Edit: Giai Kỳ.
Cả người Cừu Lệ cứng đờ.
Giọng nói của thiếu nữ ngọt ngào, cứ như vậy nhẹ nhàng chui vào trong lòng anh.

Trong nháy mắt, cả trái tim đều tê dại, chờ đến khi kịp phản ứng lại, anh đã nghe thấy mình nói "Được!"
Cô cười tủm tỉm nói cảm ơn, vui vẻ chuẩn bị chọn trường đại học.
Cừu Lệ nắm lấy cổ tay của cô: "Vừa nãy em..."
Nặc Nặc chớp mắt: "Sao thế? Anh muốn chọn trường với em sao?"
Anh chọn cái rắm gì chứ, Cừu Lệ nói: "Vừa nãy em gọi tôi là gì?"
Mặt Nặc Nặc đỏ bừng: "Đã nói rồi thì không nói lại nữa đâu."
Cô tránh khỏi anh, vui mừng bảo mẹ Trần đưa đơn nguyện vọng cho cô.

Bởi vì lúc trước Cừu Lệ không cho phép nên không ai dám nhắc tới thứ đó, nhưng bây giờ anh đã đồng ý rồi, đương nhiên cô sẽ quang minh chính đại mà điền nguyện vọng.
Trong lòng Nặc Nặc đã sớm nghĩ tốt trường mà cô muốn học, bây giờ chỉ cần điền mã trường là được.
Thần sắc của người đàn ông ngồi bên cửa sổ hoảng hốt, không biết đang nghĩ cái gì.

Sắc mặt lúc thì âm u, lúc lại sáng sủa.

Nặc Nặc sợ anh đổi ý.

Nhưng cũng may anh không như vậy.
Chẳng qua tối đến cô bị một cảm giác khác thường đánh thức, vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng rên thô nặng của anh.
Nặc Nặc biết anh đang làm chuyện xấu xa gì, bởi vậy không dám lên tiếng.
Người đàn ông không kiêng kị chút nào, cùng ngủ trên một chiếc giường, cho dù chiếc giường này có lớn đến mấy nhưng cô vẫn cảm nhận được tần suất cùng chấn động.
Sắc mặt cô lúc đầu còn cứng đờ, sau đó nhắm chặt mắt lại, làm bộ không nghe thấy.
Nhưng không biết trôi qua bao lâu, anh vẫn còn rên hừ hừ bên cạnh.
Còn chưa đủ nữa sao???
Cô đã giữ tư thế giả bộ ngủ này quá lâu, ngay cả xoay người cũng không dám.
Thật vất vả lắm mới kết thúc, Cừu Lệ đi vào phòng tắm.

Nặc Nặc lặng lẽ thở ra, cô kéo chăn lên cao một chút, không biết có phải do tác dụng của tâm lí mà hình như cô có thể ngửi thấy mùi kì lạ trong không khí.
Mùi kì lạ?
Trong đầu cô "uỳnh" một tiếng, cảm giác quen thuộc đến quỷ dị khiến cô phải mở bừng mắt ra.

Đêm giáng sinh ấy, cô nghe theo mẹ Trần mà đi tặng táo cho Cừu Lệ.

Kết quả cả cao ốc ấy cúp điện, hai người bọn họ bị kẹt trên tầng 88.

Ngày hôm sau cô tỉnh dậy, tỉ mỉ kiểm tra lại thân thể của mình nhưng không phát hiện có gì bất thường.

Đến bây giờ nghĩ lại mới thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Cái tên xấu xa...cái tên khốn nạn này...
Mất điện có lẽ cũng là giả.
Nặc Nặc tức đến nỗi sắp khóc.
Nhưng cục diện hiện tại cô đang lừa Cừu Lệ, thế nên sao có thể trở mặt với anh được.

Rất nhanh nữa thôi sẽ thoát khỏi anh, cố nhịn thêm chút nữa, kiếm củi 3 năm không thể thiêu 1 giờ.
Phòng ngủ của anh rất lớn lại xa hoa, bởi vậy cô cũng không nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh, Nặc Nặc vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Sau một lúc lâu không thấy anh có động tĩnh gì, Nặc Nặc có cảm giác mình đang bị nhìn chằm chằm, khiến lông tơ trên người cô dựng đứng.

Anh lại muốn làm cái gì nữa đây?
Chẳng lâu sau, nệm bên người lún xuống.
Anh nhích đến gần, xốc áo cô lên.

Rốt cuộc Nặc Nặc cũng không giả bộ được nữa, chậm rãi mở to mắt, vừa lúc "không cẩn thận" cản tay anh lại, mê mang hỏi: "Cừu Lệ, anh làm gì vậy?"
Giọng nói của anh khàn khàn: "Khó chịu."
Nặc Nặc cắn răng, làm bộ nghe không hiểu, tỏ vẻ lo lắng: "Em đi gọi bác sĩ cho anh."
Anh nắm lấy tay cô: "Chỗ này khó chịu."
"..."
"Không ra được."
"..."
Cô thật sự có loại xúc động muốn đánh chết anh.

Cô vẫn còn là bệnh nhân mà, tên này điên rồi sao?
"Nặc Nặc, em kêu đi, tôi muốn nghe."
Cô bất động, nam chính của bá tổng văn có thiên phú dị bẩm ở phương diện này.


Cô lại không thích anh, cho dù anh có chết vì nghẹn thì cũng là trừ hại cho dân.

Cô làm ra vẻ ủy khuất đáng thương: "Anh buông em ra được không? Tay em đau quá!"
Anh thở hổn hển buông cô ra, Nặc Nặc chậm rãi rút tay về, tay che lấy khuỷu tay, hốc mắt hồng hồng: "Đau quá!"
Cừu Lệ nhíu mày, anh đứng dậy mở đèn lên, giọng nói vẫn còn khàn khàn: "Tôi đi gọi bác sĩ cho em."
Nặc Nặc không dám nhìn anh, sợ thấy cái gì không nên thấy.
Cô cũng không có cách gì để quan tâm xem Cừu Lệ ra ngoài với dáng vẻ này thì có bị người khác nhìn thấy không.

Lăn lộn đến nửa đêm, đương nhiên là Nặc Nặc không có chuyện gì.
Khuỷu tay cô đã lành từ lâu, nhưng vết thương ở chân có chút nghiêm trọng.
Tuy đã tiêu sưng nhưng vẫn xanh tím một tảng lớn.

Đây là lần đầu tiên Nặc Nặc cảm thấy thân thể mảnh mai này của cô cũng là một lợi thế.

Chỉ cần dựa vào chỗ bị tím này, cô có thể quang minh chính đại kêu đau.
Nhưng sau việc này cũng khiến Nặc Nặc đề cao tinh thần cảnh giác, sau này không thể gọi bừa, bằng không nam chính mà động dục thì cô cũng hết hồn.
Mấy ngày sau, lúc cô đang gọi điện vớ Lữ Tương, cô nàng đột nhiên bật khóc.

Hỏi ra mới biết cô nàng thi không tốt lắm, không cùng cấp bậc với anh trai nhỏ hàng xóm được.
Mà nguyên nhân khiến Lữ Tương áy náy chính là chàng trai kia vẫn nguyện ý điền cùng 1 trường đại học với cô nàng.
Lữ Tương khóc đến nỗi thở hổn hển: "Anh ấy tốt như thế, lúc nhỏ mình cứ nghĩ anh ấy ghét mình, mỗi khi có ai chê mình béo thì cũng chỉ có mình anh ấy nói mình đáng yêu.

Mình vừa ngốc lại không tốt, mình không xứng với anh ấy, nhưng anh ấy vẫn quyết tâm vào cùng 1 trường với mình.

Mình cảm thấy mình đang nợ anh ấy cả một đời rồi."
Nặc Nặc chỉ có thể an ủi: "Lữ Tương, đừng khóc mà.

Nếu cậu ấy đã quyết định như vậy thì không ai thay đổi được đâu.

Có lẽ điều mà cậu ấy mong muốn nhất chính là cả hai người sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau."
Được một người hết lòng yêu thương, đó cũng là một loại hạnh phúc.
Hai cô gái hàn huyên trong chốc lát, cuối cùng Lữ Tương cũng không còn buồn nữa.

Đơn nguyện vọng đã kê khai xong, buổi chiều Cừu Lệ mới lạnh mặt về nhà.
"Nguyện vọng thứ nhất của em điền đại học H?" Anh dùng ngữ khí trần thuật nói ra những lời này, trong lòng Nặc Nặc trầm xuống, nhưng cũng may cô đã nghĩ tới tình huống này, Cừu Lệ không lặng lẽ sửa lại nguyện vọng của cô đã là tốt rồi.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, ngây thơ nói: "Em thích nơi đó, phong cảnh rất đẹp."
Anh lạnh lùng cười, trước khi anh kịp mở miệng, tay nhỏ của cô đã chui vào lòng bàn tay anh, cực kì ngoan ngoãn: "Nhưng em nghĩ rồi, xa quá nên thôi đi.

Anh muốn em học ở đâu? Em nghe anh hết."
Cừu Lệ nắm chặt bàn tay nhỏ kia, mím môi một lúc mới nói: "Đại học X."
Đại học X cũng coi như là trường top trong nước, quan trọng nhất chính là nó ngay bên cạnh thành phố B.

Nặc Nặc uể oải nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Nhưng nội tâm của cô lại rất bình tĩnh, tính khống chế và chiếm hữu của Cừu Lệ rất mạn, hiện tại có thể cách anh xa như vậy đã là kết quả tốt nhất.
Nhưng ngoài sự tưởng tượng của Cừu Lệ, cô lại chọn ngành y.
Ngày ấy cô đã đỡ hơn một chút, mẹ Trần đỡ cô đi dạo trong vườn hoa.

Nặc Nặc mệt mỏi liền ngồi lên xích đu.

những quả nho trên giàn che khuất ánh mặt trời, ngẫu nhiên có vài tia sáng loang lổ trên mặt đất.
"Sao lại chọn ngành này?"
Xích đu nhẹ nhàng đong đưa, cô dựa vào dây đu, nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt lộ ra ý cười dịu dàng: "Bởi vì dạ dày của anh không tốt."
Anh bỗng nhiên ngước mắt, Nặc Nặc lại dịu giọng nói: "Anh nhiều tuổi hơn em thì có gì không tốt? Bây giờ anh cưng chiều em, sau này em sẽ chăm sóc anh."
Hồi lâu sau, Nặc Nặc mới nghe thấy anh run giọng nói: "Được."
Cô cúi đầu, nhìn ánh sáng loang lổ dưới đất.
Thật ra trong lòng cô cũng không có cảm xúc gì.

Rốt cuộc Nặc Nặc cũng không phải nữ chính của quyển sách này.

Nữ chính sẽ tha thứ hết tất cả cho nam chính cho nên mới có tương ái tương sát, nhưng Nặc Nặc thì không.

Cô biết anh là dạng người gì, bá đạo cố chấp, lạnh nhạt vô tình.

cô sẽ không tương ái tương sát với anh.
Chăm sóc cho anh, có lẽ đây là lời nói dối lớn nhất kể từ lúc cô bước vào thế giới này.
-
Đầu tháng 9, các trường đại học lục tục khai giảng.
Mọi người trong nhà đều chuẩn bị những thứ tốt nhất cho Nặc Nặc, thậm chí còn có rất nhiều hộp trang sức, bên trong là đủ loại kim cương châu báu.

Nhìn đống đồ xa xỉ ấy mà cô không khỏi thở dài, nếu cô mang đi, phỏng chừng mới ngày đầu tiên đi học đã nổi tiếng khắp trường.
"Không cần mấy thứ này đâu, tôi tự chuẩn bị là được rồi."
Nặc Nặc mang theo vật dụng hàng ngày và quần áo, còn những thứ khác cô không mang theo.

Ngày khai giảng, Cừu Lệ tự mình lái xe đưa cô đi.
Phía sau có một dãy siêu xe đi theo, Nặc Nặc không từ chối, càng đến loại thời điểm này thì cô càng phải ngoan ngoãn nghe lời anh.
Nặc Nặc nhận ra tâm trạng anh không vui, sắc mặt vẫn luân lạnh lùng.
Đặc biệt là đến lúc tới trường, anh suýt chút nữa đã không đè nén được cảm xúc của mình.

Nhưng nghĩ đến ngày đó cô ngồi ở trên xích đu, và cả sự nhượng bộ của cô.
Cô nói: anh cưng chiều cô, sau này cô sẽ chăm sóc anh.
Cho nên anh nguyện ý trả giá.
Đầu tháng 9, tiết trời dần dần chuyển lạnh.
Một loạt siêu xe đi tới, đám sinh viên sôi nổi dừng lại nhìn.
Nặc Nặc biết tại sao anh lại chọn đại học X, bởi nó có một vị hiệu trưởng rất thần bí.

Nặc Nặc đoán đó là anh.
Lá phong bên cạnh đã nhiễm màu cam ấm áp, vài chiếc lá rụng xuống sân trường lại bị gió thổi bay.
Cơ sở vật chất ở đại học X xa hoa như vậy, hẳn là Cừu Lệ đã đổ vào rất nhiều tiền.
Nặc Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không sao, một nơi lớn như thế này, dù nam chính có bản lĩnh thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng lúc nào cũng theo dõi sát sao cuộc sống hằng ngày của cô được.
Cô cũng không nghĩ tới việc quang minh chính đại bỏ chạy, bởi ở thế giới này Cừu Lệ chính là chúa tể.
Cô muốn hoàn toàn rời khỏi thế giới này.
Đã một năm rồi.
Lúc cô tới đây cũng đúng vào mùa này, cô rất nhớ ba mẹ.
Lúc Nặc Nặc thu dọn đồ đạc, cô còn mang theo cả danh thiếp mà Khương Anh đã cho cô.
Cô muốn nhờ Khương Anh tìm giúp cô một đại sư nổi danh hoặc một đạo sĩ ở thế giới này.
Không thể nào vô duyên vô cớ lại bị xuyên sách được, lúc cô ở bên cạnh Cừu Lệ không thể tìm ra đáp án, ra cửa có tài xế đi theo, không thể tự mình ra khỏi biệt thự.

Nhưng bây giờ cô có thể, cô đã chiến thắng tất cả để đổi lại sự tự do ngắn ngủi này.
Xe đi vào bằng cổng VIP.
Lúc Nặc Nặc xuống xe mới phát hiện ở đây không có sinh viên nào.
Đồ đạc cô mang không nhiều lắm, cô nhẹ nhàng ôm Cừu Lệ, cười nói: "Em đi đây."
Nụ cười của cô xinh đẹp, bởi vì tới một môi trường sống hoàn toàn mới nên cô cũng không có trang điểm như hồi còn học cấp 3, Nặc Nặc biết, ở đây không ai quen cô cả.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô xinh đẹp tới mức kiều diễm động lòng người, lúc cười lên cũng cực kì thu hút ánh nhìn.
Cừu Lệ rũ mắt nhìn cô, cô vẫy vẫy tay, tự mình kéo vali quay đi.
Ngực anh đau nhói, khó chịu như bị kim đâm.

Gió thu tháng 9 hơi lạnh, nụ cười của cô trong mắt anh quá mức ngây thơ, hồn nhiên tới nỗi không tim không phổi.
Tiết Tán nhỏ giọng nói: "Ông chủ, phu nhân chỉ là đi học thôi."
Cừu Lệ lạnh lùng mà cong môi cười.
Vậy sao? Nhưng cô đã đi xa như vậy, anh nhìn cô cũng lâu như thế mà cô cũng không hề quay đầu lại lấy một lần..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện