Nghĩ đến tâm tình bất định của Yến Minh Qua, Lâm Sơ cảm thấy mình không thể tiếp tục bị động như vậy nữa!

Hơn nữa... Nếu như thuốc này là Lan Chi cho, Giang Vãn Tuyết mới đến Khương Thành, làm sao biết được Lan Chi? Vì sao lại muốn hại Yến Minh Qua? Mặc kệ như thế nào, nàng phải biết rõ Giang Vãn Tuyết rốt cuộc muốn làm gì!

Trong phòng.

Hồ quân y đang thay thuốc cho Yến Minh Qua, trên băng gạc cũ ném trên mặt đất có vết máu màu đen, Hồ quân y kiểm tra vết thương trí mạng nhất trước ngực của Yến Minh Qua, lông mày nhíu lại: “Miệng vết thương như thế nào lại nứt ra? Mấy ngày đầu này, tốt nhất là ngươi nên nằm yên trên giường để tĩnh dưỡng.”

Yến Minh Qua thần sắc u ám: “Luôn luôn có bò sát không an phận.”

Hồ quân y không nói gì nữa, Khương Thành nói lớn cũng không lớn, lúc trước chuyện Yến Minh Qua thành thân, tân nương khóc lóc om sòm liền ồn ào huyên náo, lần này hắn bị trọng thương trở về, cơ hồ toàn bộ người Khương thành đều chờ Lâm Sơ hồng hạnh xuất tường, chuyện nhà bọn họ, phàm là có gió thổi cỏ lay, ngày hôm sau nam nữ già trẻ trong thành đều biết.

Chuyện trong nhà Yến Minh Qua bị trộm, Hồ quân y cũng có nghe thấy, trong quân không thiếu hán tử nói lời thô tục, nói sợ là nữ nhân Yến Minh Qua cưới vào cửa không chịu nổi tịch mịch ban đêm trộm hán tử, bị hàng xóm phá hỏng, vì mặt mũi phải sống qua ngày, cho nên mới nói là trong nhà gặp trộm.

Hồ quân y tiếp xúc với Lâm Sơ không nhiều lắm, nhưng trực giác nói cho ông ta biết Lâm Sơ không phải người như vậy, những lời trong quân tất nhiên là ông ta khó để mà nói lại cho Yến Minh Qua nghe, cũng sẽ không nói cho Yến Minh Qua nghe.

Trừ khi ông ta muốn nhìn thấy một đống thi thể trên sàn đấu vào ngày hôm sau.



Đắp lên thảo dược mới cho vết thương, Hồ quân y vừa quấn băng gạc vừa cằn nhằn: “Tiểu tử ngươi, tâm đủ ngoan độc, dã tính cũng lớn, nhưng ở trước mặt tướng quân dù sao cũng phải thu liễm, Triệu Đại Chí đoạt quân công của ngươi, thật sự tướng quân không biết được sao? Không phải tướng quân say trong ôn nhu, mà là tướng quân cảm thấy cái chuôi đao là ngươi không thể sai khiến được. Một thanh đao tốt, không thể để cho người khác dùng, tự nhiên chỉ có thể ném ở trong góc bụi bặm.”

Khóe miệng Yến Minh Qua gợi lên một độ cong khát máu mà lại tàn nhẫn: “Ta không phải đao, hắn tự nhiên không thể sai khiến được.”

Không phải đao, như vậy hắn mới là người dùng đao?

Trong những lời này hàm nghĩa cực sâu, Hồ quân y dừng lại động tác quấn băng gạc cho Yến Minh Qua, mới tiếp tục bận rộn, không tiếp lời nữa.

"Cửa thành phía đông bên kia thế nào rồi?" Yến Minh Qua lên tiếng phá vỡ im lặng.

Cửa thành phía đông chính là cửa thành thông với quan ngoại, bình thường được trông coi thập phần nghiêm khắc, nhưng lúc thái bình thịnh thế, dân chúng cũng thường xuyên đi quan ngoại buôn bán, cùng người Hồ đổi lấy hàng hóa các loại.

"Vẫn là đang giới nghiêm, không cho dân chúng ra khỏi thành, bất quá nghe nói so với ngày xưa lỏng lẻo hơn không ít."

Lúc này Yến Minh Qua liền nhíu mày: “Trận chiến trước tuy rằng man di bị thương nặng, nhưng thảo nguyên sắp rét lạnh, không cướp được lương thực man di sẽ không qua được mùa đông này, chỉ sợ mấy ngày gần đây còn có thể công thành lần nữa, phải phòng thủ nghiêm ngặt mới đúng, sơ sẩy không được!”

“Ai, tiểu tử ngươi, lo lắng cho chính ngươi đi!” Hồ quân y vỗ một cái trên vai hắn: “Ngươi nói cho ta biết, ta cũng không hiểu những thứ này, bất quá vì kế sách hiện tại, vẫn là dưỡng thương tốt trước, ngươi không có ở đây, đám người Viên Tam cũng không bớt lo..."

“Đám Viên Tam làm sao vậy?” Yến Minh Qua nhíu mày đến mức gắt gao.

Hồ quân y nhìn Yến Minh Qua một cái, có chút kinh ngạc, bất quá rất nhanh thoải mái: “Ngươi ở trong nhà không biết thôi, bọn họ tức giận ngươi dùng mạng quên mình lại bị người ta đoạt quân công, ở trong quân doanh lí luận cùng đám Triệu Đại Chí một trận, bị tướng quân phạt nặng, một người một trăm quân côn, sáng nay ta mới đi qua xem, một đám mông kia bị đánh giống như quả hồng thối rữa, giường cũng không xuống được!”



Yến Minh Qua trầm mặc, trong con ngươi nửa híp lại, ánh mắt trút ra u lãnh dị thường.

Hồ quân y thở dài một hơi: “Hôm nay ngươi dưỡng thương tốt mới là đại sự, Triệu Đại Chí kia là tiểu cữu tử của tướng quân, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, tiểu nhân như vậy, trước mắt vẫn là không thể đắc tội được." Hồ quân y hạ thấp thanh âm nói: “Trước đó ta đã nghe được phong thanh, nói là triều đình phái giám quân đến quan ngoại này, đây có lẽ là một cơ hội.”

Khóe miệng Yến Minh Qua nhẹ nhàng kéo một cái, có chút ý tứ châm chọc.

Hồ quân y thở dài, lưu lại một câu tính tình ngươi còn phải mài giũa rồi mới rời đi.

Mắt thấy sắp đến trưa, Lâm Sơ vẫn xắn tay áo lên lo liệu cơm trưa, nàng cắt thịt xong, đang chuẩn bị đập mấy củ tỏi gừng trộn để át đi mùi tanh.

Không ngờ ở cửa truyền đến một giọng nói dịu dàng: "Yến ca ca không thích ăn củ tỏi.”

Lâm Sơ giương mắt nhìn Giang Vãn Tuyết đứng ở cửa, thấy trên mặt nàng ta là một thần sắc nhu nhược dịu dàng, trong lòng không khỏi có vài phần kinh ngạc, bản thân nàng thay quần áo cho Hàn Quân Diệp, nàng ta hẳn là sẽ kiểm tra bao đồ, phát hiện bị mất cái bình mới đúng.

Hiện tại biểu hiện bình tĩnh như vậy, là Giang Vãn Tuyết quá trấn định sao?

Dựa theo nguyên tắc địch bất động ta bất động, Lâm Sơ cũng không chủ động nhắc tới chuyện này, theo lời nói giống như khiêu khích kia của nàng ta nói tiếp: “Ồ, tướng công không ăn sao, mỗi lần ta nấu ăn có thả tỏi, tướng công đều ăn. Bất quá Hàn nương tử nếu biết khẩu vị của tướng công, không ngại nói với ta một chút, tướng công còn có cái gì không ăn?”

Bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo của nàng khiến vẻ mặt dịu dàng mà Giang Vãn Tuyết thật vất vả mới duy trì được trong nháy mắt vỡ vụn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện