Editor: Tĩnh
Trong thành.
Tư Đông Phong nhìn thông báo mới được đưa tới thì có chút bất ngờ nói: “Lần này bỗng nhiên xuất hiện thú triều những cũng đã được giải quyết một cách nhẹ nhàng."
Tiền gia trước đó khi báo tin về thú triều chỉ nói là thú triều tầm trung nhưng, nhưng thực tế thì thú triều lại có chút lớn hơn dự đoán.
Tuy rằng như thế, nhưng vẫn là bị mấy nhà Sở Tiền Hồ chặn lại.
Khi nghe đám người Sở Diệp có thể chặn lại thú triều, Tư Đông Phong có chút ngoài ý muốn.
Dù rằng ở đó Hồn Sư không nhiều nhưng lại có thể diệt trừ được thú triều, mà còn bảo vệ được tánh mạng của mọi người và cũng không có người nào bị thương.
Tư Nam Nguyệt nói: “Từ chiến báo đưa tới có thể thấy lần này Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn xuất lực lớn nhất, có hơn phân nửa hung thú đều là do Hồn Sủng của hai người bọn họ giết, hai người kia đúng là chiến lực xuất chúng nếu so ra còn hơn cả Hồ gia."
Tư Đông Phong híp mắt, nói: “Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đúng thật là rất lợi hại a!"
Khi Sở Diệp, Lâm Sơ Văn vừa mới tới đây, Tư Đông Phong chỉ nghĩ hai người là đôi tình lữ bình thường, còn lo lắng họ sẽ không đối phó được thú triều.
Sau đó, hai người sấm rền gió cuốn mà giải quyết một đợt thú triều tầm nhỏ, từ đó Tư Đông Phong đã nhìn họ bằng một cặp mắt khác.
Sau lần thú triều đó, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn liền đem lực chú ý chuyển tới kinh doanh động phủ, dưỡng gà, dưỡng tằm, nuôi cá.....!Việc buôn bán thì càng ngày càng tốt, thời gian lâu dài, người ở Lưỡng Giới Thành cũng đã quên mất thực lực thật sự của hai người bọn họ, lực chú ý cũng chỉ đặc lên khả năng hoạn thú của bọn họ.
Tư Đông Phong lúc đầu còn khá chú ý tới bọn họ, nhưng lâu dần cũng quên mất.
Hồ gia Hồn Sủng tương đối đặc thù, ở Lưỡng Giới Thành thì chiến lực của bọn họ luôn nằm trong nhóm những gia tộc mạnh nhất.
Ở Lưỡng Giới Thành cũng không ít người đều công nhận về chiến lực của Hồ gia, nhưng không nghĩ tới khi Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn phát huy thì thực lực còn mạnh hơn Hồ gia mấy lần.
"Ong đàn của Sở Diệp thật lợi hại.” Tư Nam Nguyệt nói.
Tư Đông Phong gật đầu, nói: “Đúng vậy."
Nếu so ra thì toàn bộ chiến lực của Tiền gia thì cũng còn thua xa so với ong đàn của Sở Diệp."
“Mà con Bạch Li Miêu của Sở Diệp, nghe nói cũng rất có ý tứ.” Tư Nam Nguyệt nói.
“Con mèo kia hẳn là không phải Hồn Thú tầm thường như vẻ ngoài của nó.” Tư Đông Phong thầm nghĩ.
Tư Nam Nguyệt ôm hai tay, hứng thú bừng bừng nói: “Vừa đáng yêu lại có thể chiến đấu, làm ta cũng muốn khế ước với một con Bạch Li Miêu."
Tư Đông Phong nhìn Tư Nam Nguyệt, tức giận nói: “Muội đừng có làm bậy a! Con Bạch Li Miêu vừa thấy thì đã biết là biến dị, còn muội nếu đi khế ước một con Bạch Li Miêu chất chấn sẽ chọc cho sư phụ tức chết."
Tư Nam Nguyệt thè lưỡi, ngượng ngùng cười cười, nói: “Muội chính là tùy tiện nói thôi, sư huynh ngươi nói xem đó thật sự là một con Bạch Li Miêu sao?"
Tư Đông Phong nhàn nhạt nói: “Nghe nói, con mèo kia rất thích dụ miêu thảo, cho nên, tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng hẳn là vẫn là mèo thôi."
Tư Nam Nguyệt có chút phấn chấn nói: “Nếu là mèo thì ta có thể kiếm mèo cái đến phối giống phải không."
Tư Đông Phong nghe xong liền sửng sốt, nói: “Cái vấn đề này, muội tốt nhất nên đi hỏi Sở Diệp.”
“Không nói cái này nữa, mà lần này Tiền gia lại thật sự không làm rùa đen rục đầu, đúng là làm người ta bất ngờ a!” Tư Nam Nguyệt nói.
“Tiền gia thật ra là do không có biện pháp, chỉ có thể không có trâu nên phải bắt chó đi cày.” Tư Đông Phong nói.
“Quả nhiên a! Tiền gia vẫn là không tốt hơn trước là bao nhiêu.” Tư Nam Nguyệt lắc đầu nói.
Tư Đông Phong lắc đầu không đồng ý với ý của Tư Nam Nguyệt, dựa theo tin báo mà Tư Đông Phong nhận được thì Tiền gia ở chiến trường, cũng không hoàn toàn là kéo chân sau, bọn họn cũng đã nổ lực hết mình rồi.
“Tiền gia cũng là may mắn, có được hai hàng xóm lợi hại, nếu không thì lần này đã dữ nhiều lành ít."
Tư Đông Phong thầm nghĩ: Tiền gia không xảy ra việc gì cũng là chuyện tốt, tuy rằng Lưỡng Giới Thành hiện tại đã cơ bản ổn định, linh mạch cũng tìm được không ít, nhưng năng lực của Tiền gia thật sự rất đặc thù, về sau hẳn là còn hữu dụng, nếu giờ đây Tiền gia bị huỷ diệt cũng sẽ rất đáng tiếc.
......!
Sau khi thú triều kết thúc, mấy đệ tử Tiền gia đều nhịn không được nghị luận.
“Lão gia tử, con bạch miêu của Sở Diệp rốt cuộc có địa vị gì vậy a! Nó thật sự quá bưu hãn."
Tiền lão thái gia sắc mặt có chút xấu hổ, khi nghĩ đến chiến lực của mình Tâm Bảo Thử khi tìm bảo còn có thể nói là hay, nhưng khi chiến đấu lại còn thua cả một bạch miêu.
Tuy rằng cả Tiền gia đều hợp lực giết hung thú nhưng cũng không bằng số lượng hung thú bị con bạch miêu kia giết.
Chiến đấu sau khi chấm dứt, người Hồ gia
tuy rằng còn chưa nói gì, nhưng ánh mắt
của bọn họ đã nói lên tất cả.
Tiền lão thái gia có chút mặt đỏ, âm thầm thề trong lòng nhất định phải vì gia tộc mà bồi dưỡng ra một Hồn Sư có thể chiến đấu.
“Con Hồn Sủng kia hẳn là đã tiến hành ngụy trang.” Tiền lão thái gia châm chước nói.
Tiền Đồng gật đầu, nói: “Ta cũng cảm thấy nó đang ngụy trang.” Làm sao có con mèo nào như vậy? Liền tính biến dị cũng không hung như vậy.
“Vì cái gì lại muốn ngụy trang?”
Tiền lão thái gia lắc đầu, nói: “Cái này ta cũng không rõ, vốn cũng có không ít Hồn Sư có sở thích cổ quái, như thích đem Hồn Sủng hóa trang thành xinh đẹp, có lẽ Sở Diệp thích Bạch Li Miêu, nên đã đem Hồn Sủng hóa trang thành Bạch Li Miêu cũng không chừng."
“Hình như là cũng có loại người như vậy, nhưng Sở Diệp nhìn không giống như không loại người như vậy.” Tiền Đồng nói thầm, nói.
Tiền Đồng trước kia từng gặp qua một tên thiếu gia nhà giàu kia thích một vị đại tiểu thư mà vị đại tiểu thư kia lại rất thích hồ ly nhưng không có được, nên hắn liền đem con Hắc Mao Liệp Khuyển của hắn đi nhuộm lông từ hắc mao thành bạch mao, rồi đeo tay giả lên, rồi ngụy trang thành hồ ly, rồi đem tặng nhưng bị vị tiểu thư kia phát hiện, người ta không nói hai lời liền tống cổ hắn đi.
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, có lẽ Sở thiếu chính là có một ít sở thích kỳ lạ.” Tiền Tiểu Ngư nói.
Tiền Đồng thầm nghĩ: Tựa hồ cũng có đạo lý, trên đời này Hồn Sủng Sư thiên kỳ bách quái, có rất nhiều Hồn Sủng Sư nhìn thì bình thường nhưng sau lưng lại là một con người hoàn toàn khác.
“Ong đàn của Sở Diệp thực lực cũng thật sự đáng sợ.” Tiền Vệ Thạch nhịn không được nói.
Tiền lão thái gia gật đầu, nói: “Xác thật là vậy."
Nhờ Ong đàn kiềm chế hơn phân nửa hung thú, nếu không đợt thú triều lần này cũng không dễ giải quyết như vậy.
Ong đàn của Sở Diệp thật lợi hại, khi chiến đấu gặp phải khiếm khuyết thì chúng đều sẽ bay tới hổ trợ.
“Gia gia, chúng ta có phải hay không cũng nên tìm vài con ong mật mà khế ước a!”
Tiền gia trước kia khế ước chủ yếu là lão thử, nhưng giờ đây Tiền gia đang trong thời kỳ chuyển mình cũng đã bắt đầu khế ước không ít các loại Hồn Sủng khác nhau, nay lại thấy được sự lợi hại của ong đàn nên cũng có chút động tâm.
Tiền lão thái gia lắc đầu, nói: “Con Ngân Sí Ong của Sở Diệp không đơn thuần chỉ là ong chúa như mọi người nghĩ đâu."
“Gia gia, con Ngân Sí Ong kia có vấn đề gì sao?
“Kia có thể là một con Kim Sí Ong, hôm nay khi chiến đấu, ta ngẫu nhiên phát hiện, trong đàn Ngân Sí Ong còn có một cái ong chúa khác, trong một ong đàn lại có tới hai con ong chúa, chuyện này thật sự là có chút không bình thường." Tiền lão thái gia nói.
“Hai con ong chúa?” Tiền Đỉnh Hưng có chút ngoài ý muốn nói: “Còn có một con ong chúa khác sao?”
Tiền lão thái gia gật đầu, nói: “Có, tuy con bạch miêu kia lợi hại nhưng cũng không thể phân thắng bại với ma thỏ, thì lúc đó đã có một con Ngân Sí Ong chúa khác chạy tới hổ trợ giết ma thỏ."
Tiểu Ngân Nhị cùng Ngân Sí Ong bình thường nhìn thì cũng không khác biệt lắm, nếu xen lẫn trong ong đàn cũng không phân biệt được, nhưng ma thỏ vốn là đối thủ của Tiền lão thái gia nên ông cũng có ý khá nhiều nên nhìn ra không ít chỏ bất thường.
Tiền Đồng gật gật đầu, nói: “Đúng là không thể tưởng tượng, một núi không dung hai hổ, theo ta nghe nói, nếu trong ong đàn xuất hiện hai con ong chúa, thông thường thì chúng sẽ đánh nhau một hồi, con nào thua sẽ phải rời đi, có đôi khi còn sẽ bị con thắng ăn luôn, mà ong đàn Sở Diệp lại có tới hai con ong chúa."
Tiền lão thái gia híp mắt, nói: “Nếu chủ sủng của Sở Diệp là Kim Sí Ong vương thì sẽ không kỳ quái, Kim Sí Ong là có thể khống chế Ngân Sí Ong."
Tiền Đồng gật đầu, nói: “Nguyên lai là như thế sao?"
“Nếu chủ sủng của Sở Diệp là Kim Sí Ong vương thì phẩm tướng hẳn là rất cao.” Tiền Đỉnh Hưng nói.
Tiền lão thái gia gật đầu, nói; “Đây là tự nhiên.” Phẩm tướng không cao thì việc tiến cảnh cũng sẽ không nhanh như vậy! Nếu phẩm tướng không cao cũng không có khả năng khống chế nhiều ong đàn như vậy."
Tiền Đỉnh Hưng do dự một chút, nói: “Lão gia tử, con tiểu hồ ly của Lâm Sơ Văn cũng không tầm thường."
Thời điểm chiến đấu, Hồn Sủng của Tiền Đỉnh Hưng đang ở bên cạnh tiểu hồ ly, nên cũng chú ý đôi chút.
Trải qua lần thú triều này, Tiền Đỉnh Hưng đã hoàn toàn bội phục về chiến lực của tiểu hồ ly.
Nghe Tiền Đỉnh Hưng nói đến Tuyết Bảo, mấy người Tiền gia đều lộ ra vài phần dị sắc.
Tiền gia cùng Lâm Sơ Văn là hàng xóm, người Tiền gia cũng không ít lần nhìn thấy Tuyết Bảo oa ở trong lòng Lâm Sơ Văn bày ra bộ dạng lười biếng, tiểu hồ ly lớn lên đáng yêu, làm người ta nhìn đến đều nhịn không được mà muốn sờ nấng một phen.
Tuy rằng tiểu hồ ly là Hồn Thú Chiến Tướng cấp, nhưng người Tiền trước nay cũng không nghĩ tới chiến lực của tiểu hồ ly có thể đạt tới trình độ này.
Tiền lão gia tử híp mắt, nói: “Con hồ ly kia thật sự là rất lợi hại.” Khi vừa mới phát hiện trong thú triều có một con Thiết Văn Sư cấp 5, Tiền lão gia tử kỳ thật là thực khủng hoảng, bất quá, sự tình lại phát triển tốt hơn những gì lão nghĩ.
Tiền Đỉnh Hưng có chút phấn chấn nói: “Con tiểu hồ ly kia có thể dùng mị thuật mà giết được con Thiết Văn Sư kia đúng là lợi hại."
Tiền lão gia tử gật đầu, nói: “Đúng là lợi hại.”
Tiền Đồng cũng có chút khó hiểu nói: “Gia gia, mê hoặc chi thuật của hồ thú lợi hại như vậy sao?
Tiền lão gia tử lắc đầu, nói: “Nếu là hồ thú bình thường thì tự nhiên cũng không có lợi hại như vậy, nếu hồ thú đều lợi hại như vậy, thì đã sớm một đống người đi khế ước hồ thú rồi, con hồ ly của Lâm Sơ Văn lợi hại như vậy, hẳn là có ba loại nguyên nhân một là huyết mạch tương đối cao, hai là có Thất Thải Huyễn Điệp phụ trợ, ba là trong lúc Lâm Sơ Văn bồi dưỡng đã cương điệu lên mê hoặc chi thuật.
Mà ba loại nguyên nhân này mỗi một loại đều là không thể dễ dàng làm được."
Tiền lão gia tử chiến lực chẳng ra gì, nhưng nhãn lực vẫn là không tồi, chỉ cần chú ý một chút liền đoán được không ít thứ.
Tiền Hàn cau mày, nói: “Lão gia tử, ta luôn cảm thấy hại vị hàng xóm này hình như có một đống bí mật a!"
Tiền Hàn thầm nghĩ hai người hàng xóm này của bọn họ hình như là bí mật trùng trùng, cởi lớp bí mật này ra thì lại phát hiện họ thật sự còn không ít bí mật khác, luôn cho người ta cảm giác nhìn không thấu.
“Chỉ cần bọn họ đối với Tiền gia chúng ta không có gì ý đồ, thì chúng ta cũng không cần phải quản chuyện của người ta."
Tiền Đồng thong dong nói: “Này hẳn là không cần lo lắng, Sở thiếu, Lâm thiếu hẳn là đối với Tiền gia chúng ta không có hứng thú gì đâu."
Trên thực tế, ở Lưỡng Giới Thành có không ít người đều mơ ước đến nhóm linh chuột của Tiền gia bọn họ, chỉ là Lưỡng Giới Thành nghiêm cấm tư đấu, nên đám người kia mới không giám làm bừa.
Mà Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ở Lưỡng Giới Thành luôn nổi tiếng về khả năng kiếm tiền.
Nên chất chấn sẽ không có hứng thú với Tiền gia là cái chất.
Mà cơ nghiệp Tiền gia bọn họ đối với hai người bọn họ mà nói, hẳn là không tính là cái gì.
Tiền lão thái gia gật đầu, có chút tự giễu nói: “Xác thật, đối với số của cải hiện tại của chúng ta, thì nhân gia người ta cũng chướng mắt."
Tiền lão gia tử cười khổ một tiếng trong lòng cũng đồng thời yên tâm, lại có vài phần nói không nên lời, hắn vất vả hơn phân nửa đời, mới tạo nên đượcTiền gia như hiện tại, nhưng khi so ra thì lại còn kém xa thành tựu trong hai năm của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước a!.
Trong thành.
Tư Đông Phong nhìn thông báo mới được đưa tới thì có chút bất ngờ nói: “Lần này bỗng nhiên xuất hiện thú triều những cũng đã được giải quyết một cách nhẹ nhàng."
Tiền gia trước đó khi báo tin về thú triều chỉ nói là thú triều tầm trung nhưng, nhưng thực tế thì thú triều lại có chút lớn hơn dự đoán.
Tuy rằng như thế, nhưng vẫn là bị mấy nhà Sở Tiền Hồ chặn lại.
Khi nghe đám người Sở Diệp có thể chặn lại thú triều, Tư Đông Phong có chút ngoài ý muốn.
Dù rằng ở đó Hồn Sư không nhiều nhưng lại có thể diệt trừ được thú triều, mà còn bảo vệ được tánh mạng của mọi người và cũng không có người nào bị thương.
Tư Nam Nguyệt nói: “Từ chiến báo đưa tới có thể thấy lần này Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn xuất lực lớn nhất, có hơn phân nửa hung thú đều là do Hồn Sủng của hai người bọn họ giết, hai người kia đúng là chiến lực xuất chúng nếu so ra còn hơn cả Hồ gia."
Tư Đông Phong híp mắt, nói: “Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đúng thật là rất lợi hại a!"
Khi Sở Diệp, Lâm Sơ Văn vừa mới tới đây, Tư Đông Phong chỉ nghĩ hai người là đôi tình lữ bình thường, còn lo lắng họ sẽ không đối phó được thú triều.
Sau đó, hai người sấm rền gió cuốn mà giải quyết một đợt thú triều tầm nhỏ, từ đó Tư Đông Phong đã nhìn họ bằng một cặp mắt khác.
Sau lần thú triều đó, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn liền đem lực chú ý chuyển tới kinh doanh động phủ, dưỡng gà, dưỡng tằm, nuôi cá.....!Việc buôn bán thì càng ngày càng tốt, thời gian lâu dài, người ở Lưỡng Giới Thành cũng đã quên mất thực lực thật sự của hai người bọn họ, lực chú ý cũng chỉ đặc lên khả năng hoạn thú của bọn họ.
Tư Đông Phong lúc đầu còn khá chú ý tới bọn họ, nhưng lâu dần cũng quên mất.
Hồ gia Hồn Sủng tương đối đặc thù, ở Lưỡng Giới Thành thì chiến lực của bọn họ luôn nằm trong nhóm những gia tộc mạnh nhất.
Ở Lưỡng Giới Thành cũng không ít người đều công nhận về chiến lực của Hồ gia, nhưng không nghĩ tới khi Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn phát huy thì thực lực còn mạnh hơn Hồ gia mấy lần.
"Ong đàn của Sở Diệp thật lợi hại.” Tư Nam Nguyệt nói.
Tư Đông Phong gật đầu, nói: “Đúng vậy."
Nếu so ra thì toàn bộ chiến lực của Tiền gia thì cũng còn thua xa so với ong đàn của Sở Diệp."
“Mà con Bạch Li Miêu của Sở Diệp, nghe nói cũng rất có ý tứ.” Tư Nam Nguyệt nói.
“Con mèo kia hẳn là không phải Hồn Thú tầm thường như vẻ ngoài của nó.” Tư Đông Phong thầm nghĩ.
Tư Nam Nguyệt ôm hai tay, hứng thú bừng bừng nói: “Vừa đáng yêu lại có thể chiến đấu, làm ta cũng muốn khế ước với một con Bạch Li Miêu."
Tư Đông Phong nhìn Tư Nam Nguyệt, tức giận nói: “Muội đừng có làm bậy a! Con Bạch Li Miêu vừa thấy thì đã biết là biến dị, còn muội nếu đi khế ước một con Bạch Li Miêu chất chấn sẽ chọc cho sư phụ tức chết."
Tư Nam Nguyệt thè lưỡi, ngượng ngùng cười cười, nói: “Muội chính là tùy tiện nói thôi, sư huynh ngươi nói xem đó thật sự là một con Bạch Li Miêu sao?"
Tư Đông Phong nhàn nhạt nói: “Nghe nói, con mèo kia rất thích dụ miêu thảo, cho nên, tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng hẳn là vẫn là mèo thôi."
Tư Nam Nguyệt có chút phấn chấn nói: “Nếu là mèo thì ta có thể kiếm mèo cái đến phối giống phải không."
Tư Đông Phong nghe xong liền sửng sốt, nói: “Cái vấn đề này, muội tốt nhất nên đi hỏi Sở Diệp.”
“Không nói cái này nữa, mà lần này Tiền gia lại thật sự không làm rùa đen rục đầu, đúng là làm người ta bất ngờ a!” Tư Nam Nguyệt nói.
“Tiền gia thật ra là do không có biện pháp, chỉ có thể không có trâu nên phải bắt chó đi cày.” Tư Đông Phong nói.
“Quả nhiên a! Tiền gia vẫn là không tốt hơn trước là bao nhiêu.” Tư Nam Nguyệt lắc đầu nói.
Tư Đông Phong lắc đầu không đồng ý với ý của Tư Nam Nguyệt, dựa theo tin báo mà Tư Đông Phong nhận được thì Tiền gia ở chiến trường, cũng không hoàn toàn là kéo chân sau, bọn họn cũng đã nổ lực hết mình rồi.
“Tiền gia cũng là may mắn, có được hai hàng xóm lợi hại, nếu không thì lần này đã dữ nhiều lành ít."
Tư Đông Phong thầm nghĩ: Tiền gia không xảy ra việc gì cũng là chuyện tốt, tuy rằng Lưỡng Giới Thành hiện tại đã cơ bản ổn định, linh mạch cũng tìm được không ít, nhưng năng lực của Tiền gia thật sự rất đặc thù, về sau hẳn là còn hữu dụng, nếu giờ đây Tiền gia bị huỷ diệt cũng sẽ rất đáng tiếc.
......!
Sau khi thú triều kết thúc, mấy đệ tử Tiền gia đều nhịn không được nghị luận.
“Lão gia tử, con bạch miêu của Sở Diệp rốt cuộc có địa vị gì vậy a! Nó thật sự quá bưu hãn."
Tiền lão thái gia sắc mặt có chút xấu hổ, khi nghĩ đến chiến lực của mình Tâm Bảo Thử khi tìm bảo còn có thể nói là hay, nhưng khi chiến đấu lại còn thua cả một bạch miêu.
Tuy rằng cả Tiền gia đều hợp lực giết hung thú nhưng cũng không bằng số lượng hung thú bị con bạch miêu kia giết.
Chiến đấu sau khi chấm dứt, người Hồ gia
tuy rằng còn chưa nói gì, nhưng ánh mắt
của bọn họ đã nói lên tất cả.
Tiền lão thái gia có chút mặt đỏ, âm thầm thề trong lòng nhất định phải vì gia tộc mà bồi dưỡng ra một Hồn Sư có thể chiến đấu.
“Con Hồn Sủng kia hẳn là đã tiến hành ngụy trang.” Tiền lão thái gia châm chước nói.
Tiền Đồng gật đầu, nói: “Ta cũng cảm thấy nó đang ngụy trang.” Làm sao có con mèo nào như vậy? Liền tính biến dị cũng không hung như vậy.
“Vì cái gì lại muốn ngụy trang?”
Tiền lão thái gia lắc đầu, nói: “Cái này ta cũng không rõ, vốn cũng có không ít Hồn Sư có sở thích cổ quái, như thích đem Hồn Sủng hóa trang thành xinh đẹp, có lẽ Sở Diệp thích Bạch Li Miêu, nên đã đem Hồn Sủng hóa trang thành Bạch Li Miêu cũng không chừng."
“Hình như là cũng có loại người như vậy, nhưng Sở Diệp nhìn không giống như không loại người như vậy.” Tiền Đồng nói thầm, nói.
Tiền Đồng trước kia từng gặp qua một tên thiếu gia nhà giàu kia thích một vị đại tiểu thư mà vị đại tiểu thư kia lại rất thích hồ ly nhưng không có được, nên hắn liền đem con Hắc Mao Liệp Khuyển của hắn đi nhuộm lông từ hắc mao thành bạch mao, rồi đeo tay giả lên, rồi ngụy trang thành hồ ly, rồi đem tặng nhưng bị vị tiểu thư kia phát hiện, người ta không nói hai lời liền tống cổ hắn đi.
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, có lẽ Sở thiếu chính là có một ít sở thích kỳ lạ.” Tiền Tiểu Ngư nói.
Tiền Đồng thầm nghĩ: Tựa hồ cũng có đạo lý, trên đời này Hồn Sủng Sư thiên kỳ bách quái, có rất nhiều Hồn Sủng Sư nhìn thì bình thường nhưng sau lưng lại là một con người hoàn toàn khác.
“Ong đàn của Sở Diệp thực lực cũng thật sự đáng sợ.” Tiền Vệ Thạch nhịn không được nói.
Tiền lão thái gia gật đầu, nói: “Xác thật là vậy."
Nhờ Ong đàn kiềm chế hơn phân nửa hung thú, nếu không đợt thú triều lần này cũng không dễ giải quyết như vậy.
Ong đàn của Sở Diệp thật lợi hại, khi chiến đấu gặp phải khiếm khuyết thì chúng đều sẽ bay tới hổ trợ.
“Gia gia, chúng ta có phải hay không cũng nên tìm vài con ong mật mà khế ước a!”
Tiền gia trước kia khế ước chủ yếu là lão thử, nhưng giờ đây Tiền gia đang trong thời kỳ chuyển mình cũng đã bắt đầu khế ước không ít các loại Hồn Sủng khác nhau, nay lại thấy được sự lợi hại của ong đàn nên cũng có chút động tâm.
Tiền lão thái gia lắc đầu, nói: “Con Ngân Sí Ong của Sở Diệp không đơn thuần chỉ là ong chúa như mọi người nghĩ đâu."
“Gia gia, con Ngân Sí Ong kia có vấn đề gì sao?
“Kia có thể là một con Kim Sí Ong, hôm nay khi chiến đấu, ta ngẫu nhiên phát hiện, trong đàn Ngân Sí Ong còn có một cái ong chúa khác, trong một ong đàn lại có tới hai con ong chúa, chuyện này thật sự là có chút không bình thường." Tiền lão thái gia nói.
“Hai con ong chúa?” Tiền Đỉnh Hưng có chút ngoài ý muốn nói: “Còn có một con ong chúa khác sao?”
Tiền lão thái gia gật đầu, nói: “Có, tuy con bạch miêu kia lợi hại nhưng cũng không thể phân thắng bại với ma thỏ, thì lúc đó đã có một con Ngân Sí Ong chúa khác chạy tới hổ trợ giết ma thỏ."
Tiểu Ngân Nhị cùng Ngân Sí Ong bình thường nhìn thì cũng không khác biệt lắm, nếu xen lẫn trong ong đàn cũng không phân biệt được, nhưng ma thỏ vốn là đối thủ của Tiền lão thái gia nên ông cũng có ý khá nhiều nên nhìn ra không ít chỏ bất thường.
Tiền Đồng gật gật đầu, nói: “Đúng là không thể tưởng tượng, một núi không dung hai hổ, theo ta nghe nói, nếu trong ong đàn xuất hiện hai con ong chúa, thông thường thì chúng sẽ đánh nhau một hồi, con nào thua sẽ phải rời đi, có đôi khi còn sẽ bị con thắng ăn luôn, mà ong đàn Sở Diệp lại có tới hai con ong chúa."
Tiền lão thái gia híp mắt, nói: “Nếu chủ sủng của Sở Diệp là Kim Sí Ong vương thì sẽ không kỳ quái, Kim Sí Ong là có thể khống chế Ngân Sí Ong."
Tiền Đồng gật đầu, nói: “Nguyên lai là như thế sao?"
“Nếu chủ sủng của Sở Diệp là Kim Sí Ong vương thì phẩm tướng hẳn là rất cao.” Tiền Đỉnh Hưng nói.
Tiền lão thái gia gật đầu, nói; “Đây là tự nhiên.” Phẩm tướng không cao thì việc tiến cảnh cũng sẽ không nhanh như vậy! Nếu phẩm tướng không cao cũng không có khả năng khống chế nhiều ong đàn như vậy."
Tiền Đỉnh Hưng do dự một chút, nói: “Lão gia tử, con tiểu hồ ly của Lâm Sơ Văn cũng không tầm thường."
Thời điểm chiến đấu, Hồn Sủng của Tiền Đỉnh Hưng đang ở bên cạnh tiểu hồ ly, nên cũng chú ý đôi chút.
Trải qua lần thú triều này, Tiền Đỉnh Hưng đã hoàn toàn bội phục về chiến lực của tiểu hồ ly.
Nghe Tiền Đỉnh Hưng nói đến Tuyết Bảo, mấy người Tiền gia đều lộ ra vài phần dị sắc.
Tiền gia cùng Lâm Sơ Văn là hàng xóm, người Tiền gia cũng không ít lần nhìn thấy Tuyết Bảo oa ở trong lòng Lâm Sơ Văn bày ra bộ dạng lười biếng, tiểu hồ ly lớn lên đáng yêu, làm người ta nhìn đến đều nhịn không được mà muốn sờ nấng một phen.
Tuy rằng tiểu hồ ly là Hồn Thú Chiến Tướng cấp, nhưng người Tiền trước nay cũng không nghĩ tới chiến lực của tiểu hồ ly có thể đạt tới trình độ này.
Tiền lão gia tử híp mắt, nói: “Con hồ ly kia thật sự là rất lợi hại.” Khi vừa mới phát hiện trong thú triều có một con Thiết Văn Sư cấp 5, Tiền lão gia tử kỳ thật là thực khủng hoảng, bất quá, sự tình lại phát triển tốt hơn những gì lão nghĩ.
Tiền Đỉnh Hưng có chút phấn chấn nói: “Con tiểu hồ ly kia có thể dùng mị thuật mà giết được con Thiết Văn Sư kia đúng là lợi hại."
Tiền lão gia tử gật đầu, nói: “Đúng là lợi hại.”
Tiền Đồng cũng có chút khó hiểu nói: “Gia gia, mê hoặc chi thuật của hồ thú lợi hại như vậy sao?
Tiền lão gia tử lắc đầu, nói: “Nếu là hồ thú bình thường thì tự nhiên cũng không có lợi hại như vậy, nếu hồ thú đều lợi hại như vậy, thì đã sớm một đống người đi khế ước hồ thú rồi, con hồ ly của Lâm Sơ Văn lợi hại như vậy, hẳn là có ba loại nguyên nhân một là huyết mạch tương đối cao, hai là có Thất Thải Huyễn Điệp phụ trợ, ba là trong lúc Lâm Sơ Văn bồi dưỡng đã cương điệu lên mê hoặc chi thuật.
Mà ba loại nguyên nhân này mỗi một loại đều là không thể dễ dàng làm được."
Tiền lão gia tử chiến lực chẳng ra gì, nhưng nhãn lực vẫn là không tồi, chỉ cần chú ý một chút liền đoán được không ít thứ.
Tiền Hàn cau mày, nói: “Lão gia tử, ta luôn cảm thấy hại vị hàng xóm này hình như có một đống bí mật a!"
Tiền Hàn thầm nghĩ hai người hàng xóm này của bọn họ hình như là bí mật trùng trùng, cởi lớp bí mật này ra thì lại phát hiện họ thật sự còn không ít bí mật khác, luôn cho người ta cảm giác nhìn không thấu.
“Chỉ cần bọn họ đối với Tiền gia chúng ta không có gì ý đồ, thì chúng ta cũng không cần phải quản chuyện của người ta."
Tiền Đồng thong dong nói: “Này hẳn là không cần lo lắng, Sở thiếu, Lâm thiếu hẳn là đối với Tiền gia chúng ta không có hứng thú gì đâu."
Trên thực tế, ở Lưỡng Giới Thành có không ít người đều mơ ước đến nhóm linh chuột của Tiền gia bọn họ, chỉ là Lưỡng Giới Thành nghiêm cấm tư đấu, nên đám người kia mới không giám làm bừa.
Mà Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ở Lưỡng Giới Thành luôn nổi tiếng về khả năng kiếm tiền.
Nên chất chấn sẽ không có hứng thú với Tiền gia là cái chất.
Mà cơ nghiệp Tiền gia bọn họ đối với hai người bọn họ mà nói, hẳn là không tính là cái gì.
Tiền lão thái gia gật đầu, có chút tự giễu nói: “Xác thật, đối với số của cải hiện tại của chúng ta, thì nhân gia người ta cũng chướng mắt."
Tiền lão gia tử cười khổ một tiếng trong lòng cũng đồng thời yên tâm, lại có vài phần nói không nên lời, hắn vất vả hơn phân nửa đời, mới tạo nên đượcTiền gia như hiện tại, nhưng khi so ra thì lại còn kém xa thành tựu trong hai năm của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước a!.
Danh sách chương