đâu..."
Vú Lưu khó xử nói: "Trước khi đi Vân Thiệu dặn vú phải tự mình..."
Mộ Vân Trạch lập tức nói "Được rồi mà vú, bây giờ anh trai con không có ở nhà, vú đưa con tự ăn đi mà..." Nói xong cậu liền cầm chén cháo từ trong tay vú Lưu, dùng tư thế kì quặc bắt đầu ăn.
Mộ Vân Trạch vừa ăn cháo vừa suy nghĩ.
Cậu nhớ ở bệnh viện Nhân Dân. Đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ thì cửa phòng đột ngột mở ra: "Anh, anh?"
Cậu mở mắt, thấy một bé gái độ tuổi tầm lớp 4, lớp 5, tóc cột hai chùm thắt bím tay cầm một bịch ni lông. Cậu hừ nói: "Tiểu nha đầu, còn biết tới thăm anh sao." Đó là con gái của chú cậu, tên Vân Hinh Hinh, vừa mới lên lớp 4.
Mộ Vân Trạch ngồi dậy, tiểu nha đầu đó cầm bịch đặt lên bàn, nói: "Ba em biết là anh không chịu ăn sáng, nên ba em kêu em đem cơm tới cho anh đây." Cậu mở hộp đồ ăn ra, bên trong có bánh bao chiên, cháo gà, thơm ngào ngạt.
Cậu đang ăn thì nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: "Hôm nay em không đi học sao?"
Hinh Hinh ngồi trên ghế, đang cúi đầu chơi điện thoại, cũng không ngẩng đầu, nói: "Hôm nay là chủ nhật mà anh."
Vân Trạch nhìn thoáng qua Hinh Hinh, lại nói: "Dì có biết em tới đây không?"
Hinh Hinh nói: "Dạ biết."
Vân Trạch hơi kinh ngạc.
Khi cậu còn nhỏ thì mẹ đã mất, sau khi thi đại học không bao lâu, thì ba cậu cũng đi theo bà ấy. Mộ Vân Trạch thi đậu vào một trường đại học có tiếng, vừa đi học vừa đi làm, ngay cả chủ nhật cũng không nghỉ ngơi. Dần dần cậu cảm thấy bản thân không ổn, vì cậu chỉ là một sinh viên nên không đủ tiền đi bệnh viện, cũng chỉ đi một vài lần rồi thôi.
Chú cậu thấy vậy nên giúp đỡ cậu nhưng chú ấy cũng chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, vốn không giàu có, con gái thì đang tuổi ăn học, về sau cái gì cũng phải dùng tiền. Nên khi dì biết, khóc lóc đòi ly hôn, muốn mang theo con gái đi chỗ khác.
Cậu cảm thấy cậu đã đủ bất hạnh nên không thể làm liên luỵ người khác, liền từ chối ý tốt của chú. Cậu đem bán căn nhà đi để có tiền nằm viện.
Rốt cuộc Hinh Hinh cũng ngẩng đầu nhìn Vân Trạch, nói: "Mẹ em biết là đến đưa cơm mà, anh đừng lo lắng." Không phải tới đưa tiền.
Mộ Vân Trạch tạp tạp miệng, đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng không còn ngon.
Mọi người đều có chuyện khó xử, cậu hiểu cho dì.
Vân Trạch nhìn chằm chằm Hinh Hinh nhìn một hồi, bỗng nhiên hỏi: "Em suốt ngày cứ nhìn điện thoại hoài mốt bị cận thì đừng có khóc."
Hinh Hinh đang cười ngốc, nghe có người nói liền ngẩng đầu "A" hỏi: "Anh, anh vừa nói gì thế?"
Vân Trạch vừa ăn xong dọn dẹp để một bên, thở dài nói: "Anh kêu em đừng nhìn điện thoại nhiều quá, dễ bị cận có biết không?"
Hinh Hinh không cho là đúng nói: "Anh còn nói em? Lúc trước em đề cử cho anh quyển《 Dịch Thiếu Nhẹ Điểm Sủng 》 không phải anh cũng xem rất chăm chú sao."
Mộ Vân Trạch ngại ngùng đỏ mặt. May mắn hiện giờ trong phòng bệnh không có ai. Nếu không người khác mà biết cậu đọc mấy thể loại truyện này, thì cậu mắc cỡ chết đi được.
Hinh Hinh tuy tuổi còn nhỏ, nhưng so với cậu khi còn nhỏ thì trưởng thành hơn rất nhiều, mới học lớp 4 mà đã có rất nhiều thư tình. Có một lần bị dì phát hiện còn đánh Hinh Hinh một trận.
Đứa nhỏ này đặc biệt thích thể loại tiểu thuyết tổng tài Mary Sue, lại còn vừa xem vừa cười.
Cậu còn tưởng Hình Hinh đang hẹn hò, kết quả đứa nhỏ này cười bảo đang đọc tiểu thuyết, không những vậy con bé còn giúp cậu tải APP, giúp cậu thêm bộ 《 Dịch thiếu, nhẹ điểm sủng 》vào kệ sách nữa. Bởi vì cậu trong thời gian dài không được hoạt động, nhàm chán click mở ra đọc.
Vì thế cậu vừa đọc vừa phun tào ——
"Cái này nam chính quá bá đạo nha." "Có phải nữ chính không có đầu óc không? Sao lúc nào cũng đợi nam chính cứu thế?" "Vai ác này cũng quá thảm."
Tuy cậu có hơi ghét bỏ nhưng cũng chăm chăm đọc hết một ngày. Mộ Vân Trạch ngượng ngùng nghiêm mặt nói: "Ở độ tuổi này đừng nên đọc mấy thể loại như vậy nhiều quá, sao em không đọc mấy bài thơ Đường đi?"
Hinh Hinh bĩu môi nói: "Mấy bài thơ Đường đó chỉ dành cho anh thôi"
Mộ Vân Trạch: "......"
Mộ Vân Trạch lại nói: "Dì để em đọc sao?"
Hinh Hinh ngẩng đầu, đương nhiên nói: "Không anh, cho nên em mới ở đây này."
Mộ Vân Trạch: "......"
Hinh Hinh lầm bầm lầu bầu nói: "Mẹ em không cho em xem, sợ em chậm trễ việc học."
Hinh Hinh buông điện thoại, cười "Nhưng mà ba em đã nói, xem nhiều tiểu thuyết như vậy để tìm mẫu bạn trai chuẩn hơn, để không bị lừa đó!"
Mộ Vân Trạch: "......"
Ở một khía cạnh khác, chú cậu nói cũng đúng.
Con bé ở lại một hồi, rồi đứng dậy cầm hộp cơm bỏ vào bịch.
Mộ Vân Trạch: "Không đọc nữa à?"
Hinh Hinh nói: "Nữ chính bị bắt cóc, em không muốn đọc nữa. Khi nào có tâm trạng em lại đọc tiếp."
Mộ Vân Trạch có chút tiếc nuối, tiểu cô nương phải đi, lần sau không biết khi nào mới có thể gặp gỡ.
Hinh Hinh nói: "Tạm biệt anh, khi nào rảnh em lại tới đưa cơm cho anh nha."
Vân Trạch cười, đáp: "Nhanh có thời gian rảnh nhé."
Hinh Hinh cười: "Vâng!" Nói xong giống như con thỏ nhảy nhót chạy đi, như không hề lưu luyến cùng ràng buộc.
Sau mấy ngày, hắn liền ở bệnh viện chết. Cậu vẫn còn chưa được gặp Hinh Hinh...
Nhưng hiện tại, cậu đã trọng sinh, xuyên đến quyển tiểu thuyết mà Hinh Hinh từng đề cử.
- ----------------------------------------
Mộ Vân Trạch mở mắt, một âm thanh vang đến bên tai. Cùng lúc đó, trên mông truyền đến một cảm giác đau đớn.
? Mộ Vân Trạch đơ người mấy giây, khiếp sợ hoang mang tự hỏi: Cậu đây là...bị đánh mông sao?
Cậu năm nay 22 tuổi, đây là lần đầu tiên bị ăn đòn ngay mông đó! Cơn tức giận bùng lên, cậu muốn xem ai to gan dám đánh cậu như vậy!
Cậu vừa nghiêng mình, thì có một lực giữ eo lại, ngay sau đó mông lại truyền đến cảm giác đau đớn.
"Còn dám đua xe không?" Là giọng của một người đàn ông, hơi trầm, có vẻ dễ nghe.
Cậu sống cho tới nay, những người có giọng nói dễ nghe cậu có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng người có giọng ở độ tuổi tầm trung thì cậu chưa từng gặp qua, này mẹ nó rốt cuộc...... "Chát ——" lại thêm một cái đánh giáng xuống, Mộ Vân Trạch đau kêu ra tiếng.
Ngoài ra còn có thêm một giọng đàn ông: "Dịch Thừa Tiêu, đừng đánh nữa, tuổi Vân Trạch còn nhỏ, lúc này còn bị mất trí nhớ nó có biết gì đâu"
Sao họ biết tên cậu? Ý tứ đó hình như họ còn quen biết cậu? Mộ Vân Trạch gian nan xoay đầu, phát hiện giọng nói đó phát ra từ người đàn ông đang ngồi trên sô pha ở gần đó.
Mặc một bộ tây trang màu trắng, mặt mũi ôn hòa, đang lo lắng nhìn cậu. Nhưng đáng tiếc cậu không quen biết hắn.
Lúc này người đàn ông phía sau cậu lên tiếng: "Cậu còn nói nó bị mất trí nhớ? Tuổi nhỏ bắt mèo thì mèo cào, chọc chó bị chó cắn, lớn lên lại tụ tập hút thuốc uống rượu, giờ còn có cả lá gan đi đua xe? Xong còn để xảy ra tai nạn!"
Mộ Vân Trạch lúc này mới phát hiện trên đầu mình đang bị quấn băng gạc thật dày. Cậu giờ mới thấy có chút đau.
Tai nạn xe cộ sao? Khi nào? Cậu rõ ràng là đang nằm viện do bị bệnh tim, hình như cuối cùng...
Nghĩ đến đây, mặt Mộ Vân Trạch có chút trắng bệnh.
Cậu nhớ tới đêm thống khổ đó, trên giường bệnh, tay cậu gắt gao giữ lấy ga giường, xung quanh một bóng người cũng không có. Cậu muốn rung chuông kêu y tá, thì bị té xuống đất.
Sau đó, cậu đã chết. Thế giới bị nhuộm một màu đen kịt, cậu chỉ nhớ rõ ngoài cửa sổ hiện lên hình ảnh mặt trăng đang bị tan biến.
Nhưng hiện tại---
Người đàn ông ngồi trên sô pha lên tiếng: "Cậu muốn nói gì nó thì để sau này tớ nói, nó hiện tại đang bệnh, vừa mới khôi phục, cậu tha cho nó đi."
Đáp lại là một giọng châm chọc: "Đầu nó bị thương, chứ không phải mông!" Nói xong lại hung hăng đánh một cái.
Rốt cuộc Mộ Vân Trạch nhịn không được nữa, ra sức giãy giụa thì bị từ trên sô pha rơi xuống đất, mông nháy mắt chạm đất, cơn đau làm cậu như muốn chết thêm lần nữa. Cậu quay đầu nhìn trừng trừng người đánh mình, sau đó có chút ngơ ngẩn.
Đó là một gương mặt anh tuấn dị thường, ánh mắt lạnh lùng, dáng người cao, mặc một bộ tây trang xám, đang cùng cậu giằng co!
Dịch Thừa Tiêu? Mộ Vân Trạch cảm thấy tên này có chút quen.
Đối phương nhìn cậu một cái, lạnh lùng nói: "Về sau còn dám nữa không?"
Làm một nam nhi chân chính thì phải biết tránh cái thiệt trước mắt! Tuy rằng cậu không biết tại sao lại thế này.
Mộ Vân Trạch ngoan ngoãn nói: "Không dám"
Cậu không biết là khi nãy mông bị đánh, xong còn bị ngã xuống đất hiện tại trong mắt đều là nước mắt, trông bộ dạng rất đáng thương, cực kì uỷ khuất.
Hai người có mặt tại đó đều ngẩn ra. Mộ Vân Trạch mờ mịt. Làm sao vậy? Chẳng lẽ cậu nói gì đó không đúng sao?
Một bên lại có người đã đi tới. Bộ dáng hơn 50 tuổi, ăn mặc gọn gàng, mang mắt kính màu vàng, nhìn như một quản gia. Ông ta đi đến bên người đàn ông vừa đánh cậu, nói: "Dịch tiên sinh ngài nên đi rồi, ngài còn có một cuộc họp."
Dịch tiên sinh? Dịch Thừa Tiêu?!!
Này không phải là tên nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết Mary Sue《 Dịch Thiếu Nhẹ Điểm Sủng 》sao?!
Mộ Vân Trạch cảm thấy thật là hoang đường!! Nhưng cậu lại suy đoán, nếu trước mắt vị này chính là Dịch Thừa Tiêu, thì người đàn ông ngồi trên sô pha kia là...Mộ Vân Trạch quay đầu nhìn run run hỏi: "Anh trai...?"
"Anh đây em trai, sao vậy?"
Mộ Vân Trạch hoàn toàn ngất đi.
*
"Tiểu Trạch, con ăn nhiều một chút, đây là cháo thịt nạt vú đã thức từ sớm để nấu, hầm rất lâu, bây giờ vừa lúc, con mau ăn để nguội thì hết ngon." Vú nuôi có vẻ ngoài bốn mươi, thoạt nhìn giản dị nhưng dáng người hơi cường tráng. Giờ phút này đang mang cái tạp dề, tay bưng chén nhỏ, ngồi xổm múc muỗng cháo đưa đến bên miệng Mộ Vân Trạch.
Mộ Vân Trạch chật vật nằm trên sô pha, mông hướng lên trời để không bị đau, cậu cảm thấy như vậy có hơi ngại, nhỏ giọng nói: "Vú Lưu...đừng, tay con không bị thương, vú đưa chén con tự mình ăn là được rồi...vú không cần phải cực khổ như thế đâu..."
Vú Lưu khó xử nói: "Trước khi đi Vân Thiệu dặn vú phải tự mình..."
Mộ Vân Trạch lập tức nói "Được rồi mà vú, bây giờ anh trai con không có ở nhà, vú đưa con tự ăn đi mà..." Nói xong cậu liền cầm chén cháo từ trong tay vú Lưu, dùng tư thế kì quặc bắt đầu ăn.
Mộ Vân Trạch vừa ăn cháo vừa suy nghĩ.
Cậu nhớ ở bệnh viện Nhân Dân. Đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ thì cửa phòng đột ngột mở ra: "Anh, anh?"
Cậu mở mắt, thấy một bé gái độ tuổi tầm lớp 4, lớp 5, tóc cột hai chùm thắt bím tay cầm một bịch ni lông. Cậu hừ nói: "Tiểu nha đầu, còn biết tới thăm anh sao." Đó là con gái của chú cậu, tên Vân Hinh Hinh, vừa mới lên lớp 4.
Mộ Vân Trạch ngồi dậy, tiểu nha đầu đó cầm bịch đặt lên bàn, nói: "Ba em biết là anh không chịu ăn sáng, nên ba em kêu em đem cơm tới cho anh đây." Cậu mở hộp đồ ăn ra, bên trong có bánh bao chiên, cháo gà, thơm ngào ngạt.
Cậu đang ăn thì nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: "Hôm nay em không đi học sao?"
Hinh Hinh ngồi trên ghế, đang cúi đầu chơi điện thoại, cũng không ngẩng đầu, nói: "Hôm nay là chủ nhật mà anh."
Vân Trạch nhìn thoáng qua Hinh Hinh, lại nói: "Dì có biết em tới đây không?"
Hinh Hinh nói: "Dạ biết."
Vân Trạch hơi kinh ngạc.
Khi cậu còn nhỏ thì mẹ đã mất, sau khi thi đại học không bao lâu, thì ba cậu cũng đi theo bà ấy. Mộ Vân Trạch thi đậu vào một trường đại học có tiếng, vừa đi học vừa đi làm, ngay cả chủ nhật cũng không nghỉ ngơi. Dần dần cậu cảm thấy bản thân không ổn, vì cậu chỉ là một sinh viên nên không đủ tiền đi bệnh viện, cũng chỉ đi một vài lần rồi thôi.
Chú cậu thấy vậy nên giúp đỡ cậu nhưng chú ấy cũng chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, vốn không giàu có, con gái thì đang tuổi ăn học, về sau cái gì cũng phải dùng tiền. Nên khi dì biết, khóc lóc đòi ly hôn, muốn mang theo con gái đi chỗ khác.
Cậu cảm thấy cậu đã đủ bất hạnh nên không thể làm liên luỵ người khác, liền từ chối ý tốt của chú. Cậu đem bán căn nhà đi để có tiền nằm viện.
Rốt cuộc Hinh Hinh cũng ngẩng đầu nhìn Vân Trạch, nói: "Mẹ em biết là đến đưa cơm mà, anh đừng lo lắng." Không phải tới đưa tiền.
Mộ Vân Trạch tạp tạp miệng, đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng không còn ngon.
Mọi người đều có chuyện khó xử, cậu hiểu cho dì.
Vân Trạch nhìn chằm chằm Hinh Hinh nhìn một hồi, bỗng nhiên hỏi: "Em suốt ngày cứ nhìn điện thoại hoài mốt bị cận thì đừng có khóc."
Hinh Hinh đang cười ngốc, nghe có người nói liền ngẩng đầu "A" hỏi: "Anh, anh vừa nói gì thế?"
Vân Trạch vừa ăn xong dọn dẹp để một bên, thở dài nói: "Anh kêu em đừng nhìn điện thoại nhiều quá, dễ bị cận có biết không?"
Hinh Hinh không cho là đúng nói: "Anh còn nói em? Lúc trước em đề cử cho anh quyển《 Dịch Thiếu Nhẹ Điểm Sủng 》 không phải anh cũng xem rất chăm chú sao."
Mộ Vân Trạch ngại ngùng đỏ mặt. May mắn hiện giờ trong phòng bệnh không có ai. Nếu không người khác mà biết cậu đọc mấy thể loại truyện này, thì cậu mắc cỡ chết đi được.
Hinh Hinh tuy tuổi còn nhỏ, nhưng so với cậu khi còn nhỏ thì trưởng thành hơn rất nhiều, mới học lớp 4 mà đã có rất nhiều thư tình. Có một lần bị dì phát hiện còn đánh Hinh Hinh một trận.
Đứa nhỏ này đặc biệt thích thể loại tiểu thuyết tổng tài Mary Sue, lại còn vừa xem vừa cười.
Cậu còn tưởng Hình Hinh đang hẹn hò, kết quả đứa nhỏ này cười bảo đang đọc tiểu thuyết, không những vậy con bé còn giúp cậu tải APP, giúp cậu thêm bộ 《 Dịch thiếu, nhẹ điểm sủng 》vào kệ sách nữa. Bởi vì cậu trong thời gian dài không được hoạt động, nhàm chán click mở ra đọc.
Vì thế cậu vừa đọc vừa phun tào ——
"Cái này nam chính quá bá đạo nha." "Có phải nữ chính không có đầu óc không? Sao lúc nào cũng đợi nam chính cứu thế?" "Vai ác này cũng quá thảm."
Tuy cậu có hơi ghét bỏ nhưng cũng chăm chăm đọc hết một ngày. Mộ Vân Trạch ngượng ngùng nghiêm mặt nói: "Ở độ tuổi này đừng nên đọc mấy thể loại như vậy nhiều quá, sao em không đọc mấy bài thơ Đường đi?"
Hinh Hinh bĩu môi nói: "Mấy bài thơ Đường đó chỉ dành cho anh thôi"
Mộ Vân Trạch: "......"
Mộ Vân Trạch lại nói: "Dì để em đọc sao?"
Hinh Hinh ngẩng đầu, đương nhiên nói: "Không anh, cho nên em mới ở đây này."
Mộ Vân Trạch: "......"
Hinh Hinh lầm bầm lầu bầu nói: "Mẹ em không cho em xem, sợ em chậm trễ việc học."
Hinh Hinh buông điện thoại, cười "Nhưng mà ba em đã nói, xem nhiều tiểu thuyết như vậy để tìm mẫu bạn trai chuẩn hơn, để không bị lừa đó!"
Mộ Vân Trạch: "......"
Ở một khía cạnh khác, chú cậu nói cũng đúng.
Con bé ở lại một hồi, rồi đứng dậy cầm hộp cơm bỏ vào bịch.
Mộ Vân Trạch: "Không đọc nữa à?"
Hinh Hinh nói: "Nữ chính bị bắt cóc, em không muốn đọc nữa. Khi nào có tâm trạng em lại đọc tiếp."
Mộ Vân Trạch có chút tiếc nuối, tiểu cô nương phải đi, lần sau không biết khi nào mới có thể gặp gỡ.
Hinh Hinh nói: "Tạm biệt anh, khi nào rảnh em lại tới đưa cơm cho anh nha."
Vân Trạch cười, đáp: "Nhanh có thời gian rảnh nhé."
Hinh Hinh cười: "Vâng!" Nói xong giống như con thỏ nhảy nhót chạy đi, như không hề lưu luyến cùng ràng buộc.
Sau mấy ngày, hắn liền ở bệnh viện chết. Cậu vẫn còn chưa được gặp Hinh Hinh...
Nhưng hiện tại, cậu đã trọng sinh, xuyên đến quyển tiểu thuyết mà Hinh Hinh từng đề cử.
- ----------------------------------------
Danh sách chương