Editor: Tĩnh
“Chúng ta đi thôi.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật đầu, đáp: “Được.”
Nếu là lúc bình thường thì hắn còn sẽ suy xét xem đám người kia đã chết chưa, rồi chờ ong đàn tan đi, rồi đi quét tước chiến trường, nhưng hiện tại bọn họ đang bị một Hồn Vương nhìn chằm chằm, nên Sở Diệp cảm thấy bọn họ vẫn là nên nhanh chân chạy trốn xa nơi này mới tốt.

Ngân Tiểu Nhị phe phẩy cánh chắn ở trước mặt Sở Diệp có chút kích động hình như là đang nói cái gì đó.

Sở Diệp nghe Ngân Tiểu Nhị truyền âm, nhíu lại mày, như suy tư gì.

“Tiểu nhị làm sao vậy?” Lâm Sơ Văn hỏi.

Đồ vật.

Sở Diệp híp mắt, nói: “Nó nói nó muốn đồ trong tổ của Ong Đầu Hổ, còn nói thứ bên trong còn có thể giúp nó tiến giai."
Lâm Sơ Văn có chút tò mò nói: “Trong tổ Ong Đầu Hổ có cái gì? Sữa ong chúa sao?"
Sở Diệp lắc đầu, “Không phải, hình như là ong tinh.”
Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, nói: “Ong tinh, thứ tốt!”
Ong tinh là tinh hoa từ trong sữa ong chúa ngưng kết mà thành, thứ này nếu muốn hình thành thì yêu cầu một khoảng thời gian rất dài, mà ong ở Long Nhai Thôn tồn tại cũng không tính là lâu, nên trong tổ ong cũng chỉ có sữa ong chúa, mà không có ong tinh tồn tại.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Là thứ tốt, trước mắt thời cơ cũng rất không tồi.”
Tuy nói như vậy, nhưng bên trong tổ của Ong Đầu Hổ cũng có trọng binh canh gác, muốn đột khẩu lấy đồ cũng không phải là dễ dàng.

Dựa vào chiến lực của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn mà muốn lấy được ong tinh vẫn là có thể, bất quá, yêu cầu phải trả một cái giá không nhỏ.

Nhưng hiện tại Ong Đầu Hổ đàn đang bị chọc mao, nên đại lượng Ong Đầu Hổ đều đã chạy đi truy kích mấy Hồn Sư kia, sào huyệt của chúng cũng không còn quá nguy, và hiển nhiên cũng là thời cơ trộm bảo tốt nhất.

Sở Diệp hướng tới Mặc Nắm nhìn qua đi, nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ, đây là thời điểm mà Mặc Nắm sẽ phô bày ra một chút năng lực của chính mình.

Hiểu được ý của Sở Diệp, cả người Mặc Nắm liền trở thành một đám sương, chạy tới hang ổ của Ong Đầu Hổ.

Thực mau Mặc Nắm liền quay trở về, Mặc Nắm quay trở về không bao lâu, Ong Đầu Hổ tổ ong liền vang lên tiếng cảnh báo.

Sở Diệp không kịp kiểm tra chiến lợi phẩm, nhìn Lâm Sơ Văn nói: “Đi nhanh đi, bị ong đàn phát hiện."
Sở Diệp thầm nghĩ: Nếu hắn thả ra ong đàn cùng Ong Đầu Hổ đối chiến thì chưa chắc đã thua, nhưng giờ hắn đang bị Hồn Vương theo dỗi nên tuyệt đối không thể làm như vậy, nhưng vừa hay có đám người kia dẫn dụ sự chú ý của Ong Đầu Hổ.


Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hảo.”
Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp ngồi ở trên lưng tiểu hồ ly nhanh chóng rời đi lãnh địa của Ong Đầu Hổ.

Ở mười vạn hoang man đang có mấy Hồn Sư đang điên cuồng chạy trốn.

“Đàn Ong Đầu Hổ này bị điên rồi sao? Thật sự là không chết không thôi sao.” Tuy nói như vậy, nhưng dù Ong Đầu Hổ tuy rằng hiếu chiến, nhưng cũng sẽ không rời đi quá xa lãnh địa của chúng.

Dù truy bọn họ như vậy thì số lượng Ong Đầu Hổ cũng sẽ không nhiều nhưu vậy.

Hiện tại tình huống quá không thích hợp, đã chạy xa như vậy, mà số lượng Ong Đầu Hổ truy kích không những không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều.

Ong Đầu Hổ có vẻ rất táo bạo, giống như chúng đã trúng Cuồng Bạo dược tề vậy.

“Những con Ong Đầu Hổ kia giống như cảm thấy chúng ta đoạt đồ của bọn nó vậy.” Tống Yên Ly nói.

Tống Yên Ly là một thú ngữ sư, nên có thể nghe hiểu một ít câu thú ngữ đơn giản.

“Tào lao, chúng ta đoạt đồ của bọn nó bao giờ?” Khương Thành có chút kích động nói.

Bọn họ vừa mới tiến vào lãnh địa của Ong Đầu Hổ thì đã bị trúng bẫy rập, còn bị một đám ong không có đầu óc điên cuồng công kích, mạng cũng sắp mất vậy mà tụi nó còn nói bọn họ lấy đồ của tụi nó.

“Nhất định là Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn động tay động chân.” Cổ Úc nói.

Khương Thành bừng tỉnh giống như đã hiểu ra cái gì đó, nghiến răng nghiến lợi nói: “Này hai cái tên hỗn đản kia cư nhiên, nương chúng ta đã dẫn dắt đi sự chú ý của Ong Đầu Hổ rồi lẻn vào lãnh địa của Ong Đầu Hổ để trộm đồ."
Đám Ong Đầu Hổ không đầu óc này, đồ vật đã bị trộm rồi mà không đi tìm chính chủ mà chỉ biết tìm bọn họ gây phiền toái.

Cổ Úc tràn đầy buồn bực nói: “Hai tên hỗn đản.”
Cổ Úc vốn còn cảm thấy Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn có thể đi đến được như hôm nay đều là ỷ vào vận khí tốt, nếu hắn có thể cướp được cơ duyên từ tay hai người, thì hắn sẽ một bước lên mây, nay lại đột nhiên phát hiện hắn đã quá coi thường hai người kia, hai người kia có thể ở cái tuổi này mà tu luyện đến Chiến Tướng hậu kỳ, thì trên người hẳn là có không ít bí mật, mà thủ đoạn lại càng không ít.

“Sư tỷ, phía trước giống như có tiếng của ong đàn chẳng lẽ là Ngân Sí Ong của Sở Diệp.” Tư Phi Tuyết nói.

Tư Nam Nguyệt cau mày, nói: “Chưa chắc là Sở Diệp, bên này là lãnh địa của Ong Đầu Hổ nên có thể là tiếng của Ong Đầu Hổ."
Tư Phi Tuyết cùng Tư Nam Nguyệt nghe được một trận âm thanh bạo phá, một nữ Hồn Sư áo đen đang chật vật chạy trốn.

Tư Phi Tuyết nhìn nữ Hồn Sư đang điên cuồng chạy trốn kia liền híp mắt, nói: “Kia hình như là Tống Yên Ly, là Hồn Sủng Sư đến từ Phong Châu là người của Ngũ Độc lão tổ.


Tư Nam Nguyệt gợi lên khóe miệng, tràn đầy trào phúng nói: “Nàng thoạt nhìn, vận khí không tốt lắm a! Cư nhiên đắc tội Ong Đầu Hổ "
Tư Phi Tuyết cười nhạo một tiếng, nói: “Xứng đáng.

Tư Phi Tuyết không cần nghĩ cũng biết nữ nhân này vì cái gì sẽ xuất hiện ở chỗ này, khẳng định là vì Sở Diệp mà tới.

“Số lượng Ong Đầu Hổ đuổi theo nàng ta thật là không ít!” Trạng thái hiện giờ của Tống Yên Ly đã không xong, mặt thì sưng tới nổi biến dạng, nếu không phải nàng ta có Hồn Thú là Xích Hổ thú là tương đối đặc biệt, nếu không cũng khó nhận ra.

Tư Nam Nguyệt híp mắt, thầm nghĩ: Tống Yên Ly tại sao lại đi vào lãnh địa của Ong Đầu Hổ? Mà Ong Đầu Hổ đàn lại giống như đang rất kích động, dũng mãnh không sợ chết, người trước ngã xuống, người sau tiến lên."
“Nữ nhân này cũng quá bất cẩn, cư nhiên lại đi trêu chọc Ong Đầu Hổ.” Tư Phi Tuyết nhịn không được nói.

Tư Nam Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Chưa chắc là không cẩn thận, mà là có người muốn giết cô ta đi."
Tống Yên Ly hẳn là do Ngũ Độc lão tổ phái tới, nếu bọn họ giết chết cô ta thì người của Ngũ Độc lão tổ lại chết đi một người, thì cũng có thể giúp Sở Diệp và Lâm Sơ Văn giảm bớt đi một ít áp lực, mà bọn họ cũng có thể kiếm chút khoản thu nhập thêm, mà Lưỡng Giới Thành hiện tại đang cần trùng tu nên đang rất thiếu tiền đấy.

Tư Phi Tuyết gật đầu, nói: “Hảo.”
Tống Yên Ly nhìn thấy Tư Nam Nguyệt cùng Tư Phi Tuyết hai người, thì sắc mặt liền đại biến.

Tống Yên Ly đã bị Ong Đầu Hổ truy kích đã lâu, trạng thái đã không xong, nay còn gặp phải Tư Nam Nguyệt và Tư Phi Tuyết, thì xem như mạng cô ta xong rồim
Tống Yên Ly đã chết, Xích Hổ thú thành vật vô chủ, Tư Nam Nguyệt bắt lấy Xích Hổ thú để đọc ký ức.

“Nhóm Tống Yên Ly có tổng cộng bốn người, bọn họ vốn đang truy đuổi Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn mà khi bọn họ tới lãnh địa của Ong Đầu Hổ thì đã bị Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp tính kế, trên người dính phải loại dược tề nào đó rồi bị Ong Đầu Hồ truy sát.

“Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng Tống Yên Ky già cả mắt mờ, đem Ong Đầu Hổ xem thành Ngân Sí Ong.”
Tư Nam Nguyệt: "........” Tống Yên Ly còn không hồ đồ đến nông nỗi đó đâu.

Tư Phi Tuyết có chút tò mò nói: “Bọn họ một nhóm bốn người? Còn ba người kia đâu?” “Có hai người khác đã chết dưới sự vây công của Ong Đầu Hổ, còn một kẻ tên Khương Thành thì đã chạy thoát.” Tư Nam Nguyệt nói.

Tư Phi Tuyết híp mắt mắt, nói: “Chạy, cũng không thể làm hắn tùy tùy tiện tiện chạy.”
Tư Nam Nguyệt tươi cười, nói: “Khương Thành đã bị thương không nhẹ khi đối kháng thú triều, hẳn là chạy không xa."
Tư Phi Tuyết cong cong khóe miệng, nói: “Không biết trên người tên kia có bao nhiêu thứ tốt, hy vọng sẽ không làm chúng ta thất vọng."
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã rời xa lãnh địa của Ong Đầu Hổ, mà nhóm người Tống Yên Ly gặp phải.

Sau khi đã chạy ra rất xa khỏi lãnh địa của Ong Đầu Hổ, Sở Diệp mới bảo Mặc Nắm mang tra thứ đã trộm về.


“Một khối ong tinh thật lớn a!” Lâm Sơ Văn nhịn không được mà kinh ngạc cùng cảm thán nói.

Mặc Nắm mang về ong tinh, có viên lớn nhất thì to băng cái chậu rửa mặt, một khối ong tinh lớn như vậy thì ít nhất cũng phải bỏ ta từ mấy trăm năm để ngưng kết.

Ong tinh cũng là một loại tài liều có thể dùng làm tài liệu để luyện chế dược tề, Lâm Sơ Văn khi còn nhỏ, cũng đã gặp qua một cửa hàng có bán ong tinh, một khối ong tinh chỉ nhỏ bằng đầu móng tay thôi mà giá trị đã là 6000 đồng vàng.

Ong tinh mà Mặc Nắm mang về có lớn có nhỏ, mà mỗi viên đều có thời gian ngưng kết không ngắn.

Thứ này nếu là đem tới cửa hàng để bán đấu giá, bán được mấy trăm vạn đồng vàng một viên, hẳn là không thành vấn đề.

Sở Diệp cười tươi, nói: “Xác thật là thứ tốt a!"
Lần này có thể dễ dàng mà lấy được thứ tốt như vậy, thật đúng là nên cảm ơn mấy người đã truy kích bọn họ.

Ngân Tiểu Nhị đã chờ ở trong không trung mà bay múa, mấy chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong đều có chút kích động.

Tiểu Ngân làm lão đại nên có vẻ rụt rè một ít, bất quá, đôi mắt cũng lượng lượng không ngừng.

“Xác thật là thứ tốt khó được.” Lâm Sơ Văn dừng một chút, nói: “Cấp cho đám Ngân Tiểu Nhị ăn đi."
Ong tinh thứ này nếu trải qua xử lý một chút rồi phối hợp vài loại dược tề rồi mới ăn thù hiệu quả sẽ càng tốt, nhưng nay bọn họ không có nhiều thời gian như vậy, trước mắt người nhìn chằm chằm bọn họ quá nhiều, giờ đây chuyện quan trọng nhất là nhanh chống tăng lên thực lực.

Mấy chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong đem ong tinh hấp thu không còn gì, ong tinh thứ này đúng thật là đồ đại bổ.

Ngân Tiểu Nhị nương ong tinh, mà bước vào Chiến Tướng cấp 4.

Lâm Sơ Văn thấy Ngân Tiểu Nhị tiến giai, tươi cười, nói: “Không tồi, không tồi.” Bước vào Chiến Tướng cấp 4 thì chính là đã tiến vào Chiến Tướng trung kỳ, Chiến Tướng sơ kỳ cùng Chiến Tướng trung kỳ vẫn là có chênh lệch không nhỏ, Ngân Tiểu Nhị lúc này tiến giai, thì thực lực của bọn họ lại tăng lên không ít.

Ngân Tiểu Nhị nghe được Lâm Sơ Văn khích lệ, tràn đầy hưng phấn mà ở không trung bay múa một vòng.

Mấy chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong đều được đến không nhỏ chỗ tốt, ba con vẫn luôn dừng ở Chiến Tướng đỉnh cấp 1 nay đã tiến giai tới Chiến Tướng cấp 2, hai chỉ Chiến Tướng cấp 2 thì đã bước vào Chiến Tướng cấp 3.

Tiểu Ngân đã tiến vào Chiến Tướng hậu kỳ, nên tốc độ tăng lên là rất chậm, dù không có thăng cấp, bất quá, hơi thở trên người lại trầm lắng không ít, khoảng cách tới Chiến Tướng cấp 8 chỉ còn một bước.

Lưỡng Giới Thành phòng nghị sự.

“Không ngờ đám người Tống Yên Ly vẫn luôn ẩn núp ở Lưỡng Giới Thành.” Tư Đông Phong nói.

Tư Nam Nguyệt lắc đầu, nói: “Bọn người kia rất cẩn thận, nếu không phải vì Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp thì bọn họ sẽ không ngoi đầu ra, bọn người kia cũng rất sợ bị bại lộ."
Tư Đông Phong híp mắt, nói: “Bọn họ bị Sở Diệp tính kế.”
Tư Nam Nguyệt gật đầu, nói: “Hẳn là vậy."
Tư Đông Phong sắc mặt cổ quái nói: “Nhìn dáng vẻ, tình cảnh của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cũng không tệ lắm a!”
Tư Nam Nguyệt sắc mặt cổ quái nói: “Hình như vậy.”
Bên ngoài mọi người đều nói Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn phải chạy trốn khắp nơi, nhưng nàng thấy hai người thật ra là giống như đi dạo ở mươi vạn hoang man thì đúng hơn “Bọn người Tống Yên Ly bị Sở Diệp tính kế, khiến cho đại lượng Ong Đầu Hổ xem đám người kia thành kẻ thù, mà hình như ong tinh trong tổ Ong Đầu Hổ đã bị Sở Diệp lấy đi rồi.


“Ong tinh!” Tư Đông Phong sắc mặt khẽ biến, ong tinh chính là thứ tốt, có công hiệu đặc biệt với Hồn Thú là loài ong.

Ong tinh trong tổ của Ong Đầu Hổ hẳn là đã có 500 năm niên đại, thứ này có thể kích thích Hồn Thú thuộc họ ong tiến giai.

Ong tinh giá trị xa xỉ, Tư Đông Phong cũng đã từng động quá tâm tư, thậm chí từng có trù tính, bất quá, lúc ấy Lưỡng Giới Thành đột nhiên bạo phát thú triều, nên việc này liền bị hắn bỏ qua.

Lúc sau, hắn vì vẫn luôn bận trộn, nên đã đem việc bỏ qua một bên, không nghĩ tới, hiện tại đồ vật cư nhiên lại tới tay Sở Diệp.

Sở Diệp có được ong tinh, thực lực hẳn là có thể càng thêm tiến bộ.

Tư Nam Nguyệt có chút hâm mộ nói: " Mấy khối ong tinh trong tổ Ong Đầu Hổ có gúa trị ít nhất cũng 800 vạn, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lúc này thật là đã đại phát tài, nhưng cũng thật kỳ quái dù nhờ có đám người Tống Yên Ly dụ Ong Đầu Hổ đi nơi khác thì chuyện muốn lấy ong tinh cũng không phải là chuyện dễ."
Tư Đông Phong híp mắt mắt, nói: "Muội đã quên sau trước kia vị Dược Tề Sư thần bí kia đã tới vô ảnh đi vô tung sau, do đó có thể thấy bên người Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn còn có một con Hồn Thú am hiểu ẩn nấp.

Sở Diệp có thể đơn giản như thế mà đem ong tinh lộng tới tay, hẳn là dựa vào con Hồn Thú kia.

“Sư huynh, ngươi cảm thấy đó sẽ là loại Hồn Thú gì.”
Tư Đông Phong trầm mặc một hồi, nói: “Có lẽ là ảnh thú!”
“Ảnh thú!” Tư Nam Nguyệt kinh thanh nói.

“Sao có thể?”
Tư Nam Nguyệt trước đó cảm thấy con Bạch Li Miêu của Sở Diệp có chút đặc biệt, nhưng là cũng không hơn, nhưng khi nhìn kỹ hình ảnh khi chiến đấu của con Bạch Li Miêu, Tư Nam Nguyệt liền phát hiện, con Bạch Li Miêu không chỉ là đặc biệt thôi đâu, hơn nữa tốc độ trưởng thành của nó là cực kỳ kinh người, hơn nữa, nó còn có thể vượt cấp khiêu chiến, nên phẩm tướng ít nhất cũng là Thượng phẩm, thậm chí có khả năng là nó chính là cực phẩm Hồn Thú trong truyền thuyết.

Có được một con Hồn Thú như vậy là đã đủ may mắn, nếu là lại có được ảnh thú, thì không khỏi chút khoa trương.

Giá trị của Ảnh thú còn cao hơn Thượng phẩm Hồn Thú rất nhiều.

Tư Đông Phong híp mắt, nói: “Nếu không thì nó cũng không thể đến vô tung đi vô ảnh như thế, dù không phải là ảnh thú thì dod cũng là một con Hồn Thú đặc thù.

“Như thế nào lại có chuyện tốt như vậy, mà đều cho Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đụng phải.” Tư Nam Nguyệt chua lòm nói.

Tư Đông Phong khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ: Cái cơ duyên tựa hồ vẫn là hắn chủ động đưa cho hai người.

Lâm Sơ Văn từ sau khi bị bại lộ thân phận là Dược Tề Sư thần bí thì Tư Đông Phong bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện, năm đó khi hắn bán động phủ cho Sở Diệp và Lâm Sơ Văn, thì cái động phủ kia đã bị đồn đãi là thường xuyên bị mất trộm, mà ở Lưỡng Giới Thành có rất nhiều người đều không muốn mua cái động phủ kia, nên làm cho cái động phủ kia bị ế hàng.

Mà lúc ấy, Sở Diệp và Lâm Sơ Văn vừa tới, không hiểu biết tình huống, hắn liền đem cái động phủ kia đề cử cho hai người, mà hai người lại nhìn trúng hoàn cảnh của cái động phủ kia, nên đã rất sảng khoái mà mua, mà từ khi hai người đi vào đó ở thì cũng đã không nghe nói có việc mất trộm nữa.

Hiện tại ngẫm lại, lúc ấy động phủ mất trộm, rất có thể là bởi vì ảnh thú, rồi sau đó việc mất trộm lại biến mất, là bởi vì ảnh thú đã bị thu phục.

Mà cơ duyên là thứ quá khó nắm bắt, dù nó có nằm ngay trước mắt nhưng không phải của mình thì cũng khó mà có được..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện