Edit by Sel
Nặc Nặc không kìm được nước mắt, thậm chí cô còn không biết giây tiếp theo tên bệnh tâm thần này sẽ làm gì với cô: "Cừu Lệ, tôi sai rồi, tôi xin lỗi. Tôi không dám trốn đi nữa, anh buông tôi ra được không?"
Anh cũng không quan tâm đến những gì cô nói: "Đêm nay là lễ thành nhân của em mà? Tôi sẽ có cách khiến em phải nhớ tôi cả đời."
Anh cười khẽ, hai từ "cả đời" phát ra từ trong miệng anh cũng khiến sống lưng người phát lạnh.
Nặc Nặc run đến lợi hại, nước ấm đã đầy bồn, cả người cô ngâm ở trong nước.
Một tay Cừu Lệ túm chặt lấy hai cổ tay của cô, chân dài chặn chân cô lại.
Một tay khác thì thong thả bắt đầu cởi quần áo của cô.
Nặc Nặc khóc thành tiếng: "Đừng mà...Tôi không muốn..."
Cô chán ghét anh, có chết cũng không muốn làm việc này với tên bệnh tâm thần này.
Nhưng Cừu Lệ cũng chẳng để tâm đến suy nghĩ của cô, cũng mặc cô giãy giụa điên cuồng. Anh vẫn nhẹ nhàng cởi áo của cô xong rồi lại chạm đến quần.
Móng tay của cô xẹt qua tạo thành một vết xước trên mặt Cừu Lệ nhưng anh lại giống như không cảm thấy đau, nháy mắt một cái đã lột sạch quần áo của cô.
Cả người Nặc Nặc trần trụi lộ ra dưới mắt anh, sợ hãi cùng xấu hổ ùa đến vây cô lại.
Cô vừa khóc vừa mắng anh: "Cừu Lệ anh chính là tên điên. Đồ biến thái, đồ thần kinh. Anh như vậy là cưỡng gian đó!"
Mỗi một câu mắng của cô lại đổi lấy sắc mặt của anh lạnh thêm một phần.
Sau đó anh bật cười: "Em nói đúng lắm, như em mong muốn."
Dưới ánh đèn mờ ảo cùng hơi nước, thân thể của cô đẹp đến nỗi khiến anh hít thở không thông.
Xinh đẹp giống như gương mặt của cô.
Cũng hấp dẫn như tính cách của cô vậy.
Thành thục lại ngây ngô, ngây thơ lại yêu dã. Cố tình cô chỉ cần hơi động một chút, loại kích thích này lại tăng thêm một phần.
Cừu Lệ cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên đầu vai trần trụi của cô.
Nặc Nặc sắp phát điên rồi, cảm giác xấu hổ khi khoả thân cô đã không còn quan tâm nữa, trong nháy mắt anh cúi đầu, cô điên cuồng cắn mạnh vào cổ của anh.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn rất ngoan ngoãn, chưa từng có hành động mất khống chế như vậy bao giờ.
Cô gắt gao cắn răng, hận không thể cắn chết đồ xấu xa này.
Cừu Lệ thấp giọng kêu rên một tiếng.
Rõ ràng trên mặt cô còn treo đầy nước mắt nhưng cắn lại không nhẹ một chút nào. Anh cứ để cô cắn trong chốc lát, sau đó mới nắm lấy cằm của cô, hơi dùng một chút lực.
Cằm Nặc Nặc tê rần không thể cắn được nữa, cuối cùng chỉ có thể nhả miệng ra.
Môi của cô đỏ thắm, bên trên còn dính máu.
Cắn tàn nhẫn thật.
Nhưng cô khóc cũng rất đáng thương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, nức nở khóc lóc, bây giờ còn xấu hổ muốn che người mình lại.
Anh giống như không thấy đau, cũng mặc kệ máu đang chảy, chỉ cẩn thận lau đi vết máu trên môi cô.
Hiếm khi anh dịu dàng như vậy.
Nước trong bồn tắm đã dâng đến cổ của Nặc Nặc.
Nặc Nặc bị anh cưỡng ép ngưỡng đầu lên để hô hấp, động tác này giống như cô đang đón ý nói hùa với anh khiến cô khóc càng lớn hơn.
Cô hận anh! Cừu Lệ cúi đầu nhẹ nhàng hôn vào môi cô.
Sau đó bắt đầu tự cởi áo sơmi của mình ra.
Anh tự cởi quần áo của mình nhẹ nhàng hơn so với lúc cởi quần áo cho Nặc Nặc rất nhiều.
Nặc Nặc vô cùng tuyệt vọng, cô đã khóc đến nỗi mất hết sức lực. Cô quay đầu đi, một chút cũng không muốn nhìn tên điên này khoả thân.
Cừu Lệ bật cười thành tiếng.
Không biết vì sao, nhưng có lẽ anh cũng biết cô chán ghét mình cho nên năng lực thừa nhận sự thật của anh cũng cứng rắn hơn.
Nhìn bộ dáng vừa xấu hổ vừa tức giận này của cô, anh cũng cảm thấy rất đáng yêu.
Thật sự anh rất thích rất thích rất thích cô.
Anh sợ cô lại sặc nước cho nên dứt khoát bế cô lên.
Da thịt hai người dán vào nhau, trong lòng là thân thể mềm mềm non nớt như bông khiến anh yêu thích không muốn buông tay.
Trong lòng anh cũng mềm mại theo.
Cừu Lệ ôm Nặc Nặc đến giường, lúc hôn lấy cô cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Nước mắt của Nặc Nặc giàn giụa nhưng anh cũng rất kiên nhẫn lau khô cho cô.
Cả người Nặc Nặc run lẩy bẩy, giây phút anh vùi đầu hôn cổ cô, trong đầu Nặc Nặc đều trống rỗng.
Chỉ còn một ý nghĩ, đó chính là cô chán ghét người đàn ông này, cô không muốn anh chạm vào mình.
Nặc Nặc sờ đến con dao gọt hoa quả dưới gối đầu, đây là lúc trước cô vì đề phòng nên đã đặt trước ở đây. Cô không thích tên nam chủ biến thái này, cũng không muốn nhận cốt truyện cẩu huyết như vậy.
Người đàn ông đang động tình, sợ làm đau cô nên bàn tay đang nắm cổ tay cô cũng buông lỏng.
Nặc Nặc cảm nhận được nụ hôn của anh dừng ở trên xương quai xanh, cuối cùng cô nhắm mắt lại, cắn răng đâm một dao xuống.
"Phập" một tiếng, dao ghim vào da thịt.
Ngay sau đó cổ tay cô đau xót, dao nhỏ rơi khỏi tay.
Nặc Nặc mở to mắt, đối diện với gương mặt lạnh băng của anh. Cừu Lệ lạnh lùng gằn từng chữ:
"Em muốn giết tôi?"