Editor: Tĩnh
Sau khi Đoạn Long Thạch bị phá bỏ đã hiện ra một cái lối đi nhỏ.

Hai bên của lối đi nhỏ có hai cái phòng, trong đó có một phòng là phòng nuôi trùng.

Trùng phòng vốn là dùng để dưỡng dục một ít linh trùng đặc thù, có thể là người nuôi linh trùng ở đây, gặp phải biến cố, nên khiến cho đám linh trùng ở đây đều đã chết.

Sở Diệp tìm thấy không ít ngọc giản tâm đắc về cách nuôi linh trùng ở trong trùng phòng.

Bên trong ngọc giản còn nói đến một số bí pháp về cách nuôi dưỡng ông, Sở Diệp thấy chúng rất có tác dụng với bản thân.

“Chủ nhân của cái động phủ này, chất là một linh trùng sư.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Chất là thế."
Vị Hồn Sủng Sư chết ở Long Nhai Sơn cũng khế ước với một con linh trùng, có lẽ người nọ cùng chủ nhân của cái động phủ này có quan hệ gì đó, mới có được tấm bản đồ, mà hiện tại người được lợi là bọn họ.

Bên trong lối đi nhỏ còn có một cái phòng, Sở Diệp và Lâm Sơ Văn tìm thấy một ít da thú, thú cốt của mấy loại linh thú.

Da thú, thú cốt có phẩm chất không tồi, nhưng đã trải qua vài thập niên, nên rất nhiều thú cốt, cốt chất đều có chút phong hoá.

Da thú thì bị thối rửa, tạo ra một loại mùi vị rất khó chịu trong không khí, làm cho tiểu hồ ly phải hắt xì, vẻ mặt ghét bỏ.

Nói tóm lại, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn kiểm tra một vòng trong phòng mà chẳng thu hoạch được gì quá tốt, Sở Diệp có chút ủ rũ.

“Không nghĩ tới, vất vả lâu như vậy, mà chỉ thu được mấy thứ.” Uổng công hắn cực cực khổ đào lâu như vậy kết quả, vậy mà chỉ thu được mấy thứ này.

Thật ra tâm tình của Lâm Sơ Văn cũng không tồi, “Thăm dò di tích vốn dĩ cứ như vậy a!” Tốt xấu xem như cũng có chút thu hoạch, Sở Diệp có được mấy cái ngọc giản bồi dưỡng linh trùng, vẫn là có chút giá trị.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn sau khi lục soát sạch sẽ hai cái phòng, liền tiếp tục thâm nhập sau vào trong theo lối đi nhỏ.

Hai người đi được một đoạn, lại bị một viên Đoạn Long Thạch chặn ngang lối đi..

“Lại thêm một viên làm sao bây giờ a! Tiếp tục đào?” Sở Diệp có chút khó xử nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, “Tới cũng đã tới rồi, cũng không thể bỏ dở nửa chừng a!”
“Cũng đúng.” Vạn nhất sau lưng lối đi nhỏ này là núi vàng núi bạc, nếu bỏ lở thì sẽ rất đáng tiếc.


Lâm Sơ Văn đi lên gõ gõ cục đá, sắc mặt có chút ngưng trọng nói: “Tảng đá này, so với tảng trước hình như dày hơn không ít.”
“Là dày hơn bao nhiêu?” Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn trầm mặc một chút, nói: “Nếu ta đoán không sai thì là gấp hai đi.” Chỉ sợ là gấp ba cũng không ngừng, Lâm Sơ Văn thấy sắc mặt khó coi của Sở Diệp, liền đổi lời chất là gấp 2 thôi.

“Gấp hai a!” Sở Diệp nghe vậy, tức khắc xúc động muốn hộc máu.

Khối đá trước đã làm bọn họ tốn không ít công sức và thời gian, bây giờ khối này gấp hai vậy cần bao nhiêu thời gian đây?
“Chủ nhân của cái động phủ này tính tình cũng quá quái gỡ đi a! Thích gì không thích lại thích đá.” Sở Diệp nhịn không được nói.

Lâm Sơ Văn nói thầm nói: “Kỳ thật chủ nhân của sơn động này cũng rất sáng tạo." Dùng đá để chấn môn! Nhưng khi mở thì hơi tốn thời gian.

Rất nhiều di tích muốn mở ra cần rất nhiều điều kiện hà khắc, có những điều kiện còn rất quái đản.

Lâm Sơ Văn từng nghe nói về một cái di tích, di tích đó là do cường giả Vương cấp lưu lại truyền thừa.

Điều kiện để mở ra di tích, là cần có năm Hồn Sủng Sư và Hồn Thú thuộc về ngủ hành, và cấp bậc cũng không được quá thấp, để tiến hành huyết tế.

Của cải thì động lòng tham, vì để mở ra di tích, một thế lực lớn đã bí mật bắt giữ năm Hồn Sủng Sư, để tiến hành huyết tế.

Nhưng sau khi năm Hồn Sủng Sư kia chết, nhưng di tích vẫn không có mở ra.

Có người cảm thấy đây là một hồi âm mưu, có người lại không cam lòng, cho rằng là trong quá trình huyết tế đã xảy ra sai lầm, cho nên mới không mở được di tích.

Do không cam lòng cái thế lực kia lại bắt giữ thêm năm Hồn Sủng Sư khác lại một lần nữa huyết tế.

Sự việc bị mọi người phát hiện do có quá nhiều Hồn Sủng Sư mất tích.

Nhưng di tích của Hồn Vương để lại khiến người ta kiềm lòng không nổi, lại có thêm không ít Hồn Sủng Sư bị bắt và bị đem đi hiến tế.

Sau đó vì Hồn Sủng Sư chết quá nhiều, mọi chuyện nháo càng ngày càng lớn, cuối cùng có một vị Hồn Vương ra mặt trực tiếp dùng thủ đoạn cứng rắn phá bỏ lớp cửa ra vào của di tích.

Lúc này cả đám người bước vào mới biết đây chỉ là một di tích giả.

Và phát hiện ở đây là bẩy rập cũng là huyết đạo của một vị Hồn Sủng Sư tên là Cổ Dương làm ra.

Bởi vì ông ta muốn tiến cấp thành Hồn Vương, nhưng muốn tiến cấp ông ta cần phải có thật nhiều máu để trợ giúp cho ông ta.


Vì vậy ông ta đã âm thầm tạo ra một cái di tích giả giống như di tích do Hồn Vương lưu lai, rồi vẽ ra bản đồ, rồi phân phát khắp nơi để khơi dậy lòng tham của các thế lực.

Còn ông ta thì làm ngư ông đắc lợi.

Sau khi mọi chuyện bại lộ Cổ Dương đã nhanh chân chạy trốn.

Khiến cho các đại tông môn phái ra không ít cao thủ để tiêu diệt ông ta.

Còn những người đi theo ma đạo thì lại cảm thấy ông ta đã tạo ra một cái bẩy rất tinh diệu, rồi còn tôn ông ta lên làm sư tổ.

"Ngươi không sao chứ".

Sở Diệp thấy Lâm Sơ Văn thả hồn theo gió nên hỏi.

Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, “Không có việc gì."
Sở Diệp phồng lên quai hàm, có chút ai oán, nói:“Tại sao có nhiều người muốn làm Hồn Sủng Sư, Hồn Sủng Sư có cái gì tốt a! Còn không phải cũng là đi đào quặng sao?
“Hảo, chúng ta bắt đầu đi.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Hảo."
Hai người bắt đầu công việc phá bỏ viên Đoạn Long Thạch chấn đường kia, cả ngày chỉ biết công kích vào một khối đá.

Một công việc vừa nhàm chán lại buồn tẻ, bất quá do phải liên tục làm việc ở cường độ cao, nhờ đó mà tố chất thân thể của hai người trong vô thức đã tăng lên không ít, có thể xem như vô tâm cắm liễu liễu lên xanh.

Buổi tối khi nghỉ ngơi, Sở Diệp phát hiện cánh tay chính mình cư nhiên lại có không ít cơ bắp, âm thầm có chút đắc ý.

“Làm Hồn Sủng Sư đúng là không dễ dàng a!” Sở Diệp xoa bóp cánh tay nhức mỏi của bản thân, nói.

Trong truyện viết gì mà cơ duyên đầy đất chỉ cần đi là gặp, nhưng thấy không phải như vậy, muốn có được cơ duyên đều phải trả giá cả!
“Muốn ta cho xoa bóp cho ngươi không?” Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp sửng sốt một chút, đỏ mặt, nói: “Được."
Sở Diệp nhít gần tới gần Lâm Sơ Văn.

Lâm Sơ Văn cẩn thận đấm bóp nhẹ nhàng cho Sở Diệp.


Sở Diệp cảm nhận được từ đầu ngón tay của Lâm Sơ Văn đang xoa bóp cho hắn, không khỏi có chút đỏ mặt.

Trước đây bởi vì không ít nguyên nhân, nên hai người bề ngoài thì cho mọi người thấy hai người là đạo lữ keo sơn gắn bó, nhưng trên thực tế thì quan hệ của hai người bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi.

Nên khi Lâm Sơ Văn ngồi gần Sở Diệp như thế làm cho hắn có chút đỏ mặt.

Tay nghề mát xa của Lâm Sơ Văn không tệ, xoa bóp một hồi, hai cánh tay của Sở Diệp đã thoải mái hơn nhiều.

Tiểu Ngân bỗng nhiên xuất hiện, phe phẩy đôi cánh rồi dừng ở trước măt Sở Diệp.

Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân, truyền âm hỏi: “Tại sao lại đột nhiên đã trở lại?
Tiểu Ngân tỏ vẽ thì tại nhàm chán cho nên lại đây nhìn xem.

Tiểu Ngân nhìn Sở Diệp, có chút nghi hoặc ong ong hỏi: “Lỗ tai ngươi sao lại đỏ như thế, có phải bị sâu cắn không."
Tiểu Ngân bay một vòng quanh lỗ tai Sở Diệp, ong ong tỏ vẻ, “Đâu thấy con sâu nào đâu! Không bị sâu cắn vậy sao tai đều đỏ, hai bên đều đỏ."
Sở Diệp: “.....” Tiểu Ngân đúng là đồ ngốc.

Khối Đoạn Long Thạch thứ hai cưng hơn khối đầu rất nhiều, bọn họ phải phá liên tục trong hai tháng mới khiến cho nó vở ra.

Sau khi viên Đoạn Long Thạch thứ hai bị phá vở, thì sau lưng nó cũng xuất hiện hai căn phòng.

Lần này cũng xuất hiện thêm một cái trùng phòng, nhưng hình như số trứng linh trùng trong đây chưa chết hết hoàn toàn.

Bên trong phòng có một cái Tử Ngọc trùng sào* trên đó có đặc một cái trứng, mà cái trùng trứng kia được bao bộc bởi một lớp kén trong suốt.

Tử Ngọc trùng sào*: ở đây giống như một loại ngọc mà thể ấp trứng của các loại trùng thú vậy đó.

Nhìn xâu trong lớp kén có thể nhìn thấy một con linh trùng có màu sắc rất sặc sở.

"Đây hình như là trứng của Thất Thải Huyễn Điệp.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp híp mắt mắt, nói: “Thất Thải Huyễn Điệp, là Hồn Thú Trung thượng phẩm Hồn! Ngươi thích nó sao?”
“Muốn cho ta sao?” Thất Thải Huyễn Điệp là Hồn Thú Trung thượng phẩm, nếu đem ra đi bán, chất chắn sẽ rất được các nữ Hồn Sủng Sư yêu thích, bán được mười mấy vạn đồng vàng cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Thất Thải Huyễn Điệp, cùng Tiểu Ngân là cùng loại.” Hắn đã dưỡng một đám Ngân Sí Ong vậy là đủ rồi, không cần thiết lại dưỡng thêm một con con bướm.

Hắn không định ký kết toàn là trùng thú đâu.

"Thất Thải Huyễn Điệp am hiểu dệt lên ảo cảnh phối hợp với kỷ năng mỵ hoặc của tiểu hồ ly hồ hẳn là có thể thu được hiệu quả không tưởng, nó đối với ngươi mà nói là một lựa chọn không tồi."
“Xác thật là như thế.” Ngây khi Lâm Sơ Văn nhìn thấy cái trứng, liền đa thích, chỉ là có chút ngượng ngùng nên không giám mở miệng.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, cười cười, nói: “Trước lấy máu nhận chủ đi."

Lâm Sơ Văn có chút do dự nói: “Cho ta, nó bán được không ít tiền đâu."
Sở Diệp cười cười, nói:" Ta với ngươi còn phải đi hơn thua với chút tiền koa sao."
Cả khuôn mặt của Lâm Sơ Văn đều hồng lên, sau đó đem ngón tay ra cắt lấy máu trích lên trên cái trứng, lấy máu xong Lâm Sơ Văn cảm giác được bên trong thức hải đã hiện lên một ảo ảnh của một con linh trùng đủ mọi màu sắc.

Sau khi hấp thụ máu của Lâm Sơ Văn, uy áp của linh trùng trong trứng càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Sau đó Lâm Sơ Văn đem trứng trùng bỏ vào túi linh sủng, chờ tới khi trứng nở ra thì ký khế ước.

“Cái trùng sào này không tồi a!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn vuốt ve trùng sào nói: “Đây là loại Tử Ngọc trùng sào tốt nhất, nếu ta đoán không lầm thì là nhờ có cái này Tử Ngọc trùng sào này, mà viên trùng trứng kia mới có thể vẫn luôn bảo trì hoạt tính mà không bị chế đi.

“Hẳn là như vậy, cái này trùng sào ngươi cũng thu đi.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Được."
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, ánh mắt hiện lên vài phần sầu lo.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, có chút nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không có việc gì, ta chỉ là đang suy nghĩ, hồ ly cùng Thất Thải Huyễn Điệp, đều là Hồn Thú có khả năng gia tăng vẻ ngoài.

Ngươi vốn lớn lên đã đẹp, chờ tương lai tiến giai Hồn Sư lại khế ước Thất Thải Huyễn Điệp, lại không phải thành là muốn hại nước hại dân."
Lâm Sơ Văn có chút ngượng ngùng nói: “Nói bậy gì đó?.

ngôn tình hài
Sở Diệp trịnh trọng nói: “Ta là nghiêm túc, bậy giờ lở nhỏ máu nhận chủ với Thất Thải Huyễn Điệp thì thôi, nhưng sau này khi chọn Hồn Thú, ngươi nhất định phải nhớ rõ chọn mấy con xấu xấu một chút."
Lâm Sơ Văn: “.....” Hiện tại nói cái này tựa hồ còn quá sớm, khi nào mới có thể tiến giai Hồn Sư còn không biết đâu.

Khế ước Hồn Sủng cũng phải xem duyên phận, cũng không phải hắn muốn khế ước với Hồn Sủng xấu là có thể khế ước.

Thu xong trùng trứng, hai người đi vào một cái phòng khác, bên trong phòng có trên trăm cái bình rượu.

“Thật nhiều rượu a! Chủ nhân phòng này, là cái tửu quỷ sao?
Lâm Sơ Văn lấy đại một cái bình rượu, uống một ngụm rượu, ánh mắt sáng lên, “Đây là Đoán Hồn Rượu a!”
"Đoán Hồn Rượu, có thể đề cao linh hồn lực đây sao?”
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: " Đúng vậy linh hồn lực có thể dùng dược tề năng lên nhưng sử dụng nhiều quá sẽ gây ra kháng tính, nhưng Đoán Hồn Rượu cùng dược tề linh hồn không tương phản lẫn nhau, nếu có thể vừa dùng dược tề lại kết hợp linh tửu thì hiệu quả sẽ nâng cao gấp đôi.

Mà phương pháp phối chế Đoán Hồn Rượu hiện nay chỉ nằm trong tay một số thế lực lớn mà thôi, không nghĩ tới ở đây lại có nhiều như thế."
Sở Diệp cười cười, nói: “Nói như vậy, chúng ta đây là kiếm lớn rồi.”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy."
Lâm Sơ Văn mừng thay cho Sở Diệp, thể chất Sở Diệp đặc thù đã dùng không ít dược tề linh hồn để tiến bổ nhưng chẳng thấm vào đâu nay có Đoán Hồn Rượu xem như cũng giúp ít được phần nào.

Sở Diệp đem rượu ra chia Lâm Sơ Văn chỉ lấy mười bình, còn bao nhiêu thì Sở Diệp tự giữ lấy, Sở Diệp cũng không khách khí với Lâm Sơ Văn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện