Tác giả thật ra vẫn hoàn toàn là một đứa trẻ, nhìn dáng vẻ giống như là học sinh cấp 3, vẻ ngoài giản dị, trên mũi đeo một chiếc kính rất dày.
Lúc này cô nhóc mới phản ứng lại, khoanh tay đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt: “Tôi nói này? Chị là độc giả của tôi đúng không?”
Sơ Nghiên gật đầu, không phủ nhận.
Cô nhóc kia “haiz” một tiếng: “Dù sao quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy độc giả, ID nào tôi cũng nhớ, nói xem chị là ai?”
Sơ Nghiên: “Tôi không bình luận.”
“Không bình luận càng tốt,” cô nhóc xua tay, “Bình luận cũng chỉ mắng tôi.”
Sơ Nghiên nhìn thẳng vào mắt cô nhóc, hỏi: “Vậy tại sao em lại viết như vậy?”
“Tôi cũng đâu muốn như vậy! Tôi viết Sơ Hòa Bình vốn là để nhân vật chính vả mặt ông ta, Sơ Nghiên hôn mê, Lâu Niệm bị đâm, sau đó hai người nắm tay nhau báo thù —— sảng khoái biết mấy!”
Sơ Nghiên cười nhìn cô nhóc, nghĩ thầm: Rảnh à?
“Thật ra khi viết truyện này tôi gặp rất nhiều khó khăn, vì quên xây dựng hình tượng nhân vật nên các nhân vật chính của tôi đều phát triển một cách tự nhiên…… Giai đoạn sau thật ra tôi luôn có cảm giác không thể khống chế được, các nhân vật đều có sinh mệnh của mình, tôi không thể khống chế được……”
Sơ Nghiên lạnh lùng ngắt lời: “Đây không phải là lý do để em đầu voi đuôi chuột.”
“Nói thì nói thế……” Cô nhóc chột dạ nhìn lên trời, “Nhưng mà tôi đã lỡ viết nam chính chết rồi, viết xong chương đó tôi liền đi chơi, mười ngày không cập nhật chương mới rồi, những người nên đọc cũng đều đọc cả rồi, không kịp sửa nữa.
Cả khu bình luận đều mắng tôi, nói tôi viết thứ vớ vẩn này đừng lấy cho người khác xem……”
“Thật ra bọn họ nói không sai, vốn dĩ tôi cũng không có năng khiếu này.” Cô nhóc tiện tay ném bản thảo trong tay xuống đất, cười tự giễu, “Tôi biết tôi viết kém, không có ai đọc, cốt truyện cũng sụp đổ, nhân lúc còn sớm bỏ đam mê viết lách đi cho rồi!”
Cô nhóc lại lấy bật lửa ra một lần nữa, bật lửa lên “soạt” một tiếng, đang định đưa lại gần bản thảo thì bỗng nhiên bị một bàn tay trắng nõn kéo lại.
Sơ Nghiên giữ cánh tay cô nhóc lại, hỏi: “Nếu em không coi trọng thì tại sao lại phải viết tay ra giấy?”
Viết tay một bản, sau đó lại gõ từng chữ một đăng lên, thậm chí đến đốt nó cũng phải ra bờ biển, một nơi có cảm giác nghi thức như vậy —— chẳng lẽ thế giới do chính mình sáng tạo ra thật sự không có ý nghĩa gì với em hay sao?
Cô nhóc bỗng nhiên ngơ ngẩn, ngọn lửa bỗng chốc phụt tắt, cô không nói gì cả.
Sơ Nghiên hít vào một hơi thật sâu: “Cho dù nó có ý nghĩa gì với em đi nữa, thì đối với một số người mà nói, nó là……”
Nói đến đây, Sơ Nghiên bỗng nhiên nhớ tới Lâu Niệm bây giờ có lẽ còn đang chờ đợi, suýt nữa nghẹn ngào: “…… một thế giới vô cùng quan trọng.”
Cô nhóc kinh ngạc nhìn cô.
Hóa ra trên thế giới này còn có người để ý đến tác phẩm của mình như vậy……
“Nhưng, nhưng tôi không biết bây giờ phải làm thế nào mới có thể chu toàn, ý định ban đầu của tôi vốn là HE, cho nên người đọc mới mắng tôi nhiều như vậy……”
Sơ Nghiên dụi khóe mắt đỏ bừng, giữ chặt tay cô nhóc, đôi mắt đen trắng rõ ràng tỏa sáng: “Nếu…… Sơ Nghiên từ thế giới sách đi vào thế giới thực, tìm được tác giả thì sao?”
Cô nhóc mở to mắt: “Trí tưởng tượng của chị……”
Sơ Nghiên nhìn cô nhóc chằm chằm: “Như vậy cô ấy có thể biết thời gian, địa điểm Lâu Niệm bị hại, sau đó quay lại thế giới sách để cứu hắn.”
Ánh mắt cô nhóc cũng dần tỏa sáng: “Đúng vậy……”
Sơ Nghiên nắm tay cô nhóc, nhặt xấp bản thảo kia lên: “Coi như là, cho chính mình một lời giải thích.”
……
Tần Oánh đi vào tiểu khu, vừa tiếp tục gọi điện thoại cho Lâu Niệm, vừa quay lại nói với Sơ Hòa Bình: “‘Nếu con rể không nghe điện thoại thì vẫn không gặp Sơ Nghiên được.”
Sơ Hòa Bình đi sau bà vài bước, cách nhau khoảng bốn mét, “Vậy sao.”
Tần Oánh cảm thấy có chút kỳ quái.
Ông ta nói rất gấp gáp, giống như đang quan sát gì đó.
Huống chi lần trước nói chuyện, ông ta còn vay tiền bà, lần này lại giả vờ đạo đức, đúng là kỳ quái.
Bà giả bộ lơ đãng hỏi: “Nhìn dáng vẻ này của ông có vẻ sống không tồi nhỉ?”
Sơ Hòa Bình xoa xoa tay, nhếch mép cười: “Cũng tạm, cũng tạm.”
Điện thoại vẫn không có ai nghe, Tần Oánh đã gọi bảy tám lần, có chút bực bội, “Thế này là sao? Con gái tôi còn chưa gả đi đâu, nếu mà gả đi rồi, người làm mẹ này có phải đến nhìn một cái cũng không nhìn được không?!”
Sơ Hòa Bình: “Không nghe điện thoại sao?”
Tần Oánh không để ý đến ông ta.
Trong phòng.
Tiếng chuông phiền toái cuối cùng cũng dừng lại.
Lâu Niệm lặng lẽ thu dọn hộp đồ ăn, để ra ngoài cửa.
Không biết đã bao lâu rồi hắn không ra khỏi cửa nhà, cũng không biết đã làm gì trong suốt thời gian ở trong nhà.
Đừng ngủ, đừng nhắm mắt, cứ chờ như vậy, không chừng một ngày nào đó Sơ Nghiên sẽ tỉnh lại.
Nguyện vọng không ngừng thu nhỏ lại, tổn thương sẽ bớt đi phần nào.
Cuộc sống chưa bao giờ đau khổ như lúc này, nhưng chỉ cần Sơ Nghiên còn ở trước mặt thì hắn có thể chờ đợi.
Chỉ cần nhìn cô……
Lâu Niệm chậm rãi đi qua phòng khách, mở cửa phòng ngủ ra, bước chân bỗng nhiên khựng lại ——
Dưới lầu.
Tần Oánh đã gửi mấy chục tin nhắn thoại nhưng không có hồi âm, bà tức giận đến mức suýt nữa ném điện thoại đi.
Nếu không phải lúc đầu bà đã xem qua thiết bị trong nhà Lâu Niệm, có thể so sánh phòng bệnh ở bệnh viện thì bây giờ dù có phải phá cửa bà cũng muốn xông vào.
Bà tức giận một lúc, hết cách quay đầu lại: “Hôm nay không được rồi, ông ——”
Phía sau trống không, bóng dáng Sơ Hòa Bình đã biến mất từ lâu.
“Người đâu rồi?!”
Tần Oánh nhìn một vòng, “Hừ” một tiếng trào phúng nói: “Quả nhiên là đạo đức giả, đến vài phút cũng không chờ được.”
Sau khi Tần Oánh rời đi, lùm cây ở hoa viên trong tiểu khu mới lặng lẽ động đậy phát ra tiếng động “sột soạt”.
……
“Vậy là, Sơ Hòa Bình trốn lùm cây ở hoa viên trong tiểu khu nhà Lâu Niệm, chờ lúc Lâu Niệm đi ra thì ông ta từ phía sau lao lên đâm hắn?” Sơ Nghiên chỉ chỉ bản thảo, nhớ từng chữ từng chi tiết.
Cô nhóc gật đầu: “Lúc trước em viết như vậy.”
Sơ Nghiên nhíu mày: “Tại sao ông ta lại hại Lâu Niệm?”
“Bởi vì Lâu phu nhân hứa hẹn với ông ta, sau khi ông ta xử lý nam chính sẽ đưa ông ta sang Mỹ.
Thật ra cốt truyện vốn là sau này hai người bọn họ sẽ cắn xé lẫn nhau ha ha, nhưng tôi chưa viết đến đó.”
Thì ra là thế.
Lâu phu nhân bị Lâu Niệm tước đoạt gần như toàn bộ toàn sản và quyền lực, cho nên đã hoàn toàn hắc hóa.
Sơ Nghiên cười lạnh trong lòng, đợi cô trở về, bà già đó đừng hòng chạy.
“Vậy bây giờ tôi sẽ để Sơ Nghiên dựa vào hệ thống đến thế giới thực, biết được chuyện này, sau đó quay lại vào thời khắc Sơ Hòa Bình sắp ra tay ——” Cô nhóc như đã tìm lại được niềm vui sáng tác một lần nữa, gương mặt hưng phấn dưới ánh đèn đường, “Còn có thể viết như thế này! Sáng tạo đúng là rất lợi hại!”
Khi cô nhóc nói, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cô.
Ngẩng đầu lên, chị gái xa lạ xinh đẹp lạ lùng này cười cười: “Vô cùng lợi hại, cảm ơn em.”
Cô nhóc siết chặt cây bút trong tay, “Thế tôi viết nhé?”
Trái tim Sơ Nghiên căng thẳng, có thể trở về hay không chỉ có thể trông cậy vào cô nhóc này.
Cô nhóc ghé vào ghế dài trong công viên, viết từng câu từng chữ: “Dưới sự trợ giúp của hệ thống, Sơ Nghiên đã tìm được tác giả, biết được mọi chuyện sắp xảy ra.
Sau đó cô xuyên lại vào sách, xử lý Sơ Hòa Bình đang chuẩn bị ra tay, cứu Lâu Niệm.”
Sơ Nghiên nhìn chằm chằm tay cô nhóc, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
“Được rồi, mặc dù chỉ có một câu dàn ý, nhưng như vậy là có thể HE rồi!” Cô nhóc vui vẻ vỗ tay.
Sơ Nghiên vừa định mở miệng thì bỗng nhiên cảm thấy choáng váng.
Âm thanh của hệ thống lại vang lên một lần nữa: 【Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ viết lại cốt truyện, xoay chuyển kết cục BE, hệ thống sẽ di chuyển ký chủ sau một phút nữa…… 】
Hốc mắt Sơ Nghiên tức khắc đỏ lên.
Cuối cùng cũng có thể trở về……
“A! Còn nữa,” cô nhóc bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lại cúi xuống, cẩn thận viết một câu.
Sơ Nghiên đọc hai hàng chữ kia, nước mắt cuối cùng cũng không thể gắng gượng được nữa mà chảy xuống.
“Cảm ơn, nhất định sẽ như vậy, cảm ơn……”
Cô nhóc cười giơ bản thảo lên, vui vẻ hô lên: “Kết thúc rồi!”
Cô nhóc gỡ chiếc kẹp giấy trên tập bản thảo ra, vung vẩy xấp giấy rồi đột nhiên tung về phía biển rộng.
Trang cuối cùng bị gió biển thổi tung lên, hai dòng chữ cuối cùng viết ——
【 Sau đó, Sơ Nghiên và Lâu Niệm sống hạnh phúc bên nhau.
Câu chuyện của hai người, mãi mãi.
】
Sơ Nghiên nhìn gương mặt tươi cười ngây thơ của cô nhóc kia lần cuối, cả người chìm vào bóng tối.
Âm thanh của hệ thống dần xa xăm: 【 Lần này thật sự tạm biệt, chúc cô cả đời hạnh phúc…… 】
Mở mắt ra lần nữa, Sơ Nghiên đã ngồi trong một con hẻm nhỏ không người.
Trên người cô còn mặc chiếc áo khoác màu đỏ rực kia, trên chân cũng vẫn là đôi dép bông đỏ tươi.
Trở lại rồi, sao?
Những cành cây khô héo bên kia đường và nhiệt độ lạnh lẽo nói cho cô biết, bây giờ ít nhất cũng là cuối thu.
Sao lại cùng mùa với thế giới thực?
Cô thật sự đã trở lại sao?
Không, không phải xuyên nhầm đấy chứ?
Sơ Nghiên đỡ tường đứng lên, lảo đảo chạy ra khỏi hẻm, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Đúng lúc này ——
“A a a a!!”
“Mau nhìn kìa mau nhìn kìa! Mắt tôi mù rồi chăng? Đó có phải Sơ Nghiên không!”
“Đúng là cô ấy ——!! Mau chụp ảnh!”
Trái tim Sơ Nghiên nhảy lên: Trở lại rồi!
—
Cùng thời khắc đó, trong nhà.
Lâu Niệm mở cửa phòng ra, cả người như bất động.
Người…… Không thấy đâu nữa.
Tay Lâu Niệm đặt trên nắm cửa, vô lực rơi xuống.
Gương mặt lạnh băng gần như chết lặng.
Hắn mở miệng, trong cổ họng phát ra âm thanh rất nhỏ nhưng không thành câu.
“Đợi…… anh, anh……”
Hóa ra sự trừng phạt của số mệnh còn có thể đau khổ hơn nữa.
Cô…… Không thấy cô nữa.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi hắn rời đi, cô đã biến mất.
Trái tim đã không thể chịu đựng được nữa, Lâu Niệm hơi cong lưng, ôm ngực, chậm rãi quỳ rạp xuống đất.
Trên sàn nhà trống trải, hắn giống như một con vật sắp chết.
Điện thoại kêu inh ỏi, trên màn hình nổi lên từng mẩu tin tức, dường như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Lâu Niệm không có sức lực để ý tới, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cuối cùng hắn cũng đã hoàn toàn mất cô.
—
Tiếu Văn Lễ cảm thấy mình cũng sắp phát điên rồi.
Lúc nhìn thấy tin tức, hắn hoàn toàn không dám tin, điên cuồng lướt bảng tin Weibo, cho đến khi nhìn thấy video mới có thể xác định —— Sơ Nghiên thật sự đã trở lại.
Mặc dù không biết cô tỉnh lại như thế nào, rồi sao lại chạy trên đường cái, nhưng hiển nhiên lúc này những chuyện đó không quan trọng.
Hắn gọi liên tục bảy cuộc điện thoại, màn hình điện thoại nóng cả lên nhưng đối phương vẫn không trả lời.
Cuối cùng, hắn ném điện thoại xuống, cầm lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài.
Màn hình điện thoại bị ném xuống đang mở mục hot search Weibo, cả trang đều nói đến một cái tên.
Sơ Nghiên.
# Sơ Nghiên xuất hiện gây sốc trên phố! # # Sơ Nghiên chạy như bay trên đường#
# Rốt cuộc Sơ Nghiên đã đi đâu? # # Sơ Nghiên cùng áo khoác đỏ và dép bông đỏ #
……
Sơ Nghiên đã không rảnh quan tâm đến ánh mắt của người khác, cô còn có chuyện cần phải làm, Sơ Hòa Bình còn đang trốn trong bóng tối chờ động thủ!
Cô chạy như bay về nhà, tốc độ nhanh đến mức sắp bỏ lại những người đi đường chạy theo phía sau.
Mà mười phút trước khi cô chạy đến tiểu khu, một chiếc Hummer đã phanh gấp dừng lại trước cửa.
Tiếu Văn Lễ nhảy từ trên xe xuống, đóng sầm cửa xe lại.
Tim hắn đập loạn xạ, chạy vào trong tòa nhà, đến cửa nhà Lâu Niệm đập cửa điên cuồng: “Lâu Niệm! Mở cửa!”
Miệng Tiếu Văn Lễ khô khốc, câu đầu tiên suýt nữa mắc kẹt ở cổ họng: “Sơ Nghiên, Sơ Nghiên……”
Lâu Niệm nằm trên sàn nhà lạnh như băng, không trả lời.
Tiếu Văn Lễ đấm một quyền lên ván cửa, cuối cùng cũng hét lên thành lên: “Sơ Nghiên trở lại rồi!!!”
Chờ ba giây.
Không có phản ứng.
Sau ba giây nữa, trong phòng vang lên tiếng thứ gì đó bị đổ vỡ.
Sau đó cánh cửa mở ra “Soạt!” một cái, lộ ra gương mặt của Lâu Niệm.
Ánh mắt chết lặng của hắn cuối cùng cũng có một tia sáng, hắn nhìn Tiếu Văn Lễ như cầu cứu, giọng nói khô khốc.
“Ở đâu?”
—
Sơ Nghiên mượn người qua đường một chiếc xe đạp nhỏ màu vàng, đạp nhanh đến cửa tiểu khu.
Bảo vệ nhìn thấy cô liền choáng váng, theo bản năng mở cửa cho cô.
“Cảm ơn.”
Sơ Nghiên vứt xe lại, thấy phòng bảo vệ có một chai bia.
Cô thở hổn hển, đi qua cầm lấy chai thủy tinh màu xanh đậm kia, giữa mày hiện lên một tia tàn nhẫn: “Mượn một chút.”
Sau đó cô cầm chai bia, vòng qua mặt bên đi vào hoa viên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông nấp trong bụi cây đang lén nhìn ra ngoài kia —— tay phải ông ta cầm một con dao sắc.
Kỳ lạ là Sơ Nghiên không hề sợ hãi một chút nào.
Thậm chí cô còn có thể cẩn thận không phát ra tiếng động, đi từng bước một đến phía sau ông ta.
“Này.”
Sơ Hòa Bình hoảng sợ, đột nhiên quay đầu lại: “Ai!”
Sơ Nghiên giơ tay lên, hung hăng đập mạnh chai bia lên đầu ông ta!
—— Trong nháy mắt chai thủy tinh vỡ vụn, bia lẫn máu chảy đầy đầu ông ta.
“Phịch!”
Sơ Hòa Bình trợn mắt ngã vào bụi cây.
Sơ Nghiên thở dài một hơi: Giải quyết xong rồi……
Cô ném chai bia xuống, mới phát hiện ngón tay mình bị mảnh thủy tinh rạch qua, máu nhỏ giọt xuống theo đầu ngón tay.
Sơ Nghiên như kiệt sức lùi lại phía sau mấy bước, sau đó loạng choạng đi về phía nhà mình.
Trên lầu, Tiếu Văn Lễ nói xong một câu kia, Lâu Niệm liền chạy ra ngoài.
“Chờ đã! Chậm một chút ——”
Thang máy đang đi lên, hắn chỉ nhìn thoáng qua liền chạy thẳng vào lối thoát hiểm.
Đây là lần đầu tiên Tiếu Văn Lễ thấy Lâu Niệm vội vàng như thế.
Hắn giống như đang theo đuổi mạng của mình vậy.
……
15 tầng, mỗi một bước đều đạp lên trái tim.
Trước mắt Lâu Niệm tối sầm lại, căn bản không nhìn rõ bậc thang, bước hụt một cái, trực tiếp ngã lăn xuống cầu thang.
Nhưng hắn giống như không biết đau là gì, lập tức bò dậy từ trên mặt đất, lau sạch vết máu trước mắt, tiếp tục chạy xuống từng tầng từng tầng một.
Em đã quay lại rồi sao?
Lâu Niệm cuối cùng cũng chạy ra khỏi cửa tòa nhà, ánh mặt trời đã lâu không thấy chiếu vào trên người, mang theo sự ấm áp như cách một đời.
Hắn bỗng nhiên nghĩ: Em quay lại rồi, liệu có đi tìm anh không?
…… Nếu không muốn gặp lại anh thì sao?
Đầu trở nên nặng nề, nặng đến mức hắn không thể không cúi xuống.
Đúng lúc này, một bóng dáng lảo đảo chạy đến bên cạnh, dùng một sức lực như muốn đẩy hắn ngã nhào mà lao vào lòng hắn.
Lâu Niệm ôm lấy cô gần như theo bản năng.
“Anh……”
Sơ Nghiên mở miệng, lúc này mới phát hiện mình đã khóc không thành tiếng: “Chúng ta kết hôn, được không……”
…… Là cô.
Như một làn gió xuân thổi qua vùng đất lạnh lẽo khô nứt, trong nháy mắt đó Lâu Niệm cảm thấy cuối cùng đã được sống lại.
Nội tạng đã vỡ vụn được hàn gắn lại một lần nữa, phát ra nhịp đập hồi sinh.
Hắn chậm rãi siết chặt cánh tay, kề sát vào cổ cô, nước mắt chậm rãi thấm vào áo khoác của cô..
Lúc này cô nhóc mới phản ứng lại, khoanh tay đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt: “Tôi nói này? Chị là độc giả của tôi đúng không?”
Sơ Nghiên gật đầu, không phủ nhận.
Cô nhóc kia “haiz” một tiếng: “Dù sao quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy độc giả, ID nào tôi cũng nhớ, nói xem chị là ai?”
Sơ Nghiên: “Tôi không bình luận.”
“Không bình luận càng tốt,” cô nhóc xua tay, “Bình luận cũng chỉ mắng tôi.”
Sơ Nghiên nhìn thẳng vào mắt cô nhóc, hỏi: “Vậy tại sao em lại viết như vậy?”
“Tôi cũng đâu muốn như vậy! Tôi viết Sơ Hòa Bình vốn là để nhân vật chính vả mặt ông ta, Sơ Nghiên hôn mê, Lâu Niệm bị đâm, sau đó hai người nắm tay nhau báo thù —— sảng khoái biết mấy!”
Sơ Nghiên cười nhìn cô nhóc, nghĩ thầm: Rảnh à?
“Thật ra khi viết truyện này tôi gặp rất nhiều khó khăn, vì quên xây dựng hình tượng nhân vật nên các nhân vật chính của tôi đều phát triển một cách tự nhiên…… Giai đoạn sau thật ra tôi luôn có cảm giác không thể khống chế được, các nhân vật đều có sinh mệnh của mình, tôi không thể khống chế được……”
Sơ Nghiên lạnh lùng ngắt lời: “Đây không phải là lý do để em đầu voi đuôi chuột.”
“Nói thì nói thế……” Cô nhóc chột dạ nhìn lên trời, “Nhưng mà tôi đã lỡ viết nam chính chết rồi, viết xong chương đó tôi liền đi chơi, mười ngày không cập nhật chương mới rồi, những người nên đọc cũng đều đọc cả rồi, không kịp sửa nữa.
Cả khu bình luận đều mắng tôi, nói tôi viết thứ vớ vẩn này đừng lấy cho người khác xem……”
“Thật ra bọn họ nói không sai, vốn dĩ tôi cũng không có năng khiếu này.” Cô nhóc tiện tay ném bản thảo trong tay xuống đất, cười tự giễu, “Tôi biết tôi viết kém, không có ai đọc, cốt truyện cũng sụp đổ, nhân lúc còn sớm bỏ đam mê viết lách đi cho rồi!”
Cô nhóc lại lấy bật lửa ra một lần nữa, bật lửa lên “soạt” một tiếng, đang định đưa lại gần bản thảo thì bỗng nhiên bị một bàn tay trắng nõn kéo lại.
Sơ Nghiên giữ cánh tay cô nhóc lại, hỏi: “Nếu em không coi trọng thì tại sao lại phải viết tay ra giấy?”
Viết tay một bản, sau đó lại gõ từng chữ một đăng lên, thậm chí đến đốt nó cũng phải ra bờ biển, một nơi có cảm giác nghi thức như vậy —— chẳng lẽ thế giới do chính mình sáng tạo ra thật sự không có ý nghĩa gì với em hay sao?
Cô nhóc bỗng nhiên ngơ ngẩn, ngọn lửa bỗng chốc phụt tắt, cô không nói gì cả.
Sơ Nghiên hít vào một hơi thật sâu: “Cho dù nó có ý nghĩa gì với em đi nữa, thì đối với một số người mà nói, nó là……”
Nói đến đây, Sơ Nghiên bỗng nhiên nhớ tới Lâu Niệm bây giờ có lẽ còn đang chờ đợi, suýt nữa nghẹn ngào: “…… một thế giới vô cùng quan trọng.”
Cô nhóc kinh ngạc nhìn cô.
Hóa ra trên thế giới này còn có người để ý đến tác phẩm của mình như vậy……
“Nhưng, nhưng tôi không biết bây giờ phải làm thế nào mới có thể chu toàn, ý định ban đầu của tôi vốn là HE, cho nên người đọc mới mắng tôi nhiều như vậy……”
Sơ Nghiên dụi khóe mắt đỏ bừng, giữ chặt tay cô nhóc, đôi mắt đen trắng rõ ràng tỏa sáng: “Nếu…… Sơ Nghiên từ thế giới sách đi vào thế giới thực, tìm được tác giả thì sao?”
Cô nhóc mở to mắt: “Trí tưởng tượng của chị……”
Sơ Nghiên nhìn cô nhóc chằm chằm: “Như vậy cô ấy có thể biết thời gian, địa điểm Lâu Niệm bị hại, sau đó quay lại thế giới sách để cứu hắn.”
Ánh mắt cô nhóc cũng dần tỏa sáng: “Đúng vậy……”
Sơ Nghiên nắm tay cô nhóc, nhặt xấp bản thảo kia lên: “Coi như là, cho chính mình một lời giải thích.”
……
Tần Oánh đi vào tiểu khu, vừa tiếp tục gọi điện thoại cho Lâu Niệm, vừa quay lại nói với Sơ Hòa Bình: “‘Nếu con rể không nghe điện thoại thì vẫn không gặp Sơ Nghiên được.”
Sơ Hòa Bình đi sau bà vài bước, cách nhau khoảng bốn mét, “Vậy sao.”
Tần Oánh cảm thấy có chút kỳ quái.
Ông ta nói rất gấp gáp, giống như đang quan sát gì đó.
Huống chi lần trước nói chuyện, ông ta còn vay tiền bà, lần này lại giả vờ đạo đức, đúng là kỳ quái.
Bà giả bộ lơ đãng hỏi: “Nhìn dáng vẻ này của ông có vẻ sống không tồi nhỉ?”
Sơ Hòa Bình xoa xoa tay, nhếch mép cười: “Cũng tạm, cũng tạm.”
Điện thoại vẫn không có ai nghe, Tần Oánh đã gọi bảy tám lần, có chút bực bội, “Thế này là sao? Con gái tôi còn chưa gả đi đâu, nếu mà gả đi rồi, người làm mẹ này có phải đến nhìn một cái cũng không nhìn được không?!”
Sơ Hòa Bình: “Không nghe điện thoại sao?”
Tần Oánh không để ý đến ông ta.
Trong phòng.
Tiếng chuông phiền toái cuối cùng cũng dừng lại.
Lâu Niệm lặng lẽ thu dọn hộp đồ ăn, để ra ngoài cửa.
Không biết đã bao lâu rồi hắn không ra khỏi cửa nhà, cũng không biết đã làm gì trong suốt thời gian ở trong nhà.
Đừng ngủ, đừng nhắm mắt, cứ chờ như vậy, không chừng một ngày nào đó Sơ Nghiên sẽ tỉnh lại.
Nguyện vọng không ngừng thu nhỏ lại, tổn thương sẽ bớt đi phần nào.
Cuộc sống chưa bao giờ đau khổ như lúc này, nhưng chỉ cần Sơ Nghiên còn ở trước mặt thì hắn có thể chờ đợi.
Chỉ cần nhìn cô……
Lâu Niệm chậm rãi đi qua phòng khách, mở cửa phòng ngủ ra, bước chân bỗng nhiên khựng lại ——
Dưới lầu.
Tần Oánh đã gửi mấy chục tin nhắn thoại nhưng không có hồi âm, bà tức giận đến mức suýt nữa ném điện thoại đi.
Nếu không phải lúc đầu bà đã xem qua thiết bị trong nhà Lâu Niệm, có thể so sánh phòng bệnh ở bệnh viện thì bây giờ dù có phải phá cửa bà cũng muốn xông vào.
Bà tức giận một lúc, hết cách quay đầu lại: “Hôm nay không được rồi, ông ——”
Phía sau trống không, bóng dáng Sơ Hòa Bình đã biến mất từ lâu.
“Người đâu rồi?!”
Tần Oánh nhìn một vòng, “Hừ” một tiếng trào phúng nói: “Quả nhiên là đạo đức giả, đến vài phút cũng không chờ được.”
Sau khi Tần Oánh rời đi, lùm cây ở hoa viên trong tiểu khu mới lặng lẽ động đậy phát ra tiếng động “sột soạt”.
……
“Vậy là, Sơ Hòa Bình trốn lùm cây ở hoa viên trong tiểu khu nhà Lâu Niệm, chờ lúc Lâu Niệm đi ra thì ông ta từ phía sau lao lên đâm hắn?” Sơ Nghiên chỉ chỉ bản thảo, nhớ từng chữ từng chi tiết.
Cô nhóc gật đầu: “Lúc trước em viết như vậy.”
Sơ Nghiên nhíu mày: “Tại sao ông ta lại hại Lâu Niệm?”
“Bởi vì Lâu phu nhân hứa hẹn với ông ta, sau khi ông ta xử lý nam chính sẽ đưa ông ta sang Mỹ.
Thật ra cốt truyện vốn là sau này hai người bọn họ sẽ cắn xé lẫn nhau ha ha, nhưng tôi chưa viết đến đó.”
Thì ra là thế.
Lâu phu nhân bị Lâu Niệm tước đoạt gần như toàn bộ toàn sản và quyền lực, cho nên đã hoàn toàn hắc hóa.
Sơ Nghiên cười lạnh trong lòng, đợi cô trở về, bà già đó đừng hòng chạy.
“Vậy bây giờ tôi sẽ để Sơ Nghiên dựa vào hệ thống đến thế giới thực, biết được chuyện này, sau đó quay lại vào thời khắc Sơ Hòa Bình sắp ra tay ——” Cô nhóc như đã tìm lại được niềm vui sáng tác một lần nữa, gương mặt hưng phấn dưới ánh đèn đường, “Còn có thể viết như thế này! Sáng tạo đúng là rất lợi hại!”
Khi cô nhóc nói, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cô.
Ngẩng đầu lên, chị gái xa lạ xinh đẹp lạ lùng này cười cười: “Vô cùng lợi hại, cảm ơn em.”
Cô nhóc siết chặt cây bút trong tay, “Thế tôi viết nhé?”
Trái tim Sơ Nghiên căng thẳng, có thể trở về hay không chỉ có thể trông cậy vào cô nhóc này.
Cô nhóc ghé vào ghế dài trong công viên, viết từng câu từng chữ: “Dưới sự trợ giúp của hệ thống, Sơ Nghiên đã tìm được tác giả, biết được mọi chuyện sắp xảy ra.
Sau đó cô xuyên lại vào sách, xử lý Sơ Hòa Bình đang chuẩn bị ra tay, cứu Lâu Niệm.”
Sơ Nghiên nhìn chằm chằm tay cô nhóc, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
“Được rồi, mặc dù chỉ có một câu dàn ý, nhưng như vậy là có thể HE rồi!” Cô nhóc vui vẻ vỗ tay.
Sơ Nghiên vừa định mở miệng thì bỗng nhiên cảm thấy choáng váng.
Âm thanh của hệ thống lại vang lên một lần nữa: 【Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ viết lại cốt truyện, xoay chuyển kết cục BE, hệ thống sẽ di chuyển ký chủ sau một phút nữa…… 】
Hốc mắt Sơ Nghiên tức khắc đỏ lên.
Cuối cùng cũng có thể trở về……
“A! Còn nữa,” cô nhóc bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lại cúi xuống, cẩn thận viết một câu.
Sơ Nghiên đọc hai hàng chữ kia, nước mắt cuối cùng cũng không thể gắng gượng được nữa mà chảy xuống.
“Cảm ơn, nhất định sẽ như vậy, cảm ơn……”
Cô nhóc cười giơ bản thảo lên, vui vẻ hô lên: “Kết thúc rồi!”
Cô nhóc gỡ chiếc kẹp giấy trên tập bản thảo ra, vung vẩy xấp giấy rồi đột nhiên tung về phía biển rộng.
Trang cuối cùng bị gió biển thổi tung lên, hai dòng chữ cuối cùng viết ——
【 Sau đó, Sơ Nghiên và Lâu Niệm sống hạnh phúc bên nhau.
Câu chuyện của hai người, mãi mãi.
】
Sơ Nghiên nhìn gương mặt tươi cười ngây thơ của cô nhóc kia lần cuối, cả người chìm vào bóng tối.
Âm thanh của hệ thống dần xa xăm: 【 Lần này thật sự tạm biệt, chúc cô cả đời hạnh phúc…… 】
Mở mắt ra lần nữa, Sơ Nghiên đã ngồi trong một con hẻm nhỏ không người.
Trên người cô còn mặc chiếc áo khoác màu đỏ rực kia, trên chân cũng vẫn là đôi dép bông đỏ tươi.
Trở lại rồi, sao?
Những cành cây khô héo bên kia đường và nhiệt độ lạnh lẽo nói cho cô biết, bây giờ ít nhất cũng là cuối thu.
Sao lại cùng mùa với thế giới thực?
Cô thật sự đã trở lại sao?
Không, không phải xuyên nhầm đấy chứ?
Sơ Nghiên đỡ tường đứng lên, lảo đảo chạy ra khỏi hẻm, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Đúng lúc này ——
“A a a a!!”
“Mau nhìn kìa mau nhìn kìa! Mắt tôi mù rồi chăng? Đó có phải Sơ Nghiên không!”
“Đúng là cô ấy ——!! Mau chụp ảnh!”
Trái tim Sơ Nghiên nhảy lên: Trở lại rồi!
—
Cùng thời khắc đó, trong nhà.
Lâu Niệm mở cửa phòng ra, cả người như bất động.
Người…… Không thấy đâu nữa.
Tay Lâu Niệm đặt trên nắm cửa, vô lực rơi xuống.
Gương mặt lạnh băng gần như chết lặng.
Hắn mở miệng, trong cổ họng phát ra âm thanh rất nhỏ nhưng không thành câu.
“Đợi…… anh, anh……”
Hóa ra sự trừng phạt của số mệnh còn có thể đau khổ hơn nữa.
Cô…… Không thấy cô nữa.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi hắn rời đi, cô đã biến mất.
Trái tim đã không thể chịu đựng được nữa, Lâu Niệm hơi cong lưng, ôm ngực, chậm rãi quỳ rạp xuống đất.
Trên sàn nhà trống trải, hắn giống như một con vật sắp chết.
Điện thoại kêu inh ỏi, trên màn hình nổi lên từng mẩu tin tức, dường như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Lâu Niệm không có sức lực để ý tới, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cuối cùng hắn cũng đã hoàn toàn mất cô.
—
Tiếu Văn Lễ cảm thấy mình cũng sắp phát điên rồi.
Lúc nhìn thấy tin tức, hắn hoàn toàn không dám tin, điên cuồng lướt bảng tin Weibo, cho đến khi nhìn thấy video mới có thể xác định —— Sơ Nghiên thật sự đã trở lại.
Mặc dù không biết cô tỉnh lại như thế nào, rồi sao lại chạy trên đường cái, nhưng hiển nhiên lúc này những chuyện đó không quan trọng.
Hắn gọi liên tục bảy cuộc điện thoại, màn hình điện thoại nóng cả lên nhưng đối phương vẫn không trả lời.
Cuối cùng, hắn ném điện thoại xuống, cầm lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài.
Màn hình điện thoại bị ném xuống đang mở mục hot search Weibo, cả trang đều nói đến một cái tên.
Sơ Nghiên.
# Sơ Nghiên xuất hiện gây sốc trên phố! # # Sơ Nghiên chạy như bay trên đường#
# Rốt cuộc Sơ Nghiên đã đi đâu? # # Sơ Nghiên cùng áo khoác đỏ và dép bông đỏ #
……
Sơ Nghiên đã không rảnh quan tâm đến ánh mắt của người khác, cô còn có chuyện cần phải làm, Sơ Hòa Bình còn đang trốn trong bóng tối chờ động thủ!
Cô chạy như bay về nhà, tốc độ nhanh đến mức sắp bỏ lại những người đi đường chạy theo phía sau.
Mà mười phút trước khi cô chạy đến tiểu khu, một chiếc Hummer đã phanh gấp dừng lại trước cửa.
Tiếu Văn Lễ nhảy từ trên xe xuống, đóng sầm cửa xe lại.
Tim hắn đập loạn xạ, chạy vào trong tòa nhà, đến cửa nhà Lâu Niệm đập cửa điên cuồng: “Lâu Niệm! Mở cửa!”
Miệng Tiếu Văn Lễ khô khốc, câu đầu tiên suýt nữa mắc kẹt ở cổ họng: “Sơ Nghiên, Sơ Nghiên……”
Lâu Niệm nằm trên sàn nhà lạnh như băng, không trả lời.
Tiếu Văn Lễ đấm một quyền lên ván cửa, cuối cùng cũng hét lên thành lên: “Sơ Nghiên trở lại rồi!!!”
Chờ ba giây.
Không có phản ứng.
Sau ba giây nữa, trong phòng vang lên tiếng thứ gì đó bị đổ vỡ.
Sau đó cánh cửa mở ra “Soạt!” một cái, lộ ra gương mặt của Lâu Niệm.
Ánh mắt chết lặng của hắn cuối cùng cũng có một tia sáng, hắn nhìn Tiếu Văn Lễ như cầu cứu, giọng nói khô khốc.
“Ở đâu?”
—
Sơ Nghiên mượn người qua đường một chiếc xe đạp nhỏ màu vàng, đạp nhanh đến cửa tiểu khu.
Bảo vệ nhìn thấy cô liền choáng váng, theo bản năng mở cửa cho cô.
“Cảm ơn.”
Sơ Nghiên vứt xe lại, thấy phòng bảo vệ có một chai bia.
Cô thở hổn hển, đi qua cầm lấy chai thủy tinh màu xanh đậm kia, giữa mày hiện lên một tia tàn nhẫn: “Mượn một chút.”
Sau đó cô cầm chai bia, vòng qua mặt bên đi vào hoa viên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông nấp trong bụi cây đang lén nhìn ra ngoài kia —— tay phải ông ta cầm một con dao sắc.
Kỳ lạ là Sơ Nghiên không hề sợ hãi một chút nào.
Thậm chí cô còn có thể cẩn thận không phát ra tiếng động, đi từng bước một đến phía sau ông ta.
“Này.”
Sơ Hòa Bình hoảng sợ, đột nhiên quay đầu lại: “Ai!”
Sơ Nghiên giơ tay lên, hung hăng đập mạnh chai bia lên đầu ông ta!
—— Trong nháy mắt chai thủy tinh vỡ vụn, bia lẫn máu chảy đầy đầu ông ta.
“Phịch!”
Sơ Hòa Bình trợn mắt ngã vào bụi cây.
Sơ Nghiên thở dài một hơi: Giải quyết xong rồi……
Cô ném chai bia xuống, mới phát hiện ngón tay mình bị mảnh thủy tinh rạch qua, máu nhỏ giọt xuống theo đầu ngón tay.
Sơ Nghiên như kiệt sức lùi lại phía sau mấy bước, sau đó loạng choạng đi về phía nhà mình.
Trên lầu, Tiếu Văn Lễ nói xong một câu kia, Lâu Niệm liền chạy ra ngoài.
“Chờ đã! Chậm một chút ——”
Thang máy đang đi lên, hắn chỉ nhìn thoáng qua liền chạy thẳng vào lối thoát hiểm.
Đây là lần đầu tiên Tiếu Văn Lễ thấy Lâu Niệm vội vàng như thế.
Hắn giống như đang theo đuổi mạng của mình vậy.
……
15 tầng, mỗi một bước đều đạp lên trái tim.
Trước mắt Lâu Niệm tối sầm lại, căn bản không nhìn rõ bậc thang, bước hụt một cái, trực tiếp ngã lăn xuống cầu thang.
Nhưng hắn giống như không biết đau là gì, lập tức bò dậy từ trên mặt đất, lau sạch vết máu trước mắt, tiếp tục chạy xuống từng tầng từng tầng một.
Em đã quay lại rồi sao?
Lâu Niệm cuối cùng cũng chạy ra khỏi cửa tòa nhà, ánh mặt trời đã lâu không thấy chiếu vào trên người, mang theo sự ấm áp như cách một đời.
Hắn bỗng nhiên nghĩ: Em quay lại rồi, liệu có đi tìm anh không?
…… Nếu không muốn gặp lại anh thì sao?
Đầu trở nên nặng nề, nặng đến mức hắn không thể không cúi xuống.
Đúng lúc này, một bóng dáng lảo đảo chạy đến bên cạnh, dùng một sức lực như muốn đẩy hắn ngã nhào mà lao vào lòng hắn.
Lâu Niệm ôm lấy cô gần như theo bản năng.
“Anh……”
Sơ Nghiên mở miệng, lúc này mới phát hiện mình đã khóc không thành tiếng: “Chúng ta kết hôn, được không……”
…… Là cô.
Như một làn gió xuân thổi qua vùng đất lạnh lẽo khô nứt, trong nháy mắt đó Lâu Niệm cảm thấy cuối cùng đã được sống lại.
Nội tạng đã vỡ vụn được hàn gắn lại một lần nữa, phát ra nhịp đập hồi sinh.
Hắn chậm rãi siết chặt cánh tay, kề sát vào cổ cô, nước mắt chậm rãi thấm vào áo khoác của cô..
Danh sách chương