Editor: Tĩnh
Rời khỏi Long Nhai Thôn, hai người Sở Diệp lại bắt đầu đi khắp nơi du lịch, hai người mỗi lần đến một cái thành trấn liền sẽ bán ra một đám vật tư.

Ánh mắt Lâm Sơ Văn rất tốt biết sau khi nạn châu chấu qua đi không ít vật tư sẽ khan hiếm, giá sẽ tăng lên nhanh chống.

Những thứ mà trước đó Lâm Sơ Văn mua, bây giờ tất cả đều biến thành thứ đoạt tay, chỉ cần đem ra là có thể kiếm gấp hai, gấp ba giá chênh lệch.

“Đây là Tương Thành a!” Sở Diệp đứng ở cửa thành nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Bên ngoài Tương Thành có rất nhiều thi thể châu chấu nằm chất đống, có mấy Hồn Sĩ đang tiến hành dọn dẹp.

“Nơi này cũng bị châu chấu xâm lấn.”
“Xem trạng thái nhẹ nhàng của mấy Hồn Sĩ có thể thấy bên trong thành tình huống hẳn là còn tốt.” Lâm Sơ Văn nói.

Bên trong Tương Thành bên có tồn tại vài cái linh mạch, trong diện tích của Tương Thành tuy khá nhỏ, nhưng lại có không ít dược viên cao cấp, nhưng những chổ đó lại là đích ngấm của châu chấu nên sẽ chụu tổn thất nặng nề hơn so với đồng ruộng bình thường, nhưng hiện tại bên này vẫn còn trật tự như thế vậy nạn châu chấu trước đó hẳn là đã bị ngăn chặn lại.

Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Hẳn là có cao thủ tọa trấn đi.”
Sở Diệp cảm nhận được một cổ tàn lưu của hỏa khí, âm thầm suy đoán, Tương Thành chất chắn có Hồn Sủng hệ Hỏa.

Chung quanh có một ít thôn dân đang đàm luận, và những lời họ nói đã chứng thực suy đoán của Sở Diệp.

Tương Thành có một gia tộc là luyện khí thế gia, chuyên môn thuần dưỡng Hỏa Vịt dùng cho luyện khí.

Khi nạn châu chấu tới, đã có trên trăm con Hỏa Vịt đồng loạt xuất động, đột kích đốt cháy châu chấu, châu chấu bị thiêu chết một đám rồi lại một đám, trong đó còn có một con Hỏa Vịt Chiến Tướng, khi nó phun lửa càng là uy phong tứ phương, trùng đàn vừa nghe tiếng liền chuồn mất.

Nhờ có trên trăm con Hỏa Vịt hiệp trợ nên nạn châu chấu ở Tương Thành rất nhanh đã kết thúc.

“Chúng ta vào thành đi.” Sở Diệp nói.


Lâm Sơ Văn gật đầu, cùng Sở Diệp cùng nhau tiến vào trong thành.

Hai người đang đi trên đường, bổng nhìn đến một tòa nhà lớn đang mở rộng cửa, tụ tập đầy người phi thường náo nhiệt, phía sau cửa là tiếng“Cạc cạc cạc, cạc cạc cạc” vang lên không dứt.

Sở Diệp cảm thấy tò mò, liền bỏ ra hai đồng, tìm một tiểu hài tử ven đường dò hỏi tình huống.

“À đó là Tằng gia a! Họ đang cho mọi người tham quan Hỏa Vịt ấy mà.”
Sau nạn châu chấu, thanh danh Hỏa Vịt của Tằng gia đa vang dội, trước kia có không ít người cảm thấy Hỏa Vịt là loại yêu thú vừa ồn ào vừa ngu ngốc là loại không có triển vọng, nhưng hiện tại lại cảm thấy Hỏa Vịt chổ nào cũng tốt, vì thế không ít người đã nguyện ý ra giá cao để mua Hỏa Vịt của Tằng gia, hiện giờ một con Hỏa Vịt ấu tể giá cả so với trước tăng lên gấp mười lần nhưng cũng rất khó mà mua được.

Người đến Tằng gia để mua Hỏa Vịt cũng rất nhiều, mà người đi xem náo nhiệt cũng không ít.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cũng tốn ba đồng bạc phí vào cửa để đi nhìn thử Hỏa Vịt.

Hỏa Vịt ấu tể lông xù xù miệng bẹp bẹp đi đường thì lung la lung lay nhìn rất ngây thơ chất phác.

Sở Diệp âm thầm cảm thán, đúng là Hồn Sủng thế giới, loại Hồn Sủng, hoa hoè loè loẹt nào cũng có, nhưng tất cả đều không thể khinh thường.

Sau khi xem qua náo nhiệt xong, Lâm Sơ Văn ở một cửa hành ở Tương Thành bán ra một đám vật tư.

“Lương Thạch giá cả không tồi a!” Sở Diệp nói.

Khi Lâm Sơ Văn ra ngoài mua sắm vật tư cũng có mua một ít Lương Thạch.

Lương Thạch tuy giá cả không cao bằng Linh Lương, ngày thường người mua chúng cũng không nhiều lắm, bất quá nạn châu chấu qua đi, sản lượng Linh Lương giảm mạnh, nhờ đó mà giá Lương Thạch cũng tăng theo.

Lâm Sơ Văn cười nói: “Thứ này không chiếm bao nhiêu diện tích chúng ta liền mua nhiều một chút, mà không nghĩ tới hiện tại nguồn tiêu thụ lại tốt như vậy.”
Tuy đầu cơ trục lợi Linh Lương sẽ kiếm được nhiều hơn, nhưng túi trữ vật của Lâm Sơ Văn không gian hữu hạn, với lại cũng còn tồn không ít cũng không nhiều Linh Lương.


Trên thực tế, quết định của Lâm Sơ Văn là phi thường chính xác, trên thị trường giá cả hàng hóa lên xuống rất bất thường, mà các thế lực cũng bắt đầu quản chế chặt giá cả của Linh Lương, nếu bối cảnh không đủ lớn mà đi đầu cơ trục lợi Linh Lương rất dễ dàng bị lật xe, còn Lương Thạch thì khác, việc buôn bán lương thạch thì dễ dàng hơn buôn bán linh lương.

Lâm Sơ Văn ở Tương Thành bán vật tư, đồng thời cũng mua một đám Vô Sắc Ngọc, hiện tại trên thị trường gia cả Linh Lương không ngừng tăng lên, còn ngọc thạch giá cả cũng đã giảm xuống một ít, mà bây giờ thì giá cả của Vo Sắc Ngọc có thể nói là rẻ như cho.

Sở Diệp ở trong thành ngẫu nhiên gặp được một thương nhâm chuyên chào bán các loại tin tức, từ trên tay thương nhân mua một cái ngọc giản.

Lâm Sơ Văn nhìn trong ngọc giản có chút nghi hoặc nói: “Ngươi mua cái này làm gì?”
“Thì tìm hiểu một ít thông tin về các nhân vật phong vân ở Vân Châu chứ sao”
Nạn châu chấu xuất hiện thì trong lúc đó cũng xuất hiện không ít những anh tài trẻ tuổi.

Còn có người vì chuyện đó mà đẫ tạo ra một bảng xếp hạng tên là Sát trùng bảng để xếp hạng 50 người giết được nhiều trùng vương nhất.

Sở Diệp mua ngọc giản cũng để xem coi mình có tên trong đó không hay thôi.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Bảng này chỉ cũng chỉ là tham khảo thôi.”
Sở Diệp mang theo Tiểu Ngân cũng đã giết hơn 6-7 cái trùng sào mà Tiểu Ngân còn ăn luôn trứng trùng vương nếu xếp hạng thì Sở Diệp chất chấn sẽ có tên, nhưng Sở Diệp phá hủy trùng sào trong lén lút, mà thôn dân Long Nha Thôn cũng không biết Tiểu Ngân có ăn trứng trùng vương, nên việc Sở Diệp không có tên trên bảng xếp hạng cũng là chuyện bình thường.

Trên bảng cũng có không ít tên của con cháu của các đại gia tộc, mà các đại gia tộc thì thực lực cường đại, mà một ít trưởng bối trong gia tộc vì muốn con cháu được lên bảng thường sẽ ầm thầm ra tay tương trợ phía sau.

Giống như Sở Diệp vậy, cho dù lập công lớn, cũng sẽ không có bao nhiêu người biết được.

“Kỳ quái.” Sở Diệp nói thầm nói.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Làm sao vậy?”
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Nếu, hắn nhớ không lầm thì nữ chủ nhờ lần dịch bệnh này mà thanh danh vang xa còn có tên trên bảng xếp hạng, nhưng hiện tại hắn lại không thấy tên nữ chủ ở đây.


Chẳng lẽ là do sự xuất hiện của hắn tạo nên hiệu ứng cánh bướm sao?
Sở Diệp tiếp tục xem xét bảng xếp hạng, nữ chủ tuy rằng không có tên trên bảng xếp hạng nhưng Mộ Lăng Thiên thì lại có tên trên bảng.

Sở Diệp âm thầm hoài nghi có thể vì trợ giúp Mộ Lăng Thiên tạo thanh danh nên toàn bộ công lao của Lâm Mộng Dung đã được chuyển sang cho Mộ Lăng Thiên cũng không chừng.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, an ủi nói: “Ngươi không cần quá nhụt chí, lấy công lao của ngươi nói không chừng sẽ đứng đàu bản nhưng thứ này chỉ là nhất thời mà thôi ngươi đừng để ý làm gì.”
Sở Diệp cười cười, nói: “Ta không để ý thứ này thứ thanh danh này đều là giả thôi, tiền mới là thứ tốt nhất mà ta thích".

Hắn không có tên trên bảng hắn còn mừng nữa là đằng khác, cái gì mà anh hùng, tên mấy kẻ này bị nêu ra chỉ sợ là sẽ bị người đứng đằng sau nạn châu chấu này ghi hận thì có.

Lâm Sơ Văn nhìn kim tạp, có chút hưng phấn nói: “Trong thẻ hiện tại có sáu vạn đồng vàng.”
Sở Diệp chớp chớp mắt, có chút vui sướng nói: “Nhiều như vậy a! Chúng ta cũng thật có tiền.”
Lâm Sơ Văn cười, nói: "Đúng vậy!”
Số tiền mà bọn họ tích lũy được đã giàu hơn nhiều Hồn Sủng Sư cùng cấp khác, gia gia hắn tuy cũng kiếm được nhiều tiền thật, nhưng tiêu sài cũng nhiều, mà bọn họ cũng không tốt hơn là mấy.

Sở Diệp chống cằm, nói: “Cũng nên mua một ít đồ bổ đi, nhìn xem có thứ gì mà Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân thích không thì mua cho chúng.” Trong sách hắn chính là pháo hôi a! Nếu muốn không trở thành pháo hôi, hắn nhất định phải tìm mọi cách để biến chính mình trở nên cường đại nhất có thể.

Lâm Sơ Văn hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta mới chỉ là Sĩ cấp a! Dù mua nhiều thứ tốt cũng không thể dùng được.”
Sở Diệp nhún vai, nói: “Vậy thì để sau vậy, trước đó không phải ngươi nói muốn thử phối trí dược tề thức tỉnh Trung cấp sao hiện tại có phải nên hay không suy xét một chút về việc đó.”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Vẫn còn hơi sớm, nhưng lần trước chúng ta chuẩn bị ba phần dược liệu cho dược tề thức tỉnh Sơ cấp tổng cộng tốn hết 2 vạn đồng vàng, còn dược liệu cho phối phương dược tề Trung cấp, một phần đại khái khoảng năm sáu ngàn, vậy chuẩn bị ba phần thì phí tổn tổng cộng là khoảng hai vạn.”
Sở Diệp sau khi nghe vậy liền bị sặc, nói: “Hai vạn a!”
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, bởi vì phối trí dược tề thức tỉnh Trung cấp là vô cùng khó khăn.” Trước kia khi phối trí dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch Sơ cấp hắn còn có thể cắng răng mà thử, nhung mà còn dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch Trung cấp thì hắn hiện tại vẫn chưa có đủ dũng khí để luyện chế nó.

“Luyện chế dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch Trung cấp cần phải chuẩn bị một lò luyện dược tốt một chút.”
Trước giờ hắn luyện chế dược tề chỉ là dùng dược lò bình thường để luyện nhưng còn để luyện chế dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch Trung cấp thì cần một dược là tốt hơn.

Sở Diệp xoa xoa cái trán, “Một cái dược lò, cần bao nhiêu tiền?”
Lâm Sơ Văn nghiêng đầu, nói: “Ông nội của ta vốn dùng một cái dược lò giá của nó là 3000 đồng vàng một cái, phẩm cấp cũng không tệ, là một cái dược lò Phàm cấp thượng phẩm.”
Sở Diệp cười, nói: “3000 đồng vàng a! Vậy tính ta cũng không quá mất.”
Lâm Sơ Văn cười, nói: “Đúng thế.”
Khi gia gia bắt đầu luyện dược thì xác suất thành công rất thấp nên thường xuyên bị thâm vào tiền trong nhà.

Còn cái dược là kia là gia gia phải tích góp mấy năm mới mua được nó.


Sở Diệp cười khổ một chút, nói: "Đồng vàng giống như có chút không đủ tiêu a!”
Hắn vốn còn cảm thấy có sáu vạn đồng vàng là có thể tiêu dao một đoạn thời gian đâu, mà giờ đây vì dược tề Huyết Mạch liền phải tốn đi một nửa.

Lâm Sơ Văn nhún vai, nói: “Việc này cũng không gấp dù sao chờ bọn nó tới cấp 9, thì hãy dùng dược tề vật càng thích hợp hơn.”
Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo hiện tại đều là cấp 7, cấp bậc càng cao, tiến giai càng khó, muốn từ cấp 7 tới cấp 9 thì ít nhất cũng phải cần từ một năm thời gian hoặc lâu hơn, từ đây tới lúc đó cũng đủ cho bọn họ chuẩn bị mọi thứ.

Mộ gia.

Mộ Lăng Thiên đẩy cửa ra, đi vào tiểu viện mà hiện giờ Lâm Mộng Dung đang ở.

“Mộ thiếu a! Sao ngươi lại tới đây?” Lâm Mộng Dung đứng dậy đón tiếp.

Mộ Lăng Thiên cười cười, nói: “Đến xem ngươi, truyện trước đó còn chưa cảm ơn người, nhờ ngươi mà chúng ta đã tìm thấy không ít sào huyệt của châu chấu.”
Lâm Mộng Dung cười, nói: “Đó là do Mộ thiếu có năng lực, bằng không dù biết vị trí sào huyệt châu chấu, cũng sẽ chẳng làm được gì.”
“Đúng rồi, việc ngươi nhờ ta hỏi thăm tin tức về đường đệ ngươi đã có tin tức.” Mộ Lăng Thiên nói.

Lâm Mộng Dung sửng sốt một chút, có chút kinh hỉ nói: “Sơ Văn có tin tức sao?”
Mộ Lăng Thiên gật gật đầu, nói:" Trước đó khi nạn châu chấu xảy ra, hắn có trở về Long Nhai Thôn vòn hiệp trợ người của Long Nhai Thôn cùng nhau đánh lùi châu chấu.”
Lâm Mộng Dung có chút ngoài ý muốn nói: “Có việc này sao?”
Mộ Lăng Thiên gật đầu, nói: “Mà bên cạnh đường đệ bên người còn có thêm một người kêu là Sở Diệp, tựa hồ có chút không tầm thường a!”
Lâm Mộng Dung có chút tò mò nói: “Nói như vậy là thế nào?”
“Theo tin tức ta biết, Sở Diệp khống chế toàn bộ ong đàn ở Long Nhai Sơn mà có khả năng là hắn khế ước với một con ong chúa.” Mộ Lăng Thiên nói.

Lâm Mộng Dung có chút không tin nói: “Sao có thể? Ong chúa không dễ dàng khế ước được đâu? Nhưng khế ước ong chúa ấu tể thì hẳn là có khả năng, nhưng nếu là ong chúa ấu tể thì sẽ có ong đàn bảo hộ……” Nếu nhờ trưởng bối trong tộc ra tay thì còn có khả năng nếu chỉ bằng một mình Sở Diệp thì nói dễ hơn làm.

Mộ Lăng Thiên lắc đầu, nói: “Ngươi cùng Sở Diệp có quen biết.”
Lâm Mộng Dung gật đầu, nói: “Đúng là có quen biết nhưng cũng tính là thân thiết gì.” Sở Diệp đối với nàng rất phòng bị, tựa như xem nàng trở thành la sát đoạt mệnh vậy.

Lâm Mộng Dung cắn cắn môi, nghĩ đến thái độ của Sở Diệp đối nàng, không khỏi cảm thấy có chút ủy khuất, nàng cũng không có làm gì Sở Diệp! Sở Diệp lại sợ nàng như sợ hổ.

Mộ Lăng Thiên nhàn nhạt nói: “Bất quá chỉ là một con ong chúa mà thôi, đại khái chỉ là một con Hồn Thú Trung hạ phẩm cũng không tính là cái gì.”
Lâm Mộng Dung cười, nói: “Sở Diệp tự nhiên không có tư cách cùng Mộ công tử so sánh với nhau.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện