Bản thân nàng còn đứng ở chỗ này, Hàn Tử Thần nói chuyện lại hoàn toàn không có nửa phần kiêng dè, trong lòng Lâm Sơ lộp bộp, chỉ có chết mới không tiết lộ bí mật...

Hiện tại nàng ở trong mắt Hàn Tử Thần đã là một người chết rồi! Lâm Sơ vụng trộm đưa mắt nhìn Yến Minh Qua, phát hiện biểu tình của Yến Minh Qua ngược lại rất bình tĩnh, phảng phất đã sớm đoán trước được ngày này.

Hàn Tử Thần lẳng lặng đứng trong chốc lát, nói: “Huynh đệ ta và ngươi ở một trận này, ta sẽ cho ngươi một cái thể diện.”

Yến Minh Qua ngẩng đầu lên, con ngươi hắn đen như mặc ngọc, rồi lại sâu thẳm lạnh lẽo, bị tầm mắt của hắn khóa lại, phảng phất như đang ở trong gió bắc đêm lạnh.

"Ngươi đã đầu phục Nhị hoàng tử." Yến Minh Qua đã dùng câu trần thuật này.

Hàn Tử Thần im lặng trong chốc lát, mới ngước mắt lên nhìn Yến Minh Qua: “A Hành, Hàn gia... Vẫn không thể không xuống dốc.”

Yến Hành, mới là tên thật của Yến Minh Qua.

Bất quá cái tên kia đã theo sự tiêu vong của Vĩnh An Hầu phủ cùng nhau chôn vùi.

Cách năm năm sau, lại nghe đến cái tên này, trên mặt Yến Minh Qua ngoại trừ châm chọc vẫn là châm chọc.



"Hàn gia cùng Yến gia từng là thế giao, chính tay đâm ta, liền có thể biểu hiện sự quyết tâm của Hàn gia đầu phục với Nhị hoàng tử." Khóe miệng Yến Minh Qua mang theo vài phần ý cười châm chọc, dùng ngữ điệu không thể bình tĩnh hơn nói ra đoạn này.

Hàn Tử Thần nhắm mắt lại, dường như đang kìm nén nỗi bi ai trong lòng: “A Hành, cuối cùng Hàn gia có lỗi với Yến gia..."

Lần này Yến Minh Qua trực tiếp châm chọc cười ra tiếng: “Mỗi người đều vì chủ mà thôi, bất quá là Tử Thần.... Khi nào ngươi mới đối với nữ nhân của mình mà không cần những thứ này?”

Lời này làm cho sắc mặt Hàn Tử Thần khó coi vài phần.

Tầm mắt Yến Minh Qua từ trên người Hàn Tử Thần chuyển đến trên người Hàn Quân Diệp: “Cũng bởi vì Giang thị là người thân bên cạnh Yến gia, ngươi lo lắng nàng ta cản trở con đường làm quan của ngươi, liền đem mẫu tử bọn họ lừa gạt đến quan ngoại này, muốn cho bọn họ chết nơi tha hương đất khách? Vì để làm chó săn cho Nhị hoàng tử, giết thê giết con ngươi đều làm được, Hàn Tử Thần, ngươi thật đúng là nam nhân!”

Những lời này Lâm Sơ nghe được đến kinh hồn bạt vía, lại nhìn Hàn Tử Thần, cảm thấy toàn thân hắn ta đều tản ra một cỗ khí tức nam cặn bã.

"Yến Hành, chính ngươi cũng khó bảo toàn, cũng không cần quan tâm đến chuyện khác." Những lời nói kia của Yến Minh Qua giống như là trực tiếp gỡ bỏ tấm vải che mặt của Hàn Tử Thần, sắc mặt hắn ta trở nên u ám.

Trên tay hắn ta không khống chế tốt lực đạo, siết chặt Hàn Quân Diệp đang ôm vào trong ngực, Hàn Quân Diệp tuy rằng chỉ là một đứa nhỏ, nhưng Giang Vãn Tuyết vẫn dạy cậu phải học cách tranh thủ tình cảm gì đó, đứa nhỏ thiếu tình thương vẫn trưởng thành sớm hơn rất nhiều so với bạn cùng trang lứa, người lớn nói chuyện cậu có thể còn chưa hoàn toàn nghe hiểu, nhưng cậu cũng biết đó liên quan đến vận mệnh của mình, lại nhìn sắc mặt đáng sợ của Hàn Tử Thần, Hàn Quân Diệp oa oa một tiếng liền khóc lớn lên.

Hàn Tử Thần nhìn đứa nhỏ giống như mình này, trong mắt không có quá nhiều ôn nhu, đúng như lời Yến Minh Qua nói, một khắc hắn ta quyết định để Giang Vãn Tuyết mang theo đứa nhỏ đi biên quan, liền chuẩn bị tốt để cho mẫu tử các nàng ta chết ở chỗ này.

Bởi vậy, mở miệng chính là một tiếng lạnh lùng trách cứ: “Khóc cái gì?”

Tiếng khóc của Hàn Quân Diệp thật sự là quá thê lương, Lâm Sơ đều nhịn không được muốn tiến lên ôm cậu tới, cửa phòng lại bị người dùng sức đẩy ra, vẻ mặt đầy nước mắt Giang Vãn Tuyết lảo đảo chạy vào, một phen đoạt lấy đứa nhỏ trong tay Hàn Tử Thần, đề phòng mà oán hận nhìn Hàn Tử Thần.



Xem ra, Giang Vãn Tuyết hẳn là ở ngoài cửa nghe lén hồi lâu...

Kế ly gián!

Lâm Sơ nhịn không được nhìn về phía Yến Minh Qua, những lời vừa rồi của hắn là cố ý để Giang Vãn Tuyết nghe thấy!

Hàn Tử Thần nhìn thấy Giang Vãn Tuyết đột nhiên xuất hiện ở đây, nhíu mày: “Không phải bảo nàng ở bên ngoài chờ sao?”

Hàn Quân Diệp ở trong lòng mẫu thân, nỗi sợ hãi cuối cùng cũng tiêu tán vài phần, tiếng khóc cũng nhỏ, chỉ là thút tha thút thít khóc.

Cả người Giang Vãn Tuyết đều đang phát run, nàng ta nhìn Hàn Tử Thần, còn chưa nói gì, nước mắt đã chảy ra: “Hàn lang, chàng nói cho ta biết, Yến ca ca nói có thật hay không?”

Hàn Tử Thần tự nhiên cũng hồi tưởng lại đây là một ly gián kế, hắn ta nhìn thoáng qua Yến Minh Qua, ánh mắt âm độc.

Không nói lời nào liền tỏ vẻ chấp nhận, Giang Vãn Tuyết sụp đổ khóc lớn: “Chàng đã nói, chỉ cần ta hạ độc cho Yến ca ca, giúp chàng lập được công này, tương lai chàng liền phong cho Diệp Nhi làm thế tử! Cả đời này của ta, đi theo chàng đã cầu xin qua cái gì chưa? Bị bà mẫu giáo huấn, bị chủ mẫu ức hiếp... Dù có ủy khuất đến đâu ta cũng chịu, ta chỉ mong Diệp Nhi có thể khỏe mạnh... Chàng đã hứa với ta điều gì, chàng đều đã quên rồi sao?”

Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp thật vất vả mới ngừng khóc, thấy Giang Vãn Tuyết khóc thành như vậy, cậu cũng gào khóc theo.

Hàn Tử Thần bị tiếng khóc của mẫu tử này ầm ĩ đến đau đầu, dù sao cũng đã quyết định vứt bỏ người, hắn ta cũng không có lưu luyến gì, người hắn ta mang đến đều ở bên ngoài, đến lúc đó trực tiếp loạn tiễn bắn chết lại một ngọn lửa thiêu rụi sạch sẽ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện