Tiếng kêu nhập thành của man di, tiếng khóc bén nhọn của nữ nhân và trẻ nhỏ, ban đêm đặc biệt chói tai.
Ánh lửa đang lan rộng khắp nơi này, như thể máu đang uốn lượn trên vùng đất này.
Tuyết vẫn rơi lả tả như trước, gió bắc lạnh lẽo thấm vào trong xương cốt.
Những tiếng khóc rống bên tai trùng khớp với tiếng khóc của cả nhà Yến gia bị giết tịch thu tài sản, khóe miệng Yến Minh Qua mím thành một đường thẳng lạnh như băng. Hắn từng bước bước vào đêm tối vô biên, giống như một con sói cô độc hành tẩu trên lãnh thổ tây bắc.
Phùng Nghiên nhìn bóng lưng cao ngạo của Yến Minh Qua, thê lương cười to vài tiếng: “Yến Hành, ngươi có khí phách!”
Không ai trả lời ông ta, mỗi người đều đang cuốn gói hốt hoảng chạy trối chết, trên mặt đất thỉnh thoảng có trang sức trâm vàng, đồ vật bằng vàng ngọc trong bao đồ của tỳ nữ gã sai vặt rơi ra.
Xa xa có một nữ nhân xinh đẹp mặc áo lụa đỏ, vẻ mặt kinh hoảng chạy tới: “Đây là chuyện gì xảy ra vậy?”
Một tỳ nữ đụng phải nàng ta ngã ngồi xuống đất, nhưng cũng không thấy xin lỗi, nhặt bao đồ mình đã đánh rơi rồi bỏ chạy.
Triệu thị nhìn trâm cài vàng rơi ra từ trong bao đồ kia, tức giận không thể kìm lòng được, một cái tát liền giơ lên: “Ngươi tiểu đề tử này, lại dám trộm đồ của ta!"
Ai ngờ tỳ tử ngày thường luôn luôn ngoan ngoãn chuyển tay liền tát trở về.
Triệu thị bị choáng ngợp, trơ mắt nhìn tỳ nữ xách bao đồ bỏ chạy.
Vẻ mặt kinh dị lại ủy khuất của nàng ta chạy về phía Phùng Nghiên: “Tướng quân... Tiểu tiện nhân kia làm phản! Không chỉ ăn cắp đồ của thiếp thân, mà còn đánh thiếp thân!”
Phùng Nghiên nhìn sủng thiếp của mình, trong mắt nửa điểm gợn sóng cũng không có: “Thành bị phá rồi.”
"Thành phá thì phá..." Triệu thị nói đến một nửa mới phản ứng lại, đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ: “Thành... Thành bị phá?”
Nàng ta nhất thời khóc kêu trời đạp đất: “Tướng quân, vậy chúng ta mau chạy đi!”
"Ah————"
Cửa lớn bên kia truyền đến tiếng kêu sắc bén của tỳ nử, còn có tiếng cười ngông cuồng của man di, theo sau là âm thanh y phục bị xé rách.
Triệu thị lộ ra vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy, nàng ta nhìn sang bên kia, cũng bất chấp Phùng Nghiên, bước một đôi kim liên ba tấc giống như chim sẻ nhảy về phía cửa hông.
Phùng Nghiên tiện tay nhặt một thanh đao, nhắm vào Triệu thị, một đao ném tới, đao từ sau lưng Triệu thị cắm vào, bạch đao tử tiến, hồng đao tử xuất.
*bạch đao tử tiến, hồng đao tử xuất: giết người phải thấy máu, động thủ phải lấy mạng
Triệu thị khó khăn quay đầu lại nhìn Phùng Nghiên một cái, mang theo vẻ mặt không ngờ ngã xuống bậc thang.
Phùng Nghiên cách một đám hạ nhân ở trong sân đang hốt hoảng chạy trốn nhìn đến Triệu thị: “Ta tự tay kết liễu nàng, dù sao vẫn tốt hơn so với việc nàng rơi vào trong tay man di.”
Lần này tiếng thét chói tai đến từ cách đó không xa, một tỳ nữ bị man di đầy người đầy thịt áp đảo trong bụi hoa...
Có man di phát hiện ông ta, giơ đao đi về phía ông ta, mồ hôi lạnh phủ đầy trán, Phùng Nghiên ở trước man di vung đao hô to: “Ta có bản đồ bố trí quân sự ở tây bắc Đại Chiêu..."
Man di nghe không hiểu ông ta nói gì liền một đao chém đứt đầu ông ta.
Giang Vãn Tuyết trong một mảnh hỗn loạn chạy ra, vừa vặn nhìn thấy một màn này, nàng ta che miệng vẫn không thể khống chế được một tiếng thét chói tai kia.
Âm thanh của nữ nhân kích thích man di, man di giết đỏ mắt quay đầu nhìn, nhìn thấy một mỹ nhân nhu nhược, cả đám đều phát ra tiếng gầm hưng phấn.
Giang Vãn Tuyết xoay người muốn chạy, nhưng một nữ nhân nhu nhược như nàng ta làm sao chạy thoát khỏi man di, rất nhanh đã bị đuổi kịp.
Giang Vãn Tuyết biết rơi vào trong tay đám người này mình sẽ có kết cục như thế nào, nàng ta nhặt một con dao kề vào cổ mình, hoảng sợ hét lớn: “Đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Đám man di hiển nhiên sẽ không bị nàng ta uy hiếp, vẫn như cũ nhe răng cười bước tới gần.
Nước mắt không khống chế được tuôn ra, tay Giang Vãn Tuyết cầm đao chậm rãi buông xuống, nàng ta muốn sống.
Tuyết đọng trong sân sớm đã bị giẫm thành một bùn lầy, nàng ta mặc một bộ bạch y bị bùn đất làm bẩn đến không ra hình dạng, giống như cả đời cũng không rửa được sạch sẽ.
Phía sau là tiếng gầm gừ như dã thú, mùi máu tươi và mồ hôi hôi thối nồng nặc đâm vào cảm quan của nàng ta, Giang Vãn Tuyết nắm lấy bùn đất ô ô khóc lớn.
Nàng ta hận, hận cái mệnh này!
Nếu năm đó Yến gia không xảy ra chuyện, nàng ta sẽ không hối hôn với Yến Minh Qua, nàng ta sẽ trở thành phu nhân của thế tử Vĩnh An hầu, mà không phải tiểu thiếp của Hàn Tử Thần! Nàng ta hận Hàn Tử Thần bạc tình phụ tâm! Hận Yến Minh Qua không nghĩ tình cũ! Hận Hàn Quân Diệp không hăng hái tranh giành!
Dựa vào cái gì, nàng ta đã đều khổ tâm cô nghệ* mưu đồ cho mình, trời cao vẫn là không để cho nàng ta dễ chịu? *khổ tâm cô nghệ: khổ lòng một mình tới, vất vả để đạt tới chỗ cao sâu.
Suốt một đêm, Khương thành đều rơi vào tiếng la hét thê lương cùng tiếng khóc.
Bình minh ngày hôm sau, tuyết lớn mới có đà dừng lại, trong một mảnh trắng xóa, khắp nơi đều có thể thấy được đống thi thể nhô lên, máu tươi bị tuyết che lại, lại thâm nhập thật sâu vào mảnh đất này.
Ở cửa thành bị phá của Khương thành, một lão binh tuổi hơn nửa trăm bị một cây trường mâu đóng đinh ở cửa thành, ông đã canh giữ ở cửa thành được nửa đời người, cuối cùng chết cũng chết ở cửa thành.
Man di công chiếm Khương thành, nhưng trải qua tàn sát thảm thiết đêm qua, nơi này dĩ nhiên biến thành một tòa tử thành, man di đem tất cả đồ vật có thể cướp đoạt đi, tiếp tục nam hạ, vẫn chưa phải là lúc ở lại đây lâu.
Địa thế Diêu thành chiếm cứ ở nơi hiểm yếu, dễ công nhưng không thể hạ, một trận đại thắng lần này của man di, thừa dịp sĩ khí chính đủ một phần đi về phía Kim Đồng Quan, một bộ phận thì tiến quân vào Diêu thành.
Ánh lửa đang lan rộng khắp nơi này, như thể máu đang uốn lượn trên vùng đất này.
Tuyết vẫn rơi lả tả như trước, gió bắc lạnh lẽo thấm vào trong xương cốt.
Những tiếng khóc rống bên tai trùng khớp với tiếng khóc của cả nhà Yến gia bị giết tịch thu tài sản, khóe miệng Yến Minh Qua mím thành một đường thẳng lạnh như băng. Hắn từng bước bước vào đêm tối vô biên, giống như một con sói cô độc hành tẩu trên lãnh thổ tây bắc.
Phùng Nghiên nhìn bóng lưng cao ngạo của Yến Minh Qua, thê lương cười to vài tiếng: “Yến Hành, ngươi có khí phách!”
Không ai trả lời ông ta, mỗi người đều đang cuốn gói hốt hoảng chạy trối chết, trên mặt đất thỉnh thoảng có trang sức trâm vàng, đồ vật bằng vàng ngọc trong bao đồ của tỳ nữ gã sai vặt rơi ra.
Xa xa có một nữ nhân xinh đẹp mặc áo lụa đỏ, vẻ mặt kinh hoảng chạy tới: “Đây là chuyện gì xảy ra vậy?”
Một tỳ nữ đụng phải nàng ta ngã ngồi xuống đất, nhưng cũng không thấy xin lỗi, nhặt bao đồ mình đã đánh rơi rồi bỏ chạy.
Triệu thị nhìn trâm cài vàng rơi ra từ trong bao đồ kia, tức giận không thể kìm lòng được, một cái tát liền giơ lên: “Ngươi tiểu đề tử này, lại dám trộm đồ của ta!"
Ai ngờ tỳ tử ngày thường luôn luôn ngoan ngoãn chuyển tay liền tát trở về.
Triệu thị bị choáng ngợp, trơ mắt nhìn tỳ nữ xách bao đồ bỏ chạy.
Vẻ mặt kinh dị lại ủy khuất của nàng ta chạy về phía Phùng Nghiên: “Tướng quân... Tiểu tiện nhân kia làm phản! Không chỉ ăn cắp đồ của thiếp thân, mà còn đánh thiếp thân!”
Phùng Nghiên nhìn sủng thiếp của mình, trong mắt nửa điểm gợn sóng cũng không có: “Thành bị phá rồi.”
"Thành phá thì phá..." Triệu thị nói đến một nửa mới phản ứng lại, đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ: “Thành... Thành bị phá?”
Nàng ta nhất thời khóc kêu trời đạp đất: “Tướng quân, vậy chúng ta mau chạy đi!”
"Ah————"
Cửa lớn bên kia truyền đến tiếng kêu sắc bén của tỳ nử, còn có tiếng cười ngông cuồng của man di, theo sau là âm thanh y phục bị xé rách.
Triệu thị lộ ra vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy, nàng ta nhìn sang bên kia, cũng bất chấp Phùng Nghiên, bước một đôi kim liên ba tấc giống như chim sẻ nhảy về phía cửa hông.
Phùng Nghiên tiện tay nhặt một thanh đao, nhắm vào Triệu thị, một đao ném tới, đao từ sau lưng Triệu thị cắm vào, bạch đao tử tiến, hồng đao tử xuất.
*bạch đao tử tiến, hồng đao tử xuất: giết người phải thấy máu, động thủ phải lấy mạng
Triệu thị khó khăn quay đầu lại nhìn Phùng Nghiên một cái, mang theo vẻ mặt không ngờ ngã xuống bậc thang.
Phùng Nghiên cách một đám hạ nhân ở trong sân đang hốt hoảng chạy trốn nhìn đến Triệu thị: “Ta tự tay kết liễu nàng, dù sao vẫn tốt hơn so với việc nàng rơi vào trong tay man di.”
Lần này tiếng thét chói tai đến từ cách đó không xa, một tỳ nữ bị man di đầy người đầy thịt áp đảo trong bụi hoa...
Có man di phát hiện ông ta, giơ đao đi về phía ông ta, mồ hôi lạnh phủ đầy trán, Phùng Nghiên ở trước man di vung đao hô to: “Ta có bản đồ bố trí quân sự ở tây bắc Đại Chiêu..."
Man di nghe không hiểu ông ta nói gì liền một đao chém đứt đầu ông ta.
Giang Vãn Tuyết trong một mảnh hỗn loạn chạy ra, vừa vặn nhìn thấy một màn này, nàng ta che miệng vẫn không thể khống chế được một tiếng thét chói tai kia.
Âm thanh của nữ nhân kích thích man di, man di giết đỏ mắt quay đầu nhìn, nhìn thấy một mỹ nhân nhu nhược, cả đám đều phát ra tiếng gầm hưng phấn.
Giang Vãn Tuyết xoay người muốn chạy, nhưng một nữ nhân nhu nhược như nàng ta làm sao chạy thoát khỏi man di, rất nhanh đã bị đuổi kịp.
Giang Vãn Tuyết biết rơi vào trong tay đám người này mình sẽ có kết cục như thế nào, nàng ta nhặt một con dao kề vào cổ mình, hoảng sợ hét lớn: “Đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Đám man di hiển nhiên sẽ không bị nàng ta uy hiếp, vẫn như cũ nhe răng cười bước tới gần.
Nước mắt không khống chế được tuôn ra, tay Giang Vãn Tuyết cầm đao chậm rãi buông xuống, nàng ta muốn sống.
Tuyết đọng trong sân sớm đã bị giẫm thành một bùn lầy, nàng ta mặc một bộ bạch y bị bùn đất làm bẩn đến không ra hình dạng, giống như cả đời cũng không rửa được sạch sẽ.
Phía sau là tiếng gầm gừ như dã thú, mùi máu tươi và mồ hôi hôi thối nồng nặc đâm vào cảm quan của nàng ta, Giang Vãn Tuyết nắm lấy bùn đất ô ô khóc lớn.
Nàng ta hận, hận cái mệnh này!
Nếu năm đó Yến gia không xảy ra chuyện, nàng ta sẽ không hối hôn với Yến Minh Qua, nàng ta sẽ trở thành phu nhân của thế tử Vĩnh An hầu, mà không phải tiểu thiếp của Hàn Tử Thần! Nàng ta hận Hàn Tử Thần bạc tình phụ tâm! Hận Yến Minh Qua không nghĩ tình cũ! Hận Hàn Quân Diệp không hăng hái tranh giành!
Dựa vào cái gì, nàng ta đã đều khổ tâm cô nghệ* mưu đồ cho mình, trời cao vẫn là không để cho nàng ta dễ chịu? *khổ tâm cô nghệ: khổ lòng một mình tới, vất vả để đạt tới chỗ cao sâu.
Suốt một đêm, Khương thành đều rơi vào tiếng la hét thê lương cùng tiếng khóc.
Bình minh ngày hôm sau, tuyết lớn mới có đà dừng lại, trong một mảnh trắng xóa, khắp nơi đều có thể thấy được đống thi thể nhô lên, máu tươi bị tuyết che lại, lại thâm nhập thật sâu vào mảnh đất này.
Ở cửa thành bị phá của Khương thành, một lão binh tuổi hơn nửa trăm bị một cây trường mâu đóng đinh ở cửa thành, ông đã canh giữ ở cửa thành được nửa đời người, cuối cùng chết cũng chết ở cửa thành.
Man di công chiếm Khương thành, nhưng trải qua tàn sát thảm thiết đêm qua, nơi này dĩ nhiên biến thành một tòa tử thành, man di đem tất cả đồ vật có thể cướp đoạt đi, tiếp tục nam hạ, vẫn chưa phải là lúc ở lại đây lâu.
Địa thế Diêu thành chiếm cứ ở nơi hiểm yếu, dễ công nhưng không thể hạ, một trận đại thắng lần này của man di, thừa dịp sĩ khí chính đủ một phần đi về phía Kim Đồng Quan, một bộ phận thì tiến quân vào Diêu thành.
Danh sách chương