Hồ quân y cũng phát hiện có gì đó không đúng, một tay vịn tường một tay cầm rương thuốc nhìn về phía Lâm Sơ: “Yến nương tử, tiểu tử Yến Minh Qua kia đâu?”

Lâm Sơ tâm loạn như ma, luống cuống ngồi xổm trước vết máu kia: “Ta... Ta không biết.”

"Cái này... Ngươi không biết sao?" Hồ quân y vừa nói ra, cũng nghĩ đến sợ là Yến Minh Qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, muốn trấn an Lâm Sơ vài câu, nhưng trước mắt nói cái gì cũng là vô ích.

"Trước khi ta đi, chàng ấy vẫn còn ở đây..." Lâm Sơ nắm lấy tóc mình cào cấu, nàng đột nhiên nhớ tới lúc mình đi tìm đại phu, truy binh vẫn không đuổi theo nữa, chẳng lẽ... Bọn họ phát hiện nơi Yến Minh Qua ẩn thân, mới buông tha không đuổi theo nàng? Vừa nghĩ đến có khả năng này, Lâm Sơ bất ngờ đứng lên.

Động tác đột ngột này của nàng khiến Hồ quân y sợ tới mức lui về phía sau một bước, lắp bắp nói: "Yến... Yến nương tử, ngươi không sao chứ?”

Lâm Sơ nhìn thoáng qua mặt đất trong ngõ nhỏ, lông mày nhíu thật sâu: “Nơi này không có dấu vết đánh nhau, trên mặt đất cũng không có vết máu... Tướng công còn có thể bỗng dưng biến mất sao?”

Bên ngoài ngõ nhỏ đột nhiên truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn binh giáp va chạm.

Lâm Sơ cảnh giác nhìn lại, chỉ thấy một đội quan binh mặc áo giáp mang bội đao chặn ở cửa.

“Đây là ngựa của công tử!” Cầm đầu lại là một nam nhân mặc thường phục, hắn ta kéo dây cương ngựa đỏ. Từ hơi thở vững vàng của hắn ta, liền biết là người luyện võ.

Các quan binh còn lại chặn lối ra ngõ nhỏ vô cùng gắt gao.

Lâm Sơ thầm nghĩ không tốt, công tử bị nàng cướp ngựa kia, xem ra lai lịch không nhỏ, sao lại cố tình đụng phải ở thời điểm mấu chốt này!

Tên thị vệ mặc thường phục kia đi vào trong ngõ, quan binh đứng ở hai bên tự động nhường cho hắn ta một con đường.



Thị vệ mặc thường phục nhìn Lâm Sơ một cái, lông mày không dấu vết nhăn lại, tựa hồ đang kinh ngạc người công nhiên cướp ngựa của chủ tử, dĩ nhiên là một nữ nhân xinh đẹp tay trói gà không chặt!

Hồ quân y ở Khương thành này ngây người có vài năm, trong quân ông ta biết được không ít người, nhưng những người trước mắt này, Hồ quân y thật đúng là không có ấn tượng gì.

Ông ta đành phải nhìn về phía Lâm Sơ: “Yến nương tử, đây là chuyện gì xảy ra?”

Thế nhưng phải xúc động đến quan binh, xem ra sự tình náo loạn không nhỏ.

Lâm Sơ có chút khó xử: “Lúc trước ta vội vàng tìm đại phu cho tướng công, đã cướp ngựa của người khác.”

Hồ quân y nhìn thoáng qua tay nhỏ chân nhỏ của Lâm Sơ, trầm mặc ngắn ngủi vài giây.

Quả nhiên là gần chu sa thì đỏ gần mực thì đen, đi theo Yến Minh Qua lâu như thế, một nha đầu nhu nhược như vậy đều có bản lĩnh đi cướp ngựa của người ta.

Nghĩ đến Lâm Sơ rốt cuộc là một nữ nhân yếu đuối, Hồ quân y tiến lên một bước chắn trước mặt Lâm Sơ, thở dài nói với tên thị vệ mặc thường phục kia: “Vị quân gia này xin thương xót, tướng công của tiểu nương tử này đang mệnh sớm chiều, nàng ấy cũng là vội vàng cứu tướng công mới mạo phạm quý nhân..."

Thị vệ mặc thường phục nghe vậy có vài phần kinh ngạc, lại nhìn thoáng qua Lâm Sơ: “Người lúc trước nằm ở nơi này là tướng công của ngươi?”

Lâm Sơ nghe vậy, trên mặt rốt cuộc lộ ra vài phần vui mừng, bất quá càng nhiều lại là cảnh giác: “Đúng, là tướng công của ta.”

Nàng không biết nhóm người này cùng chủ tướng Khương thành có phải là một nhóm hay không, nếu như phải... Kia thật đúng là một xui xẻo!

“Tướng công của ta ở trong tay các người?” Lâm Sơ truy vấn, dù sao trước hết nàng cũng phải biết rõ Yến Minh Qua đang ở đâu.

Thị vệ mặc thường phục nghe vậy, chỉ liếc mắt nhìn Lâm Sơ một cái, lập tức phân phó thủ hạ: “Mang đi!”



Quan binh lập tức tiến lên áp giải Lâm Sơ và Hồ quân y.

Dù sao Lâm Sơ cũng là nữ nhân, Hồ quân y lại lớn tuổi, làm sao có thể thoát khỏi đám quan binh này, bất quá chỉ chốc lát sau đã bị khóa cánh tay khống chế.

Mắt thấy đám người này muốn dẫn bọn họ rời đi, Lâm Sơ nói với thị vệ mặc thường phục kia nói: “Cướp ngựa của chủ tử nhà ngươi là ta, không có liên quan đến vị quân y này, oan có đầu nợ có chủ, các ngươi muốn bắt ta một mình là được, thả lão nhân gia này đi!”

Lâm Sơ thấy thị vệ mặc thường phục kia không động đậy, lại nói: “Hiện giờ đang là chiến sự, quân y biên quan vốn đã ít, trong trận chiến trước còn có không ít tướng sĩ bị thương tật cần các quân y cứu trị.”

Thị vệ mặc thường phục suy nghĩ một chút, làm thủ thế, hai quan binh khống chế Hồ quân y liền buông ông ta ra.

Mắt thấy Lâm Sơ bị mang đi, Yến Minh Qua lại không rõ tung tích, Hồ quân y nghĩ đến nhan sắc xinh đẹp của Lâm Sơ, trong lòng không khỏi lo lắng, bước chân vội vàng chạy tới quân doanh.

Tốt xấu gì Yến Minh Qua cũng là một bách hộ, có một đám huynh đệ dưới tay, mỗi người đều không phải đèn cạn dầu, hết lần này tới lần khác lại rất tin phục hắn, tìm bọn người Viên Tam hỗ trợ, có lẽ có thể có chuyển biến.

Lâm Sơ bị đội quan binh này mang đi, dọc đường nhìn xuống, Lâm Sơ rất nhanh phát hiện bọn họ không phải dẫn mình đến quân doanh, cũng không phải đi đến phủ tướng quân.

Chẳng lẽ nhánh quân này vốn không phải thế lực Khương thành?

Lâm Sơ bất động thanh sắc đánh giá đội quan binh này, phát hiện da mặt bọn họ tuy nói không bóng loáng, nhưng tuyệt đối không giống quan binh nơi này quanh năm chịu đựng gió cát luyện ra làn da thô ráp.

Có lẽ hôm nay quan binh điều tra động tĩnh quá lớn, hiện tại sắc trời cũng dần tối, cửa nhà nào cũng đóng chặt, trên đường một bóng người cũng không có, tăng thêm vài phần cảm giác hoang vu.

Quan binh dừng lại trước một khách điếm, không khó để nhận ra khách điếm này là có người bao hết, thủ vệ bên ngoài có mười mấy người.

Lâm Sơ nhớ tới một câu "Điêu dân lớn mật" của quý công tử vào ban ngày, ngực đột nhiên nhảy dựng lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện