Editor: Tĩnh
Sở Diệp trầm ngâm như đang suy tư gì đó.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, có chút nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không có gì, đồng vàng hiện tại không còn nhiều lắm, ta đang suy nghĩ kế tiếp phải làm sao bây giờ?"
Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Ta kỳ thật có một cái ý tưởng."
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn có chút tò mò hỏi: “Ý tưởng gì?"
Lâm Sơ Văn chần chờ một chút, nói: “Đem Thảo Dược Gà, Long Ngư, Thịt Heo Tằm bán đi tám phần."
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn có chút khiếp sợ nói: “Bán nhiều như vậy a!"
Mấy năm nay bọn họ chính là thật vất vả mới có thể đem quy mô của Thảo Dược Gà cùng Long Ngư tăng lên, mà người phí tâm nhiều nhất chính là Lâm Sơ Văn.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “ừm."
“Bán đi nhiều Thảo Dược Gà như vậy, tiểu hồ ly sẽ không có ý kiến sao?”
“Yên tâm đi không có việc gì."
Trong mấy năm qua Tiểu hồ ly đã ăn không dưới trăm con Thảo Dược Gà, mà Thảo Dược Gà hiện giờ đã không còn bao nhiêu tác dụng với Tuyết Bảo, Lâm Sơ Văn cảm thấy cũng đã đến cho Tuyết Bảo thay đổi khẩu vị.

“Như thế nào đột nhiên lại nghĩ đến bán gà, bán cá.” Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn trầm ngâm một chút, nói: “Ta cảm thấy chúng ta hiện không nên phí quá nhiều tâm tư vào hoạn thú."
Trước đó hắn chọn an an tĩnh tĩnh mà ở Lưỡng Giới Thành dưỡng gà, nuôi cá, bởi một phương diện nào đó là bởi vì muốn kiếm đồng vàng và ổn định sinh hoạt, hai là lúc trước Tiểu Thải cùng Tiểu Bạch thực lực quá thấp, ra ngoài săn thú cũng không an toàn, ba là hy vọng ong đàn của Sở Diệp có một hoàn cảnh ổn định để trưởng thành, giúp số lượng ong đàn có thể ổn định tăng lên.

Mà tình huống hiện tại thì đã không giống trước, trong nhà Chiến Tướng Hồn Thú đã tăng lên, tiêu hao cũng càng ngày càng tăng.

Tiểu Thải cùng Tiểu Bạch đều đã tiến giai Chiến Tướng, cũng không yêu cầu bọn họ phải cẩn thận bồi dưỡng như trước.

Ong đàn phát triển cũng lâm vào bình cảnh, trước mắt nếu lại muốn mở rộng lực lượng của ong đàn thì biện pháp tốt nhất là bồi dưỡng ra Chiến Tuớng cấp Ngân Sí Ong.


Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Đích xác, hoạn thú hao phí quá nhiều tâm lực."
Nếu muốn kiếm tiền thì săn giết yêu thú vẫn là nhanh hơn, trước kia thực lực không đủ, nên bọn họ mới lựa chọn hoạn thú, bất quá, nếu phí quá nhiều tâm tư vào hoạn thú thì cũng không đáng.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Chúng ta hiện tại đúng là có rất nhiều chuyện cần làm."
Nguyên nhân thúc đẩy Lâm Sơ Văn đưa ra làm ra quyết định này, còn bởi vì Bách Thú Sát.

Nếu đổi thành những Hồn Sư tầm thường tới nói, chăn nuôi Thảo Dược Gà, Long Ngư thì lợi nhuận đã không nhỏ, nhưng chế tạo sát khí thì tiền lời hiển nhiên càng cao.

Lâm Sơ Văn cảm thấy trọng tâm kế tiếp của bọn họ hẳn là chuyển hướng sang bồi dưỡng chiến lực cho Hồn Sủng và dưỡng sát khí, còn nuôi gà nuôi cá thì cứ thông thả.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Ngươi nói rất đúng."
Trước mắt việc buôn bán linh thú đã tiến vào bình cảnh, là thời điểm cần phải suy xét hướng chuyển hình.

“Hiện tại ngươi đi liền liên hệ người mua đi.” Chợ chung còn chưa kết thúc, mà hiện tại ở Lưỡng Giới Thành còn có không ít ngoại lai Hồn Sư, đúng là một thời điểm tốt, lúc này bán gà bán cá, cũng có thể bán được giá tốt.

Lâm Sơ Văn gật đầu, lên tiếng “Hảo"
Ở Lưỡng Giới Thành ai mà không biết Long Ngư và Thảo Dược Gà do Sở Diệp dưỡng có uy danh cở nào, ngày thường Sở Diệp cũng có bán ra nhưng số lượng không nhiều, nay lại thông báo muốn bán ra số lượng lớn, thực mau đã bị tranh mua không còn.

Võ Phong được như ý nguyện mua được thứ mình muốn là long hổ gà, nên tâm tình rất tốt.

“Sở thiếu, như thế nào đột nhiên nghĩ thông suốt, mà đem long hổ gà ra bán vậy."
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Không có tiền, chỉ có thể bán ra để thu hồi tài chính."
Võ Phong thầm nghĩ: Này Thảo Dược Gà chính là gà để trứng vàng, Sở Diệp vậy mà chịu bỏ ra để bán, chẳng lẽ thật là thiếu tiền a!
“Chờ khi chợ chung kết thúc, ta tính toán sẽ đi dã ngoại một thời gian, nên sẽ không có tâm lực mà đi chiếu cố mấy vật nhỏ này.”Sở Diệp nói.

Võ Phong gật đầu, nói: “Thì ra là thế."
Võ Phong bỗng nhiên nhớ tới, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cũng không phải là loại nhân vật dễ chọc.


Hồn Thú của gai người có sức chiến đấu vô cùng lợi hại, lại nói tiếp, đi dã ngoại săn giết hung thú, tuy nói là nguy hiểm nhưng tiền lời vẫn là rất khả quan.

“Sở thiếu chẳng lẽ là muốn thâm nhập mười vạn man hoang?” Võ Phong hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng là có ý định này."
“Sở thiếu còn trẻ, đi ra ngoài rèn luyện cũng là chuyện tốt, chỉ là mười vạn man hoang, có rất nhiều địa phương có địa hình vô cùng phức tạp, mặc dù Hồn Vương cường giả đều có khả năng mang thương tích mà về.” Võ Phong nhắc nhở nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Cái này ta hiểu."
Hồ Minh Nguyệt đã mua 15 con tằm vương, thịt tằm vương nàng đã sớm muốn mua, nhưng trước đó Sở Diệp vẫn luôn luyến tiếc không chịu bán, hiện tại đột nhiên nhả ra, Hồ Minh Nguyệt sợ Sở Diệp hối hận, nên liền mua đi một phần ba.

Hồ Minh Nguyệt kỳ thật là rất muốn mua hết bất quá, Thịt Heo Tằm này là thứ mà rất nhiều người đang nhìn chằm chằm, Hồ Minh Nguyệt không thể không cho người khác một chút mặt mũi.

Biết Sở Diệp muốn bán Long Ngư, Nhất Phẩm Cư phái nhân viên chuyên môn tới vớt, tổng cộng vớt được 150 con, mà trong hồ Sở Diệp còn dưỡng một số loại khác phẩm chất cũng không tệ Nhất Phẩm Cư nhân tiện cũng mua đi không ít.

Sau khi đem hơn phân nữa linh thú trong động phủ bán đi Sở Diệp trên người đã có nhiều hơn một trăm vạn đồng vàng.

“Động phủ thanh tịnh không ít a!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hình như là vậy.” Thảo Dược Gà bán đi không ít, tiếng gà gáy cũng giảm đi không ít
Sớm đã quen những thanh âm cải cọ ầm ỉ nhưng nay lại yên ắng hơn, nên Sở Diệp thật là có chút không quen, nhưng khi nghĩ đến đồng vàng, thì tâm tình lại tốt hơn rất nhiều.

Bên trong tửu lầu
"Hinh Nhi, ngươi ở chỗ này a!” Bạch Mạt Mạt ngồi xuống bên cạnh Sở Hinh Nhi thăm hỏi nói.

Sở Hinh Nhi tâm tình không tốt lắm, nên chỉ nhàn nhạt gật gật đầu Bạch Mạt Mạt.


Sở Hinh Nhi thái độ lãnh đạm, Bạch Mạt Mạt cũng không để ý.

“Ta vừa rồi đi khu giao dịch trung tâm, thấy được Sở Diệp đang tuyên bố nhiệm vụ."
Sở gia là cùng với Bạch gia và Trần gia tới đây, mà Sở Diệp ở Lưỡng Giới Thành đại danh đỉnh đỉnh, nên Bạch gia cùng Trần gia người tự nhiên cũng có nghe nói.

Vốn còn nghĩ rằng Sở gia lại có thêm một người tài ba, hai nhà hâm mộ ghen tị và hận rất nhiều, lại có chút khẩn trương, Sở gia hiện tại đã có một Sở Tư Thần và Sở Nhan Vũ, nếu lại thêm Sở Diệp mà trở về Sở gia, thì thế vạc ba chân của tam đại gia tộc ở Võ Lăng Thành sẽ bị hoàn toàn đánh vỡ, về sau chỉ sợ chỉ có minh Sở gia một nhà độc đại.

Bất quá, hai nhà rất nhanh đều phát hiện, sự tình lại không giống như bọn họ nghĩ, Sở Diệp tuy rằng lợi hại, nhưng lại cùng Sở gia không mặn cũng không nhạt, nhờ đó hai nhà liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cảm thấy người Sở gia thật là có mắt không tròng, một thiên tài như vậy, lại bị bọn họ bỏ lở, mà giờ đây Sở Diệp cũng đã không còn như xưa muốn nối lại quan hệ thì đã là chuyện không thể.

Sở Hinh Nhi nhíu nhíu mày, nói: “Nhiệm vụ gì."
“Thu thập thú cốt, thu thập các loại thú cốt, nghe nói, trước đó đã trả một trăm vạn, nay lại thêm 70 vạn."
"170 vạn?” Sở Hinh Nhi có chút kinh ngạc nói.

Tiền tiêu vặt hàng tháng của Sở Hinh Nhi cũng chỉ có mấy trăm đồng vàng, mà Sở Diệp mỗi lần tiêu đồng vàng lại là mấy chục đến trên cả trăm vạn, tuy rằng đã không phải lần đầu tiên nghe nói về việc Sở Diệp tiêu tiền, nhưng Sở Hinh Nhi vẫn chịu không nhỏ kích thích.

“Nhiều tiền như vậy?” Sở Hinh Nhi lần trước đi đến động phủ của Sở Diệp thì đã thấy được không ít thú cốt.

Tuy rằng biết Sở Diệp sưu tập rất nhiều thú cốt, nhưng cho rằng nhiều nhất cũng chỉ là mấy chục vạn, không nghĩ tới lại tốn nhiều như vậy.

“Ngươi không biết sao?” Bạch Mạt Mạt hỏi.

Sở Hinh Nhi xấu hổ nói: “Ta mấy ngày nay không có ra ngoài, cho nên cũng không biết."
“Hắn đây là muốn làm gì a! Thu thập nhiều thú cốt như vậy.” Bạch Mạt Mạt có chút khó hiểu nói.

“Nghe nói là vì bố trí trận pháp.” Sở Hinh Nhi có chút không xác định nói.

Sở Tư Thần hoài nghi Sở Diệp là đang nghiên cứu thứ gì đó giúp đẩy nhanh quá trình tu luyện, mà Sở Hinh Nhi thì ẩn ẩn cũng có loại này hoài nghi như vậy bởi bố trí cái trận pháp gì mà dùng nhiều xương cốt như vậy a!
Bạch Mạt Mạt có chút khó hiểu nói: “Bố trí trận pháp gì mà yêu cầu nhiều tiền như vậy chứ a!”
Sở Hinh Nhi lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm, hẳn nói là đại hình cốt trận gì đó.”
Bạch Mạt Mạt cau mày có chút vô ngữ nói: “Hắn cũng quá lãng phí, ta nói, các ngươi như thế nào mà không khuyên nhủ hắn.

Một trăm vạn đồng vàng đâu, dùng làm gì không tốt lại phải đi mua một đống xương cốt không dùng được."

Bạch Mạt Mạt thầm nghĩ: Thật là người so người sẽ tức chết a, Bạch gia bọn họ chịu nguy hiểm mà vận chuyển hàng hóa tới đay bán cũng chỉ lời được mấy chục vạn.

Nà Sở Diệp lại lắc tay thì đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, nếu sớm biết Sở Diệp là gà đẻ trứng vàng thì Bạch gia bọn họ đã sớm thu lưu hắn.

Sở Hinh Nhi cười khổ, thầm nghĩ: Lời người Sở gia nói ra đã từ lâu không có tác dụng với Sở Diệp rồi.

Sở Diệp hiện tại trong mắt chỉ có Lâm Sơ Văn, còn Sở gia bọn họ giờ đây trong mắt người ta đã chẳng là cái thá gì rồi.

Sở Diệp đã từng vây quanh nàng, mà Sở Hinh Nhi lại ghét bỏ đối phương vô năng, hiện tại đối phương có năng lực, thì đã không nghĩ tới nàng từ lâu, cũng không phải lạt mềm buộc chặt, không phải ra vẻ rụt rè, mà là đối phương là thật sự chướng mắt nàng, khi nhận thức được cái này đã làm Sở Hinh Nhi cảm giác khó chịu dị thường.

Cùng Bạch Mạt Mạt tách ra, Sở Hinh Nhi về lại khách điếm, vì tỉnh tiền, Sở Hinh Nhi cùng Sở Uyển Nhi trụ trong một phòng.

Sở Hinh Nhi đi vào phòng, liền nhìn thấy Sở Uyển Nhi đang ngồi ở trước bàn giận dỗi.

“Uyển Nhi, ngươi làm sao vậy a?” Sở Hinh Nhi hỏi.

Sở Uyển Nhi oán hận nói: “Ca ca đi tìm Sở Diệp, nói hắn không cần lãng phí tiền mua nhiều thú cốt như vậy kết quả, Sở Diệp không cảm kích thì thôi, còn nói hắn tiền hắn có quyền quyết định dùng nó như thế nào, hắn muốn mua xương cốt liền mua xương cốt, gia hỏa này là cẩu sao? Mua như vậy nhiều xương cốt về gặm sao?"
Sở Hinh Nhi cau mày, nói: “Sở Diệp cùng ca ca ngươi nói như vậy sao?"
Sở Uyển Nhi rầu rĩ nói: “Cũng không phải sao, tiểu nhân đắc chí.” Sở Diệp là thứ gì, trước kia chính là một con chó săn, kết quả hiện tại chấn hưng đi lên, thì đối với ca ca nàng nói lời lạnh nhạt.

“Sở Diệp sao lại đột nhiên có nhiều tiền như vậy?” Sở Hinh Nhi có chút nghi hoặc nói.

Sở Uyển Nhi rầu rĩ nói: “Hắn đem linh thú trong động phủ bán đi."
Sở Uyển Nhi có chút đau răng, Sở Diệp có nhiều Thảo Dược Gà như vậy mà khi nàng mở miệng muốn thì Sở Diệp không cho quay đầu liền đem toàn bộ đổi thành xương cốt, Sở Diệp muốn nhiều xương cốt như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì a!
“Hắn bán Thảo Dược Gà, Long Ngư sao?” Sở Hinh Nhi có chút nghi hoặc nói.

Sở Uyển Nhi gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, đúng là tiểu nhân đắc chí, ta thấy hắn cả đời cũng chỉ là cái Hồn Sư cấp 3 mà thôi."
Sở Hinh Nhi thầm nghĩ: Kỳ thật cả đời làm Hồn Sư cấp 3 cũng đã không tồi.

Sở Uyển Nhi hít sâu một hơi, nói: “Là hơn 170 vạn đấy.” Nhiều đồng vàng như vậy có thể mua rất nhiều tài liệu để tu luyện a! Sở Diệp gia hỏa này, có nhiều tiền như vậy cũng không biết phân cho gia tộc một ít..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện